Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12

Trước đây Cổ tiểu béo chỉ một lần dùng khẩu khí nghiêm túc như vậy, là trăm năm trước lúc chất vấn Bạch Quyết, có thể thấy được hắn đối với nữ tiên quân đêm qua vừa gặp đã yêu, đến giờ trong lòng hắn vẫn còn tâm tâm niệm niệm tiểu Hỏa Phượng đã giúp mình kia.

Áo bào đỏ thẫm khoác trên người, béo đến tựa như trái bí đao tròn trịa ngoài ruộng, tiên quân Đại Trạch Sơn không có nửa điểm mỹ mạo, mười phần xuất thân từ nhà phú quý, là một thiếu gia ăn chơi trác táng. Cũng không biết khi nào Hồng Tước lùi qua một bên, có chút không đành lòng nhìn điện hạ nhà mình phủ nhận.

Biểu tình Cổ Tấn tiên quân quá mức nghiêm trọng, thật giống như chỉ cần điện hạ thừa nhận, hắn liền sẽ dùng hết toàn lực báo ân. Mấy năm nay dù là ai luyến mộ điện hạ, hoặc tham mộ vinh quang Khổng Tước Vương tộc, hoặc si tình dung nhan xinh đẹp của Hoa Xu, nhưng trước đến nay nàng cũng chưa từng thấy qua khí thế trịnh trọng, thành thật như vậy.

Hoa Xu ngẩn ra, khờ tiểu béo mắt đen như mực bình tĩnh nhìn nàng, lại làm nàng hoảng hốt. Cảm giác phá lệ được coi trọng như thế khiến nàng không tự chủ mở miệng: "Đêm qua trong rừng Ngô Đồng, bất quá là chuyện nhỏ, Cổ Tấn tiên quân không cần lo lắng."

Hồng Tước đứng một bên che miệng kinh hô, mừng thầm trong bụng. Cổ Tấn lại không phát hiện, ở bên tai chỉ còn lại câu nói vang vọng của Hoa Xu "Bất quá là ...chuyện nhỏ". Hắn tiến đến trước mặt Hoa Xu, mắt cong thành hình trăng non: "Thật sự là điện hạ, đúng là cùng suy đoán của ta . Điện hạ, ta là tới ...báo ân."

Vẻ mặt tươi cười của Cổ Tấn đột nhiên phóng đại, Hoa Xu lúc này mới phản ứng lại những lời mình vừa nói, mày hơi hơi nhíu, trời xui đất khiến như thế nào lại nhận việc này do mình làm.

Tâm trí nàng liền rối rắm: "Việc rất nhỏ, Cổ Tấn tiên quân không cần như thế."

Cổ Tấn thành khẩn đáp: "Điện hạ sai rồi, ân là ân." Hắn dừng một chút, lại nói: "Huống chi đối với ta mà nói còn là đại ân, điện hạ nghĩ muốn bảo bối gì, ta đây liền đi tìm, đợi đến ngày đính hôn, vì điện hạ mà dâng lên."

Cổ Tấn từ nhỏ đã yêu thích cướp đoạt bảo bối, tự nhiên cũng cho rằng người khác cũng giống mình.

"Không cần." Hoa Xu lắc đầu, nàng không muốn dây dưa vào chuyện này.

"Đừng, đừng." Cổ Tấn nghĩ các bảo vật ở Khổng Tước đảo đã nhìn chán, lại bỏ thêm một câu: "Chỉ cần là điện hạ muốn, ta nhất định vì điện hạ đi tìm."

Tuổi tác không lớn, khẩu khí lại không nhỏ, Hoa Xu bị tiên quân Tiên tộc trẻ tuổi tôn sùng là "nữ trung hào kiệt" đã lâu, đồ vật hiếm lạ nơi nào cũng đã từng đâng đến trước mặt nàng, nhưng chưa có một người nào dám nói trên trời dưới đất chỉ cần nàng muốn, liền có thể vì nàng tìm tới. Người này thực sự quá cuồng vọng, thấy thời gian tiệc tối tới gần. Hoa Xu thay đổi ý định, thuận miệng liền nói: "Cổ Tấn tiên quân nói đùa, thứ gì ta muốn là có thể tùy tiện lấy. Nghe nói Phượng tộc Tiểu Phượng Quân có một khối Hỏa Hoàng Ngọc do Thượng Cổ thần quân ban tặng, là chí bảo Thượng Cổ giới, ta muốn mượn để nghiên cứu, tiên quân chẳng lẽ cũng có thể vì Hoa Xu mượn cho? Tiên quân tuổi tác còn nhỏ, sợ là còn hơi bồng bột, có một số lời nói thật sự không nên nói. Đêm qua kẻ hèn chỉ giúp một việc nhỏ, Cổ Tấn tiên quân không cần quá để tâm."

Hoa Xu nói xong, nhìn Cổ Tấn gật đầu, xoay người bước vào phòng. Hồng Tước biết tiên quân này đã không lựa lời mà đã chọc giận điện hạ nhà mình, cũng không muốn quản hắn, liền lưu loát đóng cửa, đem Cổ Tấn nhốt ở ngoài.

"Tuổi tác còn nhỏ, còn hơi bồng bột......"

"Chỉ tiếc, Cổ Tấn tiên quân có xuất thân tốt, nhưng tuổi tác còn nhỏ, chưa hiểu phong tình, sợ chỉ là nụ hoa chưa kịp nở, không phải nơi trao thân......"

Cổ Tấn đối với nữ quân đêm qua cứu mình nảy ra chút tâm tư nho nhỏ, tâm ý còn không kịp nói ra, hai câu nói này đã thật thành đem lòng hắn xé thành trăm mảnh.

Hắn chán nản cúi đầu, lẻ loi đứng ở góc tường.

Trong phòng, Hồng Tước nhìn qua khe cửa sổ thấy bộ dáng đáng thương của hắn, có chút không đành lòng, tính dùng ánh mắt cổ vũ, nào biết béo tiên quân ở góc tường uể oải bực tức, đột nhiên xoay người hướng hành lang gấp khúc chạy đi mất.

Aizzz, vừa nhìn liền biết những lời hắn vừa nói ban nãy chỉ là mạnh miệng.

Hồng Tước vừa nghĩ vừa xoay người thấy Hoa Xu đã thay đổi xiêm y từ phía sau rèm đi ra. "Điện hạ......"

Hoa Xu giương mắt nhìn nàng, Hồng Tước lắp bắp, thật sự không nói nên lời. Điện hạ người thông minh như vậy, sao lại nhận việc này là do mình làm, nếu là nữ quân kia xuất hiện, chẳng phải liền lộ tẩy?

Hoa Xu tất nhiên là biết nàng muốn hỏi cái gì, cau mày ngừng ở phía trước cửa sổ trong chốc lát, "Không có việc gì, ta không nói rõ, ngày nào đó người kia xuất hiện ta liền nói việc ta thừa nhận không phải là việc này." Nàng dừng một chút, lại nói: "Hắn cũng không thể làm gì ta, với ta cũng không lo ngại."

Lấy thân phận của nàng, chẳng lẽ thật sự ngồi đợi Cổ Tấn bởi vì chuyện này mà tới báo ân không thành. Mặc dù đã biết, đắc tội với đệ tử Đại Trạch Sơn, với nàng mà nói lại chẳng có gì tổn thất?

"Điện hạ, nghe nói Cổ Tấn tiên quân ở trước mặt Thiên Đế có vài phần thể diện, nếu hắn cáo trạng chuyện này với điện hạ, điện hạ biết ngọn nguồn, còn tưởng rằng người đối phó Tiểu Phượng Quân, lấy tính tình của điện hạ người cũng biết......"

Cái ưu điểm này của Thiên Đế, có thể nói trong tứ hải bát hoang có ai không biết.

Sắc mặt Hoa Xu hơi đổi, có chút hối hận vừa rồi nói chuyện không suy nghĩ, nhưng tính tình nàng hiếu thắng, cũng chỉ áp xuống nỗi bất an ở nơi đáy lòng, khoát tay nói: "Hắn không nhìn rõ bộ dáng bộ dáng của nữ tiên quân kia, còn không dám đáp trả Tuyên Triệt, nào có lá gan đến trước mặt bệ hạ hồ ngôn loạn ngữ. Việc này chớ có nhắc lại, ngày sau hắn đến Khổng Tước đảo, ngươi chỉ cần thay ta tiếp đãi, chờ thêm vài năm, việc này cũng liền qua đi."

Lời nói Hoa Xu thập phần chắc chắn, Hồng Tước không dám nói nữa, thối lui đứng sang một bên.

Vừa dứt lời, ngoài đảo tiếng Phượng Minh vang vọng giữa không trung. Đã đến giờ tiệc tối, hai người rời Lưu Vân Các, hướng Phượng Hoàng điện mà đi.

Lúc này, Cổ Tấn sớm đem chuyện thay thế sư phụ tham dự dự tiệc chúc mừng quên không còn một mảnh, vội vàng đi vào Ngô Đồng tổ thụ trong rừng ngô đồng.

Khi hắn ở Thượng Cổ giới đã từng nghe Thiên Khải nói qua, tiểu Phượng Hoàng Ngô Đồng đảo nghịch thiên mà sinh ra, vẫn luôn được chăm sóc ở Ngô Đồng tổ thụ. Hỏa Hoàng Ngọc sợ sớm đã là bảo bối của tiểu Phượng Hoàng này, nàng nhất định sẽ không dễ dàng cho mượn. Hắn nếu sớm canh giữ ở dưới cây cổ thụ, chờ nàng niết bàn giáng thế, liền tiến lên khẩn cầu, ai biết được tiểu Hỏa Phượng thấy hắn đáng thương, động lòng cho mượn vài ngày.

Cổ Tấn thà ở trước mặt tiểu Hỏa Phượng mất đi chút thể diện còn hơn là phải khóc lóc la lối với Phượng Nhiễm. Trãi qua mấy trăm năm cũng nên trưởng thành chút.

Tới gần chạng vạng, bầu trời Ngô Đồng đảo bắt đầu sụp tối. Khách khứa tham dự yến tiệc thật sự quá nhiều, Thiên Đế liền đem tiệc tối chiêu đãi ở ngoài đại điện Phượng Hoàng. Khách khứa lần lượt theo nhau mà đến bên ngoài đại điện. Vừa bước đến đập vào mắt đó là hàng trăm món ăn sơn hào hải vị, phía trên đại điện treo đèn tỏa ra ánh sáng ngũ sắc vô cùng lộng lẫy, trên trời tường vân hội tụ, ngay cả chén bát đãi khách đều được điêu khắc từ gỗ lâu năm trong rừng Ngô Đồng. Tiên quân tốp năm tốp ba ngồi vào vị trí. Ngồi trên đệm Hương Bồ mềm mại. Đối với việc bày trí phô trương của yến hội này tất cả tiên nhân đều tán thưởng .

Đến khi, bên ngoài đại điện coi như đã an ổn vị trí xong, Thiên Đế cùng vài vị trưởng lão Phượng tộc, Hoa Xu một hàng tiến vào vị trí. Nàng hôm nay mặc váy dài xanh biếc, phía trên làn váy thêu Kim Vũ Khổng Tước bằng chỉ bạc, bước chân nhẹ như long vũ, nhất phái phương hoa. Hoàn toàn xứng với danh xưng "tuyệt thế gia nhân" của nàng. Nàng vừa bước vào tức khắc liền thu hút hàng lọat ánh mắt, vài vị nữ quân đi theo sau nàng đều hiện lên vẻ mặt ganh tỵ.

Hoa Xu tuy xinh đẹp là thế, nhưng lần tham dự yến tiệc trước đây nàng toàn mặc những trang phục lộng lẫy cầu kì, rất ít khi đơn giản quý phái như thế, nghĩ lần đến Ngô Đồng đảo này, nàng không giống những lần trước .

Hoa Xu được sự chỉ dẫn của tiên đồng ngồi phía sau Khổng Tước Vương. Thấy đối diện vẫn còn một vị trí trống, có chút kỳ quái. Những người quyền cao đức trọng nhất Tiên giới đều đã tề tụ, thế còn có vị nào có thể cùng phụ vương đứng ngang hàng nhau? Hoa Xu có một suy đoán, nhưng lại không dám khẳng định, nghe nói Thiên Đế cùng thủ lĩnh Yêu Hồ nhất tộc là Thường Thấm yêu quân giao tình hảo hợp, chẳng lẽ ví trí đó là dành cho nàng?

Tình bằng hữu giữa Thiên Đế cùng Thường Thấm yêu quân nàng sớm đã nghe, loại sự tình này nếu đặt trên người Tiên tộc khác, nhất định sớm bị khép vào nghịch tội "tư thông Yêu tộc". Nhưng Thiên Đế trước đến nay hành sự tùy ý. Nàng cùng Thường Thấm giao hảo trước khi đứng đầu Thiên giới, sau biến cố mấy trăm năm, tình nghĩa hai người hoàn toàn không thay đổi, chuyện này cũng chưa từng có tiền lệ của hai giới. Lén qua lại là một chuyện, Thường Thấm ở Yêu tộc tay cầm quyền cao, được Yêu Hoàng xem là cánh tay đắc lực, hôm nay Tiên tộc tề tụ thịnh hội, nàng chẳng lẽ thật sẽ không màng quyền uy của Yêu Hoàng, xuất hiện ở Ngô Đồng đảo?

Hoa Xu ngẫm lại cũng cảm thấy không có khả năng, âm thầm bỏ qua suy đoán.

Chào mọi người! Hôm nay Thần Ẩn đã  trở lại ạ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thương