Cuộc đụng độ trong đêm tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm đen kịt bao phủ thành phố York, không gian tĩnh lặng đến mức tưởng chừng như chỉ có mỗi sự chết chóc là tồn tại. Mưa rơi lác đác, mỗi giọt nước rơi từ mái nhà xuống đường phố dường như hòa quyện với hơi thở của những bóng ma trong thành phố. Dưới ánh sáng yếu ớt của những ngọn đèn đường, chúng tôi – tôi và Peter – tiến gần đến khu nhà kho cũ kỹ, nơi đang ẩn náu một thế lực tối tăm. Cảm giác hồi hộp và sợ hãi chực chờ như một con quái vật lấp ló trong bóng tối, chờ đợi để nuốt chửng mọi thứ.

“Đây rồi,” tôi thì thầm, nhấn mạnh sự căng thẳng trong từng âm tiết. Khu nhà kho, với các bức tường nứt nẻ và cửa sổ vỡ, trông như một cái xác thối rữa đang chờ đợi sự kết thúc. Tôi cảm nhận sự im lặng nặng nề, như thể mọi âm thanh đều bị bóp nghẹt bởi sự hiện diện của những bí mật chưa được khám phá.

Chúng tôi tìm ra một cửa sổ vỡ nằm ở phía bên của tòa nhà. Tôi đẩy Peter lên trước và leo qua trước khi anh ta kịp phản ứng. Mảnh kính vỡ cắt vào tay tôi, từng giọt máu nhỏ xuống sàn gỗ mục nát, hòa cùng với bụi bặm và mạng nhện. Mỗi bước đi của chúng tôi trong không gian tối tăm đều phát ra âm thanh khẽ khàng, như thể chúng tôi đang lén lút bước vào cõi chết.

Bên trong, không khí lạnh lẽo và ẩm mốc như một cú sốc về thể chất. Các thùng gỗ cũ và thiết bị bị vứt bỏ, chất đống như những mảnh ghép của một cái chết tăm tối. Cảm giác rờn rợn lấp đầy không gian, như thể những linh hồn bị mắc kẹt đang kêu gọi sự giải thoát. Mỗi bước đi của chúng tôi trên mặt đất cứng ngắc, rền rĩ và nứt nẻ, khiến tôi không thể không lo sợ về điều gì đó không thể nhìn thấy.

Chúng tôi đến gần một cánh cửa nhỏ, ánh sáng từ bên trong lọt ra, tạo thành những đường vân ma quái trên tường. Tôi mở cửa nhẹ nhàng, và cảnh tượng trước mắt làm tôi như nghẹn thở. Adrian và nhóm tín đồ của hắn đứng xung quanh một bàn thờ lớn, ánh sáng từ những ngọn nến và đèn dầu tạo ra những bóng ma kỳ quái, phản chiếu trên các biểu tượng cổ xưa vẽ bằng máu. Viên đá huyền bí – “Nhãn cầu của Thần chết” – nằm giữa bàn thờ, phát ra một ánh sáng ma quái, như thể nó đang sống và thở cùng với những bí ẩn của nó.

“Chúng ta không thể chần chừ,” tôi thì thầm, nhìn vào viên đá, cảm giác sự hiện diện của sự ác độc không thể lường trước. “Hãy cẩn thận với từng bước đi.”

Khi chúng tôi tiến vào, một tiếng động lớn từ một thùng gỗ làm nhóm tín đồ quay lại. Một sự hỗn loạn ngay lập tức bùng nổ. Những tín đồ, cầm trong tay vũ khí và công cụ kỳ lạ, lao về phía chúng tôi với sự cuồng loạn, ánh mắt đỏ ngầu và gương mặt nhăn nhó như thể chúng đang phải đối mặt với cái chết. Những cú đấm, cú đá và tiếng nổ của các thiết bị nhỏ tạo ra một cảnh tượng hỗn độn, không còn phân biệt được ánh sáng và bóng tối.

Một tín đồ lao về phía tôi, vung thanh gươm dài. Tôi xoay người, đón đỡ cú đánh bằng cánh tay, nhưng cảm giác đau đớn như có hàng nghìn mảnh vỡ cắt vào xương. Tôi phản kháng lại bằng một cú đá mạnh vào hông hắn, làm hắn ngã lăn ra đất. Máu rỉ ra từ vết thương, thấm vào lớp áo của tôi, tạo thành những vết đỏ trên nền gỗ mục nát. Tiếng gầm gừ của tín đồ và tiếng nổ của các thiết bị khiến không khí càng thêm nặng nề, như một cơn bão tăm tối đang quét qua.

Peter đang vật lộn với một nhóm tín đồ, những cú đấm và đá của anh mạnh mẽ, nhưng không thể tránh khỏi những đòn đánh tàn bạo. Một cú đấm mạnh vào bụng khiến anh gục xuống, thở dốc trong đau đớn. Tôi vội lao đến, đẩy lùi kẻ tấn công và kéo Peter ra khỏi vòng chiến. Anh thở hổn hển, mắt đỏ ngầu vì cơn đau, cơ thể rã rời và bất lực.

Khi tôi nhìn thấy Adrian đứng bên bàn thờ, tay cầm cuốn sách cổ, đọc những câu thần chú, tôi biết rằng thời gian đang cạn kiệt. Tôi không thể để hắn hoàn tất nghi lễ. Tôi nén đau đớn và mệt mỏi, lao về phía bàn thờ, đẩy lùi những tín đồ đang chắn đường. Cảm giác như mỗi bước đi của tôi là một sự chiến đấu với chính mình, từng cơn đau dâng lên như những cơn sóng đập vào bờ.

Adrian nhận thấy mối đe dọa và quay lại, ánh mắt hắn chứa đầy sự cuồng loạn và tuyệt vọng. "Các ngươi không thể ngăn cản được ta!" hắn gào lên, giơ cuốn sách lên cao, âm thanh của hắn như một sự châm chọc cuối cùng trước khi cơn bão tấn công.

Một luồng ánh sáng ma thuật từ viên đá bắn ra, va vào tôi với sức mạnh mạnh mẽ. Tôi cảm thấy cơ thể mình bị kéo căng, như thể có hàng triệu mảnh vỡ đang đâm vào da thịt tôi. Mỗi nhịp tim đều mang theo nỗi đau khủng khiếp, và hơi thở của tôi trở nên nặng nề như bị đè nén bởi một sức mạnh vô hình. Nhưng tôi không thể dừng lại. Với tất cả sức lực còn lại, tôi vươn tay về phía viên đá, cố gắng giật nó ra khỏi bàn thờ. Adrian cười man rợ, nhưng tôi không quan tâm, tôi tập trung vào mục tiêu của mình.

Cuối cùng, tôi giật được viên đá khỏi bàn thờ và đập vỡ nó xuống sàn. Những mảnh vỡ phát ra một tiếng nổ mạnh mẽ, một cơn bão ma thuật bùng phát, cuốn theo mọi thứ trong căn phòng. Những tín đồ bị đánh bại bởi cơn bão ma thuật, những tiếng kêu la và tiếng thét của chúng vang vọng trong không khí, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn đến khủng khiếp. Adrian bị kẹt trong cơn lốc ánh sáng, không thể di chuyển, ánh mắt hắn tràn ngập sự hoảng loạn và thất vọng.

Khi bình minh bắt đầu ló dạng qua các khe hở của tòa nhà, tôi và Peter đứng bên ngoài, cảm nhận sự yên tĩnh đến lạ kỳ sau cơn bão. Mặc dù chúng tôi đã giải quyết được vụ án và ngăn chặn nghi lễ, nhưng cảm giác lo lắng và sự căng thẳng vẫn bao trùm. Những bí mật chưa được khám phá và mối đe dọa tiềm ẩn vẫn còn đó, âm thầm chờ đợi.

Chúng tôi đứng trong ánh sáng yếu ớt của bình minh, cảm giác vừa mãn nguyện vừa nặng trĩu. Cuộc chiến với bóng tối chưa kết thúc, và hành trình của chúng tôi vẫn tiếp tục. Chúng tôi biết rằng mọi bí mật và mối đe dọa đang chờ đợi, và chúng tôi sẽ phải tiếp tục đối mặt với những thử thách mới trong cuộc chiến không ngừng nghỉ với bóng tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#johnblake