Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên giới hơn sáu vạn lịch sử trải qua hai vị Thiên Đế, một vị là Thần Long Mộ Quang, vị còn lại là Phượng Hoàng Phượng Nhiễm.

Mộ Quang chính là do Chân Thần Thượng Cổ tốn vạn năm tu luyện mà ra, nhân từ khoan dung, vạn tiên đều kính trọng.

Phượng Nhiễm lại là thiên sinh địa dưỡng, tính nết hoàn toàn bất đồng, thời niên thiếu tính tình của nàng quái đản kiêu ngạo, sau khi trưởng thành thì sát khí nặng nề. Ai cũng không dự đoán được lúc Mộ Quang hóa thân thành Thạch Long trấn thủ trước kết giới Tiên Yêu, sẽ đem vị trí Thiên Đế giao phó cho Phượng Nhiễm. Phượng Nhiễm nếu chấp chưởng vị trí Yêu Hoàng, sợ rằng sẽ càng hợp hơn.

Trăm năm trước Tiên - Yêu đại chiến, hai tộc kết giao hận thù, thương vong vô số. Trước tình trạng này, chấp chưởng vị trí Thiên Đế thật không phải là chuyện may mắn, mặc dù Phượng Nhiễm đã là Phượng Hoàng, nhưng chúng tiên đối với vị trí của nàng không nói ra miệng nhưng chưa chắc không có ý tứ chế giễu.

Thoáng cái trăm năm, kết quả lại ngoài dự kiến của tam giới, sự tùy ý bừa bãi của Phượng Hoàng ở vị trí Thiên Đế ngồi vững như núi Thái sơn, như cá gặp nước.Bởi vì, lúc mới đăng vị, Tiên tộc tiêu điều, Phượng Nhiễm đem Ngô Đồng đảo cầm giữ mấy vạn năm giải trừ tất cả cấm chế Nam Hải Chín Đại Linh Tuyền cùng chúng tiên tu luyện. Phượng tộc truyền lại từ thời đại Thượng Cổ, năm đó Thượng Cổ giới phủ đầy bụi mới chuyển đến hạ giới cư trú, hiện giờ sáu vạn năm qua đi, Phượng tộc đã quen sinh hoạt ở hạ giới, liền đem nơi làm tổ định ở Ngô Đồng đảo, còn nếu cả tộc trở về Thượng Cổ giới, Thượng Cổ cũng chỉ có thể hoan nghênh.

Sáu vạn năm qua, Tiên giới động thiên phúc bị bọn họ hợp tình hợp lý mà chiếm một nửa. Năm đó lúc Phượng Hoàng ngủ say Mộ Quang cũng không dám cưỡng cầu Phượng tộc giao ra một ít. Lần này Phượng tộc trưởng lão hào phóng, đều là dựa trên tình cảm với Phượng Hoàng.

Ăn của người phải trả lại cho người, của cho là của nợ quả là cái đạo lý muôn đời bất biến, Phượng Nhiễm lấy phương chế quản chế sát phạt khiến cho Tiên giới lớn mạnh, để một dám Tiên Yêu xem náo nhiệt á khẩu không làm gì được.

Nàng vẫn là Phượng Nhiễm tính tình phách lối như xưa, nhưng trăm năm sau, nàng cũng thành đế quân Tiên tộc không ai dám tranh cải. Cũng không phải tất cả mọi người ai cũng đều có thể đem bảo bối trong tay ra mà dốc lòng xây dựng một giới, Phượng Nhiễm bá đạo kiêu ngạo bao che khuyết điểm không phải là giả, nhưng trời sinh lại có tâm ý hoàng giả.

Phượng Nhiễm chấp chưởng Tiên giới hơn trăm năm, trừ bỏ khiến Tiên tộc lớn mạnh, chỉ nhớ hai việc, một là ngưng tụ hồn phách Cảnh Giản, hai là Phượng tộc nghịch thiên mà sinh ra Tiểu Hỏa Phượng.

Đợi Cảnh Giản trọng sinh đã lâu, hiện giờ cũng chỉ miễn cưỡng tề tựu được ba hồn bảy phách ở Cửu Châu Bát Hoang, muốn thành hình ít nhất còn phải hơn mấy trăm năm nữa. Ngược lại là Phượng Ẩn do Thượng Cổ Hỏa Hoàng Ngọc cùng Ngô Đồng tổ thụ dưỡng ra linh hồn mạnh đến không thể tưởng tượng nổi, còn chưa niết bàn, hồn phách liền có thể hóa hình mà ra. Nhưng hình thái linh hồn của nàng cũng rất yếu ớt, nếu còn chưa niết bàn hồn phách liền bị hao tổn, chỉ sợ sẽ hồn phi phách tán, khó có thể giáng thế.

Nàng dùng Linh Hồn Chi Lực biến ảo thành hình ở Ngô Đồng đảo tản bộ không phải lần đầu tiên, ngày thường Ngô Đồng đảo có Phượng tộc trưởng lão tọa trấn, cấm chế các loại phong ấn bảo hộ đảo, cũng thật sự an toàn. Mấy ngày nay tam giới khách khứa đến đông, không khỏi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Phượng Nhiễm đã sớm hạ lệnh để nàng ở lại bên trong Ngô Đồng cổ thụ, không được ra cửa nửa bước, nào biết nàng vẫn chốn chạy tới nơi này.

Phượng Ẩn có thể sử dụng Linh Hồn Chi Lực biến ảo thành hình đã được vài chục năm, nàng do Phượng Nhiễm tự mình dạy dỗ, tính tình tự nhiên cũng giống tám chín phần với Phượng Nhiễm. Bất quá thiếu chút uy nghiêm, nhiều chút hồn nhiên bướng bỉnh.

Giữa hồ, phía trên Thạch Đình, Phượng Nhiễm nhìn chăm chú tiểu Hỏa Phượng biến thành tiểu cô nương 15-16 tuổi, mặt mày sáng láng, rất có khí chất, nàng búi tóc cao cắm hồng trâm từ Lửa Hoàng Ngọc hóa thành, váy dài xanh thẩm, đi chân trần xếp bằng ngồi trên mây, một chút không sợ mà cùng Phượng Nhiễm đối mắt, chỉ cần nhìn qua, liền biết người thừa kế Phượng tộc tôn quý khí chất tự thiên mà thành.

Nàng cười cười, cực kỳ giống thần sắc Phượng Nhiễm, trên mặt hiện ra má lúm đồng tiền, "Sư Quân, con nghe nói nhân gian có câu tực ngữ."

Phượng Nhiễm giơ tay đỡ trán, thong thả ung dung nâng cằm Phượng Ẩn hỏi, "Nói cái gì?"

Phượng Ẩn búng tay một cái, thanh âm thanh thúy tức khắc bay ra, "Lời này nói: "Một người đắc đạo gà chó thăng thiên", con suy nghĩ lấy chồng chính là chuyện như thế." Nàng hướng phía dưới Thạch Đình chỉ chỉ, "Những nữ tử này ganh đua so sánh phu quân như thế, ai gả đều dòi hỏi phải dòng dõi động phủ cao quý, ai thế lực lớn ở Tiên giới, nói chuyện liền tâm cao khí ngạo. Con không thích khoe khoang phu quân, tự mình con có thể thăng thiên đắc đạo. Con có thể phù hộ tam giới, tam giới khó che trở được con."

Phượng Ẩn xuất từ Phượng tộc hoàng giả duy nhất, đừng nói ở dưới tam giới, dù là tại Thượng Cổ giới cũng có xuất thân cực kì tôn quý, nàng nói câu này, tuy hơi vọng ngôn, nhưng lại cũng không phải không có tư cách.

Tiểu Phượng Hoàng là nghé con mới sinh khí khái tận trời, Phượng Nhiễm vẫn chưa lên tiếng, nàng khẽ chọc đầu ngón tay ngồi trên ghế Ngô Đồng, híp mắt nhìn chằm chằm nàng.

Phượng Ẩn nói xong rồi, hai tay khoanh trước ngực, tròn mắt nhìn Phượng Nhiễm nói, "Sư Quân,câu trả lời này của con, người có hài lòng không?"

Phượng Nhiễm cúi người đắc ý búng lên trán Phượng Ẩn một cái vang dội, trách mắng: "Trưởng lão từng nói qua, tính tình con tùy tiện, cũng không biết học từ ai!"

"Là Sư Quân người nha! Phượng Ẩn cũng không bằng được một phần vạn Sư Quân người năm đó đâu." Phượng Ẩn thuận thế bám vào tay Phượng Nhiễm đứng lên, hóa thành hình dáng Tiểu Hỏa Phượng đem móng vuốt đặt ở trên cổ tay nàng, cái đầu nhỏ vui sướng, "Sư Quân đừng nóng giận, tốt xấu gì nhà chúng ta cũng là thượng sơn, nào có người đui mù dám chọc ta."

"Tiểu gia hỏa, đừng giả bộ đáng thương." Phượng Nhiễm vươn hai ngón tay đặt tiểu Hỏa Phượng sau cổ, hướng lên trên trời ném ra, "Quay về tổ cây Ngô Đồng đợi, chờ ngày mai niết bàn xong, con đem biển Tứ Hải bay đi bay về ta đều lười quản con."

Phượng Ẩn lưu loát ở giữa không trung bay một vòng, vẫy cánh, liên tục gật đầu, triều thạch đình hạ náo nhiệt xem xét liếc mắt một cái, quạt tiểu cánh triều nội đảo ngô đồng tổ thụ bay đi.

Phượng Nhiễm như cũ cà lơ phất phơ ngồi ở treo không trên chiếc ghế, nhìn hướng Tiểu Hỏa Phượng bay đi đến xuất thần. Trăm năm nay nàng hao hết tâm lực, cũng gom đủ ba hồn bảy phách của Cảnh Giản. Thời gian Cảnh Giản trọng sinh cũng không còn xa, nàng lại không thể làm gì, chỉ có thể chờ đợi.

Năm tháng dài đằng đẳng, mỗi một ngày đều có thể nhớ rõ ràng ngày người nọ biến mất ở trước mặt nàng, cuối cùng liếc mắt một cái chỉ còn lại một mảnh hư vô. Cả đời có thể gặp đúng người, lại phải bị chịu nỗi dày vò của năm tháng mong đợi, bất hạnh cùng hạnh phúc.

Ví dụ như nàng cùng Thượng Cổ, nàng còn có chút hi vọng, ít nhất Cảnh Giản còn có một ngày trở về. Lại có ai biết nguyên thần trong hồ ở Thượng Cổ giới kia trọng sinh có phải Bạch Quyết hay không?

"Phượng Ẩn a, nhân duyên không phải đơn giản như ngươi tưởng vậy đâu, tính tình này của ngươi, ngày nào đó gặp gỡ rồi, cũng không biết là phúc hay là họa ......"

Thanh âm nhỏ dần đến không thể nghe thấy, nhiều lần trải qua tình đời Phượng Hoàng cùng với ghế Ngô Đồng kia đồng loạt biến mất.

Thạch đình trên không mặt trăng tỏa sáng, một mảnh trống không, liền như chưa từng có người xuất hiện qua.

Cổ Tấn lắc lư, đi một đường không quay đầu, không chỉ không đến bờ hồ nơi giao giữa trong và ngoài đảo. Ngược lại, lạc đường đi sâu vào bên trong rừng Ngô Đồng.

Đêm trăng đã lên cao, đá cuội rãi thành đường nhỏ thanh u tĩnh mịch. Tiểu mập mạp có bộ dáng con cua đi tới , âm thanh không cao không thấp từ chỗ núi giả truyền đến.

"Linh Quyên, chàng đã nói chờ thiếp 500 tuổi liền tới Nam Sơn động phủ cầu thân, ba năm trước đây thiếp đã đủ 500 tuổi, chàng còn không thực hiện lời hứa?"

Giọng nữ nhỏ nhẹ mang tức giận vang lên, tai Cổ Tấn vừa nghe, nghiên thân mình hướng chỗ núi giả lặng lẽ đi đến. Nữ tiên quân bức hôn, đây chính là chuyện hiếm lạ, hắn phải đến nhìn một cái.

"Bích Vân, chuyện này không gấp được, vài ngày trước phụ quân ta vẫn luôn ở Tây Hải Long Cung cùng Long Vương chơi cờ, một bàn cờ đánh tận 5 năm, đến giờ vẫn chưa trở lại Bồ Đề sơn. Nếu chỉ có một mình ta đi Nam Sơn cầu hôn, phụ thân nàng nhất định cho rằng ta không thành tâm thành ý, không phải làm hỏng thanh danh của nàng sao."

Nam tử âm thanh ôn nhu, lại có vài phần giả dối. Cổ Tấn thò đầu qua nhìn một cái, trợn mắt.

Nữ tiên quân mặc váy xanh biếc mặt mang vài phần tức giận, đôi mày lá liễu thẹn thùng, xấu hổ trừng mắt nam tiên quân thân bạch y kia, mi nhăn thành một đường. Cổ Tấn trốn ở sau núi giả xem xét hồi lâu, khó khăn lắm mới đi đến một kết luận, nam tiên quân này bộ dáng không ra sao, Thiên Khải năm đó từng nói qua, trong tam giới có thể cùng hắn so đấu tướng mạo còn chưa ra đời, bởi vậy có thể thấy được dung mạo hắn tuấn mỹ bất phàm như thế nào.

Như như thế nào lại có nữ tiên quân bức hôn, ngày mai hắn ở tiệc sinh thần tặng bọn họ món quà kinh thiên địa nghĩa, cũng chẵng cần hậu tạ Đại Trạch Sơn?

Kỳ thật A Khải thật sự tưởng tượng hơi nhiều, hắn khi còn nhỏ cùng Bạch Quyết là một khuôn mặt đúc ra, Tiên Yêu Người Ma giương mắt đánh giá hắn không tồi. Giờ đây thì, một phì che trăm mỹ, sau khi dưỡng đến châu tròn ngọc sáng, lời ca ngợi đặt trên người hắn nhiều lắm chỉ có thể dùng tới bốn từ "vừa khờ vừa béo".

Hiện tại đứng ở trong rừng Ngô Đồng là Nhi tử Bồ Đề lão tổ cùng tiểu thư Nam Sơn động phủ ve vãn, nhìn cũng là một thượng đẳng mỹ nam tử, chỉ tiếc đáy mắt có mấy phần khí tức sốc nỗi, khó chịu ra mặt.

Nghe xong vài câu trấn an, Bích Vân tiên quân biểu tình hòa hoãn, nàng xoay người nhìn về phía Linh Quyên tiên quân: "Chàng cũng không nên lại gạt thiếp, sang năm sinh thần thiếp chàng lại không tới, cha thiếp liền đem thiếp đính hôn cùng Côn Luân động phủ Liêm Khê."

Linh Quyên vội vàng cam đoan sẽ không, Bích Vân lại không để mặc hắn lừa gạt, u oán nói: "A tỷ thiếp nói "trong phủ Bồ Đề động, mấy huynh đệ chàng chỉ có chàng còn chưa thành thân, Bồ Đề lão tổ hiện giờ đang chờ Ngô Đồng đảo Tiểu Phượng Quân niết bàn giáng thế, nếu là một nữ nhi, dù có phải chờ mấy trăm năm đều sẽ thay chàng đến trên Ngô Đồng đảo cầu thân", chàng nói a tỷ thiếp nói có đúng hay không?"

Đáy mắt Linh Quyên hiện ra một tia xấu hổ, hắn nghiêm mặt, giả vờ tức giận nói: "Bích Vân, Tiểu Phượng Quân còn chưa niết bàn, đợi trưởng thành cũng phải đến mấy trăm, mấy ngàn năm, nàng đây là nghe nơi nào đồn đãi!"

Bích Vân hừ một tiếng, "Chàng cho rằng thiếp không biết, tiên quân đến Ngô Đồng đảo lần này hơn phân nửa đều đi cùng trưởng bối trong nhà, nói là đến chúc mừng, còn không phải muốn cho con cháu động phủ ở trước mặt Thiên Đế bệ hạ nhìn qua, nếu được bệ hạ xem trọng, đừng nói là đợi mấy trăm năm, sợ là mấy ngàn năm đều có người cam tâm tình nguyện đợi. Hoa Xu tính tình cao ngạo như vậy đều tới Ngô Đồng đảo, có thể thấy được nàng cũng sợ Tiểu Phượng Quân giáng thế là một nữ nhi, ngày sau địa vị thanh danh nữ tiên quân Tiên giới, liền cùng không thể sánh cùng nàng. Tiểu Phượng Quân dù có tướng mạo xấu xí, sợ đến Hoa Xu cũng không thể so. Linh Quyên, chúng ta chính là ở dưới tàng cây Nguyệt Lão định lời thề, chàng sẽ không vì Tiểu Phượng Quân kia mà kêu phụ thân tới Ngô Đồng đảo cầu thân đi?"

Hỏa Phượng duy nhất trời sinh hoàng giả, cưới nàng chẳng khác nào được toàn bộ Phượng tộc ủng hộ, còn có thể được Thiên Đế ưu ái, trong Tiên giới có ai không muốn?

Cổ Tấn ở góc tường nghe lén, nhưng thật ra không nghĩ tới Tiểu Hỏa Phượng Ngô Đồng đảo cao quý như thế, đáy lòng cũng ngứa lên, ngóng trông ngày mai hảo hảo nhìn Hỏa Phượng niết bàn giáng thế đến tột cùng có cái bộ dáng gì. Dựa theo lệ cũ, Tiểu Phượng Quân Phượng tộc nên là thần thú của hắn mới đúng.

Bảo bối hiếm lạ nếu thuộc về hắn, hắn nên giữ lấy không buông, không cho người khác đoạt mất, Cổ Tấn buồn rầu vuốt cằm, nếu không chờ ngày mai nó niết bàn một cái liền lặng lẽ giấu Phượng Nhiễm đoạt đi, nếu thật là một nữ nhi, coi như làm tức phụ từ bé của nàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thương