Sự xuất hiện bất ngờ!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ngồi yên trong văn phòng, cảm giác mệt mỏi như một cơn sóng đen kịt, cuồn cuộn ập đến từ một đại dương không có đáy. Hai tuần trôi qua, không có vụ án mới nào. Đống hồ sơ trên bàn đã được giải quyết hết, để lại sự trống rỗng nhạt nhẽo. Những tiếng gõ cửa thỉnh thoảng từ các phòng bên cạnh như những nhát đâm sắc bén vào sự tĩnh lặng, tạo nên một không khí nặng nề, đầy sự khiêu khích đối với sự kiên nhẫn của tôi.

Một buổi sáng u ám, khi London chìm trong những đám mây xám xịt, tiếng gõ cửa lại vang lên. Tôi đứng dậy, ánh mắt lóe lên một tia hy vọng mong manh. Mở cửa, tôi thấy một người đàn ông trẻ tuổi đứng đó, khoác áo khoác dài, đôi mắt sáng rực đầy nhiệt huyết và bí ẩn.

"Xin chào, tôi là Peter Robinson," người đàn ông trẻ nói, nụ cười trên môi chứa đựng sự khao khát lạ lùng. "Tôi đến xin làm trợ lý cho anh."

Tôi nhíu mày, sự ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt. "Trợ lý? Tôi làm việc một mình."

Peter không hề nao núng. "Tôi biết, nhưng tôi rất ngưỡng mộ công việc của anh và muốn học hỏi từ anh. Hơn nữa, tôi nghĩ anh sẽ thấy có tôi bên cạnh sẽ hữu ích."

Tôi nhắm mắt, thở dài. "Nghe này, Peter. Tôi không có thời gian để dạy dỗ ai. Công việc này đòi hỏi sự tập trung và kinh nghiệm. Tôi không thể mạo hiểm."

Peter gật đầu, nhưng sự cứng rắn của tôi không làm anh ta chùn bước. "Tôi hiểu, nhưng xin hãy cho tôi một cơ hội. Tôi hứa sẽ không làm phiền anh."

Tôi nhìn vào đôi mắt kiên định của Peter. "Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ. Nhưng đừng hy vọng quá nhiều."

Ngày hôm sau, một lá thư kỳ lạ được gửi đến cho tôi. Chỉ có một mảnh giấy trắng bên trong, trên đó viết vỏn vẹn: "Quán cà phê trên đường Baker, 2 giờ chiều."

Sự tò mò không thể kìm nén thúc đẩy tôi đến địa điểm đó. Khi bước vào quán cà phê ấm cúng, tôi thấy Peter ngồi ở một góc, khuôn mặt hiện rõ vẻ lo lắng.

"Peter, có chuyện gì vậy?" tôi hỏi, giọng đầy nghi ngờ và cảnh giác.

Peter ra hiệu cho tôi ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm trọng. "Anh Blake, tôi cần anh giúp đỡ. Tôi nghi ngờ mình đang bị theo dõi và có thể đây là một vụ án lớn."

Tôi nhìn quanh, nhận thấy những ánh mắt lén lút từ một vài khách hàng khác trong quán. "Cụ thể là thế nào?"

Peter hạ giọng, giải thích những điều kỳ lạ anh đã gặp trong tuần qua. Anh đã nhận được các cuộc gọi đe dọa, thấy những ánh nhìn nghi ngờ từ những người lạ mặt, và phát hiện một người đàn ông bí ẩn thường xuyên đến một căn nhà bỏ hoang ở ngoại ô thành phố.

"Người đàn ông đó rất bí ẩn," Peter nói, ánh mắt lo lắng. "Tôi đã cố gắng theo dõi ông ta, nhưng mỗi lần đều bị mất dấu."

Những lời của Peter làm tôi cảm thấy sự hồi hộp. Đây có thể là một vụ án đáng để điều tra. "Được rồi, Peter. Chúng ta sẽ đi cùng nhau."

Những ngày tiếp theo, Peter và tôi bắt tay vào điều tra. Chúng tôi quyết định theo dõi căn nhà bỏ hoang mà Peter đã nhắc đến. Ban đầu, mọi thứ có vẻ bình lặng, không có gì đáng ngờ. Nhưng một đêm, một chiếc xe đen lén lút dừng lại trước cửa căn nhà. Một người đàn ông cao lớn, mặc áo khoác dài, bước xuống và nhanh chóng vào trong.

"Chúng ta phải tìm hiểu bên trong có gì," tôi thì thầm, cảm nhận được sự căng thẳng.

Peter gật đầu, chúng tôi lén lút đến gần cửa sổ. Qua khe hở, chúng tôi thấy một phòng thí nghiệm đầy thiết bị hiện đại và nhiều chất hóa học lạ. Một nhóm người đang bận rộn với các thí nghiệm có vẻ rất nguy hiểm.

Ngày hôm sau, chúng tôi bắt đầu thu thập thông tin về những người trong phòng thí nghiệm. Căn nhà thuộc sở hữu của Marcus Thorne, một doanh nhân dính líu đến nhiều hoạt động phi pháp.

Peter, với sự tinh tường của mình, nhận ra rằng các cuộc gọi đe dọa anh nhận được đều xuất phát từ các số điện thoại liên quan đến tổ chức của Thorne. Chúng tôi quyết định tiếp cận các nạn nhân khác của Thorne để tìm thêm bằng chứng.

Quá trình điều tra không thiếu hiểm nguy. Một đêm, khi chúng tôi đang thu thập chứng cứ tại một nhà kho bỏ hoang, chúng tôi bị tấn công bởi hai tên côn đồ. Tôi nhanh chóng khống chế một tên, trong khi Peter sử dụng khả năng quan sát để tránh đòn và hạ gục tên còn lại.

Lúc đó tôi nhận ra rằng Peter không phải là một kẻ ngốc như tôi đã nghĩ.

Cuối cùng, với sự kiên trì và khéo léo, chúng tôi thu thập đủ bằng chứng để giao nộp cho cảnh sát. Marcus Thorne và các đồng phạm của hắn bị bắt giữ, chấm dứt chuỗi hoạt động phi pháp.

Tôi nhìn Peter với ánh mắt khác. Tôi nhận ra rằng sự giúp đỡ từ một người bạn có thể mở ra những cánh cửa mới, và Peter đã chứng minh được giá trị của mình.

"Peter," tôi nói, giọng nghiêm túc nhưng ấm áp. "Tôi đã sai. Cậu thực sự là một trợ lý tuyệt vời. Chào mừng cậu đến với đội của tôi."

Peter nở nụ cười rạng rỡ, lòng tràn đầy niềm vui và hy vọng. "Cảm ơn anh, anh Blake. Tôi sẽ không làm anh thất vọng."

Từ đó, tôi không còn cô đơn trong những vụ án phức tạp. Tôi đã có một người đồng đội trung thành và tài năng bên cạnh,không cần lo tương lai vì đã có một người đồng đội đáng tin cậy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#johnblake