Chương 1: Cô thực sự không muốn gặp người lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đại lục Thống Toàn, vô cùng rộng lớn, bao gồm hơn 30 quốc gia cùng chung sống hòa thuận. Nước Hòa nổi tiếng về ngành khoa học đứng đầu, không nơi nào sánh kịp; chỗ đứng vững chắc như Mĩ quốc ở thế kỉ 21, không thể lung lay. Bất kì ai sinh ra ở đại lục này, đều mong muốn được đặt chân tới nước Hòa; có câu nói: 'Ăn mày ở Hòa quốc còn giàu hơn tỷ phú nước khác.' Một câu nói!

Tuy nhiên, câu chuyện của chúng ta sẽ không bắt đầu từ nước Hòa...

Nước Phi, rừng Phi Nhiên hiểm trở...

Đó là nơi cô bắt đầu!

(-----------------------___-----------------------)

Rừng Phi Nhiên, khu rừng đã từng một thời bị hủy hoại bởi chiến tranh giữa nước Phi và nước Thế, có người nói, trong đó là bao nhiêu nguy hiểm để lại cho thời bình này. Có người lại nói, nước Thế từng chọn nơi đắc địa này là căn cứ, thả ra vô số quái vật dị dạng, chỉ cần gặp phải một trong số chúng là không thể về được nhân gian.

Nhưng, sâu thẳm trong rừng Phi Nhiên địa thế hiểm trở - nơi mà có vào không có ra – có ai ngờ lại là trường học của vô số nam, nữ thiếu niên ưu tú.

Ưu tú, bởi vì họ mạnh hơn người thường, trí thông minh cũng ở một mức độ khác. Đó là những người được chọn bởi chúa trời. Ngay từ khi lên 4, mỗi đứa trẻ đủ tuổi phải làm bài kiểm tra toàn diện của nước Phi, tất cả là để tìm ra những người được chọn. Sau đó, họ sẽ rời xa cha mẹ và cùng sống, học tập tại ngôi trường trong rừng. Bước vào những năm đầu tiên tại trường, những đứa trẻ ấy phải tự chọn khu cho bản thân, cũng chính là lựa chọn tương lai khi vào đời.

Khu A, là ngôi nhà của bất cứ ai yêu thích cái đẹp của học thức, thư viện sách của khu A bao chứa hầu hết tinh hoa của nhân loại. Mỗi một trang sách nơi thư viện này đều ẩn chứa kiến thức chuyên ngành riêng. Nghe nói, hiệu trưởng mới được vào tầng cao nhất của thư viện; đặc biệt là, tầng ấy chỉ chứa 1 quyển sách...Người ta gọi nó là 'Sách Vàng'.

Còn khu D? Đó là nơi những người ưa thích vận động theo học, họ không thường xuyên ngồi tại lớp nghe giảng, họ tham gia đa phần vào các hoạt động, giải đấu thể thao của khu. Vì thể chất lớn hơn người bình thường rất nhiều nên những giải đấu của khu D đều là những chuyến thám hiểm, đấu trường tự do.

Cũng như hiệu trưởng của trường học đã nói: "Mỗi người đều có sự lựa chọn riêng mình để bước vào cuộc sống sau này. Ai cũng không ngoại lệ." Ngay từ năm 4, 5 tuổi nhỏ dại; không phải đứa trẻ nào cũng hài lòng với lựa chọn và cuộc sống đang có. An Nhiên là một trong số đó.

Lê An Nhiên, đó là cái tên mọi người gọi cô. Nhiên có một gia đình bình thường, sống một cuộc sống bình thường không kém cho đến khi cô chuyển tới trường này khi biết mình là người được chọn. Cô đã chọn khu A; chỉ đơn giản, cô rất lười, cô sẽ không nhấc người lên khỏi ghế trừ trường hợp cấp bách.

Nhưng, hẳn là các thầy cô giáo phiền muộn về cô lắm! Dù có cái đầu của một người thông minh, điểm số của Nhiên vẫn thấp lè tè. Tính tới hiện tại, cô luôn là người đột sổ. Đối với Nhiên, toán đầy rẫy những con số lỉnh kỉnh, hóa có hàng ngàn phương trình nối tiếp nhau, lý thì không bao giờ hết các công thức cần nắm rõ, văn học chỉ toàn những bài thơ sáo rỗng...

Nhiên chỉ thích hàng ngày tham gia trò chơi thế giới ảo mới. Đó là 'Hymn', một trò chơi chỉ trong vòng 2 tháng chiếm lĩnh thị trường toàn đại lục; được một công ty điện tử hàng đầu của nước Hòa – Mr.Chris cho ra mắt. Cô còn nhớ, hôm ấy, khi lướt web có bắt gặp một trailer rất bắt mắt. Ban đầu chỉ có một chữ 'Hymn' cách điệu và bài thánh ca trong trẻo quen thuộc mà Nhiên không cách nào nhớ tên. Sau đó là dòng chữ trắng nổi bật trên nền đen 'Bạn có phải là người được chọn? Bạn sẽ trở thành vị thần hát bài ca tặng chúa?' với hình ảnh của năm vị thần tuyệt đẹp.

Lúc đầu, Nhiên không định chơi trò này, vì Hymn là game thực tế ảo mới, phải có mũ thì mới sử dụng được. Nào ngờ, công ty đã cử người đến đưa mũ vào tận trong rừng Phi Nhiên này cho cô. Đó là một chiếc mũ xám bạc, rất nhẹ, đội vào đầu thì vừa khít; thế là, Nhiên đội nó, nằm trên giường đăng nhập vào game.

[Chào mừng bạn đã đến với Hymn. Xin hãy chờ đồng đội của bạn xuất hiện trong chốc lát.]

Tiếng nói của hệ thống vang lên đều đều khiến cho Nhiên đang đứng một mình ngây ngô phải bật tỉnh. Không thể trách Nhiên được, đây là lần đâu cô chơi game. Cô đã tìm hiểu trên diễn đàn của Hymn, đây là một trò chơi đồng đội, mỗi đội sẽ có năm người, là ai thì tùy theo sự sắp đặt của hệ thống. Năm người này sẽ phải cũng nhau hoàn thành nhiệm vụ chính của game, thiếu một người cũng không thể. Nhiệm vụ phụ thì sẽ giao cá nhân, càng lên cấp cao thì nhiệm vụ phụ càng khó nên đa phần cũng phải nhờ đến đồng đội. Tổng quan: Trò chơi này chỉ khuyến khích đồng đội, chơi cá nhân sẽ bị thiệt nhiều.

[Năm người đã đủ, các bạn sẽ được phát quần áo và dao của tân thủ, 5' tìm hiểu nhau.]

Tỉm hiểu nhau? Cái quái gì thế này? Nhiên nâng mắt nhìn bốn người vừa đến, hai trai và hai gái. Cô gái có mái tóc đỏ rực lên tiếng trước, mặc sơ mi trắng và quần jean giống cô, có lẽ đây là bộ đồ cho người mới: "Chào mọi người, tôi là Cảnh Vân, 16 tuổi, đến từ nước Phi." Ồ, cùng tuổi, cùng nước với cô, không biết chừng lại là bạn bè cùng trường!

Tiếp theo là cô gái dễ thương hơi thấp: "Mình là Lacie, 17 tuổi, đến từ nước Bảo." Chậc, nước Bảo quả nhiên nhiều mĩ nữ xinh đẹp.

Anh chàng cao lớn có làn da nâu sậm theo sau: "Ozwards, 17 tuổi, nước Bảo." Chỉ có vài chữ, chắc là người kiệm lời đây.

Chàng còn lại cao như Ozwards nhưng lại đem lại cho người khác cảm giác thư sinh đẹp trai dễ gần: "Chào các bạn, tôi là Elvis, 18 tuổi, tôi sống ở nước Hòa." Woah, nước Hòa đó.

Đến lượt Nhiên là người cuối cùng, cô thản nhiên nói: "Chào, tôi là An Nhiên, bằng tuổi với Cảnh Vân, nước Phi." Giọng Nhiên rất đặc biệt, chất giọng thanh thanh lại lành lạnh, mang quy phạm của quý tộc cổ; cô nói không nhanh không chậm, các âm như có nhạc có giai điệu rõ ràng khiến cho người khác bất giác bị thu hút.

[Bắt đầu đếm ngược kết nối với game. Các bạn muốn đến thành luôn hay ở trong rừng?]

Lacie nhẹ giọng: "Chúng ta vào rừng nhé! Dù có hơi nguy hiểm nhưng vẫn còn hơn vào trong thành, bị khiêu chiến rồi chết mất xác." Nhiên hơi nheo mắt nhìn Lacie, cô gái này nhìn qua tưởng lương thiện dễ thương, quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Phải tìm hiểu kĩ trên kênh diễn đàn thì mới biết được, nếu nhân vật chết ở level 1 là level đầu tiên thì sẽ không thể gia nhập vào Hymn lần nữa. Mà, hệ thống không hề bảo vệ người chơi mới, nếu bước vào thành bây giờ chỉ sợ sẽ không nhìn thấy mặt trời.

Nghe Lacie nói vậy, tất cả đều đồng ý, lập tức hệ thống chuyển cảnh.

Nhiên bỗng dưng thấy trước mặt mình, cây cối rậm rạp, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng sóc kêu, tiếng cánh chim đập mạnh khiến những tán lá phải lay động . Mặt đất dưới chân cô cũng không còn bằng phẳng, nó gồ ghề và đầy những dây leo uốn lượn thành hình thù kì dị. Quả thật, đã tới rừng rồi.

Cảnh Vân đột nhiên lên tiếng: "Chúng ta vào sâu trong rừng đi, tiện thể luyện tập phối hợp cả nhóm luôn."

Thế là, tất cả cùng nối gót nhau đi. Cảnh Vân đi trước, rất hăng hái, cô bạn tóc đỏ ấy có lẽ chỉ muốn ngay lập tức khám phá khu rừng nhân tạo này. Cô ấy là người sôi nổi nhất nhóm, ngay cả người lạnh nhạt như An Nhiên cũng bị cuốn hút. Hai người cũng đã nói chuyện với nhau; hóa ra, Cảnh Vân học cùng trường với cô, nhưng khu D, đó là lý do 2 người chưa từng gặp nhau.

Cảnh Vân hoảng sợ hét lên: "An Nhiên, cẩn thận đằng sau." Ngay lập tức, Nhiên phản xạ nhảy lên phía trước thật nhanh nhưng lại bị vấp vào dây leo dưới đất, liền ngã nhào. Đúng lúc ấy, một cánh tay vững trãi quàng qua eo Nhiên, giúp cô không phải tiếp xúc thân mật với mặt đất. Lần đầu tiên tiếp xúc với người lạ không khỏi khiến cho Nhiên hơi rùng mình. Cô ngẩng đầu nhìn anh chàng tốt bụng vừa rồi, nói cảm ơn rồi nhanh chóng thoát ra khỏi cánh tay đó. Anh ta chỉ nhìn cô chăm chú, một câu 'Không có gì' thật nhẹ, cũng thu tay về.

Nhiên nhìn con gấu to trước mặt, nó cao ít nhất cũng là 2m, móng vuốt sắc nhọn nhưng dao kéo; trong lòng thầm cảm thấy may mắn. Nếu không phải có Cảnh Vân cảnh báo, nếu không phải cô nhanh chân, nếu không phải có người đỡ... thì có lẽ Lê An Nhiên đã không tồn tại trên đời này. Cô buộc phải cẩn thận hơn.

Gấu to vươn móng vuốt về phía anh chàng tốt bụng kia, bởi vì sau khi đỡ cho Nhiên, anh ta và cô đã đổi vị trí cho nhau. Hiện tại, anh chàng này là người gần con gấu nhất. Không biết anh ta lôi từ đâu ra cành cây to, chặn đòn của gấu to đồng thời nhảy ra phía khác để nó không đi về phía mọi người. Trong lúc anh chàng đang lôi kéo sự chú ý của gấu to, ba người còn lại trong đội cũng đã đến đây giúp đỡ.

An Nhiên khẩn trương nói: "Ozwards, mau ra cùng Elvis lôi kéo sự chú ý của con gấu." Ozwards không do dự gật đầu rồi chạy về phía con gấu. Hai người quần ẩu với con gấu mà vẫn còn chật vật.

Nhiên không bỏ phí một phút một giây nào cả, lôi con dao dành cho tân thủ ra, tỉa nhọn một cành cây to hơn bắp tay người lớn; đồng thời nói với hai cô gái trong đội, đặc biệt là Cảnh Vân còn đang muốn xông lên liều chiến với gấu to kia: "Hai bạn, làm theo mình đi, càng nhọn càng tốt." Chỉ vài chục giây sau, ba cành cây to tỉa nhọn hoắt như cái cọc đã được sẵn sàng. Nhiên lại hỏi: "Mình cần một người không sợ chết, tư chất nhảy cao tốt; ai đi bây giờ?"

Cảnh Vân cao giọng: "Để mình cho." Nói xong cô cầm cọc trong tay thật chặt, ánh mắt bừng sáng. Lacie và An Nhiên đành tùy theo ý cô. Lacie nhẹ nói: "Mắt, một lần, thật mạnh nhé." Đó là điểm yếu duy nhất của con gấu to da dày đó.

Thế là, Cảnh Vân chạy lấy đà thật nhanh, thoăt thoắt đáp trên vai con gấu to, nhân lúc nó còn đang bất ngờ đâm thật mạnh vào mặt nó khiến cho mặt phải của nó máu chảy ầm ầm. Gấu to kêu rên lên đau đớn, móng vuốt của nó vung vẩy trong không trung nhưng vẫn không trúng Cảnh Vân, cô nàng liền nhảy mặt đất rồi chạy thật nhanh về phía ngược lại. Lacie cũng không kém phần, cô biết theo quán tính, con gấu sẽ xoay người đuổi theo Cảnh Vân nên đã chôn cọc ở ngay dưới đất cách nó 3m về phía Cảnh Vân. Mắt phải bị hỏng, nó đang giận dữ liền không nhận ra cọc, giẫm mạnh lên làm cho cọc xuyên qua cả chân trái, rồi gã vật ra đất.

Nhiên ném cho Ozwards một cái cọc khác, anh chàng đứng gần con gấu; ngay lập tức Ozwards hiểu ý, đâm mạnh vào bụng nó. Nó hét lên đau đớn, không động đậy.

[Hoàn thành nhiệm vụ hạ gục Gấu Nhỏ. Phần thưởng: 2 danh vọng x5, 20 kinh nghiệm x5, kiếm dài loại thường x5, quần áo +2 thuộc tính nhanh nhẹn x5, thức ăn cấp thấp x5 .]

Giọng nói của hệ thống vẫn đều đều như thế, vô cùng đáng đánh. Con gấu to 2m là gấu nhỏ, vậy gấu lớn sẽ như thế nào chứ?

Cảnh Vân là người đầu tiên lên tiếng phản kích: "Gì? Hệ thống thật ba chấm mà." Mới vào rừng đã được tiếp đón long trọng quá thể rồi, cô suýt vui mừng đến ngất luôn. Ngay cả Lacie 'hiền lành' cũng không nhịn được lên tiếng: "Đúng vậy, ít nhất cũng phải có con thỏ, con gà rừng như game khác trước chứ." Đánh thẳng con gấu khiến cho người khác khó lòng nào tiếp thu nổi.

Đúng lúc đó, con gấu nhỏ kia bỗng dưng gào to rồi vùng dậy, móng vuốt đỏ lòm giương về phía hai cô nàng. Nhiên đứng bên cạnh liền nhanh chóng vung kiếm mới được nhận, đâm một đao ngay tim của nó, hài lòng nhìn nó tru lên đau đớn rồi chết lịm.

Cô đứng trước nó, nở nụ cười nhợt nhạt, ánh mắt tràn đầy sự khát máu khác hẳn lúc bình thường lạnh nhạt. Tất cả biểu cảm này đều rơi vào mắt anh; càng làm anh kinh ngạc hơn là tốc độ của cô. Phải biết An Nhiên đứng sau Cảnh Vân và Lacie, vậy mà một kiếm của cô lại đâm vào con gấu trước anh.

Nhiên cũng ngạc nhiên không kém phần, anh chàng thư sinh tốt bụng kia lại có thể đâm một kiếm vào con gấu từ đằng sau? Một, anh ta có tốc độ phải ứng nhanh hoặc hai là anh ta cũng như cô, đã lường trước đến việc nó vẫn chưa chết hẳn. Loại người đầu tiên, khó đối phó nếu một chọi một (PK) ; loại người thứ hai thì lại càng khó đối phó hơn, là những người biết 'không bao giờ quay lưng với kẻ địch khi chưa xác định người đó chết hay không'.

Một người đứng trước, một người đứng sau xác con gấu, thâm ý nhìn nhau; cả hai cùng không mở miệng, chỉ lẳng lặng nhìn người kia. Nụ cười nhợt nhạt cùng ánh mắt khát máu của Nhiên càng thêm đậm, cô vốn không có ý định giấu anh bạn này, bởi có lẽ muốn giấu cũng không được. Elvis nâng mắt nhìn người con gái đối diện, cô có làn da trắng nhợt nhạt yếu ớt, thân hình mảnh mai như thể chỉ cần một cánh tay của anh cũng đủ bẻ gãy. Chiếc áo trắng tân thủ càng làm cô thêm nổi bật, cái khí chất yếu ớt mềm mại cùng tà khí của nụ cười bên môi hòa hợp đến mức khó hiểu. Còn cả đôi mắt màu xám tro ánh lên sự thèm khát kia, vô cùng hòa hợp; đến mức khi anh nhìn thấy, trong đầu anh vô thức bật ra một câu. Hóa ra, đó mới thực sự là cô ấy!

"Cả hai người không sao chứ?" Lacie lo lắng tiến lên hỏi, cô không nghĩ tới việc con gấu đó vẫn chưa chết. Đã quá chủ qua rồi, không thể tồn tại nếu không phòng liệu mọi việc.

Nhiên giấu đi tà khí trong mắt, trở về màu xám tro vốn có, nhẹ nhàng đáp: "Không sao cả, chúng ta mau lột da con gấu này nhỡ đêm lạnh, lấy được phần nào của nó thì hay phần đó."

Ozwards lạnh lùng lột da con gấu, Cảnh Vân qua một lần sinh tử đã biết thu liễm, không quá chu quan nữa, chỉ lẳng lặng cùng Ozwards lột da gấu. Lacie dùng dao nhỏ gỡ móng của con gấu ra, chúng rất sắc nhọn, có thể dùng làm vũ khí cho cả nhóm sau này. Elvis mài từng khúc xương của con gấu, tạo thành những đồ dùng đơn giản nhưng dao, gậy hay cọc nhọn nhỏ.

Nhiên cũng góp phần, cô dùng tay không móc một bên mắt trái vẫn còn của con gấu ra, dùng nước suối lau cho thật sạch. Cả bọn thấy cô làm vậy liền nhìn chăm chú, đại khái đều muốn hỏi, lấy mắt gấu để làm gì. Nhiên lạnh nhạt: "Trong thành có một cửa hàng tên 'Odds', chuyên mua bán những thứ kì dị, game này mới mở được vài ngày; chắc chắn thứ này sẽ bán được thôi. Chúng ta hiện tại đều chẳng có tiền mà." Nhiệm vụ trong rừng hoàn toàn không được hưởng tiền xu (Bon), chỉ được thưởng kinh nghiệm là nhiều thôi. Cứ như vậy, khi ra khỏi rừng, cả đội sẽ gia nhập Cái Bang mất.

"Quả nhiên An Nhiên là người có cái đầu nhất." Ozwards nói câu này là dài nhất trong ngày tính đến thời điểm này.

Cảnh Vân ngạc nhiên: "Woah, anh Oz hóa ra cũng không phải người lạnh lùng. Tại anh ít nói quá khiến em nhầm."

Lacie cười khúc khích: "Oz chỉ ngại ngùng thôi, cậu ấy còn chẳng giết nổi con kiến."

"Chị Lacie quen anh Oz ạ? A, hai anh chị cùng nước này." Cảnh Vân ngạc nhiên như phát hiện ra đại lục mới. Cô vốn nghĩ việc mình có bạn game là bạn cùng trường đã quá đủ để sửng sốt rồi. Phải biết, Hymn là game đang nổi nhất cả đại lục, người chơi trải dài trong 30 quốc gia.

Lacie nhẹ nhàng quàng tay Ozwards: "Anh chị là người yêu mà. Khổ nỗi anh ấy toàn bị người ta hiểu nhầm là khó gần, lạnh lùng hoài."

Nhiên lạnh nhạt nói: "Đúng vậy, cũng như chị hiền lành như vậy mà em lại sợ chị nhất. Quả nhiên không thể nhìn mặt bắt hình dong."

Lacie cười vui: "Haha, cô bé này, chị còn tưởng em không biết đùa cơ. Xem kia, em nói đùa mà mặt không đổi sắc tim không đập nhanh." Nói xong còn nháy mắt với cô.

Nhiên: "...." Sau này, cô thề sẽ không dám đùa với chị Lacie. 'Mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh' là giành cho nói dối mà.

"Chị đừng bắt nạn An Nhiên, các bạn khối A trường em siêu giỏi học tập, đợi khi nào chị có bài tập khó muốn Nhiên chỉ, cậu ấy sẽ dỗi không chỉ cho chị đâu." Cảnh Vân lên tiếng đổ thêm dầu vào lửa: " Lát mình có bài tập, giúp mình nhá, mình sẽ sang kí túc xá của cậu."

Nhiên: "....." Kì thực cô không muốn làm bài nên mới đội sổ trường mà, chứ làm thì sao có thể để giấy trắng mỗi kì thi.

Elvis đây là lần đầu lên tiếng: "Hai em học cùng trường à?"

Cảnh Vân càng hăng hái hơn: "Đúng thế, trường học trong rừng Phi Nhiên, các anh chị có rảnh đến chơi thì nhớ ghé qua thăm bọn em. Bọn em sẽ chào đón náo nhiệt."

Nhiên lại: "......" Cô thật sự không muốn gặp người lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro