Chương 2: Bị ghét bỏ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Được rồi, Oz, cậu thấy cái này thế nào?" Elvis cầm cái gậy tầm 1m5, làm từ xương của con gấu, có hai đầu nhọn hoắt đưa cho Ozwards. Anh làm tất cả 2 cái, nếu Ozwards vừa ý thì sẽ đưa cho cậu ta cả hai.

Ozwards cầm yêu thích không buông, nói lạnh lùng: "Anh Elvis từ sau nhận em làm đệ tử đi." Quả thực không ngờ Ozwards lại biết đùa; khí chất lạnh lùng kia thật không thể tin.

Lại đến lượt Lacie lên tiếng: "Cảnh Vân, An Nhiên, chị làm hai bộ ám khí này, các em có muốn không?" Cả hai đều làm từ móng vuốt của con gấu đó, qua bàn tay điêu luyện của Lacie lại càng tuyệt vời hơn; tuy không thể như cái thương do Elvis làm nhưng lại phù hợp với con gái.

"Em lấy." Cảnh Vân vô cùng hứng khởi.
Trái ngược lại là An Nhiên: "Em không cần đâu, chị giữ lấy dùng nhé." Cô vẫn yêu chết đi được cảm giác bóp nát con mồi, ám khí gì đó đối với cô tuyệt đối không có chút gợi lên hứng thú.

Lacie không biết được Nhiên nghĩ gì, chỉ thấy cô nhường lại cho mình thì cảm ơn rốt rít. Sau đó, cả đội cùng nhau tiến vào rừng, trời đang chiều tà, mặt trời sắp khuất núi; cả khu rừng trải dài sự u ám tĩnh mịch khiến cho lòng người nặng trĩu. Trong rừng rậm rạp như thế này, người ta chẳng thể nhận ra phương hướng mà mình đang đi, tất cả đều là linh tính mách bảo.

Đột nhiên, phát sinh tiếng sột soạt cùng với sự lay động của những chiếc lá.

Elvis là người lớn tuổi nhất cả đội, anh chàng cũng là người đi đầu tiên sẵn sàng tiếp nhận mọi tình huống có thể xảy ra. Tiếp đó là Lacie và Cảnh Vân, hai người có lẽ đã cảm nhận được nguy hiểm, không còn nói chuyện nữa mà im lặng lắng nghe bốn phía. Ozwards và An Nhiên đi ngay sau hai người họ, chỉ chăm chú tìm ra thứ đang ẩn nấp kia.

Sau 2 phút, thứ đó vẫn chưa xuất hiện.

Dây thần kinh cả bọn căng như dây đàn, tập trung giác quan về mọi phía, chỉ sợ bỏ qua một tiếng động dù là nhỏ nhất. Ozwards đột nhiên hét lên: "Hướng 3h", thu hút sự chú ý của tất cả về phía vật nhỏ vừa xuất hiện.

Đó là một con cáo nhỏ có bộ lông màu trắng muốt, đôi mắt to tròn nhìn vô cùng đáng yêu; nó lẳng lặng đứng đó không động đậy nhìn cả đội, rồi 'ngao' lên một tiếng có vẻ để uy hiếp. Cảnh Vân thích thú vô cùng, nhưng lại nghĩ đến việc nó là quái thú trong rừng nên không dám manh động. Dáng vẻ muốn mà không được của cô khiến khóe miệng Nhiên cong lên trong vô thức.

Nụ cười của cô bị Elvis bắt gặp, anh theo thói quen xoa chiếc nhẫn xám bạc đơn giản đeo trên ngói trỏ; lặng yên nhìn tình hình tiếp theo.

Cảnh Vân đã sốt ruột không thể nhịn được nữa, tiến lại gần cáo nhỏ, đưa tay ra định vuốt bộ lông của nó. Bỗng dưng, cáo nhỏ tru lên một tiếng thật to, thân hình từ nhỏ xíu biến thành con cáo lớn cao hơn 4m, hàm răng nhọn hoắt đầy máu đỏ. Ngay cả bộ lông trắng muốt cũng không còn nữa, mà thay thế nó là màu bùn đất xấu xí, Cảnh Vân sợ đến điếng người, hai chân run rẩy như không thuộc về chính mình nhưng vẫn cố lùi lại ra xa khỏi con cáo đó.

Chỉ tiếc, đã chậm mất.

Con cáo thành tinh đi bằng hai chi sau, vương bộ móng vuốt có thể chụp một phát chết người về phía Cảnh Vân. Cô nàng đã chuẩn bị tinh thần đau đớn, nào ngờ đâu, có một người nhảy lên kéo cô ra xa, móng vuốt của con cáo sượt qua da người đó làm áo đầy máu đỏ lên một mảng.

"Cậu ổn chứ? Có đau lắm không?" Giọng Cảnh Vân run run như sắp khóc nấc lên, đỡ người bạn mới quen hôm nay gần như sử dụng tính mạng để bảo vệ cô.

An Nhiên không để tâm, đau thì có đau nhưng nhiệm vụ trước mắt là giết con cáo to đùng kia. Cô đánh mắt về phía anh chàng thư sinh điềm đạm như không ở ngay bên cạnh. Anh ta như hiểu ý, cầm kiếm xông lên đấu với con quái thú; ngay sau đó là Ozwards và Lacie.

Elvis dùng kiếm phát nào cũng vào chỗ hiểm của con cáo khiến nó giận dữ vô cùng muốn đuổi theo thì ngay sau đó Ozwards cũng thu hút sự chú ý của nó, đâm thương theo vết kiếm của Elvis còn Lacie sử dụng ám khí bắn vào mắt của nó từng đằng xa. Ba người này càng ngày càng phối hợp tốt.

Tiếng gầm rú của con quái thú như khiến cả khu rừng phải chuyển động.

Nhiên bảo Cảnh Vân lên giúp đỡ Lacie.

Còn bản thân thì không thể mặc kệ vết thương đau nhức vô cùng ở đằng sau lưng, may mắn chỉ sượt qua nên không gãy xương sườn. Cô xé một hai mảnh áo buộc quanh chỗ bị thương thật chặt để cầm máu, liếc nhìn đám cỏ dại ở dưới chân, Nhiên cúi xuống tìm dược liệu của loại thuốc cầm máu đang cần. Cuối cùng tìm được hơn 4 loại, Nhiên suy nghĩ một chút rồi nhai toàn bộ, đắm lên vết thương. Nhìn chiếc áo trắng đã đẫm máu, cô nhíu mày chán ghét, bản thân vốn là người bị bệnh sạch sẽ nên hiển nhiên cô không thể chịu nổi. Càng thêm thèm muốn giết chết con quái thú kia, không phải tại nó thì sao giờ áo cô lại trông rách rưới đến mức mặc chỗ nào cũng thấy hở thế này.

Lại nghe thấy tiếng con quái gầm lên, có vẻ anh chàng thư sinh kia đã ra đòn kết liễu rồi, lâu hơn cô tưởng tượng. Người này quả thực sâu không lường được, với tốc độ ra đòn và lực lượng kia, anh chàng có thể kết liễu nó ngay từ phát đầu tiên. Vậy mà còn để đến tận bây giờ, anh ta có ý gì? Mong rằng anh ta không có ý xấu với cô, Lê An Nhiên là người mà đối với kẻ địch thì chưa bao giờ nương tay.

[Các bạn là đội đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt Hải Hồ. Phần thưởng: 10 danh vọng x5, 25 kinh nghiệm x5, Hải Hồ tử kiếm x1, quần áo +3 thuộc tính chiến đấu x5, thức ăn cấp thường x5.]

"An Nhiên, em không sao chứ? Vừa rồi chị lo đến chết mất." Lacie lại gần, lo lắng hỏi.

Nhiên nhấc khóe môi lên một vòng cung: "Em không sao. Hải Hồ? Hóa ra đó chẳng phải con cáo." Hải Hồ tử kiếm không biết có uy lực ra sao.

Elvis lặng lẳng đứng, chăm chú nhìn người con gái kì lạ kia. Áo trắng tinh đã bị nhuốm đỏ một mảng lớn, vì bị cô xé ra để băng vết thương nên cả vùng eo xinh đẹp hiện rõ. Làn da của cô đúng như anh tưởng tượng; trắng trẻo, hơi nhợt nhạt khiến cả người cô bao trùm cảm giác mềm yếu. Với vết thương như vậy, cô lại có thể bình tĩnh băng bó cho bản thân, đã vậy lại còn nhai thuốc cầm máu. Cô so với tưởng tượng của anh càng thú vị hơn, đáng tiếc là cô quên mất anh rồi.

" Xin lỗi Nhiên, lần sau mình sẽ không bao giờ bồng bột như thế nữa. À không, không có lần sau." Cảnh Vân cũng đã xong việc, ăn năn hối lỗi đứng trước mặt An Nhiên. Cô tuyệt đối không để bạn bị thương vì mình nữa.

Ozwards không mặn không nhạt nói: "Hải Hồ tử kiếm chỉ có một cái, đưa cho ai bây giờ? Anh có thương rồi."

An Nhiên bình thản: " Đưa Cảnh Vân đi, tư chất của bạn ấy tốt với kiếm hơn, dùng ám khí thì không thể bộc lộ hết tài năng. Mọi người thấy được không?"

"Chị cũng thấy Cảnh Vân hợp với vũ khí mạnh mẽ hơn, đưa em ấy là tốt rồi." Lacie tán thành ngay lập tức.

Elvis xoa chiếc nhẫn bạc ở ngón trỏ, cười nhẹ nói: "Thôi, đã quyết rồi, hôm nay chúng ta nghỉ trại tại đây. Nhiệm vụ phụ đầu tiên phải làm một mình, mọi người nhớ cẩn thận."

Bốn người còn lại cùng gật đầu, sắp tới 6 giờ chiều (thời gian trong game), phải làm nhiệm vụ phụ rồi. Phân công người tìm củi gỗ, người đốt lửa, người lấy nước, người nướng thức ăn xong suôi; mọi người ngồi quây quần bên bờ suối vào nhiệm vụ phụ của riêng mình.

Nhiên mở kênh cá nhân, xem qua một lượt thông tin của bản thân xong, liền ấn vào nhiệm vụ phụ. Bỗng dưng, cả thế giới đen kịt một màu, có lẽ hệ thống đang đổi phân cảnh. Lúc An Nhiên mở mắt ra được, cô bị khung cảnh trước mắt làm cho choáng ngợp. Đó là một cánh đồng hoa xinh đẹp trải dài khắp chân trời, loài hoa thiên thần của địa ngục khiến cho loài người phải kĩnh hãi – hoa anh túc. Màu đỏ rực lửa cùng hương thơm quyễn rũ đê mê đáng sợ làm cho Nhiên phải nhíu mày, đây là loại hoa mà cô ghét nhất. Đẹp mà nguy hiểm.

[Đối thoại với nữ chúa.]

Nhiệm vụ phụ chỉ có năm từ, đầu không ra đầu, cuối không ra cuối. Nhiên bình thản tạo lửa, lạnh nhạt đốt cánh đồng hoa, tao nhã ngắm nhìn nó chìm trong biển lửa. Bỗng dưng từ đằng xa xuất hiện hình ảnh một người phụ nữ, năm tháng không khiến cho nhan sắc của bà ta tàn phai mà càng làm cho nó trở nên sắc sảo, quyến rũ. Bà ta mặc một bộ váy trắng muốt tinh khiết, cũng không thể che giấu tà khí trên người.

Bà ta mở đôi môi đỏ mọng: "Lần đầu có người dám dùng cách này để gọi ta."

"Sẽ có nhiều lần đầu hơn, nữ chúa à. Cuộc sống như vậy mới thú vị." Nhiên lạnh nhạt đáp, uy hiếp trong câu nói của bà ta chẳng lẽ cô lại không nhận ra. Tuy nhiên, làm người An Nhiên hận nhất là bị uy hiếp.

Bà ta nói: "Ngươi có biết nhiệm vụ phụ này tùy thuộc vào tính cách của từng người không? Chẳng lẽ người không nhận ra bản thân với loài hoa anh túc kia có bao nhiêu phần giống nhau?"

"Tôi thưởng thức hoa hồng trắng nhiều hơn." Niên không để ý.

Bà ta cầm quạt trên tay phe phẩy vài cái, cánh đồng hoa anh túc biến mất, loại hoa hồng trắng tang thương lại xuất hiện. Ráng chiều tà làm màu trắng tinh khiết ấy chuyển sang màu cam buồn, nhuốm cả màu váy của nữ chúa.

Bà ta như một vị thần cao ngạo nói: "Gọi được ta ra, người đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Nhưng, người thú vị như vậy nên ta sẽ tặng người nhiệm vụ phụ đặc biệt này." Bà ta không tin con nhãi ranh này lại có thể thắng bà.

[Giành lại viên ngọc Paramount trong tay Nam Thần. Chấp nhận hay từ chối?]

Nam Thần? Đây là trường hợp gì? Nam Thần là nhân vật VIP trong level 80 cơ mà. Cô hiện tại mới level 2. Không lẽ là bug?

"Chấp nhận." Nhiên bình thản nói.

Bầu trời lại đen kịt, chỉ còn tiếng nói của nữ chúa vọng lại: "Bảo hắn ta, đừng có chết già ở đó nữa."

Hắn ta?

Chưa kịp suy nghĩ gì, cảnh trước mắt lại xuất hiện. Một hang động bằng thạch ngọc đẹp đẽ, bao phủ bởi không biết bao nhiêu viên kim cương chói lóa, trái ngược hoàn toàn với cảnh rừng âm u xung quanh nó. Bỗng, một chưởng lực kéo Nhiên vào trong hang động. Cô nắm chặt thanh kiếm trong tay, đề phòng mọi trường hợp có thể xảy ra.

"Ngươi là ai?" Giọng nói trầm khàn, khiến cho cả hàng động phải rung lên. Mặt đất dưới chân rung lên làm cho An Nhiên hơi choáng, cô có cảm giác chỉ cần vị này búng một đầu ngón tay, cô cũng có thể chết chắc. Hang động đen ngòm nguy hiểm rình rập khiến cho cô không thể nhìn rõ vị Nam Thần này có hình dáng như thế nào.

Nhiên lạnh nhạt trả lời: "Tôi là An Nhiên, nữ chúa muốn tôi đến lấy lại viên ngọc Paramount." Giọng nói lạnh nhạt bình tĩnh như vậy nhưng chỉ có bản thân cô mới biết cô hồi hộp như thế nào, vị Nam Thần này có thể cướp đi mạng sống của cô trong 1 tích tắc.

"Cái gì? Nàng ta dám?" Vị này biểu lộ rõ sự tức giận, một kình lực xuất hiện làm cho đá ngọc ngoài hang đổ hết xuống, khóa kín miệng hang. Xong, không còn đường trốn, đành liều thôi.

"Nữ chúa nói, ông đừng chết già ở đây, bà ấy lo lắng cho ông." Nhiên không mặn không nhạt thêm một câu chấm phá nét bút.

"....." Im lặng rồi? Tối như thế này chẳng biết biểu cảm của vị này ra sao mà lần.

"Nàng ta nói vậy?" Cả hang ngọc trở nên sáng trưng, ánh sáng đột nhiên ập tới khiến cho Nhiên không thích ứng kịp; cô nhắm mắt lại rồi từ từ mở ra. Phải nói thực, vị này hoàn toàn hợp với nữ chúa; ông ta khiến cô có cảm giác như Elvis vậy. Tuấn mĩ, bình thản, có đôi nét gì đó thư sinh nhưng thêm vào vị này nhiều hơn là cảm giác cao quý người người không thể chạm đến. Áo choàng đen thực sự vô cùng phù hợp với ông ta, tà mị kết hợp với khí chất thư sinh, khi nào quay trở lại nhiệm vụ chính phải nhuộm đen áo sơ mi của Elvis mới được.

Vị này nhìn cô như ghét bỏ, nói: "Ngươi giống thằng nhóc khi nãy thật yếu ớt."

An Nhiên: "...." Không phải chứ, cô mới level 2, không yếu mới lạ. Vị này thật ba chấm. Còn nữa, thằng nhóc khi nãy? Còn có người chịu nhiệm vụ kinh hoàng này nữa à?

"Khụ, thằng nhóc khi nãy là ai vậy, Nam Thần?" Nhiên khẽ hỏi.

Vẻ mặt của ông ta vô cùng hí hửng: "Đồ đệ ta vừa nhận, còn lâu mới nói cho ngươi biết."

Thế ai vừa bảo cậu ta yếu ớt? Hí hửng thế kia nghĩa là sao?

An Nhiên lại: "....."

"Thôi được rồi, nể tình ngươi được nàng ta phái tới đây, ta sẽ đưa ngươi viên ngọc kia, còn nữa ta sẽ cho người 1 món đồ trong kho báu của ta." Nam Thần tỏ vẻ miễn cưỡng lắm, vung tay đưa một viên ngọc đến bên cô. Đó là một viên ngọc tinh khiết màu trắng rất đẹp, nhỏ bằng hạt lưu nhưng lại trong suốt, diễm lệ vô cùng. Vị này vung tay thêm một lần nữa, cô nhận ra mình đang đứng ở căn phòng khác, một căn phòng rộng lớn vô cùng, so ra chắc bằng với cánh đồng hoa khi nãy. Vậy mà, trong đây chỉ chứa báu vật, bảo cô chỉ được chọn một thì chọn đến đời nào, Nam Thần căn bản giống hệt nữ chúa, chỉ thích chỉnh người khác.

Đứng giữa núi báu vật, cô có cảm giác thật khó nói. Bỗng, Nhiên để ý thấy một cây sáo cổ, bẳng ngọc lành lạnh; nó như có linh tính run nhẹ lên một cái khi cô chạm vào. Cô rất vừa ý chiếc sáo này, đòn tấn công âm luật từ xa luôn có tác dụng tốt.

"Ngươi đã chọn nó, giờ thì đi đi, lần sau còn tới đây thì ở lại sẽ là mạng của ngươi." Giọng nói của vị kia lạnh lùng, không hề có chút hơi ấm.

Nhiên thở hắt ra một hơi, đi thẳng theo hướng ánh sáng ra khỏi hang động. Cuối đường ánh sáng đó chính là cánh đồng hoa hồng trắng xinh đẹp của nữ chúa. Bà ta đang phe phẩy quạt, ngắm nhìn chân trời xa lạ. Khụ, quả thực bức tranh mĩ nữ u sầu rất tuyệt nhưng mà để sau đi, vào chính sự đã.

"Tôi đã đem Paramount về rồi." Nhiên bình thản công bố.

Nữ chúa cúi đầu nhẹ nói: "Ngươi có biết, lúc ngươi đi tìm Nam Thần thì Nam Thần cũng sai đệ tử đi tìm ta....vẫn nói đúng câu 'đừng chết già ở đó' không?" Thật sự là trùng hợp đến không thể tin được.

An Nhiên: "...." Nữ chúa và Nam Thần, hai người đúng là trời sinh một đôi, làm gì cũng ăn ý.

Nhiên hỏi: "Không lẽ bà cũng cho thằng nhóc đệ tử Nam Thần một món đồ?"

Nữ chúa cúi đầu càng thấp hơn: "Đó là Huyết Chi khuyên, chẳng hiểu thằng nhóc ấy lấy khuyên tai làm gì trong khi ta có không biết bao nhiêu bảo kiếm tốt."

An Nhiên: "...." Ánh mắt của cô trừng nữ chúa khiến bà ta cúi đầu còn thấp hơn lúc trước. Hại cô suýt nữa bị một chưởng của Nam Thần đánh nát bét mà không cho cô nổi cái gì, còn dám cho con nhà người ta đồ, được lắm.

Nữ chúa bị trừng đau khổ nói: "Ta cho ngươi viên Paramount đó, để ta làm dây chuyền cho ngươi. Yên tâm, chỉ cần có viên ngọc này, ngươi và đồng đội sẽ không bị bất kì thương tổn trong vòng bán kính 50m, trừ khi đó là nhân vật thượng đẳng như ta hoặc Nam Thần."

Cùng lúc đó, viên ngọc trong tay Nhiên biến mất; còn trên tay nữ chúa lại xuất hiện một sợi dây chuyền trắng đính ngọc Paramount. Bà ta gọi An Nhiên lại gần, tự tay đeo vòng cho cô, trầm ngâm nói: "Ngày xưa ta cũng từng xinh đẹp và hiếu chiến như ngươi vậy, mất đi người thương rồi mới nhận ra mình sai; sau này đừng đi theo con đường của ta nhé, cô gái trẻ?"

Trông bà ta bây giờ như một trưởng lão hiền lành khuyên răn con cháu về con đường sau này vậy, khiến cho Nhiên không kìm được gật đầu một cái, nói: "Được, nếu ta có người thương, bà sẽ là người đầu tiên ta thông báo."

[Thời gian làm nhiệm vụ phụ đã kết thúc. Bắt đầu chuyển cảnh.]

Nữ chúa trở lại với tâm trạng bình thường, cao ngạo nói: "Thằng nhóc đó tuyệt đối không được xấu trai hơn Nam Thần đâu, bẩn mắt ta lắm."

Nhiên đang muốn trả lời thì xung quanh đã đen kịt một màu; định thần lại thì cô đã về chỗ dựng trại trong rừng của cả nhóm. Bốn người còn lại đã đó từ khi nào, đang bàn chuyện sôi nổi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro