Chương 37: Di truyền - 06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Lờ

Ân Gia Mính cảm thấy trong lòng như có ngọn lửa cuồng nộ thiêu đốt, nhưng lại càng bất lực.

Quả thực điều này cũng không khó tưởng tượng.

Tới giờ Ân thiếu gia vẫn chưa bị cảnh sát bắt, tất nhiên là do có người giúp đỡ cậu ấy.

Nếu kẻ chủ mưu muốn tìm ra Ân Gia Mính trước và trừ khử cậu, thì cách nhanh nhất và hiệu quả nhất là bắt đầu hỏi thăm những người thân cận của cậu.

Nếu suy đoán này trở thành sự thật...

【Thúy Hoa, Nhạc Nhạc, còn có bọn Long Tử nữa...】

Ân Gia Mính cảm thấy vô cùng chán nản và lo lắng.

Hung thủ chắc chắn sẽ không thể lấy được bất kỳ manh mối nào từ A Hổ, như vậy vài người khác đương nhiên sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo.

Đặc biệt là Nhạc Nhạc, một cô gái nhỏ nhắn, nếu chẳng may gặp phải kẻ sát nhân...

Ân Gia Mính đột nhiên đứng dậy.

Trong lòng cậu vô cùng phiền muộn, lo lắng muốn chết.

Rất có thể A Hổ vì có liên quan với mình mà gặp phải đại nạn, nếu Nhạc Nhạc có mệnh hệ gì, Ân thiếu gia cảm thấy mình có chết ngàn lần cũng không hết tội, cả đời không thể an yên.

Ân Gia Mính càng nghĩ càng khó chịu, cậu đi về phía cửa tầng hầm, nghĩ cách để lại lời nhắn cho Nhạc Nhạc, dặn dò cô chú ý an toàn, đừng bao giờ đến đây nữa...

"Ân Gia Mính!"

Diệp Hoài Duệ nhìn thấy bóng người đi thẳng về phía cửa, lập tức đoán được cậu muốn làm gì, anh đưa tay muốn kéo người nhưng không được, chỉ có thể ở phía sau lớn tiếng gọi:

"Cậu đứng lại!"

Ân Gia Mính đột nhiên hoàn hồn.

–Đúng vậy, nếu lúc này cậu đi ra ngoài, hoặc là tìm chết hoặc là bị bắt, đầu óc cậu nhất định bị kẹt ở cửa mới hành động không có lý trí như vậy!

Ân Gia Mính dừng bước, hậm hực xoay người lại.

Diệp Hoài Duệ yên lặng thở phào nhẹ nhõm.

Anh thật sự sợ Ân Gia Mính chân dài quá, lao ra hai bước, đã đi khỏi phạm vi hai người có thể kết nối, dù có muốn gọi cũng không thể gọi lại.

"Đừng lo lắng, đạo diễn Triệu và những người khác cũng không phải là kẻ ngốc, A Hổ xảy ra chuyện, họ không thể không phòng bị"

Diệp Hoài Duệ nói:

"Ngoài ra, càng ít người biết về cậu và Nhạc Nhạc thì sự an toàn của cô ấy càng được đảm bảo. Hiện tại A Hổ vừa xảy ra chuyện, dù là cảnh sát hay hung thủ, họ nhất định sẽ để mắt tới hành động của đàn em cậu."

Anh nói từng chữ:

"Vào lúc này, cậu không thể bốc đồng được, hiểu không?"

Bình thường Diệp Hoài Duệ nói chuyện với giọng điệu không nhanh không chậm, ôn hòa vững vàng mà logic rõ ràng, nghe như một học giả hiền hòa, điều này khiến Ân Gia Mính quên mất, nếu dựa vào tuổi thật hiện tại của bọn họ thì trên thực tế, người kia còn lớn hơn cậu vài tuổi, ít nhiều xem như anh trai của cậu, nên gọi bằng "anh".

Lúc này, Diệp Hoài Duệ hạ thấp ngữ điệu, tăng tốc độ nói, nghiêm túc giáo huấn cậu không đủ bình tĩnh, anh mang theo vài phần khí chất của người bề trên, khiến lòng Ân Gia Mính run lên, cảm xúc phẫn nộ cùng bốc đồng trước đó hoàn toàn biến mất không còn tăm hơi.

【Ừm, tôi hiểu rồi.】

Ân Gia Mính ngoan ngoãn gật đầu, thành thật nhận lỗi:

【Thật xin lỗi, là do tôi quá bốc đồng.】

Hai người lần nữa quay trở lại bức tường.

Có vẻ sẽ mất khá nhiều thời gian, Diệp Hoài Duệ dứt khoát lấy một chai soda từ chiếc tủ thấp bên tường – thứ này được đặc biệt đặt ở đây vì anh phải quay lại tầng một để lấy nước khi khát – rồi quay về ngồi với Ân Gia Mính.

【Tay anh cầm gì thế?】

Ân Gia Mính nghe thấy tiếng "Phụt" rất nhẹ, cực kỳ tò mò:

【Coca?】

"Là nước có ga."

Diệp Hoài Duệ đáp:

"Không có gì đặc biệt, chỉ là nước uống có thêm chút carbonate thôi."

Anh đưa miệng chai lên môi uống vài ngụm, chợt nghĩ đến một vấn đề khác:

"Đúng rồi, cậu có thể nhìn thấy cái chai tôi đang cầm sao?"

Cái bóng của Ân Gia Mính lắc đầu lên xuống, làm động tác "gật đầu".

【Có thể nhìn thấy hình dạng cơ bản.】

Ân Gia Mính nói, duỗi một ngón tay ra, vuốt ve cạnh của cái bóng giống như "cái chai" trong tay Diệp Hoài Duệ,【Cũng không khác biệt nhiều.】

Từ góc độ của Diệp Hoài Duệ, thứ anh nhìn thấy là hình bóng đối diện duỗi ra một ngón tay, như đang vuốt ve một báu vật quý hiếm nào đó, tỉ mỉ phác họa dọc theo viền chai nước khoáng, đầu ngón tay thỉnh thoảng lại chạm vào bàn tay người cầm chai, cùng ngón tay anh chồng lên nhau.

Tim Diệp Hoài Duệ nhảy lên hai lần.

Trong tâm trí anh, cảnh tượng này tình cờ trùng hợp với một cảnh kinh điển nào đó trong《Nhân Quỷ Tình》.

Nếu cả hai người cùng đưa tay ra, lòng bàn tay hướng vào nhau để tạo ra một cú "chạm" vào hư không, quả thực có thể dùng "Unchained Melody" làm nhạc nền.

Pháp y Diệp bị rùng mình trước sự liên tưởng chẳng mấy phù hợp của bản thân.

Anh lấy lại chai soda, cảm thấy hơi chột dạ khi ném nó đi, liền vặn nắp chai, liên tục uống vài ngụm.

Ân Gia Mính không biết Diệp Hoài Duệ đang nghĩ gì, cũng chưa từng xem bộ phim sẽ ra mắt vào 8 năm sau đó, chỉ cảm thấy phản ứng của anh ấy có chút đáng yêu, liền nhẹ nhàng cười một tiếng.

Diệp Hoài Duệ ngước mắt nhìn cậu.

【Nói chung trong khoảng thời gian tới, tôi sẽ nói với Nhạc Nhạc, để cố gắng giảm thiểu số lần cô ấy ghé qua.】

Ân Gia Mính mỉm cười xua tay, đưa chủ đề quay về trọng điểm.

【Về phần của đám Thúy Hoa, tôi cũng sẽ tìm cách nhắc nhở chúng nó chú ý an toàn.】

Nhìn thấy bóng người bên cạnh di chuyển, nghiêng người về phía trước, Ân Gia Mính biết Diệp Hoài Duệ có chuyện muốn nói, lập tức bổ sung:

【Ừm, tôi biết rồi, càng ít người biết về mối liên hệ giữa Nhạc Nhạc với tôi thì cô ấy sẽ càng an toàn hơn, phải không?】

Diệp Hoài Duệ gật đầu: "Không sai, chính là như vậy."

Ân Gia Mính không nói gì nữa.

Cậu bắt đầu suy tính xem mình nên làm gì để đảm bảo Triệu Thúy Hoa, Nhạc Nhạc cùng những người khác sẽ không bị liên lụy ở mức độ lớn nhất.

Lúc này, cậu nghe thấy tiếng "cộc cộc" nhẹ nhàng vang lên.

Ân Gia Mính nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, phát hiện Diệp Hoài Duệ đang gõ ngón tay lên sàn nhà, cố gắng thu hút sự chú ý của cậu.

【Hửm?】

Cậu quay lại nhìn người bên kia,【A Duệ, có chuyện gì vậy?】

"Thật ra còn có một chuyện... tôi chưa kịp nói với cậu."

Diệp Hoài Duệ nặng nề thở dài.

Hồ sơ về vụ cướp Kim Thành không liên quan đến cái chết của A Hổ, cho nên pháp y Diệp hiện không thể xác định chuyện gì đã xảy ra với vụ án của A Hổ, rốt cuộc có thể tìm ra hung thủ hay không.

Diệp Hoài Duệ muốn đợi cho đến khi cơn bão qua đi, sau đó đến phòng lưu trữ hồ sơ, cẩn thận tìm kiếm xem có thể tra ra vụ án cũ của A Hổ hay không.

Nhưng bây giờ ngay cả A Hổ cũng đã bị giết – hiển nhiên, không chỉ bọn họ nóng lòng muốn tìm ra hung thủ, mà hung thủ cũng muốn tìm ra Ân Gia Mính càng sớm càng tốt.

Khi nghĩ tới "kết cục" của Ân Gia Mính được ghi chép trong hồ sơ, Diệp Hoài Duệ cảm thấy lồng ngực mình như bị thứ gì đó đè trúng, vô cùng bế tắc.

Anh căn bản không thể tưởng tượng được, Ân Gia Mính thật sự sẽ "chết".

Cậu ấy sẽ phải gánh ô danh vĩnh viễn, thân mang thương tích, rơi vào biển rộng, chết không thấy xác.

Chẳng bao lâu nữa, mình sẽ không thể gặp hay nghe thấy cậu ấy nữa, sẽ mất liên lạc với người này mãi mãi.

Mà thời điểm Ân Gia Mính trúng đạn rơi xuống biển, chỉ còn bốn mươi ngày nữa mà thôi.

—Nói cách khác, bọn họ chỉ còn lại bốn mươi ngày.

Ân Gia Mính:【Anh định nói gì thế?】

Ân thiếu gia trẻ tuổi nào biết được "tương lai" mà Diệp Hoài Duệ trông thấy, lúc này, trong đầu cậu vẫn đang bận rộn với việc làm thế nào để tìm ra kẻ sát nhân, làm thế nào để trả thù cho A Hổ và làm thế nào để giải được nỗi oan trên lưng, điều này đã trở thành thứ yếu.

Diệp Hoài Duệ: "..."

Anh trầm mặc vài giây, mới chậm rãi mở miệng.

"Bộ hài cốt mà chúng tôi tìm thấy ở ngọn đồi phía sau thôn Phù Lan, quả thực là tên tài xế trong vụ cướp đã mất tích bấy lâu, Tư Đồ Anh Hùng."

【Ồ?】

Ân Gia Mính lộ ra vẻ kinh ngạc:

【Có phải đó là những thứ anh nói... cái gì về di truyền ấy...】

Cậu đột nhiên quên mất "gen", một thuật ngữ còn quá mới mẻ đối với họ vào những năm 1980.【Dù sao thì, đó là phương pháp khám nghiệm mới lạ, có thể xác định danh tính ngay cả khi đã hóa thành xương, đúng không?】

"Ừm."

Diệp Hoài Duệ nói:

"Chúng tôi đã kiểm tra ADN ti thể của bộ xương, về cơ bản nó khớp với em ruột của Tư Đồ Anh Hùng, xác thực đó chính là Tư Đồ Anh Hùng."

Nghe không hiểu có thể bỏ qua, Ân Gia Mính chỉ cần biết kết luận là được.

【Bằng cách này, chúng ta có thể suy đoán, Tư Đồ Anh Hùng đã bị bọn cướp bịt miệng từ rất sớm...】

Cậu thoáng nghĩ:

【Thôn Phù Lan cách cảng Phục Long không xa, tôi nghĩ cuộc trốn thoát thất bại 80%, đương nhiên hung thủ đã trực tiếp giết chết Tư Đồ Anh Hùng, chôn hắn tại khu đất hoang ở phía sau núi – cho nên cảnh sát mới không thể tìm thấy bất kỳ tung tích gì của hắn!】

"Ừ, đó cũng là điều tôi nghĩ."

Diệp Hoài Duệ dừng một chút, sau đó chậm rãi nói ra điều anh thật sự muốn nói:

"Nếu suy luận của chúng ta là đúng, Tư Đồ Anh Hùng bị sát nhân giết chết không lâu sau vụ cướp, nếu vậy, ở thời gian bên cậu, có lẽ hắn đã bị vùi trong đất rồi."

Ân Gia Mính:【! !】

Cậu sửng sốt một lúc, sau đó lập tức hiểu được pháp y Diệp muốn diễn đạt điều gì.

"Ngoài ra, tôi phải nói với cậu một chuyện nữa."

Diệp Hoài Duệ nói:

"Chúng tôi tìm thấy một ít tiền lẻ và một tờ giấy nhỏ ở túi trong áo sơ mi của thi thể. Đánh giá về kích thước, nó có thể là một tờ ghi chú, biên lai hoặc thứ gì đó tương tự."

Anh giơ tay chỉ vào vị trí ngực của mình.

Quả nhiên, Ân Gia Mính vừa nghe được hai chữ "tờ giấy", tinh thần lập tức tỉnh táo:

【Trên đó viết những gì!? Có thể biết được nơi ẩn náu của bọn chúng không??】

Phải biết rằng vào đầu những năm 1980, chưa có ghi chép điện tử dành cho điện thoại di động và máy tính phổ biến như bây giờ, ngay cả máy nhắn tin cũng là vật dụng hiếm hoi mà chỉ những người có tài chính mới có thể mua được, bình thường một số thông tin cần thiết phải ghi nhớ, chẳng hạn như số điện thoại, địa chỉ,... về cơ bản đều dựa vào giấy bút.

Vì thếmang theo mẩu giấy này, chính là manh mối tốt nhất để giải quyết vụ án.

Nếu có thể biết tài xế Tư Đồ Anh Hùng đã gọi những cuộc điện thoại nào, đã đi những nơi nào, đã gặp những ai khi còn sống, vậy thì có thể nhanh chóng khóa chặt vòng xã giao của hắn, cũng có thể lần theo manh mối, tìm ra ba kẻ sát nhân đang lẩn trốn!

"Thành thật xin lỗi."

Diệp Hoài Duệ lắc đầu, tiếc nuối trả lời:

"Mảnh giấy kia bị chôn dưới đất quá lâu, đã mục nát thành từng mảnh, chúng tôi không thể nhìn thấy bất cứ cái gì."

Ân Gia Mính:【...】

Thấy cậu vẫn im lặng, Diệp Hoài Duệ lại thở dài: "Dù sao cũng đã ba mươi chín năm trôi qua rồi."

【Tôi biết rồi!】

Nói đến mức này, Ân Gia Mính nào còn không hiểu!

【Thi thể Tư Đồ Anh Hùng bị chôn ở đâu? Tôi sẽ đào hắn ra ngay bây giờ! Mới có nửa tháng mà, giấy chắc vẫn chưa mục nát đâu!】

——————————

Vài dòng tám nhảm:

Sắp tới cùng xem Mính ca đi đào mồ quật mả người ta như thế nào nhe :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro