Cuộc Gặp Gỡ Ở Nhà Hàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thám tử John Blake, với sự lịch lãm và phong thái điềm tĩnh đặc trưng, ngồi ở góc bàn của nhà hàng, cùng người bạn thân, ông Peter Williams. John, với đôi mắt sắc lạnh và nụ cười nhẹ nhàng, tạo ra một khí chất đầy bí ẩn, như thể có thể giải mã bất kỳ bí ẩn nào trong nháy mắt.

“John, đã lâu rồi chúng ta không ngồi lại như thế này. Công việc của ông có gì mới không?” Peter hỏi, ánh mắt chứa đựng niềm vui và sự hào hứng.

“Vẫn bận rộn như thường lệ, nhưng luôn vui khi được dành thời gian cho bạn bè,” John đáp, nụ cười trên môi như một lớp mặt nạ che giấu sự nhạy bén và sự chú ý không bỏ lỡ chi tiết nào.

Cuộc trò chuyện của họ bị cắt ngang bởi một tiếng hét hoảng loạn vang lên từ phía nhân viên phục vụ. “Có ai ở đây không?! Có người bị giết trong nhà vệ sinh!” Mark, một bồi bàn trẻ tuổi, lao vào phòng tiệc, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.

John đứng dậy ngay lập tức, ánh mắt trở nên sắc bén và nghiêm túc. “Bình tĩnh nào. Dẫn tôi đến hiện trường ngay.”

Nhà vệ sinh nằm ở góc khuất của nhà hàng, nơi ánh sáng yếu ớt tạo nên bầu không khí âm u. Khi John bước vào, ông Henry Collins, một người đàn ông trung niên với vẻ mặt hiền lành, đã nằm bất động trên sàn. Một kim tiêm rỗng nằm gần đó, và một vết dao rõ ràng trên cổ tay ông khiến tình hình trở nên căng thẳng.

John cúi xuống, tập trung quan sát hiện trường một cách tỉ mỉ. “Được rồi, chúng ta cần bảo vệ khu vực này ngay lập tức. Không ai được phép vào đây cho đến khi cảnh sát đến.”

Anh rút điện thoại ra và gọi cảnh sát, đồng thời dùng dây thừng trong nhà vệ sinh để tạm thời phong tỏa khu vực.

Khi trở lại phòng tiệc, mọi người đang xôn xao và lo lắng. Một làn sóng hoang mang bao trùm không khí, và ánh mắt của từng người đều đượm vẻ lo lắng.

“Tôi là thám tử tư John Blake. Tôi cần thu thập thông tin từ từng người. Ai là người đầu tiên phát hiện ra nạn nhân?” John nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không kém phần nghiêm nghị.

“Là tôi,” Mark đáp, giọng run rẩy như thể vừa trải qua cơn ác mộng. “Tôi thấy ông Collins đi về phía nhà vệ sinh cùng với một phụ nữ vào khoảng 7:45 tối.”

John nhíu mày, ánh mắt lấp lánh sự tò mò. “Người phụ nữ đó trông như thế nào?”

“Cô ấy có mái tóc dài màu nâu và đeo kính. Cô ấy trông khá lo lắng,” Mark hồi tưởng, vẻ mặt hiện rõ sự sợ hãi.

Không lâu sau, thanh tra Sarah Thompson và các sĩ quan cảnh sát đến hiện trường, nhanh chóng phong tỏa khu vực và bắt đầu điều tra với sự chuyên nghiệp.

“Blake, chúng tôi sẽ tiếp quản vụ án này từ đây. Cảm ơn ông đã bảo vệ hiện trường,” thanh tra Thompson nói, giọng điệu quyết đoán nhưng vẫn giữ sự lịch sự.

“Không có gì. Tôi sẽ ở lại hỗ trợ nếu các bạn cần thêm thông tin,” John đáp, giọng điềm tĩnh nhưng không giấu nổi sự quan tâm.

“John, ông có nghĩ chúng ta nên ở lại đây không?” Peter hỏi, sự lo lắng hiện rõ trên nét mặt.

“Đừng lo, Peter. Tôi sẽ giải quyết việc này một cách nhanh chóng và chính xác,” John trấn an.

John Blake và thanh tra Thompson bắt đầu thẩm vấn những người có mặt trong nhà hàng, bắt đầu với bà Mary Collins, vợ của nạn nhân. Sự căng thẳng trong không khí dường như dày đặc hơn.

“Bà Collins, bà có thể kể lại sự việc tối nay được không?” John hỏi, ánh mắt không rời khỏi bà.

“Tôi không biết chồng tôi đã rời bàn lúc nào. Cả buổi tối tôi ngồi với con gái,” Mary trả lời, giọng bà run rẩy như chiếc lá trong cơn bão.

“Nhưng video camera an ninh cho thấy bà rời khỏi phòng tiệc lúc 7:40 tối và quay lại sau 15 phút. Bà đi đâu trong khoảng thời gian đó?” John tiếp tục, giọng nghiêm nghị.

“Tôi... tôi chỉ ra ngoài một lát thôi,” Mary ngập ngừng, ánh mắt tránh né, hiện rõ sự căng thẳng.

“Chúng tôi sẽ kiểm tra kỹ hơn về việc này. Bà đừng rời khỏi đây,” thanh tra Thompson nói thêm, giọng điệu kiên quyết.

John Blake và thanh tra Thompson tiếp tục kiểm tra điện thoại của nạn nhân và phát hiện các tin nhắn đe dọa. Mỗi tin nhắn như một mảnh ghép của một câu đố phức tạp.

“Ông có biết ai có thể muốn tống tiền ông Collins không?” John hỏi ông James Smith, bạn thân và đối tác kinh doanh của nạn nhân, với sự tập trung cao độ.

“Tôi không biết. Nhưng ông Collins đã nhận một cuộc gọi và rời khỏi bàn tiệc khoảng 7:30 tối,” James trả lời, vẻ mặt căng thẳng như đang chịu áp lực lớn.

“Chúng tôi sẽ truy vết số điện thoại này. Có thể nó sẽ là manh mối quan trọng,” thanh tra Thompson nói, giọng điệu kiên quyết.

John Blake và thanh tra Thompson gặp đầu bếp David Johnson trong bếp. Mùi thức ăn nồng nặc không thể che giấu sự căng thẳng trong không khí.

“Anh Johnson, anh đã ở đâu lúc xảy ra án mạng?” John hỏi, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt căng thẳng của David.

“Tôi ở trong bếp. Tôi đã có mâu thuẫn với ông Collins trước đó về việc ông đòi thay đổi thực đơn, nhưng tôi không giết ông ấy,” David trả lời, giọng run rẩy như thể đang sống trong cơn ác mộng.

“Chúng tôi sẽ kiểm tra camera an ninh trong bếp để xác nhận lời khai của anh,” thanh tra Thompson nói, giọng điệu kiên quyết và đầy sự tín nhiệm.

John Blake quay lại nhà vệ sinh để kiểm tra hiện trường lần cuối. Ánh mắt anh dừng lại ở một chiếc nhẫn nằm dưới chân bồn rửa mặt, nó như một manh mối ẩn chứa nhiều điều bí ẩn.

“Chiếc nhẫn này không thuộc về nạn nhân. Ai có thể đánh rơi nó?” John tự nhủ, nhặt chiếc nhẫn lên và quan sát kỹ từng chi tiết.

“Chúng tôi sẽ kiểm tra dấu vân tay và DNA trên chiếc nhẫn này. Nó có thể là manh mối quan trọng,” thanh tra Thompson nói, ánh mắt chăm chú vào chiếc nhẫn như một phần của câu đố đang dần được giải.

Thanh tra Thompson tập hợp mọi người lại trong phòng tiệc, ánh mắt nghiêm nghị và giọng nói đầy tự tin.

“Sau khi điều tra, chúng tôi đã tìm ra kẻ giết người. Ông Collins đã bị tống tiền và cố gắng gặp người tống tiền trong nhà vệ sinh. Người phụ nữ đi cùng ông vào nhà vệ sinh là bà Mary Collins.”

Mary Collins hốt hoảng kêu lên, “Không, không phải tôi!”

John Blake nhìn thẳng vào Mary, giọng điềm tĩnh nhưng kiên quyết, “Bà đã giết ông Collins để bảo vệ danh dự gia đình. Chiếc nhẫn tìm thấy là của bà, và vết máu trên khăn tay cũng khớp với DNA của bà.”

Mary rưng rưng nước mắt, “Tôi không có ý định giết anh ấy. Tôi chỉ muốn anh ấy dừng lại việc tống tiền. Henry đã phát hiện ra bí mật đen tối của gia đình tôi và đe dọa sẽ công khai nó. Tôi chỉ muốn ngăn anh ấy lại...”

Mary Collins bị cảnh sát bắt giữ, khuôn mặt hiện rõ nỗi sợ hãi và hối hận. Những giọt nước mắt của bà như những chứng cứ không thể chối cãi về sự đau khổ và sự tuyệt vọng.

John Blake bước ra khỏi nhà hàng cùng với Peter Williams, bầu không khí đêm đen tuyên bố sự kết thúc của một cuộc điều tra căng thẳng. Ánh sao trên bầu trời như chứng kiến toàn bộ sự việc, như thể muốn nhắc nhở rằng công lý sẽ luôn thắng thế.

“Lại một vụ án nữa được giải quyết. Công lý sẽ luôn được thực thi,” John tự nhủ, ánh mắt anh xuyên thấu vào khoảng không đen tối, như thể tìm kiếm những bí mật còn ẩn giấu trong màn đêm.

Peter cười nhẹ, giọng nói có phần nhẹ nhõm. “Tôi nghĩ bữa ăn tối này sẽ không thể nào quên được.”

“Đúng vậy, Peter. Cảm ơn ông đã mời tôi tối nay,” John đáp, nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên môi, như một sự tri ân đối với tình bạn lâu dài và sự hỗ trợ của người bạn.

Hai người bạn thân bước đi, để lại phía sau ánh đèn lấp lánh của nhà hàng và những bí ẩn đã được giải đáp. Dưới ánh sao lấp lánh, họ bước vào một đêm bình yên, trong khi công lý đã được thực thi và những bí ẩn đã được làm sáng tỏ.

Như vậy, việc điều tra không chỉ là công việc của những thám tử mà còn là hành trình khám phá những điều sâu thẳm của con người, nơi những quyết định và hành động của họ đều bị chi phối bởi những cảm xúc và hoàn cảnh không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#johnblake