Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tục ngữ nói rất hay, giang sơn đời nào cũng sinh ra người tài, sóng sau xô sóng trước, anh hùng như thế, mỹ nhân càng như thế. Ở đâu có người ở đó có mỹ nhân, tiên nhân cũng không ngoại lệ, nữ tiên quân như cá dưới sông, dù sao cũng phải có người đứng nhất. Năm đó đệ nhất mỹ nhân tam giới thuộc về Cảnh Chiêu nữ nhi của Thiên Đế Mộ Quang sớm đã mai danh ẩn tích, mấy trăm năm sau, thanh danh này liền dùng ở trên người công chúa Khổng Tước Hoa Xu của Bắc Hải Bách Điểu đảo.

Hoa Xu bất quá chỉ mới hơn một ngàn tuổi, là ấu nữ Khổng Tước Vương Hoa Mặc, thân thế nàng có hơi chút sắc thái truyền kỳ. Đêm nàng được sinh ra có mây ngũ sắc bao phủ Bắc Hải, giao nhân ngàn năm khó tìm lên bờ, còn có hải thú ở Bắc Hải tụ họp. Một đêm sau khi Hoa Xu giáng thế, mây mù tiêu tán, giao nhân trở về, hải thú tận diệt. Cảnh tượng kì lạ này được rất nhiều tiên nhân chứng kiến, hết sức kinh ngạc. Mọi người đều nói vị tiểu công chúa này phúc phận trời ban, ngày sau sợ là cái mệnh phú quý.

Điểu tộc lấy Khổng Tước làm Vua, nhưng tôn Phượng Hoàng là Hoàng, phân vị cao thấp nhìn qua liền biết. Phượng tộc khiêm tốn, mấy vạn năm nay chỉ có hai việc làm kinh động tam giới, đầu tiên là Phượng Nhiễm niết bàn, hai là vị Tiểu Hỏa Phượng giáng thế kia. Vẻn vẹn hai việc này, nên dẫn đến tam giới Bát Hoang cùng chúc mừng.

Thanh thế Khổng Tước tộc từ sau khi Phượng Hoàng sống lại liền ảm đạm không ít, Hoa Mặc tự biết khó so sánh với vị trí Thiên Đế của vị Phượng Hoàng tôn quý kia, có được khuê nữ khó cầu, xem như trân bảo mà sủng ái. Địa vị Hoa Xu ở Khổng Tước tộc của nàng so với hai ca ca càng tôn quý vài phần.

Nữ nhi này cũng thay Khổng Tước Vương lấy lại chút mặt mũi , nàng lúc sinh ra tiên lực trong cơ thể liền hơn xa Tiên tộc, 800 tuổi liền tấn vị hạ quân. 900 tuổi tham gia Hội Bàn Đào ở Thiên cung, dung mạo xinh đẹp chúng tiên quân ai gặp đều phải ghé mắt, càng có người nói ngày sau nàng nhất định không thua công chúa Cảnh Chiêu.

Sau khi Cảnh Chiêu ẩn tích vài trăm năm, dung mạo Hoa Xu nổi danh xinh đẹp sớm đã thêm một phần. Nàng đến tuổi trưởng thành, tới tuổi hứa hôn, tiên quân đến Bách Điểu đảo cầu hôn nhiều không đếm xuể. Khổng Tước Vương trong lòng được an ủi, một lòng muốn tìm cho ấu nữ một hảo lang quân, chọn bất cứ ai Hoa Xu đều không đồng ý. Cứ như vậy kéo dài cho đến trăm năm, Khổng Tước Vương mệt mỏi, đành phải theo ý Hoa Xu, để cho nàng chọn người mình hài lòng.  Là rồng là rắn, chỉ cần nàng đồng ý, đều được.

Khổng Tước Vương trăm chọn, ngàn chọn cho nàng trăm hôn phu đều không vừa mắt Hoa Xu, cũng không biết nàng đến tột cùng muốn chọn tiên quân phong thái như thế nào. Sau khi cảm khái, nhân tài Tiên giới mới xuất hiện sợ nàng từ chối, liền không dám đến Bách Điểu đảo cầu thân, chỉ dám ở trong lòng thầm ngưỡng mộ nàng.

Hoa Xu ngày thường say mê tu luyện, cực ít xuất hiện trước mặt mọi người, thanh danh tuy lớn, nhưng người gặp qua dung mạo nàng lại không nhiều. Lần này nàng theo cha đến chúc mừng, không ít tiên quân ở Ngô Đồng trùng hợp mà gặp được vị truyền thuyết dung mạo có một không hai ở tam giới Khổng Tước Công chúa, nên mới đến đảo từ sớm.

Nào có thể đoán được Hoa Xu vừa vào đảo liền thỉnh cầu Phượng tộc trưởng lão cho nàng nghỉ ngơi ở Lưu Vân Các. Lưu Vân Các ở bên trong đảo, yên tĩnh khó vào, lại cách tổ cây Ngô Đồng của Tiểu Hỏa Phượng không xa, không khỏi phá hư chuyện Tiểu Hỏa Phượng niết bàn, khách khứa vào đảo cực hiếm tới gần nơi này, nên không một cái tiên quân nào có thể nhìn thấy Hoa Xu trước, giai nhân khó gần như vậy khiến không ít nam tiên quân hiếu kì không thôi.

Thời điểm mấu chốt này, Cổ Tấn tiểu béo khí thế ngang trời. Hắn nằm ở trong xe Tuyết Viên Tiên của Đông Hoa lão Thượng Quân hiên ngang vào đảo trước mắt bao người, ở tại Cửu Hoa Các.

Ngoại trừ Cổ tiểu béo, ai cũng đều biết gần chung quanh Lưu Vân Các trong vòng trăm mét, chỉ có một Cửu Hoa Các. Hai Các này được đặt ở giữa cây Ngô Đồng, bên ngoài khó nhìn thấy, hai nơi trở thành một cảnh.

Tất cả khách khứa trên đảo chỉ có một mình Cổ Tấn là do Phượng Nhiễm an bài, nàng sớm đã phân phó việc này, Phượng tộc trưởng lão cảm thấy có điều kì lạ Phượng Hoàng sẽ không tự mình để ý đến một cái chổ ở của đệ tử Đại Trạch Sơn thôi, nhưng ông vẫn theo chỉ ý của Phượng Nhiễm an bài Cửu Hoa Các, chỉ là ngoài dự định của mọi người, Hoa Xu lại chọn Lưu Vân Các bên cạnh làm chổ nghĩ ngơi.

Phượng Nhiễm tất nhiên là không biết, tùy tiện đem Cổ Tấn đá tới chỗ nhiều người cực kỳ hâm mộ, lại có nhiều người đỏ mắt ngóng trong. Người ngốc có phúc của người ngốc, đó chính là Cổ tiểu béo một đạo sét đánh xuống liền có thể trở thành một hài nhi kiên cường.

Lúc này Cổ Tấn ở Cửu Hoa Các ngủ đến trời đất tối sầm, hồn nhiên không biết ba cái tâm tư quan trọng của toàn bộ khách khứa Ngô Đồng Đảo: Một là, nhìn Tiểu Hỏa Phượng Hoàng thứ hai niết bàn giáng sinh. Hai là, nhìn Hoa Xu công chúa Khổng Tước tộc xinh đẹp không ai sánh bằng, Còn lại là...... Đánh giá xem xét đệ tử Đông Hoa lão Thượng Quân không biết từ nơi nào chui ra rốt cuộc là cái dạng cái đức hạnh gì!

Cổ Tấn đến Ngô Đồng Đảo đã được nửa ngày, cũng chưa chủ động đi chào hỏi Phượng tộc trưởng lão ở điện Ngô Đồng, cũng không thấy những sư môn huynh đệ Đại Trạch Sơn đi cùng, chúng tiên bàn tán tiểu đồ đệ Cổ Tấn này không ra thể thống gì cả.

Trong mấy sư điệt theo Cổ Tấn có tới mười mấy vị râu dài tóc bạc, lấy thủ đồ Nhàn Thiện tiên quân Thanh Vân đứng đầu, tuổi tác hắn không nhỏ, tai mắt hắn tự nhiên cũng tinh tường, lời đồn đãi trong Ngô Đồng đảo không sớm không muộn mà truyền vào tai hắn. Do dự một lát, vì thanh danh Đại Trạch Sơn mấy vạn năm, hắn lấy một hơi dài thấy chết không sợ mà đẩy cửa phòng    Cổ Tấn đang ngủ say ra.

Nhìn hắn đi vào, trên mặt các vị tiên quân râu bạc khác tràn đầy kinh sợ, ai chẵng biết muốn vị tiểu sư thúc này rời giường là điều không dễ. Cho nên sau một nén nhang bọn hắn thấy một thân đạo bào của Thanh Vân bị xé thành từng mảnh vụn từ cửa sổ bay ra, từng người cũng chỉ bình tĩnh chớp chớp mắt, liền giải tán.

Thẳng đến lúc trăng treo trên đầu ngọn liễu,mặt trời xuống núi, Cổ Tấn mới tỉnh lại. Thấy đã đến Ngô Đồng đảo, hắn vui mừng bảo nhóm sư điệt chuẩn bị bữa tối, một mình nghênh ngang phóng ra ngoài đi tìm chuyện vui. Động tác liền mạch lưu loát, nhanh đến nỗi Thanh Vân không kịp chuyển lời của chúng tiên trên đảo thảo luận nói cho hắn nghe .

"Aizzz, Cổ Tấn sư thúc sẽ không chịu đả kích gì chứ."

Nhóm các sư điệt còn lại bị Cổ Tấn bắt canh giữ ở cửa Cửu Hoa Các mắt trông mong nhìn theo thân ảnh Cổ Tấn đi xa mà bắt đầu thảo luận.

"Sớm biết vậy mấy năm nay nên cho Sư thúc ăn nhiều đồ chay một chút, năm đó Sư thúc hơi gầy, bộ dáng thực vẫn có chút tuấn tú . Hiện giờ đa phần là tiên quân trẻ tuổi, nhìn người không nhìn phẩm tính, chỉ để ý bề ngoài, thật sự là thời thế đổi thay, người không như trước. Không được, ta phải đi theo Cổ Tấn sư thúc, thời gian tu luyện của hắn ngắn ngủi, không để cho người khác khinh thường."

Các tiên nhân kế thừa Đông Hoa lão Thượng Quân Đại Trạch Sơn bản tính thành thật, ước chừng trăm năm đều khó rời núi một lần, đều là người cổ hữu ở vùng núi hẻo lánh. Bọn họ nhìn Cổ Tấn đó mặt nào cũng tốt, mặt nào cũng đẹp, tất nhiên là không thích các tiên nhân khác soi mói,   chỉ chỉ trỏ trỏ Tiểu sư thúc đáng yêu lại lương thiện này.

Thanh Hải đứng bên cạnh lải nhảy liền phải đuổi theo, lại bị Thanh Vân giữ chặt.

"Không cần lo lắng." Thanh Vân vuốt râu, cười ha hả híp mắt: "Bản tính vị Sư thúc này của chúng ta ngươi còn không biết? Sẽ không để bản thân chịu thiệt thòi."

Thanh Hải nhớ tới Ngọc Lộ tửu nhà mình dưới chân núi mỗi năm vừa đến thời gian liền bất tri bất giác biến mất sạch sẽ, lòng hơi u tư gật gật đầu, rút chân trở về.

Cửu Hoa Các và Lưu Vân Các ở chỗ sâu trong Ngô Đồng đảo, mặt khác khách khứa đều ở ngoài đảo, chính giữa vừa lúc bị một cái hồ ngăn cách. Trên hồ là một cầu đá, ở giữa cầu đá có một cái thạch đình. Cũng không biết có phải có hẹn hay không, hai ngày này trong thạch đình mỗi khi đến chạng vạng tối đều sẽ có không ít tiên nhân tụ hợp tại đây ngắm trăng phẩm thơ, còn đều là những tiên quân trẻ tuổi.

Nam tiên quân anh tuấn lịch lãnh tưởng gần quan được ban lộc, muốn đến Lưu Vân Các đều phải qua chỗ thượng đẳng này, biết đâu ở đây lại có cơ hội ngẫu nhiên gặp được Hoa Xu. Còn phần nhóm nữ tiên quân, đáy lòng không chịu thua thiệt, tâm ý tò mò, tự nhiên cũng liền cùng tới nơi này. Thạch đình nho nhỏ, một tấc vuông, nữ nhi Tiên giới của Quý phủ yêu đều ở nơi này.

Bên trong Thạch đình, nhóm nam tiên quân ở một bên nói chuyện phiếm, nhóm nữ tiên quân thì lại ở bên kia đàm tiếu, nhưng đề tài nói đi nói lại, luôn luôn không thể rời đi vị Hoa Xu nổi danh trăm năm kia.

"Tấn Vân, nghe nói bá phụ vài ngày trước đó cùng Thiên Lôi Thượng Quân trao đổi thiếp canh. Ngươi đó! Nha đầu này! Hôn sự đều đã định rồi, cũng không thấy ngươi cùng chúng ta nói một tiếng". Trưởng nữ Mộc Hoa Thượng quân Mộc Dung mấy năm trước sớm đã gả cho Nhị thái tử Đông Hải, người đang bị hỏi chính là đường muội nhà chồng Nam Hải Tam công chúa Tấn Vân.

"Tấn Vân, phụ vương ngươi thật thương ngươi, thay ngươi chọn vị hôn phu cũng thật không tồi." Lời vừa nói ra, dẫn tới nhóm nữ tiên quân bên trong thạch đình một trận kinh hô.

Trong Tiên giới Thượng quân bất quá chỉ hơn mười vị, Thiên Lôi Thượng Quân quản sấm sét, ở Thiên cung địa vị cũng khá cao, Thiên Đế cực kì coi trọng. Nghe đồn nhi tử Thiên Lôi Lôi Hàn tuấn tú lịch lãm, tính cách ôn hoà hiền hậu, cũng là ứng cử viên sáng giá. Trưởng tử Lôi gia xứng với Nam Hải Tam công chúa, việc hôn nhân này coi như môn đăng hộ đối, duyên trời tác hợp.

"Nhị biểu tẩu, ý tứ phụ vương là chờ định rồi mới nói ra, không phải ta cố tình giấu diếm."         Tấn Vân Tam công chúa tính tình dịu dàng thẹn thùng, chợt nghe lời này, mặt tức khắc đỏ lên, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đầy hâm mộ của nhóm nữ tiên, cũng giấu không được ý cười nơi đáy mắt, đầu lông mày cong lên.

Chúng tiên có đề tài khác, tự nhiên liền bắt đầu trêu ghẹo Tấn Vân Tam công chúa. Mộc Dung thấy chúng tiên chuyển đề tài , khóe miệng nhếch lên cười một cái. Tấn Vân đảo mắt nhìn thấy biểu tình trên mặt nàng, đáy lòng thở dài. Năm đó một trong những tiên quân vào Bách Điểu đảo cầu hôn Hoa Xu, còn có Nhị đường huynh Ngao Thiên, mấy năm nay nàng thấy tẩu tẩu này tính tình tuy rộng rãi, lại không thích nhất là người khác ở trước mặt nàng nhắc tới vị công chúa Khổng Tước tộc kia.

Trong Thạch đình từng trận tiếng cười. Nhưng không ai biết ở đám mây phía trên Thạch đình, một con Tiểu Hỏa Phượng Hoàng đáng yêu híp mắt nhìn náo nhiệt.

Nghe một lúc lâu, nó đánh ngáp, miệng hơi mở, nhàm chán mà lẩm bẩm một câu: "Thật là ngu ngốc a, gả cho vị hôn phu có cái gì đáng để so sánh......"

"Phượng Ẩn, vậy ngươi nói nói các nàng nên so cái gì?"

Đám mây bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng người. Người tới mang một thân cổ bào đỏ thẫm, tóc dài hỏa hồng rớt trên vai. Nàng búng tay một cái, giữa không trung hóa ra một thanh Ngô Đồng điêu khắc thành chiếc ghế, miễn cưỡng ngồi lên, gác lên một chân.

"Nói đi, nếu nói vừa lòng ta, chuyện ngươi hôm nay tự mình chạy ra ngoài chơi ta liền không trừng phạt, còn không thì......"

Nàng nhìn Tiểu Hỏa Phượng nhướng mày, lại cười nói: "Ta nhất định sẽ làm cho ngươi biết vì sao hoa lại hồng, mặt trăng vì sao lại tròn......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thương