Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên thế gian phàm là nữ nhân, đều thích tìm một tấm phu quân để nương tựa, càng có một bí mật không muốn nhắc đến đó chính là: Tuổi của chính mình.

Tiên nhân thọ mệnh lâu dài, thanh xuân vĩnh hằng, thành niên phải mất mấy trăm, mấy ngàn năm chênh lệch cơ hồ có thể xem nhẹ. Không một nữ quân nào thích bị người khác khen tặng một tiếng "Tuổi tác trường tồn", đặc biệt là đại mỹ nhân Tiên giới có mĩ mạo nổi tiếng. Cổ Tấn trời sinh vô tư, thành thật, lại không sợ đắc tội trong lời nói, Hoa Xu không trừng mắt, sẵn tiện đá hắn ra khỏi sảnh đường, đã xem là đại nhân, đại lượng với hắn.

Nhưng đã có một chúng nam quân, bị những lời này của Cổ Tấn chỉnh đến dở khóc, dở cười.

Béo tiên quân có khí thế ngang trời, trưởng thành với đức hạnh của một kẻ lỗ mãng này là của nhà xó xỉnh nào chạy ra! Có biết nói chuyện hay không đây? Ngươi mà đi so sánh tuổi tác với Hoa Xu công chúa thì bọn họ sống sao đây? Phải biết những người ngồi ở sảnh đường này đa phần đều là đến để cầu thân, không phải đến bái kiến tiền bối!

Trong sảnh đường bắt đầu an tĩnh, mọi người ngừng thở, tròng mắt đang nhìn Cổ Tấn cùng Hoa Xu nhẹ nhàng di chuyển qua lại, động tác thập phần giống nhau. Cổ Tấn vẫn vô tâm vô phổi như cũ mà cười cười nhìn Hoa Xu, rất giống những lời thành tâm thành ý vừa rồi hắn vừa nói ra.

Hoa Xu sống mấy ngàn tuổi, lần đầu nghe lời nói mới mẻ như thế, hơi sửng sốt, nhận thấy không khí trong sảnh đường bắt đầu trầm mặc, thái độ như cũ mà nhếc môi cười, bưng chén trà lên đưa đến kính, "Có phải ý của Cổ Tấn tiên quân chính là, ta tuổi tác trường kỉ, đích xác không cần khách sáo. Hoa Xu lấy trà kính rượu, Cổ Tấn tiên quân, mời."

Hoa Xu từ trước đến nay thanh lãnh, đối với tiên quân ít có sắc thái, nàng chưa ghét Cổ Tấn, lại còn tươi cười, thật sự hiếm thấy.

Bất luận là Đông Hoa thượng quân có tên tuổi lớn, hoặc là nàng rộng lượng, không biết vì sao, Hoa Xu đã hòa hoãn được không khí trong sảnh đường, càng thể hiện nàng không câu nệ tiểu tiết.

Lưu loát sái lạc, hoàn toàn không để ý hắn không biết lựa lời, cùng nữ quân tối hôm qua có vài phần tương tự. Đáy lòng Cổ Tấn vẫn không thể xác định, đôi mắt nhỏ, nhẹ nhàng nhíu lại, tiếp nhận trà Hồng Tước dâng lên, rồi đặt xuống bàn, vui đùa hỏi: "Ta đối với điện hạ là lần đầu gặp mặt , không biết điện hạ có phải cũng là như thế?"

Lời này nói quá trực tiếp, chúng quân nghe được một phen hụt hẫng. Sau lưng gia thế hùng hậu ngạch cửa cao gia khó bước vào, nào có người dám làm càn đối với Hoa Xu như thế?

Hoa Xu chỉ xụ mặt, không nhìn vào mắt hắn đáp: "Không phải."

Cổ tiểu béo biểu tình thay đổi. Chúng tiên quân thấy vậy, đáy lòng vui vẻ.

Hoa Xu buông chén trà, đem một lọn tóc vuốt ve , nhìn về phía Cổ Tấn, nhẹ nhàng cười, trong lời nói có thâm ý trả lời: "Không phải lần đầu, là tái kiến có lẽ càng đúng hơn."

Tái kiến? Chỉ cách một bức tường, béo tiểu tử này quả nhiên gần quan được ban lộc! Một chúng nam quân biểu tình tức khắc ghen tỵ.

Cổ tiểu béo không rảnh quan tâm những người khác, đồng tử đen như mựcbắt đầu giản to ra, thanh âm cà lơ phất phơ, không tự giác mà đề cao, mang theo vui sướng: "Đêm qua là Điện hạ ......"

Lời còn chưa nói hết, thanh âm chén trà rơi xuống đất, một vị nữ quân đột nhiên kinh hô ở sảnh đường vang lên:

"A! Bích vân!"

Chúng quân quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Bích Vân Nam Sơn tiên tử chân tay luống cuống trên làn váy nhuộm đầy vệt trà của Nam Hải Tam công chúa Tấn Vân. Bích Vân dừng một chút, lập tức liền lau đi những lá trà còn vướng trên váy của Tấn Vân, xấu hổ không thôi.

Tấn Vân lấy lại tinh thần, ám tự trách mình vừa rồi kinh hô quá lớn, làm mất hết mặt mũi Bích Vân. Nàng vội vàng kéo tay Bích Vân lại, nói: "Không có việc gì không có việc gì, Bích Vân tỷ tỷ, ta chỉ là hoảng sợ."

Bích Vân ngẩng đầu đang muốn nói câu cảm kích, lại không khéo đón nhận ánh mắt lạnh lùng Cổ Tấn chợt lóe qua, sắc mặt tức khắc tái nhợt như tờ giấy, ấp úng không thể nói thành lời.

Thấy nàng trong bộ dáng như vậy, thần sắc Cổ Tấn trở lại như cũ, đáy mắt lạnh lẽo tan vài phần.

Hoa Xu tất nhiên là biết nguyên nhân ra sao, nàng khẽ cười một tiếng, phá tan trầm mặc, "Hồng Tước, mang Tấn Vân công chúa đi vào nội đường đổi y phục, sai người mang cho Bích Vân nữ quân một ly thượng trà."

"Mời công chúa đi theo ta." Hồng Tước theo tiếng dẫn Tấn Vân công chúa đi hậu đường.

Bích Vân một lần nữa ngồi xuống, lo sợ bất an mà nhìn Béo tiên quân cách đó không xa trên mặt như cũ, mang theo ý cười, đáy lòng phát run, vừa rồi đáy mắt Cổ Tấn chợt lóe mang theo hơi thở lạnh thấu xương chẳng lẽ chỉ là ảo giác?

"Cổ Tấn tiên quân, vừa rồi ngươi muốn hỏi cái gì?" Việc này được giải quyết, Đường Trung Tuyên Triệt tiên quân lay động cốt phiến trong tay, ý cười trầm ngâm nhìn Cổ Tấn mở miệng dò hỏi.

Mọi người thấy hắn mở miệng, lập tức liền hứng thú, vận may Béo tiên quân xui rủi đến cùng. Tuyên Triệt tiên quân là nhi tử Chưởng lôi thượng quân, tính tình kiêu ngạo, tự phụ, hắn mến mộ Hoa Xu đã lâu, đối với những nam quân đến gần Hoa Xu chưa từng có sắc mặt tốt, lời lẽ trách móc nặng nề. Do phụ thân hắn quyền cao chức trọng, chưởng quản lôi hình chi phạt Thiên cung, cho nên chúng tiên ngày thường coi hắn như mãnh thú Hồng Thủy, trốn được sẽ trốn.

Hai người ở đây, chúng tiên thật mong Cổ Tấn chiếm thế thượng phong nhiều chút.

Đáy mắt Hoa Xu cũng xẹt qua một tia chán ghét, nhưng nàng bất động thanh sắc, chỉ đem ánh mắt đặt trên người Cổ Tấn. Nàng nhìn Cổ Tấn sẽ mở miệng như thế nào, chỉ cần nói ra việc đêm qua, hắn vì Chân Thần giữ gìn thanh danh của họ ra sao, liền lập tức sẽ trở thành đối tượng được chúng tiên nịnh nọt, ca tụng. Mọi việc chỉ cần cùng Chân Thần Thượng Cổ giới có liên hệ, chẳng sợ chỉ là hạt mè hay đậu xanh lớn nhỏ, cũng đủ làm tam giới tốt được mấy năm.

Cổ Tấn nhìn Tuyên Triệt, chỉ đánh giá, liếc mắt một cái, ngược lại ngẩng đầu nhìn chầm chầm Hoa Xu nói: "Khi ta đến đảo có nghe tiên đồng nói Ngô Đồng đảo này cảnh sắc rực rỡ cả năm, ta chỉ hỏi một chút......" Hắn một câu, thấy Bích Vân đầy run sợ, ánh mắt khẩn cầu, vững vàng nói tiếp một câu: "Điện hạ đêm qua có hứng thú đi dạo Ngô Đồng đảo không?"

Theo giọng nói hắn, thân mình Bích Vân buông lỏng, dựa vào trên chiếc ghế, sắc mặt khôi phục một chút hồng nhuận.

Không chờ Hoa Xu trả lời, Tuyên Triệt khinh thường nói: "Ta nói chuyện gì, nguyên lai là muốn nghe được công chúa điện hạ mỗi ngày yêu thích đi nơi nào......" Hắn đem cốt phiến vừa thu lại, chụp ở lòng bàn tay nói: "Cổ Tấn tiên quân, mặc dù ngươi biết công chúa sở thích đi dạo nơi nào thì sao? Với bộ dáng này ngươi, nào có thể xứng? Chẳng lẽ đi một chuyến Ngô Đồng đảo cũng muốn làm phiền hơn mười vị sư điệt vì ngươi dắt ra xe Tuyết Viên tiên, ở sau ngươi hầu hạ? Còn nữa, nghe nói ngươi mới hơn hai trăm tuổi, như thế nào không biết kính trọng người lớn tuổi, như thế nào không biết lễ nghĩa như thế?"

Tuyên Triệt nói có hơi quá, lại thích lấy đạo lý dạy dỗ người khác, mấy câu liền đem Cổ Tấn mất hết tôn nghiêm, nếu là người khác, sợ sớm đã tức giận mà đánh nhau.

Lại nói, hắn chính là do Thiên Khải cùng Phượng Nhiễm hai người không giống ai này giáo dưỡng mà thành tiểu Thái Tử, danh chính ngôn thuận ở tam giới Bát Hoang làm nhị thế tổ. Luận xảo quyệt rắn độc, trừ bỏ mẫu thân hắn Thượng Cổ, thần phật ở Cửu Châu Bát Hoang không theo kịp hắn.

Ánh mắt thương hại chưa kịp nhìn đến trên người Cổ Tấn, hắn đã kéo chiếc bụng to béo thành cái cầu, từ từ kéo chiếc ghế Tuyên Triệt đang ngồi dịch lại gần. Chúng quân mở to mắt chờ mong hắn phản kích, nghĩ động tác hắn có chút chậm, thẳng đến khi mọi người đều mỏi cả mắt, hắn mới cùng đối mặt với Tuyên Triệt.

Thanh âm Cổ Tấn chầm chậm mà thành khẩn: "Tuyên Triệt tiên quân, tiểu tiên ngu dốt, có vài chuyện học hỏi đã lâu vẫn không rõ, nghe nói tiên quân tuệ căn ở Tiên giới là nhất cao, có thể chỉ giáo không?"

Tuyên Triệt xỉ nhục người khác xong lại còn được đề cao, lớn giọng mà hừ một tiếng: "Ngươi nói!"

Chúng tiên thở dài, tiểu đồ đệ Đông Hoa lão Thượng Quân này cũng thật ba phải, như rùa rụt cổ.

"Tiên quân cũng biết ở Thượng Cổ Thần giới có vài vị chân thần sống cùng nhật nguyệt?"

Vấn đề vừa ra, mọi người há hốc mồm, Tuyên Triệt càng coi thường, thanh âm lanh lảnh vang vọng sảnh đường: "Thượng Cổ, Chích Dương, Bạch Quyết, Thiên Khải bốn vị thần quân cũng là bốn vị Chân Thần Thượng Cổ Thần Giới. Cổ Tấn tiên quân, không lẽ ở Đại Trạch đến một quyển Thượng Cổ thư tịch tìm cũng không ra?"

"Điều này thì ta biết, nhưng chỉ là không biết, trong bốn vị Thần Quân ai có thọ mệnh dài nhất?"

Tuyên Triệt đã không dám ôm hy vọng đối với chỉ số thông minh của Cổ Tấn, cảm thấy Đại Trạch Sơn như mặt trời sắp lặn, dạy ra con cháu như này thật sự đáng chê cười, trả lời: "Chích Dương thần quân giáng thế cùng Hỗn Độn Chi Sơ, đến nay hơn 23 vạn tuổi, thọ mệnh cao nhất."

Nhưng thật ra có ít tiên quân nhận ra lời nói thâm ý của Cổ Tấn. Hoa Xu là một trong số đó, nàng biểu tình nghiêm, nhìn đáy mắt Cổ Tấn như muốn tìm tòi nghiên cứu.

"Nga...... Thì ra là thế." Cổ Tấn lại chầm chậm gật đầu, bộ dáng làm như đang học hỏi, lại nói: "Nhưng không biết là vị thần quân nào vi tôn?"

"Tự nhiên là Thượng Cổ Thần......" thanh âm Tuyên Triệt dào dạt đắc ý đột nhiên dừng ở trong cổ họng, cuối cùng một chữ "Quân" rốt cuộc không nói ra được. Mắt nhắm lại, mồ hôi lạnh thấm đầy trán, sắc mặt xanh tím đan xen.

Tam giới đều biết, trong bốn vị Chân Thần, Thượng Cổ Thần Quân kế thừa hỗn độn chi lực của Tổ Thần Kình Thiên, tuổi tác nhỏ nhất, thần cách lại cao nhất. Hắn cười nhạo Cổ Tấn không tôn trọng lão giả, không khác nào cười nhạo Thiên Địa Tạo Hóa sinh ra tiền lệ Thượng Cổ Thần Quân.

"Bên trong Nam Hải cất giấu mấy vị quy lão đến hai mươi vạn tuế thọ, theo lời chất vấn của tiên quân vừa rồi là lời nói chuẩn xác, Thượng Cổ Thần Quân thấy mấy vị "Lão giả" này, sợ là nên hành lễ vấn an, mới ra thể thống?" Cổ Tấn kéo dài làn điệu, "Tiểu tiên năm nay hai trăm tuổi, nghe nói tiên quân ngài đã hơn 4000 tuổi, vừa rồi chưa kịp hành lễ bái kiến, cũng là lỗi......"

Hắn đúng lúc mà dừng lại lời nói, đem mắt cong lên.

Không khí sảnh đường đều yên tĩnh, chúng quân tinh tế xem xét Cổ Tấn một lúc lâu cười cười giải hòa, yên lặng vì Tuyên Triệt tiên quân mặc ai một tiếng, sau đó không tự giác mà tất cả đều nhìn Cổ Tấn dịch mông.

Cái béo tiên quân này là cái loại ăn thịt người không nhả xương, vừa rồi thật sự là xem đã mắt.

Tư thái Tuyên Triệt ban nãy từ từ biến mất, tay nắm cốt phiến hiện ra gân xanh. Thật lâu sau, môi hắn lắp bắp, đứng dậy nhìn phương hướng Cổ Tấn đang ngồi, cúi đầu, khom lưng chấp lễ: "Cổ Tấn tiên quân lời này chiếu sáng Tuyên Triệt, Tiên Quân là đồ đệ Đông Hoa lão Thượng Quân, không cùng Tuyên Triệt đồng lứa, vừa rồi ta nhất thời ngu mị tâm trí, xuất khẩu cuồng ngôn, mong rằng Cổ Tấn tiên quân đại nhân đại lượng, không chấp nhặt tiểu bối."

Tuyên Triệt tuy tính tình chanh chua kiêu ngạo tự phụ, nhưng sống 4000 năm, thật cũng không phải đồ ngốc, lập tức vì chính mình tìm đường sống. Chỉ là cả người cứng đờ, mất tự nhiên.

Chúng tiên mắt vừa động, nhìn vị thiếu niên mập mạp kia như là không nhìn thấy Tuyên Triệt khom lưng hành lễ. Chỉ thấy đôi mắt rũ xuống chỉ nhìn chằm chằm nắm hạt dưa trong lòng bàn tay, đáy lòng chúng tiên thầm run rẩy, nghĩ Tuyên Triệt tiên quân cũng thật là mệnh khổ.

Hoa Xu dù bận vẫn ung dung mà dựa lưng người trên ghế, đối với Cổ Tấn xem trọng thêm vài phần. Không hổ là đồ đệ Đông Hoa, có vài phần thủ đoạn, bất quá đáng tiếc, cũng chỉ là học được miệng lưỡi để chiếm tiện nghi.

Chúng tiên chờ Cổ Tấn uống trà, đại khái hết nửa đĩa hạt dưa, mới nghe được thanh âm hắn nhẹ nhàng lại kinh ngạc vang lên: "Ai nha ai nha, Tuyên Triệt tiên quân ngài hành lễ làm cái gì, tiểu tiên ta chỉ là kiến thức nông cạn, có một vài vấn đề không hiểu, mới đi lãnh giáo. Cái gì so đo với không so đo, ta nói lung tung vài câu hỗn, ngài ngàn vạn lần đừng để ý. Tiểu tiên đối tiên quân kính trọng như Thiên Hà Chi Thủy, kéo dài không dứt, ngày sau cũng không dám đến quấy rầy...... Người ngồi đi, tới, uống ly trà, chúng ta lại đến thảo luận vấn đề này, nghe nói phụ quân người là Chưởng Lôi Thượng Quân cũng như người uy vũ hùng tráng, không biết hắn năm đó là như thế nào có tư cách cầu thân mẫu quân người ...... Nhìn kìa? Ta thấy sắc mặt người trắng bệch, có phải còn đói hay không? Ta xem người vẫn là quá gầy, ốm như cây trúc, một trận gió thổi liền bay mất, đợi ta trở về Đại Trạch Sơn cho người tìm hai viên Đại Bổ Hoàn, cho người ăn đến tráng kiện......"

Giọng nói còn chưa dứt, chúng quân chỉ nhìn thấy Tuyên Triệt thượng quân khom lưng, sắc mặt tái đen mà cáo tội sau trốn ra sảnh đường.

Cổ Tấn mỉm cười nhìn theo bóng dáng hắn, rồi nhìn chúng tiên đang trợn mắt há hốc mồm, trên mặt hiện ra một nụ cười ôn hòa thuần lương, hàm súc mà thu lại lời nói, lại giống Phật Di Lặc trở về ngồi trên ghế,giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Một hồi không thấy khói thuốc súng chiến tranh mà vị béo tiên quân Đại Trạch Sơn này lại đem Tuyên Triệt thương tích đầy mình.

Bất quá kết quả tuy ngoài ý nghĩ, lại chính hợp ý chúng tiên.

Chúng tiên rốt cuộc biết vì sao Đông Hoa lão Thượng Quân sắp phong thần còn thu tiểu đồ đệ như vậy, Cổ Tấn tuy xấu lại hơi béo, nhưng tính tình yêu ghét rõ ràng, không sợ trời không sợ đất thật đúng được người khác yêu thích.

Bởi vì hắn đánh bại Tuyên Triệt Thượng Quân người đáng ghét nhất, hơn phân nửa ánh mắt nhóm tiên quân đối với Cổ Tấn đều hiện lên thiện ý. Còn có nhóm nữ quân cảm thấy Cổ Tấn này bộ dáng bụ bẫm đáng yêu cũng còn có thể cho vào mắt.

Tuyên Triệt đi rồi, trong đại đường lại bắt đầu tốp năm tốp ba hoan hô tiếng cười. Cổ Tấn vẫn trông mong nhìn Hoa Xu ở chổ thủ vị, mỗi khi muốn nói hai ba câu nói, lại nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu cách đó không xa của Bích Vân nữ quân hướng lại đây, hắn đành phải đem nghi vấn giấu ở đáy lòng, nhẫn nại chờ mọi người tan cuộc.

Nhưng biểu tình này của hắn rơi xuống mắt mọi người, liền nghĩ hắn thập phần khuynh mộ Hoa Xu. Nữ quân lại thầm than nam tiên quân Tiên giới lại bỏ mình đi cuối đầu dưới váy Hoa Xu công chúa Khổng Tước tộc. Nhưng thật ra Hoa Xu vẫn luôn có thần sắc nhàn nhạt, cùng mọi người nói chuyện với nhau hết sức bình thường, cũng thỉnh thoảng cùng Cổ Tấn hàn huyên hai câu, đã chưa thân thiện, cũng không lạnh nhạt.

Tiệc tối Thiên Đế tổ chức chỉ còn cách hai cái canh giờ, nhóm tiên quân sôi nổi cáo từ, chỉ có vài vị nữ quân ngồi bên cạnh Hoa Xu giữ lại. Mắt thấy Hoa Xu cùng vài vị nữ tiên quân cười cười, nói nói hướng nội đường mà đi, cũng không còn thấy thân ảnh Bích Vân nữ quân, Cổ Tấn khẽ cắn môi, cất bước đuổi theo hướng nhóm nữ quân.

Nếu không hỏi cái rõ ràng, đáy lòng hắn thật sự không khó chịu.

Qua hành lang gấp khúc, thêm vài bước là có thể đuổi tới, phía trước tiếng cười nữ quân khẽ truyền vào trong tai, làm Cổ Tấn dừng lại bước chân.

"Điện hạ, Cổ Tấn tiên quân tuổi còn nhỏ, thủ đoạn có thừa, hôm nay đem Tuyên Triệt tiên quân hảo hảo chỉnh một phen, Tuyên Triệt tiên quân mất hết thể diện, sợ là cả năm cũng không dám bước ra Lôi Vũ Cung một bước." Một vị nữ quân nói.

Cổ Tấn là do Thiên Khải dạy dỗ, hành sự nói chuyện không khỏi giống vài phần, như hôm nay đối với Tuyên Triệt, hoàn toàn là thủ đoạn y hệt Thiên Khải, chỉ là ở tam giới tiên nhân kiến thức đều thiếu. Thế nào hắn cũng là tâm tính thiếu niên, được người khác khen, tức khắc mặt mày hớn hở, trốn ở hành lang gấp khúc nghe lén, tưởng nhìn ra được phản ứng Hoa Xu.

"Lấy tuổi tác hắn có thể chọc giận Tuyên Triệt, dũng cảm, sáng suốt thật không tệ." Hoa Xu hơi hơi gật đầu, đáp.

Nữ quân kia che mặt mà cười, "Điện hạ, nhìn bộ dáng Cổ Tấn tiên quân vừa rồi, tâm tâm niệm niệm chỉ cầu một ánh mắt từ người!" Thấy trên mặt Hoa Xu không có nửa điểm gợn sóng,

nàng liền biết ý, ra dáng thở dài: "Chỉ tiếc, Cổ Tấn tiên quân tuy nhìn cũng tốt, nhưng tuổi tác quá nhỏ, chưa hiểu phong tình, sợ chỉ là nụ hoa chưa kịp nở, không phải nơi trao thân gửi phận."

Cổ Tấn mới hơn hai trăm tuổi, tuy đã thành niên, nhưng cùng mấy ngàn năm tuổi tác của các nàng so sánh, xác thật chỉ mới là nụ hoa.

Lời này vừa nói ra, chúng nữ được một trận cười vang, đến khóe miệng Hoa Xu cũng hơi hơi cong lên.

Cổ tiểu béo trốn ở sau cây mộc lan sắc mặt cổ quái, uể oải nghe những lời này. Đợi Hoa Xu cùng vài vị nữ quân tạm thời tách ra đi thay quần áo, hắn mới lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo.

Hoa Xu bước chân vào phòng, Hồng Tước còn chưa kịp đóng cửa, liền nhìn thấy trên hành lang một thân lửa đỏ bay tới. Nàng cảm khái, với tốc độ như thế, thật là làm khó thân hình cực đại kia.

"Cổ Tấn tiên quân!" Hồng Tước lại kinh ngạc cảm thán ngoài ý muốn, cũng chưa quên bổn phận mình, đem Cổ Tấn ngăn ở trước cửa.

"Hoa Xu điện hạ." Cổ Tấn đột nhiên thu lại chân, đứng trước cửa thở dốc.

Hoa Xu mất kiên nhẫn, quay đầu lại, "Cổ tấn tiên quân, chuyện gì?"

Thấy Hoa Xu xoay người, Cổ Tấn cuống quít lập tức đứng thẳng, thậm chí còn đem nếp uốn quần áo vỗ nhẹ.

Hắn ngẩng đầu, nhìn Hoa Xu cực kỳ nghiêm túc, hỏi: "Hoa Xu điện hạ, hôm qua ở trong rừng Ngô Đồng là điện hạ giúp ta?"

Vài lời của Edit:  Hứa hẹn phần tiếp theo sẽ cực hay

Mọi người thấy hay có thể ủng hộ edit bằng cách like trang https://www.facebook.com/M%C3%A2y-t%C3%ADch-111558410697154/?ref=pages_you_manage trên facebook được không ạ!

Mình tạo đã lâu nhưng không có 1 like nào cả bùn...bùn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thương