[Thần Cửu] Không phải lỗi của đệ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: 小玖醉酒

-------------------------------------------------------

Từ Tề Vân Sơn đến Đăng Tiên Các, Bạch Cửu không nói nhiều, thoạt đầu mọi người đều cho là bởi vì hành trình quá dài nên đứa nhỏ có chút mệt mỏi. Không ngờ, khi buổi tối đến, Trác Dực Thần mang đồ ăn đến gõ cửa phòng, mới phát hiện Bạch Cửu đã lặng lẽ biến mất.

Trác Dực Thần có chút lo lắng đi vòng quanh tìm kiếm cuối cùng lại tìm thấy Bạch Cửu ở một nơi mà hắn chưa bao giờ đến qua, lúc này Bạch Cửu vẫn còn ấm ức không thể giải thích được. Nhìn thấy hắn đến, đứa nhỏ lập tức quay đầu lại, trong miệng nhai nho, trên tay cầm đồ ăn vặt mơ hồ hỏi hắn sao lại đến đây? Đứa nhỏ không biết mình đã uống vào bao nhiêu ly rượu, cổ áo bị Trác Dực Thần nắm kéo ra khỏi cửa. Vừa buông ra, đứa nhỏ bắt đầu lảo đảo không vững, Trác Dực Thần nhìn thấy Bạch Cửu lảo đảo sắp ngã vào cây cột kế bên nên hắn vội vàng định kéo nhóc lại nhưng cuối cùng lại lách người sang bên khiến Bạch Cửu loạng choạng nắm lấy vạt áo hắn định thần.

Trác Dực Thần gần như tức giận đến bật cười, sau khi ra hiệu đã tìm thấy người, liền muốn đỡ khi nhìn thấy người trước mặt nghiêng ngả, không tránh khỏi va vào ngực mình. Vừa đưa tay ra hắn đã cắp Bạch Cửu vốn không cao bằng vai mình, như thế còn dễ dàng hơn việc ôm một cái túi lớn. Người dưới cánh tay hắn không ngừng giãy giụa phản kháng, mắng Trác Dực Thần: "Ca, huynh thả đệ xuống đi." Trác Dực Thần nhìn thấy Bạch Cửu vẫn còn đang lảo đảo tay chân luống cuống, cố ý xốc đứa nhỏ lên nói: "Sao đệ không gọi ta là Trác ca? Sau khi say rồi không cần ta nữa sao, xem ta như người dưng rồi à?"

Bạch Cửu bắt đầu vùng vẫy phản đối sự bắt nạt của hắn.

Trác Dựa Thần đặt y xuống, nhìn người trước mặt, tò mò hỏi: "Ta bắt nạt đệ lúc nào?" Bạch Cửu lại không nói nữa, có men sao vào làm lồng ngực nóng bừng, tim đập như trống, đầu cũng bắt đầu đau. Trác Dực Thần một lần nữa dựng người con sâu rượu nhỏ này thẳng dậy, lập tức khiến đứa nhỏ choáng váng ngồi phịch xuống đất. Tuy nhiên, người thường ôm đỡ nhóc lúc này lại bất động.

Bạch Cửu nhìn người lớn hơn, dáng người cao gầy trước mặt rồi dang hai tay ra ý muốn Trác Dực Thần ôm mình. Nhưng thật lâu sau người trước mặt vẫn không có động tĩnh. Bạch Cửu lợi dụng lúc say rượu nắm lấy dây thắt lưng của Trác Dực Thần kéo người đứng trước mặt về phía mình, vòng ta ôm lấy hông hắn.

Sợi dây đen do dùng lực kéo mạnh nên lòng bàn tay của Tiểu Bạch Cửu đã để lại mấy vết hằn sâu. Trác Dực Thần nghiêng người nắm tay lên nhìn xem, men rượu đã khiến cho hai bên má Bạch Cửu nhuộm một màu đỏ son.

Gân trên trán Trác Dực Thần vẫn còn giật giật, hắn thở dài, cuối cùng cúi xuống ôm lấy Bạch Cửu bể đứa nhỏ lên, hai chân Bạch Cửu lập tức giống như hai sợi dây leo quấn quanh eo hắn.

Trác Dực Thần vỗ vỗ lưng y, đầu Bạch Cửu đang tựa trên vai hắn lập tức duị vào hõm cổ hắn, trong cổ họng phát ra vài tiếng rên rỉ nhỏ, hít một hơi thật dài rồi nấc lên một tiếng.

Trác Dực Thần bế y đi qua con hẻm tối tăm, rồi đi dọc bờ hồ. Ban đêm yên tĩnh, chỉ có ánh trăng soi sáng, mặt đường lát đá xanh dường như bị bao phủ bởi một lớp sương trắng mỏng.

Trác Dực Thần vẫn có chút lo lắng. Hắn chưa bao giờ phải đảm nhận một vị trí vừa làm ca ca vừa làm gần như gia trưởng của đứa nhỏ Bạch Cửu này, hắn chỉ không hiểu tại sao Tiểu Cửu lại lẻn ra ngoài mà không nói cho mọi người biết, kể cả hắn, và hắn cũng không biết mình đang tức giận vì điều gì, thậm chí còn không hiểu tại sao nhóc lại đến nhà hoang một mình.

Vì vậy hắn đặt Bạch Cửu ngồi trên phiến đá bên hồ, sau đó giơ tay nhẹ nhàng véo chóp mũi đánh thức tiểu tử dậy. Bạch Cửu há miệng thở ra, lắc đầu qua lắc đầu lại nắm lấy bàn tay đang giữ mũi y gạt ra, khàn giọng hỏi đang làm gì vậy.

"Sao đệ lại một mình chạy ra ngoài?" Giọng điệu của người lớn cuối cùng cũng trở nên cứng rắn hơn.

"Văn Tiêu tỷ nói đệ có thể ra ngoài chơi." Bạch Cửu lớn tiếng nhấn mạnh. "Tỷ ấy nói với đệ rằng đệ có thể đi chơi và đệ cũng đã để lại một lời nhắn."

Bạch Cửu quả thực có để lại một tờ giấy, nhóc đi qua chỗ của Văn Tiêu tỷ lấy giấy bút, cố ý đi tới trước mặt Triệu Viễn Chu, sau đó đi vòng qua trước mặt Bùi Tư Tịnh đang luyện cung, buổi sáng chắc hẳn đứa nhỏ chỉ nói được năm câu. Tuy nhiên, không ai để ý đến vẻ mặt buồn rầu của y, đặc biệt là Trác Dực Thần, người thậm chí còn không thèm nhìn nhóc.

Trác Dực Thần có chút xấu hổ, sau khi mở cửa chỉ nhìn thấy một căn phòng tối tâm đến lúc phát hiện được Bạch Cửu đã biến mất, hắn có chút bối rối về phần tờ giấy kia, hắn dường như không có chú ý đến nó. Trác Dực Thần hắng giọng xin lỗi, nói rằng do quá nóng lòng, không chú ý kiểm tra nên không tìm thấy tờ giấy nào. Nhưng Bạch Cửu hoàn toàn không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, con yêu quái vẫn có thể đang ẩn náu ở huyện Thanh Hà, nó vẫn có thể sẽ xuất hiện trở lại vào đêm hôm đó. Hơn nữa, ngay khi tình hình trên núi Tề Vân được giải quyết, ở Đặng Tiên Các... biết được chuyện gì sẽ xảy ra, tim hắn như thắt lại ngay khi Bạch Cửu biến mất. Giọng điệu Trác Dực Thần cố ý gay gắt, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Bạch Cửu, muốn y hiểu rằng việc y ra ngoài một mình thực ra rất nguy hiểm: "Vậy tại sao đệ lại ra ngoài một mình vào ban đêm? Sao đệ dám? Đến nhà hoang à? Đi chơi sao, chơi đã chưa?"

"Tất cả chúng ta đều lo lắng cho đệ, Tiểu Cửu."

"Thật sự rất nguy hiểm khi đệ ở một mình."

Bạch Cửu không nói nữa, quay người lại nhìn Trác Dực Thần, người lúc này lại quay mặt nhìn hồ nước mà không nhìn y. Im lặng hồi lâu, Trác Dực Thần nhìn Tiểu Cửu đang ôm cổ mình, không muốn chú ý đến đứa nhỏ và thở dài, hắn đã phải nói một điều mà tất cả người lớn sẽ nói với những đứa trẻ không vâng lời.

"Đệ có biết mình đã sai không?"

Bạch Cửu vẫn không nói, trong nháy mắt một giọt nước mắt long lanh lăn ra khỏi khóe mắt, Tiểu Cửu chỉ biết im lặng khóc, nước mắt nổi tiếp nhau thành những vệt nước dài không ngừng rơi.

Trác Dực Thần sửng sốt. Tiểu Cửu tựa hồ đã tỉnh lại, nhưng cũng giống như vẫn còn say, chỉ lặng lẽ khóc, sau đó đưa tay lau nước mắt. Phần y phục màu xanh nước biển để lại một vết nước nhỏ màu xanh đậm.

"Đệ lúc đầu không biết nơi đó là nơi nào." Bạch Cửu đột nhiên nói. "Đệ không biết mình nên đi đâu, nhưng đệ không muốn quay lại." y quay lại nhìn Trác Dực Thần, trong hơi thở thoang thoảng mùi rượu hoa đào, "Sau đó, có một tỷ tỷ nhìn thấy đệ đang đứng. Tỷ ấy vẫy tay, đi tới hỏi đệ có muốn đi chơi không. Tay tỷ ấy rất ấm áp, cơ thể còn có mùi thơm thoang thoảng nữa." Bạch Cửu chớp mắt, đột nhiên cười toe toét khi nghĩ đến điều gì đó. "Tỷ tỷ còn cho đệ ăn nho và đồ ăn vặt rất ngon."

Trác Dực Thần nghiến răng, tức giận đưa tay nhéo nhéo phần da thịt ướt đẫm trên má Bạch Cửu, bóp đến mềm mại như bột nhão xé nát nó ra. "Đệ có biết nếu ta đến muộn một chút, cô ấy sẽ bán đệ đi không! Khi chợ nô lệ mở ra vào giờ này, một tiểu tử như đệ, tràn đầy sinh lực, trắng trẻo thì ít nhất cũng đáng giá năm trăm vàng." Trác Dực Thần thấy y khóc vừa cảm thấy nhẹ nhõm một chút, nhưng khi nhìn thấy nhóc cười có chút vô hồn thì lại có chút tức giận, tại sao người khác chỉ cười đưa cho y hai món ăn nhẹ thì y liền đồng ý rời đi?

Bạch Cửu dùng hai tay chống lấy khuôn mặt nói: "Trác Dực Thần, huynh không tốt." Trác Dực Thần nắm lấy hai tay của đệ đệ nhỏ kéo ra, hỏi y tại sao không tốt.

Bạch Cửu nhìn hắn, ánh mắt đột nhiên tối sầm, nói: "Không, là lỗi của đệ."

----------------------------------------------------------

Một cơn gió thổi qua, Bạch Cửu y phục mỏng liền rùng mình.

Trác Dực Thần vô thức ôm đứa nhỏ vào lòng. Nhưng Bạch Cửu không có tựa đầu vào, y chỉ chậm rãi đưa tay muốn gỡ băng cổ tay của Trác Dực Thần. Trác Dực Thần nhìn đôi tay đang loay hoay với sợi dây thắt nút, hắn mở lòng bàn tay nhỏ ấy bằng hai ngón tay để tháo nút thắt mà Tiểu Cửu đã kéo ra, sau đó cởi băng cổ tay, Bạch Cửu tay lại loay hoay muốn đẩy lớp tay áo dài đấy lên. Khi  tay áo được vén lên, trên cánh tay của Trác Dực Thần có một vết sẹo đen dài ba tấc.

Ánh mắt Bạch Cửu dừng lại trên vết sẹo rất lâu, lông mi đứa nhỏ run rẩy, một giọt nước mắt rơi xuống cánh tay hắn, nhanh chóng trượt dài theo cánh tay. Những giọt nước mắt ướt đẫm làm nhòe lông mi của y thành từng sợi, chóp mũi đỏ bừng, y cứ im lặng khóc như vậy khiến người ta cảm thấy thật đáng thương. Ánh mắt Trác Dực Thần chợt dịu đi, trong lòng có chút buồn bã.

Trác Dực Thần có vài vết thương như thế này. Chỉ có nơi này mới khiến hắn đặc biệt sợ hãi...

Đó là lưỡi dao sắc bén lướt qua của Tiểu Cửu khi bị Ly Luân đoạt thần.

Chất độc lập tức thẩm thấu vào da thịt, xé rách gân cốt, vết thương như tụ lại thành một mũi tên sắc bén đang sôi sục, theo huyết mạch ngược dòng, đâm vào tim hắn, đau đớn, khốn khổ, hơi thở của hắn gấp gáp và đôi mắt đen của hắn mờ dần thành màu xanh đậm...

Trác Dực Thần lúc đó đã đau đớn đến mức không thể nói và không thể nhìn rõ. Nhưng trong tích tắc, hắn đã thấy Tiểu Cửu của hắn vội vã chạy đến, vấp ngã vài lần nhưng lại đứng lên, nhìn y chật vật đến tóc tai rũ rượi hắn không còn cách nào khác, đành ôm chặt quần áo Bạch Cửu nhẹ giọng an ủi. Hắn đã buồn ngủ nhưng miệng vẫn luôn lẩm bẩm bảo đứa nhỏ đừng sợ.

Nhìn vẻ mặt của Bạch Cửu bây giờ hắn mới chợt hiểu tại sao đêm đó Tiểu Cửu lại ngồi nhìn vô định cạnh đống lửa, mọi người đều đã thoát khỏi hang động,chất độc của hắn cũng đã được lấy ra, nhưng Tiểu Cửu vẫn luôn lầm lầm, cô đơn không nói bất cứ điều gì cả đêm. Những ngày tiếp theo, chính vì chuyện gì đó mà Tiểu Cửu đã nhốt mình trong phòng đến độ khi y chịu ra khỏi, mọi người đều thiếu chút không nhận ra đứa trẻ hoạt bát của họ nữa, mãi cho đến hôm nay hắn cũng đã hiểu vì sao đứa nhỏ lại đi lang thang một mình trong đêm như thế.

Trác Dực Thần nhẹ nhàng xoa xoa gáy Bạch Cửu, những chiếc chuông nhỏ trên tóc y rung lên leng keng trong gió phát ra âm thanh giòn tan, Bạch Cửu ngẩng đầu nhìn thấy anh nói rất chậm rãi, nhẹ nhàng: "Tiểu Cửu, Trác ca không còn cảm thấy đau nữa, đừng buồn." Quả nhiên, giọng nói của Trác Dực Thần rất bình tĩnh, tay hắn vuốt ve gò má Bạch Cửu, lau nước mắt cho y, dùng lòng bàn tay ấm áp ôm lấy khuôn mặt nóng bừng của Bạch Cửu.

Bạch Cửu nhìn Trác Dực Thần, cẩn thận sở lên vùng da xung quanh vết thương, ngập ngừng mở miệng, ngay cả thanh âm cũng nghẹn ngào trong cổ họng, khàn khàn chua chát: "Ca thật sự không còn đau sao?"

"Thật sự không còn đau nữa sao?"

"Nhưng lúc đó rõ ràng huynh rất đau đớn, không thể nào không còn đau nữa, chắc chắn vẫn còn."

"Đều là lỗi của đệ, là lỗi của đệ mà."

Trác Dực Thần đau lòng nhìn Bạch Cưu, thấy y cứ mãi dằn vặt bản bân thân như vậy, giọng điệu của Tiểu Cửu chưa bao giờ vừa buồn bã vừa tuyệt vọng như này, hắn chỉ có thể nói đi nói lại: "Trác ca không còn đau nữa, đó cũng không phải lỗi của Tiểu Cửu. Không phải."

Gió nhẹ cuốn quanh mặt hồ, màn đêm hóa thành mực không thể nhìn rõ, ngoài tiếng chim mơ hồ, chỉ còn lại tiếng thì thầm dịu dàng của Trác Dực Thần bên mặt hồ rộng lớn.

Bạch Cửu trong lòng còn có rất nhiều lời nghẹn ngào, nhưng y không muốn nói thêm nữa, bởi vì y cũng không biết nên nói cái gì, trước đây y lẽ ra không nên nhút nhát như vậy.

Mấy ngày sau khi Trác Dực Thần bình phục vết thương, y cảm thấy rất áy náy khi nhìn thấy nhóm bọn họ, rồi nhìn thấy Trác Dực Thần, rồi lại nhìn thấy bóng lưng của Trác Dực Thần.

Y mỗi khi nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay Trác Dực Thần luôn nhớ lại cái đêm khủng khiếp đó, nếu Trác Dực Thần ở bên cạnh Viễn Chu ca, hay Bùi tỷ và Văn Tiêu tỷ...

KHÔNG.

Chỉ cần Bạch Cửu y và Trác Dực Thần không ở cùng một chỗ, sẽ không có ai bị thương, cũng không có ai phải chịu loại đau đớn đó.

Bạch Cửu lúc đó mặc dù ngồi lặng lẽ bên cạnh họ với vẻ cô đơn, nhưng mọi người đều đã rất mệt mỏi nên không ai có thể nhìn thấy sự cô đơn này.

Đây chỉ là lần đầu tiên y thực sự không thể tránh khỏi một thực tế khủng khiếp đổi với mình, y đã nghĩ có lẽ y là người duy nhất dư thừa ở đây.

Nhưng y lại cũng là người lưu luyến nơi đây nhất.

Bạch Cửu rất muốn sinh ra sớm hơn hai trăm năm, đến lúc đó hắn đã trở thành thần y nổi tiếng.

Khi gặp Trác Dực Thần, y có thể chỉ vào hắn nói: "Này tiểu Thần điểu, tuy rằng ta đã trốn tránh thế giới này rất lâu, nhưng gần đây ta đột nhiên có ý định đi du ngoạn vòng quanh thế giới, ta thấy việc này rất thú vị và vì ngươi đi du ngoạn một mình nên ta nghĩ ngươi nên đưa ta đi cùng."

Bằng cách này, khi đến hang động của Tề Vân Sơn lúc gặp nguy hiểm, chính y sẽ bước ra nói "Đừng lo, hãy để ta xử lí!"

Nhưng y không làm được, y không làm được. Bạch Cửu lại cảm thấy khó chịu, y không thể làm gì, y chỉ có thể nói lần nữa, thực xin lỗi, Trác ca, thực xin lỗi.

---------------------------------------------------------

Gió ngày càng lạnh, sương mù dần dày hơn trên mặt hồ, Trác Dực Thần nhìn Tiểu Cửu vẫn giữ nguyên tư thế cuộn tròn trong lòng hắn mà ngủ, nhẹ nhàng xoay người ôm đứa nhỏ lên lưng.

Bạch Cửu cuộn tròn trên lưng Trác Dực Thần, đầu cúi sát vào hõm cổ Trác Dực Thần. Ngay lúc Trác Dực Thần tưởng rằng y đã ngủ rồi, đột nhiên y lại trầm giọng hỏi: "Trác ca, huynh vẫn sẽ luôn ở bên đệ chứ?"

Trác Dực Thần sửng sốt, siết chặt vòng tay.

Hắn nói: "Tất nhiên, ta vẫn sẽ luôn bên cạnh đệ, ta sẽ luôn yêu thương đệ, Tiểu Cửu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro