[Chu Cửu] Tiểu Cửu! Đừng nghĩ đệ sẽ rời khỏi được ta 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Cuộc gặp gỡ đầu tiên


Vào một buổi sáng sớm, ánh nắng chiếu len qua những tán cây. Giữa màn sương sớm, có một bóng người nhỏ bé cuộn tròn thành quả bóng, lặng lẽ dựa vào thân cây to lớn.


Một giọt nước rơi xuống ngay trên đôi môi mềm mại của Bạch Cửu, y hơi bất giác mím môi, nhẹ nhàng mút một cái, giống như trong lúc ngủ uống được thứ nước trái cây thơm ngon nào đó, thậm chí còn rất mát lạnh.


Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt thanh tú và non nớt của đứa nhỏ, hài lòng như một chú mèo con vừa được no đủ.


Một lúc lâu sau, vòng eo mềm mại của Bạch Cửu run lên, đứa nhỏ ngơ ngác mở mắt ra, chỉ thấy cây xanh và cây cổ thụ lơ lửng phía trên.


Đôi mắt trong suốt như pha lê của y do dự một lúc: "Sao ta lại ở đây ~! Nhớ ra rồi, ta đã thoát khỏi nơi đó rồi!"


Hôm qua, cuối cùng y cũng lấy hết can đảm để mang chiếc hộp gỗ nhỏ và rời khỏi Tư Đồ Dinh, ngôi nhà đã cầm chân y suốt 12 năm.


Y tên là Bạch Cửu, là thiếu gia duy nhất ở Tư Đồ phủ, cha y là người đứng đầu Tư Đồ phủ. Mọi người trong nhà đều đổi xử tốt với y, nhưng có một điều là họ không cho y ra ngoài, họ luôn nói với y: "Bên ngoài nguy hiểm lắm".


Nhưng ngoài đó có thực sự nguy hiểm đến vậy không? Vậy tại sao họ có thể tự mình đi ra ngoài?


Đứa nhỏ từng hỏi a dì như thế này, nhưng a dì lại trả lời: "Thiếu gia

khác với bọn họ."


"Có gì khác biệt?" a dì nhìn nhóc với ánh mắt kỳ quái,

nhưng không trả lời được.


"Dù sao ta cuối cùng cũng ra ngoài!" Bạch Cửu từ trên mặt đất đứng lên,

hai tay chống hông chỉ lên trời, cười đắc ý nói: "Hừ! Bên ngoài có cái gì nguy

hiểm? Ta Bạch Cửu muốn tự mình xem xem!"


----------------------------------------------


Buổi trưa, Bạch Cửu cuối cùng cũng dưới chân núi mang theo chiếc hộp gỗ nhỏ.


Hôm qua, để tránh bị người hầu truy đuổi, y đi lên núi theo con đường nhỏ mãi đến sáng nay mới đâm xuống, bây giờ y mệt mỏi rồi.


"Ai~~ mệt quá~" đứa nhỏ uể oải thở dài. Giây tiếp theo, đôi mắt đáng thương của nhóc chợt nhìn thấy một quán nhỏ cách đó không xa, y nhận ra dòng chữ trên đó "Mì Quán".

Mắt y sáng lên và anh vui vẻ chạy tới.


Lúc này trong cửa hàng có ba bốn người đang ngồi, người ngồi ở chiếc bàn dựa vào tường đặc biệt dễ thấy.


Nhóc nhìn thấy người đàn ông này mặc trường bào màu đỏ sậm, không biết làm từ loại vải gì, trong màu tối có một vệt ánh sáng vàng, mái tóc đen dài đến thắt lưng, đổ xuống như thác nước.


Lúc này hắn lặng lẽ uống một chai rượu. Đã một trăm năm kể từ lần cuối hắn đến thế giới này, dường như không có gì thay đổi, vẫn buồn chán như vậy.


"Xin chào, xin chào, ở đây có món gì vậy?" Một giọng nói trong trẻo như nước chảy truyền vào tai hắn, giọng nói như dòng suối trong vắt chảy vào trong núi, sảng khoái và có chút ngọt ngào.


Hắn sửng sốt hồi lâu, cuối cùng không khỏi nhìn về phía phát ra âm thanh.


Hắn nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn và mảnh khảnh đang đứng ở cửa. Thoạt nhìn, đứa nhóc dường như không có gì đặc biệt ngoại trừ việc anh ta là một đứa trẻ rất đẹp.


Sống gần ngàn năm, hắn chưa từng gặp loại người nào khiến hắn không còn hứng thú với thế giới này và chỉ có thể dựa vào rượu để làm tê liệt thần kinh mỗi ngày.


Nhưng lần này, hắn không ngờ lại bị ánh mắt của thiếu niên hấp dẫn.


Đôi mắt to như quả hạnh, tròn như quả nho, và trong suốt như pha lê, giống như một chú nai con mới sinh, toát ra vẻ trong trẻo và giản dị từ trong ra ngoài.


Hắn ta nhìn chằm chằm vào đứa trẻ với sự thích thú. Đứa nhỏi gọi một tô mì Dương Xuân rồi ngồi xuống một chiếc bàn trống.


"Một bát mì giá ba xu." Bạch Cửu đổ hết số tiền trong ví lên bàn, dùng ngón tay mềm mại cẩn thận đếm: "Một, hai, ba... Số tiền ta mang theo cũng không hề ít. "


Người đàn ông phía sau trong mắt nở nụ cười, không ngừng phàn nàn: "Thú vị thật, tiểu tử này nhất định là lần đầu tiên ra ngoài, chỉ sợ nó không biết đếm tiền như vậy rất dễ bị lừa tiền. "


Như mong đợi. Khi Bạch Cửu bước ra khỏi quán mì, y gặp phải một nhóm cướp trong một con hẻm.


"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Bạch Cửu mở to hai mắt, có chút kinh hãi nhìn ba tên to lớn trước mặt.


Đối phương không trả lời, một tên béo nhanh chóng giơ nắm đấm lao tới, Bạch Cửu nhanh chóng né tránh thành công.


Tên béo lại chuẩn bị tấn công. Bạch Cửu vội vàng nắm lấy khung gỗ bên

cạnh quật mạnh vào người tến béo khiến hắn ngã uỳnh xuống đất.


Tuy nhiên, hai người đàn ông cao gầy còn lại ở đó nhìn thấy đồng đội của mình ngã xuống, lập tức lao tới, cùng nhau lao lên đẩy Bạch Cửu, thành công khiến bàn tọa của đứa nhỏ đáp đất.


Đúng lúc Bạch Cửu sợ hãi đến mức ôm đầu, ngồi xổm trên mặt đất, mím chặt môi. Một bóng người đột nhiên bay tới, vững vàng đứng ở trước mặt y,

Hắn vẫy tay một cái, hai người trong nháy mắt bay ra xa mấy mét.


"Ngươi không sao chứ?" Bạch Cửu chỉ nghe được một thanh âm ôn hòa. Y ngơ ngác ngẩng đầu lên, hai má trắng như tuyết, đôi mắt vẫn mờ mịt vì sợ hãi, lờ mờ nhìn người đàn ông tuấn tú mặc bộ quần áo đỏ sậm trước mặt.


"Còn chưa đứng dậy, ngươi còn ngồi đó? Đồ ngốc." Khóe môi người đàn ông hơi nhếch lên, mỉm cười.


"Ta... tên của ta cũng không phải 'đồ ngốc'" Bạch Cửu ủy khuất phòng ngự, "Ta tên là Bạch Cửu!" Nói xong liền nhanh chóng che miệng lại.


A! Phụ thân từng nói ta không thể nói tên mình cho người ngoài.


"Vậy từ nay về sau ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Cửu." Người đàn ông cười khẽ, "Nhớ kỹ, ta tên Triệu Viễn Chu."


Bây giờ Bạch Cửu hoàn toàn bối rồi. Tại sao người này mới đến lại gọi y là Tiểu Cửu? Và tại sao hắn lại nói tên mình?


Ngay lúc Bạch Cửu đang bối rối, một đôi bàn tay to lớn đột nhiên vươn ra phía sau, ôm lấy thân hình mảnh khảnh của y.


"A!" Bạch Cửu vô thức ôm lấy cổ Triệu Viễn Chu, "Ngươi làm cái gì vậy?! Thả ta xuống đi~"


Cảm nhận được khuôn mặt mềm mại của Bạch Cửu vô tư cọ vào cổ mình, hắn không khỏi cong môi lần nữa: "Chân của ngươi bị trẹo, ngươi không để ý sao? Ngươi còn nói ngươi không phải tiểu ngốc nghếch?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro