Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong núi giả, Linh Quyên nghe thấy Bích Vân oán trách, vội bắt lấy tay nàng nhỏ giọng an ủi: "Nàng nghĩ đi đâu thế, lòng ta chỉ có nàng, chờ phụ quân trở về Bồ Đề động, ta liền xin người đi Nam Sơn cầu hôn."

Nam Sơn Bích Quân cùng đế quân tứ phương giao hảo, không dễ dàng đắc tội được. Hắn nhận thấy Bích Vân ở phía trước, hiện giờ xem ra chỉ có thể vứt bỏ Ngô Đồng đảo này. Aizzz! Nếu biết Tiểu Phượng Quân niết bàn sớm như thế, lúc trước hắn cũng sẽ không cùng Bích Vân định trước chuyện chung thân rồi.

Bích Vân thấy Linh Quyên nói lời dễ nghe, biểu tình lại có vài phần không cam tình nguyện, thuận miệng liền nói: "Linh Quyên, Tiểu Phượng Quân thân phận tôn quý, trừ bỏ tiểu thần quân Thanh Trì Cung, trong tam giới không có tiên quân có thể xứng đôi? Chàng đừng vọng tưởng, xem lại thân phận của mình đi! Thiếp gả cho chàng, chẳng lẽ chỉ có thể cầu cho chàng tạm chấp nhận thôi sao?"

Bích Vân là người tâm cao khí ngạo, lại xinh đẹp tuyệt trần, ngày thường chúng quân cầu còn không được, nên tính tình nhỏ nhen, nói ra nói liền có vài phần kiêu căng, khó nghe.

Nam nhân nhất định chịu không nổi người trong lòng đem mình cùng nam nhân khác so sánh, huống chi là mấy trăm năm mới xuất hiện nữ nhân cao quý một lần. Sắc mặt Linh Quyên lập tức trầm xuống, cũng không lựa lời nói: "Nàng nói Nguyên Khải Thanh Trì Cung? Tên tuổi hắn lớn cỡ nào, cũng không thấy có bao nhiêu thư thái!"

Lời này vừa nói ra, trong ngoài giả núi tức khắc an tĩnh lại. Cổ Tấn tức giận hừng hực, thực sự có vài phần ngoài ý muốn. Hắn cau mày, lần đầu chính thức đánh giá Linh Quyên cách đó không xa, hùng hổ đi tới.

"Linh Quyên!" Bích Vân thần sắc có hơi hoảng loạn, liếc nhìn bốn phía thấp giọng nói: "Chàng sao có thể nói vị thần quân kia như thế."

Thấy Bích Vân có vẻ sợ hãi, Linh Quyên càng là đắc ý, "Hai giới cách xa nhau, hắn ở Thượng Cổ giới được hưởng thụ tôn sùng, còn có thể biết ta nói nói cái gì? Bích Vân, nàng cũng quá cẩn thận rồi, hắn bất quá chỉ là đầu thai tốt, mới sinh ra liền cao hơn chúng ta nhất đẳng, nếu hắn cũng là một tiên quân tầm thường, làm gì so sánh được với ta? Lại nói mặc dù hắn gia thế tốt thì thế nào, còn không phải phụ thân chết sớm, mẫu thân ruồng bỏ......"

"Câm mồm!"

Thanh âm thiếu niên trầm lãnh đột ngột vang lên, phá vỡ đoạn đối thoại bí ẩn của hai người.

Linh Quyên cùng Bích Vân cả kinh, vội vàng quay đầu,nương theo ánh trăng nhìn thấy Cổ Tấn, giật mình sửng sốt.

Tiên quân này lớn lên cũng có chút tròn trịa. Tiên nhân phần lớn tuấn mỹ, nơi nào còn có người không bận tâm tướng mạo của mình? Tám phần chính là đệ tử sơn môn cấp thấp. Căng thẳng trong lòng Linh Quyên buông lỏng, trong bụng liền tính toán tên Tiên quân béo ú này đem chuyện này nói ra ngoài, người khác cũng chưa chắc sẽ tin.

"Ngươi là người phương nào? Vì sao ở đây nghe lén?" Linh Quyên đánh đòn phủ đầu, kéo Bích Vân về phía hắn, nhìn Cổ Tấn quát.

"Nếu ngươi nói lời ngay thẳng, còn sợ người khác nghe? Nơi này là Ngô Đồng đảo, không phải Bồ Đề động, ngươi có tư cách gì giáo huấn bổn quân?" Cổ Tấn từ nhỏ sống nội tâm, trên mặt tràn đầy tức giận, "Bạch Quyết chân thần trăm năm trước vì tam giới tuẫn tế, há để ngươi xem thường!"

Nhị thế tổ trước đây đều kiêu ngạo cuồng vọng, Linh Quyên nào bị một Tiên quân không rõ lai lịch dọa sợ, sắc mặt nghiêm túc nói: "Ngươi nói bậy, ta khi nào xem thường Bạch Quyết chân thần, bất quá là nhìn không quen vị tiểu thần quân Thanh Trì Cung kia làm bộ làm tịch thôi."

"Tại sao? Hắn đắc tội ngươi à?" Cổ Tấn đi tới trước mặt hai người, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.

Cổ Tấn khổ sở, tự nhiên không biết mình đã làm ra chuyện gì, tại sao lại có người thấy chướng mắt. Nếu nguyên nhân là hắn cùng với Phượng Ẩn. Tuy hai người bọn họ đúng là một đôi trời đất tạo thành, kỳ thật nếu hai người bọn họ giáng thế liền kết thành bạn, không xem ai ra gì, kéo tới không ít thù hận thì có thể hiểu, nhưng đáng nói ở đây hắn cùng Phượng Ẩn chưa từng có suy nghĩ này.

Linh Quyên bị nhìn chằm chằm đến lo sợ, tự ổn định tinh thần, hừ một tiếng: "Ta bất quá là ăn ngay nói thật, nghe nói hơn trăm năm trước tại tiệc mừng thọ thượng của Đông Hoa lão Thượng Quân vị tiểu thần quân kia cũng tham dự, rõ ràng mới hơn trăm tuổi, lại làm chúng tiên cúi đầu, cuồng vọng thật sự. Hắn tuổi còn trẻ, bất quá là mượn tên tuổi hai vị chân thần tác oai tác oái, nếu hắn không sinh ở Thanh Trì Cung, làm gì có được vinh quang này?"

Khi Cổ Tấn còn bé từng cùng Thượng Cổ đến Đại Trạch Sơn, tuy không khiêm tốn, cũng không đến nỗi làm chúng lão tiên quân cúi đầu. Lời này của Linh Quyên nói ra, chỉ e là nghe đồn bậy, muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do. Nhưng hắn lại không cách nào phản bác, năm đó tham gia tiệc mừng thọ ở Đại Trạch Sơn đều là Tiên tộc nguyên lão, nếu muốn hắn bàn thị phi đúng sai, không chừng sẽ bị hoài nghi thân phận. Khi hắn hạ giới có đáp ứng Thiên Khải, tuyệt sẽ không lộ thân phận trước khi trở về Thượng Cổ giới.

Thấy Cổ Tấn trầm mặc, Linh Quyên càng cuồng vọng, cười nhạo nói: "Ngươi là thuộc động phủ nào? Thanh Trì Cung tiểu thần quân tôn quý phi phàm, nhưng hắn ở trong Thượng Cổ giới, mấy vạn năm cũng khó có thể xuất hiện được, ngươi kính trọng a dua, cũng không sợ thọ mệnh chính mình không lâu dài! Nói nữa......" Linh Quyên đi đến trước mặt Cổ Tấn, khinh miệt mà liếc nhìn một cái, lắc lắc cái quạt trong tay, "Một người đến cha mẹ còn bỏ từ bỏ, thì có cái gì tốt!"

Lời này vừa nói ra, trong ngoài núi vô cùng an tĩnh.

Sắc mặt Bích Vân sớm bị hai người giương cung bạt kiếm đến trắng bệch, lúc này càng kinh sợ, nàng lôi kéo tay áo Linh Quyên trách mắng: "Linh Quyên, chàng nói mê sảng cái gì đó!"

Trong tam giới nào có cái bí mật chân chính, Bích Vân nghe nói qua một ít chuyện cũ hơn trăm năm trước. Khi Tiểu thần quân Thanh Trì Cung xuất thế gặp đại nạn, tất cả mọi người đều biết tại hôn lễ của mình Bạch Quyết chân thần đã hại chết Cổ Quân thượng thần, lúc đấy Thượng Cổ chân thần còn chưa thức tỉnh liền cùng Bạch Quyết chân thần rơi vào thế "vì yêu sinh hận", liên lụy đến tên của Tiểu thần quân sau này . Nhưng biết thì biết, tam giới Tiên-Yêu nếu không phải chán sống, có ai dám nói, huống chi là Bạch Quyết chân thần lấy thân tuẫn thế, dốc hết sức gánh Hỗn Độn Chi Kiếp. Chân tướng về sau mới được rõ ràng.

Bích Vân tính tình tuy có một chút nhỏ nhen, lại không phải người thị phi bất phân, Linh Quyên buột miệng thốt ra những lời nói hoang đường làm nàng có chút không nhìn rõ. Nàng cẩn thận nhìn béo tiên quân đối diện thần sắc không quá tầm thường, đáy lòng lo lắng, nếu tiên quân này đem chuyện Linh Quyên nói truyền ra ngoài, mặc dù nàng cái gì cũng chưa nói, cũng đều sẽ liên lụy Nam Sơn động phủ bị tam giới phỉ nhổ.

Cổ Tấn sống hơn một trăm năm, lòng đầy tâm sự, gập ghềnh lớn lên, xem như có tính tình rộng lượng cũng không kiềm chế được. Nhưng đáy lòng hắn trước sau chôn giấu hai chuyện bế tắc không giải được, thế gian trừ bỏ Thiên Khải, sợ là đến Phượng Nhiễm cũng không dám dễ dàng đề cập.

Hai việc, khi hắn giáng thế Thượng Cổ đã đặt tên "Khí" (từ bỏ) cùng Phụ Thần Bạch Quyết liều chết.

Mặc dù là trăm năm sau Nguyên Khải đã biết được chân tướng quá khứ, có thể lý giải từng sự việc đã phát sinh như thế nào? Có thể tha thứ nhưng không đồng nghĩa không có tổn thương , hắn chung quy vẫn là bị phụ mẫu ruồng bỏ, thậm chí quãng đời còn lại có thể sẽ không có cơ hội gọi người khi một tiếng "Phụ Thần".

Cổ Tấn giấu vết thương ở đáy lòng trăm năm không dự liệu mà bị người khác nhổ tận gốc, máu tươi đầm đìa. Khóe hắn môi hơi nhấp, tay rũ xuống run rẩy, nhất thời quên cãi lại.

"Bạch Quyết chân thần tuy rằng tuẫn thế, nhưng Thượng Cổ chân thần vẫn còn ở lại.

Linh Quyên thượng quân, ngươi một khi đã quan tâm Thanh Trì Cung tiểu thần quân có tên như thế nào, sao không đi một chuyến lên Vấn Thiên Lộ , tự mình đứng trước Thượng Cổ chân thần chất vấn? Hỏi một chút, con trai của người đến tột cùng có phải đến cha mẹ cũng từ bỏ, không xứng được chúng tiên tôn sùng?"

Giọng nữ nhàn nhạt vang lên, mông lung mà làm người nghe không rõ, lại tựa như ngọc, không niệm Linh Quyên lưu chút tình cảm nào.

Ba người đồng loạt quay đầu , chỉ nhìn thấy một người khoanh tay dựa ở sau núi giả, tựa vào ánh trăng chỉ có thể nhìn được một góc váy bào lửa đỏ.

Vấn Thiên Lộ là trăm năm trước Thượng Cổ chân thần đóng cửa Thượng Cổ giới, lưu tại kết giới Tiên Yêu một con đường, con đường này cao không thể với, thẳng tận trời cao, thông hướng trên chín tầng trời của Thượng Cổ giới.

Nghe nói cuối đường có một cái trống kêu oan, thế gian có oan khuất bất bình việc liền có thể thẳng tới Thượng Cổ giới, thỉnh chân thần Thượng Cổ giới chủ trì công đạo. Nhưng đường này đã có trăm năm, chưa bao giờ có một tiên - yêu nào dám đi qua, nguyên nhân quá rõ, đi qua đường này, phải chịu Cửu Thiên chi lôi luyện thân, trên thế gian người có thể chịu được cực hiếm thấy, mặc dù có thể giữ được tánh mạng, nhưng một thân thần lực cũng sẽ mất hết, nếu không có oan khuất kinh thế, ai sẽ rãnh mà đi đường Diêm Vương này?

Cho Linh Quyên một trăm lá gan hắn cũng không dám đại nghịch bất đạo chất vấn Thượng Cổ chân thần, có ai không biết "ông trời này" bênh vực người mình giống hệt như tính tình Cổ Quân Thượng Thần chứ?

Như bị gáo nước lạnh đổ vào đầu, lại không rõ sau núi giả là ai, Linh Quyên rốt cuộc thanh tỉnh một chút, lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, miệng rung rung không biết nên nói tiếp như thế nào.

"Như thế nào? Không dám? Vừa rồi còn dõng dạc sỉ nhục vị tiểu thần quân Thanh Trì Cung kia, hiện tại kêu ngươi tự mình đi Vấn Thiên Lộ hỏi rõ Thượng Cổ chân thần thôi mà cũng không dám sao! Từ khi nào Bồ Đề động phủ dạy ra con cháu dám nói không dám làm như ngươi vậy!" Âm thanh lạnh lùng truyền ra, tuy hơi trẻ tuổi, lại có vài phần uy nghiêm.

Nơi này cách Ngô Đồng cổ thụ vài bước chân, Phượng Ẩn từ giữa hồ bay trở về, vừa lúc nghe thấy Linh Quyên ác ngôn, thấy tên Tiểu béo quân kia nửa ngày không nói ra được câu nào, đành phải hóa hình giúp đỡ.

Thanh Trì Cung Nguyên Khải cùng nàng do một tay Sư Quân dạy dỗ, tính ra nàng phải gọi hắn một tiếng huynh muội, nàng tự nhiên không để người khác xỉ nhục sau lưng hắn. Phượng Ẩn dù chưa ra khỏi Ngô Đồng đảo, lại ở bên người Phượng Nhiễm lớn lên, ngữ khí nàng học mười được mười, giáo huấn người khác có nề nếp, một câu liền đem Linh Quyên hù dọa.

Linh Quyên thẹn quá quá giận, lại không dám làm càn, chỉ có thể đem danh lão cha nhà mình mang ra, "Ngươi rốt cuộc là người phương nào? Dám làm nhục Bồ Đề sơn môn ta!"

"Có gì không dám, ngươi chỉ cần đem vừa nói ở trước mặt lão tổ nói thêm một lần, nếu hắn không trị cái tên đại nghịch bất đạo như ngươi, bổn quân nhất định vào yến hội ngày mai trước mặt chúng tiên Ngô Đồng đảo dập đầu với ngươi, kêu ngươi một tiếng tổ tông! Chỉ sợ ngươi không dám cùng bổn quân đánh cược một phen?"

Lời này kiêu ngạo, chắc chắn ngày mai Linh Quyên sẽ là người bị chúng tiên phỉ nhổ, nhưng lại là sự thật!

Cổ Tấn chớp chớp mắt, nhìn bộ dáng Linh Quyên tức giận đến phát run, đột nhiên lập tức thoải mái. Hắn thật là càng sống càng ngu quá đi, thế nhưng bị Linh Quyên nói mấy câu liền rối loạn tâm thần. Người sống hậu thế, nơi nào có người luôn vui mà không buồn, dù là Phụ Thần cùng Mẫu Thần hắn, cũng khó làm được như thế.

Thế nhưng vừa được một tiểu cô nương giải vây, Cổ Tấn đối với nữ tiên quân sau núi giả có chút tò mò. Tính nết dữ dằn như thế, cũng không biết là động phủ nhà ai dưỡng ra khuê nữ như vậy?

"Ngươi!" Linh Quyên tiến không thể tiến, lui không thể lui, sắc mặt xanh tím, vung tay áo định đem người sau núi giả bắt được tới, lại bị Bích Vân giữ chặt.

Bích Vân vội vàng trấn an Linh Quyên, nhìn thân ảnh màu đỏ cẩn thận hành lễ: "Tiểu nữ Nam Sơn Bích Vân, xin hỏi các hạ chính là Bách Điểu đảo Hoa Xu điện hạ?"

Linh Quyên nghe thấy suy đoán của Bích Vân, sắc mặt biến đổi, đỏ bừng. Hắn như thế nào liền không nghĩ tới nữ tiên quân Ngô Đồng đảo dám chất vấn hắn, cũng chỉ có một Hoa Xu công chúa. Hoa Xu chi danh vang vọng Tiên giới, hắn ngưỡng mộ đã lâu, lại không nghĩ lần đầu gặp mặt là tình hình đối chọi gay gắt như vậy. Linh Quyên đáy lòng thấy hối hận, chỉ còn biết xấu hổ.

Thật là Hoa Xu? Mặc dù Cổ tiểu béo cũng chưa từng ra khỏi Đại Trạch Sơn, cũng biết công chúa Hoa Xu Khổng Tước đảo nổi tiếng gần trăm năm nay ở Tiên giới. Hắn ngẩng đầu nhìn hướng sau núi giả, không nhìn thấy bộ dáng nữ tiên quân, đáy lòng có chút tiếc nuối.

Ở sau núi giả mi mắt Phượng Ẩn cong lên, nàng từ trước đến nay đi không đổi tên ngồi không đổi họ, còn khinh thường những người lấy tên người khác gây phiền toái, nàng hừ một tiếng đang muốn mở miệng......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thương