Phượng Ẩn sống lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

▽ Lúc này, trên đảo Ngô Đồng, tháp Trấn Hồn cũng đang rung động dự dội, lập tức bên trong bộc phát ra một luồng thần quang làm loá mắt, tháp Trấn Hồn vỡ tan.
▽ Đồng thời cây cổ thụ Ngô Đồng bị Cổ Tấn hủy một nghìn năm trước lập tức sống lại, biến thành cành lá um tùm, bỗng chốc linh khí bao quanh cây cổ thụ sống lại, hoa nở khắp đảo, ráng mây rực rỡ màu sắc bao phủ cả vùng trời bắc hải. Toàn bộ đảo Ngô Đồng ngập tràn hương hoa, xán lạn chói mắt.
▽ Bầu trời đầy mây, bầu trời lưu quang dật thải, giọng hát tiếng Phạn vang lên.
▽ Các trưởng lão Phượng tộc thấy vậy hưng phấn, chạy về phía Ngô Đồng, reo hò phấn khích. “Ngô Đồng thần thụ sống lại, chắc chắn Tiểu phượng quân niết bàn rồi.”
“Tiểu phượng quân cuối cùng cũng trở về rồi, chúng ta có Phượng hoàng mới rồi.”
▽ Các trưởng lão kích động chạy về phía cây Ngô Đồng thần thụ, không ai chú ý đến cơ thể cứng đờ của Phượng Minh phía sau, sắc mặt tái nhợt.

28. Cung Thanh Trì, phòng Cổ Tấn, ban ngày, bên trong.

▽ Ánh sáng trên bầu trời đảo Ngô Đồng chiếu vào phòng Cổ Tấn, A Vũ đang nhìn cửa sổ, bị ánh sáng chói loà rọi vào mắt, vô thức lùi lại một bước.
▽ Lúc này ngọc Hoả Hoàng trên bàn cũng cảm nhận được một trận chấn động, trong một khoảnh khắc phát ra ánh sáng đỏ, đột nhiên vỡ tan.
▽ Tia sáng chiếu vào Nguyên Khởi, Nguyên Khởi giật mình, nhìn về phía đảo Ngô Đồng, vẻ mặt nghi hoặc.
Nguyên Khởi thấp giọng nói: Tại sao? Ta vẫn chưa tìm được một phần tiên nguyên cuối cùng, Phượng Ẩn lại có thể trở về trước sao?

29. Thiên cung, điện Tú Dương, ban ngày, bên trong/ngoài.

Tiên Quan Giáp: Cung nghênh Hoa Thù đế quân!
▽ Lúc này Hoa Thù mặc bộ khổng tước sặc sỡ, cả người lộng lẫy, bước lên những bậc thang mây cuối cùng trên điện Lăng Vũ
▽ Tân Ngũ tiên tôn và các tiên quan đã đợi sẵn trong phòng cung kính nhìn Hoa Thù, Hoa Thù vô cùng hưởng thụ mọi người ném ánh mắt cháy rực nhìn mình.
▽ Mà lúc này, ánh sáng trên đảo Ngô Đồng chiếu vào điện Tú Dương, ánh mắt mọi người vô thức xuyên qua Hoa Thù, thầm kinh ngạc trước khung cảnh tuyệt vời bên ngoài.
“Chuyện gì vậy?”
“Ánh sáng rực rỡ, đây là thần quang lúc thăng cấp bán thần mới có”
▽ Hoa Thù cau mày dừng lại, kinh ngạc quay đầu, cùng lúc đó chúng tiên quân tò mò cũng lao về phía trước, cùng đứng trước cửa điện Tú Dương nhìn về phía thần quang xuất hiện.
“Là đảo Ngô Đồng, không lẽ Phượng Minh tộc trưởng thăng cấp làm bán thần rồi.”
“Không đúng, đồ đằng hoả phượng rực rỡ này, rõ ràng là dấu hiệu hoả phượng hoàng niết bàn mà”
“Tiểu phượng quân vừa sinh ra đã là bán thần, lại là Phượng hoàng tương lai, đúng là tôn vinh biết bao.”
▽ Chúng tiên nhìn tia sáng sặc sỡ kích động không thôi, mà bộ khổng tước sặc sỡ của Hoa Thù lại bị sự tương phản lu mờ, không ai chú ý đến Hoa Thù, mọi người đều nhìn đảo Ngô Đồng với ánh mắt ngưỡng mộ.

31. Đảo Ngô Đồng, ban ngày, bên ngoài.

▽ Lúc này trên đảo Ngô Đồng, thần quang bộc phát từ tháp Trấn Hồn từ từ mờ đi, thân thể Phượng Ẩn dần dần hiện lên trong ánh thần quang, để lộ làn da hồng hào khôi phục, khuôn mặt thoát tục
▽ Giây sau, hàng mi rậm rạp của Phượng Ẩn khẽ động, hơi nhấc lên, để lộ đôi mắt đen lạnh lùng, uy nghi.
▽ Phượng Ấn đến dưới gốc cây Ngô Đồng, nhìn quanh hòn đảo, nhìn mọi thứ quen thuộc xung quanh, ký ức quá khứ ùa về trong thức hải.
/Hồi tưởng.
1-16
Phượng Ẩn lắc đầu: Đợi sau khi ta ra khỏi vỏ, ngao du tứ phương, nếm nhân gian bát khổ, rồi tranh giành công bằng với tộc nhân chức vị Phượng hoàng.
2-21
Thanh Vân: (đưa hộp gấm nhỏ cho A Âm) Đây là quà gặp mặt, sau này chúng ta là người một nhà rồi!
A Âm ngây người: Người một nhà?
12-30
Cổ Tấn trịnh trọng nhìn A Âm nói: A Âm, ta thích muội, cho dù không có khế ước chủ tớ, ta cũng muốn có một khế ước nhân duyên khác, để trói chúng ta với nhau đời đời kiếp kiếp. Muội đồng ý không?
22-16
▽ Cuối cùng chúng tiên không đành nhường đường cho hai người. Lúc này, hai người mới nhìn thấy phía sau chúng tiên, núi Đại Trạch quen thuộc đã không còn nữa, chỉ còn tro tàn khắp núi, cùng với một chút ánh huỳnh quang tiên linh của núi Đại Trạch hoá thành. Cổ Tấn, A Âm đơ người.
23-9
Hồng Trù: Bởi vì núi Đại Trạch bị hủy đều là tại ngươi! Đời này kiếp này, ngài ấy chỉ mong chưa từng gặp con thú Thủy Ngưng thấp hèn như ngươi.
▽ A Âm giống như sét đánh ngang tai, kinh ngạc đứng tại chỗ. 23-17
Nguyên Khởi thở dài: Có lẽ khi ấy ở cấm cốc núi Đại Trạch, ta không nhặt được trứng thú Thủy Ngưng , không có suy nghĩ nhất thời nổi hứng nuôi dưỡng nở trứng, kết quả sẽ khác.
A Âm run rẩy nói: Huynh hối hận rồi?
Nguyên Khởi: Từng hối hận.
▽ A Âm cười buồn bã. 25-1
A Âm chỉ cười buồn bã với Nguyên Khởi os: Rốt cuộc kiếp này A Âm ta chẳng qua là mệnh trong kiếp nạn của thần quân, sợ né không kịp, lại nực cười đuổi theo huynh như trò đùa...
▽ Khoảnh khắc lực hỗn độn của kiếm vung về phía A Âm, Nguyên Khởi nhìn A Âm im lặng nói: Vậy thì...sống chết không gặp lại...
▽ Nàng hoá thành tro bụi từng tấc trong vòng tay Nguyên Khởi.
/Hồi tưởng kết thúc.
▽ Chớp mắt ngàn năm, lại quay về điểm xuất phát, đợi lúc Phượng Ẩn mở mắt, trong mắt chỉ sót lại sự dửng dưng.
▽ Lúc này trưởng lão đảo Ngô Đồng và các đệ tử chạy đến gốc cây Ngô Đồng thần thụ, cúi chào Phượng Ẩn. Phượng Minh dù không tình nguyện nhưng vẫn phải hành lễ cùng mọi người.
“Cung nghiêng tiểu phượng quân niết bàn trở về.”
▽ Phượng Ẩn uy nghiêm quay người, tiếp nhận lạy chầu của tộc nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro