[Thần Cửu][Thần Du Cửu] Huyền bí về núi và biển 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời dần sáng, Trác Dực Thần tỉnh dậy sau cơn ác mộng.

Trong giấc mơ, hắn quay trở lại khu rừng và bắt đầu hốt hoảng gọi to tên Bạch Cửu trong sương mù dày đặc tìm kiếm y.

Sau nhiều lần xoay chuyển, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy đứa nhỏ mặc quần áo màu vàng ngỗng. Nắm tay y hắn gọi "Tiểu Cửu", nhưng hắn chỉ nhìn thấy Bạch Cửu ngẩng đầu lên, tay cố gắng rút khỏi tay hắn, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét: "Trác Dực Thần, thả ta đi."

Từ trong mộng tỉnh lại, Trác Dực Thần trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, hắn bình tĩnh lại một chút, nhờ ánh sáng mờ nhạt nhìn sang bên để thấy Bạch Cửu đang ngủ trong trạng thái người một bên, chăn một bên.

Hôm qua quán trọ này chỉ còn lại hai phòng, hắn và Bạch Cửu đương nhiên ở một phòng. Vốn hắn vốn định cho đứa nhỏ một mình một giường còn mình ngủ trên ghế dài, nhưng Bạch Cửu từ chối, nhất quyết muốn ngủ chung nên hắn đã đồng ý.

Ai có thể ngờ rằng đứa trẻ này khi ngủ lại không ngoan ngoãn như vậy, nhất thời cảm thấy lạnh quá lại trườn vào trong ngực hắn, sau đó lại cảm thấy nóng bừng đá bay cả chăn, điều đó chỉ có Trác Dực Thần mới có thể chịu đựng được. Hắn đứng dậy và cố gắng gỡ tay nhỏ đang nắm lấy áo mình và rút tay khỏi đầu Bạch Cửu.

Lúc này, phần lớn cơ thể Bạch Cửu đã lộ ra bên ngoài chăn, nhiệt độ lúc sáng sớm vẫn có chút thấp, Trác Dực Thần sợ Tiểu Cửu bị cảm liền nghiêng người kéo y lại, ấn vào trong chăn và cuốn chăn thật chặt sau đó đứng nhìn đứa nhỏ ngủ say.

Kể từ khi Tiểu Cửu "hồi sinh", Trác Dực Thần hiểm khi có cơ hội quan sát kỹ y. Đứa trẻ dường như đã trưởng thành hơn một chút so với ấn tượng của hắn, khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn dần dần có nét của một thiếu niên. Trác Dực Thần nhớ tới tiểu thụ yêu luôn núp ở sau lưng hắn, kéo ống tay áo hắn làm nũng, sau đó nghĩ tới Bạch Cửu bây giờ càng ngày càng điềm tĩnh, không biết hắn nên vui hay nên lo lắng.

Không cần hắn để ý, đứa trẻ nhõng nhẽo và hay quấy khóc đã lặng lẽ lớn lên.

Khi cánh cửa của ký ức được mở ra, quá khứ lại tràn về trong hắn. Trác Dực Thần nhớ tới mấy trăm năm trước, bọn họ cũng ở trong một quán trọ nào đó, cũng là một nhóm bốn người, Bạch Cửu cũng muốn ngủ với hắn.

Khi đó hắn chỉ coi Bạch Cửu như tiểu đệ phiền phức bám người, không có nhiều tình cảm với y. Khi đứa nhỏ nhìn hắn với đôi mắt to đẫm lệ, đáng thương cầu xin được ngủ cùng hắn, hắn liền từ chối mà không suy nghĩ, mỗi người một phòng.

Bây giờ nghĩ lại, lúc đó Bạch Cửu hẳn là thất vọng lắm. Quả thực, như Triệu Viễn Chu đã nói, làm sao một đứa trẻ như vậy có thể kiên trì với một niềm tin bền vững khi nhiều lần bị từ chối.

Cảm giác tội lỗi và bất an dần bao trùm Trác Dực Thần.

Một người dễ có suy nghĩ lệch lạc nhất khi bị bao quanh bởi vầng hào quang. Hắn từng nghĩ rằng mình chính là người mà Bạch Cửu cần, nhưng sau đó hắn phát hiện ra rằng hắn thực sự tận hưởng niềm vui và nỗi buồn khi ở bên Bạch Cửu nhiều hơn. Khi hắn dần nhận ra việc cân bằng cảm xúc rất khó khăn thì đã vô số ngày đêm sau khi mọi thứ đã tiêu tan, hắn không thể thở được dưới áp lực.

Trác Dực Thần nhẹ nhàng vuốt tóc đứa nhỏ, cảm giác mềm mại và ấm áp trong lòng bàn tay khiến hắn thở dài, khoảnh khắc nhận thấy gò má hơi lạnh, hắn nhận ra mình đã rơi nước mắt từ lúc nào.

Bạch Cửu dường như đã tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy bộ dạng của Trác Dực Thần, khiến y vô cùng kinh ngạc.

"Sao huynh lại khóc?" Giọng nói vừa tỉnh giấc của Bạch Cửu vẫn còn hơi khàn khàn, Bạch Cửu vội vàng đưa tay ra giúp Trác Dực Thần lau đi dòng nước lấp lánh trên khóe mắt hắn. Trác Dực Thần để cho Bạch Cửu lau đi dòng nước mắt ấm nóng. Trác đại nhân, người được thiên hạ biết đến là người mạnh mẽ nhất, lúc này cũng không thể che giấu được vẻ yếu đuối, đau khổ của mình.

"Trác ca, chuyện gì đã xảy ra vậy? Nói nhanh cho đệ biết đi!" Nhìn thấy Trác Dực Thần im lặng, Bạch Cửu có chút lo lắng. Tại sao trước đây y không nhận ra hắn là một người đa cảm như vậy....

"Tiểu Cửu, đệ có trách ta không?" Do dự hồi lâu, Trác Dực Thần cuối cùng cũng nói ra điều trong lòng mình. Nếu hôm nay không hỏi, e rằng sau này sẽ không có cơ hội thích hợp để nhắc lại.

Giữa hắn và Bạch Cửu nhất định phải có một số lời xin lỗi rõ ràng.

"A?" Đôi mắt đẹp của đứa nhỏ tràn đầy nghi hoặc, câu hỏi bất ngờ của Trác Dực Thần khiến Bạch Cửu có chút bối rồi.

"Trước đây ta đối với đệ không tốt lắm..."

"Lúc nào a?"

Nhìn thấy Bạch Cửu không giống như đang giả vờ, Trác Dực Thần có chút kinh ngạc: "Ví dụ như... Trong thời gian ở Yến Võ, đệ muốn cùng ta đi xem Vân Thành, nhưng ta lại không để ý tới đệ. Ta cũng không đồng ý cho đẹ đi xem thác nước trên Phạn Tinh Sơn. Mặt trời lặn trên biển, ta đã hứa với đệ làm một con bù nhìn, nhưng đẹ vẫn chưa làm, đệ còn muốn ta đưa đệ đi xem Lan Phúc tộc của ta... quên đi, cho dù ta có nói chắc đệ cũng sẽ chẳng nhớ đâu."

Trác Dực Thần càng nói càng trầm tĩnh, rõ ràng là một đứa trẻ không thể đưa ra yêu cầu cao ngất trời, cũng chỉ là chuyện rất nhỏ, nhưng trước đó hắn thấy phiền phức, không muốn đáp.

Bạch Cửu nhìn Trác Dực Thần cười nói: "Ai nói đệ không nhớ?"

"Nhưng đệ nhớ rõ hơn chính là lúc đệ bị bộ tộc ức hiếp, ca là người duy nhất giúp đệ trút giận; khi đệ bị phong ấn tại tế đàn, ngay cả đệ cũng từ bỏ vùng vẫy, huynh đã đến. Huynh đến cứu ta với thân thể đầy thương tích, ngay cả Viễn Chu ca ca cũng cho rằng đệ phiền toái, muốn đuổi đệ đi, nhưng chính ca lại mềm lòng hứa sẽ bảo vệ đệ... Trác Dực Thần, huynh chính là điều tốt nhất trên đời đối với đệ."

"Đệ không tính là quá lớn, nhưng vẫn đệ có thể phân biệt được giữa đại nhân và tiểu yêu. Đệ chỉ là một tiểu yêu tầm thường... làm sao có thể xem người sẵn sàng liều mạng bảo vệ đệ lại là kẻ đối xử tệ bạc với đệ."

Trác Dực Thần không nói nên lời khi nghe Bạch Cửu giải thích chi tiết, lộ ra vẻ lo lắng mà bản thân chưa bao giờ để ý tới.

"Trác ca, huynh có biết tại sao đệ lại sẵn sàng chấp nhận hình phạt không?"

Từ 'hình phạt' là điều cấm kỵ đối với Trác Dực Thần, ngay cả một người phóng túng như Triệu Viễn Chu cũng sẽ không bao giờ nhắc đến trước mặt hắn, nhưng bây giờ Bạch Cửu lại dễ dàng nói ra như vậy. Trác Dực Thần cảm thấy tim mình như bị bóp mạnh, lông mày hơi nhíu lại, nhưng lại không nhịn được muốn nghe Bạch Cửu nói thêm.

"Bởi vì ca là ánh sáng của thế giới này. Huynh đã bảo vệ rất nhiều sinh mạng, nếu ca không còn ở đó, những người sống trong bóng tối như đệ sẽ ra sao?"

"Đệ chỉ là một tiểu thụ yêu, tu vi không cao, nếu đệ chết thì cũng chỉ là đầu thai mà thôi, sẽ không có người vì ta hối hận. Nếu huynh chết, sẽ có rất nhiều người thất vọng."

"Ai nói không có người thương hại đệ?"

"...Vậy thì đệ cũng không mong đợi điều đó."

Nghĩ đến bộ dạng của Trác Dực Thần trong mấy trăm năm qua, Bạch Cửu mím môi cảm thấy tội lỗi.

"Nói đến, tại sao đệ không tiến vào luân hồi?" Trác Dực Thần nghĩ tới một vấn đề mà hắn chưa để ý tới, Viễn Chu phải trăm năm mới tìm được linh hồn của mình. Trong suốt một trăm năm này, Bạch Cửu tựa như đã đang chờ đợi điều gì đó và tiếp tục lang thang khắp thế giới.

"Trước khi ý thức của đệ tiêu tán, đệ đã hối hận." Bạch Cửu ngồi dậy, nhìn thẳng vào người trước mặt.

Tim Trác Dực Thần đập thình thịch.

"Huynh quả thực là ánh sáng của nhiều người, nhưng đệ... đột nhiên không muốn huynh sưởi ấm họ." Bạch Cửu nói với giọng điệu nghiêm túc, "Đệ không muốn chia sẻ lòng tốt của huynh với người khác. Đệ muốn chia sẻ lòng tốt của bạn với đệ, do đó đệ đã không vào luân hồi mà nhớ đến huynh. Đệ muốn gặp huynh, tiểu Trác ca của đệ.

Linh thể yếu ớt bị trời trừng phạt, cuối cùng bị hủy diệt cả thể xác và linh hồn, vì vậy Trác Dực Thần gần như chưa bao giờ nghĩ đến khả năng phục sinh Bạch Cửu. Tuy nhiên, linh hồn của Bai Jiu vẫn có thể tồn tại nhưng phần tàn hồn đó chỉ là do hai nỗi ám ảnh mạnh mẽ.

Anh hối hận và muốn sống. Anh sẵn sàng chết vì Trác Dực Thần, nhưng không chịu đựng được việc không bao giờ gặp lại Trác Dực Thần.

Hắn cũng hối hận, lẽ ra hắn nên sớm trân trọng Bạch Cửu. Nếu có cơ hội, hắn sẵn sàng dùng mọi thứ để đền bù.

Trong hàng trăm năm kể từ khi họ xa nhau, nhiều thứ đã thay đổi, nhưng sự quan tâm của họ dành cho nhau vẫn không hề thay đổi. Không ngờ cuộc hội ngộ lại được viết thành phần tiếp theo của số phận, người chấp bút lại là chính họ.

Bây giờ hẳn đã không còn buồn ngủ nữa, Bạch Cửu liền tiến gần lại người lớn hơn, nép vào trong ngực Trác Dực Thần trò chuyện cùng hắn, hai người nói chuyện phiếm, mãi cho đến khi người tiểu nhị đến đưa nước mới dừng lại.

Trác Dực Thần mở cửa, tiểu nhị đặt đồ vệ sinh cá nhân xuống, khi quay người rời đi lại vô tình nhìn thấy Bạch Cửu đang che nửa người trong chăn, sau đó nhìn thấy Trác Dực Thần chỉ mặc độc một bộ đồ không khỏi đỏ mặt.

Không ngờ vị thiếu gia đẹp trai này... lại... lại ở cùng một vị thiếu niên khác...

Trác Dực Thần không biết trong lòng tiểu nhị đang nghĩ gì, hắn chỉ đóng cửa lại, quay về phía Bạch Cửu: "Đứng dậy tắm rửa đi."

Bạch Cửu nghe được lời nói, vui vẻ nhảy ra khỏi giường, hai chân trần gộp ba bước làm một lao về phía Trác Dực Thần. Trác Dực Thần nhất thời bất lực, liền vòng tay qua eo y bể y đến một chiếc ghế ngồi xuống. Vừa bảo đừng cử động, vừa đi đến bên giường giúp y lấy áo khoác và giày.

Nhìn bóng lưng Trác Dực Thần, Bạch Cửu cười ngọt ngào.

Trác ca thực sự là người tốt nhất trên thế giới đối với y.

-----------------------------------

Lúc xuống dùng bữa sáng tại đại sảnh cả hai tình cờ gặp Lý Giáng Du và Triệu Viễn Chu

Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, Triệu Viễn Chu đang ăn liền nhìn về phía cầu thang thì thấy Trác Dực Thần vẫn mặc ngoại bào dài màu xanh đậm có hoa văn sẫm màu, còn Bạch Cửu vốn luôn mặc quần áo màu vàng cũng đổi sang màu xanh nhạt. Lúc này hai người đang nắm tay nhau đi xuống cầu thang.

Nội tâm Triệu Viễn Chu lúc này chỉ lặng lẽ muốn nói: Hai người được lắm...

Bữa ăn nhanh chóng đã kết thúc, Triệu Viễn Chu và Lý Giáng Du đã ăn xong từ lâu, Bạch Cửu lại có chút thèm ăn nhưng Trác Dực Thần cũng không phải loại ăn quá nhiều. Bốn người trở về phòng thu dọn đồ đạc, nhưng Lý Giáng Du bất ngờ nhận được một lá thư từ Phi Các.

"Cha đang gặp nguy hiểm, hãy về sớm." Nội dung trong thư rất ngắn gọn, nhưng lại ghi rõ ràng là gửi tới Lý Giáng Du.

Cha Vĩ... Người Giáng Du có thể gọi là cha nuôi của hắn, hắn từ nhỏ đã ngưỡng mộ cha nuôi, bây giờ nhận được tin tức như vậy, thực sự khiến hắn lo lắng.

Triệu Viễn Chu nhìn thấy liền đề nghị để Tương Dầu về nhà trước, sau đó tùy tình huống mà chạy tới gặp đám người Thần Cửu. Trác Dực Thần muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt xuống trong bụng, nhìn họ vội vàng rời đi.

Bạch Cửu nhìn hai người biến mất, ngẩng đầu nói với Trác Dực Thần: "Trác ca, vừa rồi huynhcó chuyện gì muốn nói sao?"

"Ta muốn nói, Giáng Du hắn trở về rồi không cần phải quay lại, chỉ là giúp hắn trốn khỏi Bùi Cơ mà thôi. Hiện tại Bùi Cơ đã chết, hắn có quay về cũng không sao cả."

"Vậy tại sao huynh không nói gì?"

"Để Viễn Chu quyết định."

Bạch Cửu nhận ra ý nghĩa của câu này và nhìn Trác Dực Thần với vẻ khó hiểu.

"Huynh ấy không thể bỏ lại Tiêu tỷ..."

"Văn Tiêu mất tích, Viễn Chu tim nàng nhiều năm như vậy, nên buông tay."

Triệu Viễn Chu thích Văn Tiêu, điều này không có gì là bí mật giữa bốn người họ. Sau ngày địa ngục hôm ấy, Văn Tiêu không lời từ biệt rời đi, Triệu Viễn Chu khắp nơi tìm kiếm nàng, cơ hồ là lục soát tam giới, nhưng lại không tìm được bất kỳ tin tức gì. May mắn thay, linh hồn của Bạch Cửu đã được thu thập trên đường đi nên cuộc hành trình của hắn không hề uổng phí.

Nghĩ đến khí chất tao nhã của Lý Giáng Du khá giống Văn Tiêu và tính cách đôi khi bối rối của hắn, Trác Dực Thần lắc đầu, không biết số phận của họ sẽ như thế nào.

Kế hoạch băng qua sa mạc bị hoãn lại, Trác Dực Thần quyết định đưa Bạch Cửu đi dạo gần đó. Cách thành không xa có một ngọn núi cát, nói là núi nhưng thực chất là một đồi cát nhấp nhô. Nghe nói cát ở đó đổi màu theo ánh sáng và bóng tối, Tiểu Cửu rất thích chơi đùa, nhất định sẽ thích cảnh tượng thú vị như vậy.

"Đi thôi, ta đưa đệ đi đâu đó."

----------------------------------------------------

Lúc đó đã là cuối thu, sa mạc rộng lớn hiện lên một màu đỏ cam lộng lẫy dưới ánh nắng. Ở đây chẳng có gì cả, mọi thứ đều là cát. Chỉ khi mặt trời lặn phía Tây, những ngọn núi cát mới hiện ra hình dáng nhấp nhô sau những cơn gió thổi qua.

Bạch Cửu lớn lên ở khu rừng rậm Lĩnh Nam, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này bao giờ, tò mò quỳ xuống nhặt một nắm cát cầm thật chặt trong tay, cảm nhận được hơi ấm của cát từ lòng bàn tay rơi xuống. Sau đó, y mở lòng bàn tay ra và thấy lượng cát mịn còn lại lấp lánh dưới tác động của ánh sáng. Y ngạc nhiên đến mức không khỏi nhặt cát lên và xem xét cẩn thận, như thể đang háo hức với những kiến thức mới...

Trác Dực Thần cầm ô đi theo cách đó không xa. Hắn là thủy nhân, nơi này khô hanh nắng cháy, thật sự là thiêu đốt hắn... Nhiệt độ không chỉ truyền đến từ đỉnh đầu, thậm chí từ dưới chân hắn, hắn cũng có thể cảm nhận được hơi nóng bốc lên. Một cơn gió mạnh sẽ hút hết hơi ẩm ra khỏi cơ thể, cảm giác ngột ngạt nổi lên.

Nhưng nhìn Bạch Cửu vui vẻ, hắn vẫn cảm thấy mình đã chọn đúng chỗ.

Còn khoảng một canh giờ nữa là mặt trời lặn, Trác Dực Thần im lặng cố gắng điều độ bản thân hạ nhiệt đợi đến khi trăng lên.

"Trác ca, nhìn xem, nơi này thật đẹp."

"Phải."

"Nơi của đệ không có phong cảnh như vậy."

"Ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy nó."

"Cát này tan chảy sẽ trở nên trong suốt như pha lê. Thật kì lạ!"

"Trác ca?"

Trác Dực Thần vẫn đánh giá thấp áp lực của nhiệt độ đang tác dụng lên mình, trước khi hôn mê, hắn nhìn thấy Bạch Cửu hoảng sợ chạy về phía mình, nhưng lại không thể sử dụng chút sức lực nào...

-----------------------------------

Khi hắn tỉnh lại lần nữa thì trời đã tối.

Trác Dực Thần mở mắt ra, nhìn thấy mình đang nằm trong một cái hang động mà hắn chưa từng thấy bao giờ, đồ đạc rất đơn giản, chỉ có một cái bàn, một cái ghế và một cái giường, xung quanh không có ai, chỉ có một ngọn nến lặng yên đang cháy.

"Bạch Cửu!" Trác Dực Thần theo bản năng kêu lên. Tại sao hắn lại ở đây một mình?

Rất nhanh, bên ngoài động vang lên tiếng bước chân quen thuộc, một cục bông mặc áo xanh lam nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn.

"Tiểu Trác ca!" Bạch Cửu như một con bướm nhỏ lao tới ôm Trác Nhất Thần, "Huynh cuối cùng cũng tỉnh rồi! Huynh thật sự làm đệ sợ chết khiếp!"

"Bình tĩnh, bình tĩnh." Trác Dực Thần xác nhận Bạch Cửu không sao mới thở phào nhẹ nhõm, hắn đẩy nhẹ Bạch Cửu, "Tiểu Cửu, chúng ta đang ở đâu?"

"Trác đại nhân, đây là nơi ở của ta."

Nghe thấy âm thanh, Trác Dực Thần chú ý tới cửa hang nơi Bạch Cửu vừa đi vào vẫn còn một người. Người đàn ông ở trong bóng tối, không nhìn rõ dung mạo chính xác của hắn, nhưng mơ hồ có thể nhìn ra mái tóc vàng óng, mặc áo choàng trắng, giọng nói nghe có vẻ trưởng thành hơn hắn rất nhiều.

Trác Dực Thần vừa định trả lời Bạch Cửu đã buông hắn ra, đi tới đón người đàn ông vào: "Đây là Thừa Hoàng ca, lúc huynh ngất đi, huynh ấy liền đi ngang thấy vậy đã qua cứu huynh."

"Vậy thì cảm ơn Thừa Hoàng tiên sinh." Trác Dực Thần đứng lên hành lễ "Không biết chúng ta có từng gặp nhau chưa? Tại sao ngươi biết tên ta..."

"Ồ, Tiểu Bạch lúc ngươi hôn mê đã giới thiệu người với ta rồi. Tuy nhiên, Lan Phúc đại nhân nổi tiếng trong tam giới, hẳn biết cũng không có gì ngạc nhiên."

Trác Dực Thần chú ý tới lúc Thừa Hoàng nhắc tới Tiểu Bạch, hắn liền mỉm cười nhìn Bạch Cửu. Lúc này, hắn đang đứng dưới ánh sáng, có thể nhìn thấy rõ ràng nụ cười ôn hòa trên mặt hắn, nhưng nụ cười đó lại khiến Trác Dực Thần có chút khó chịu.

Tiểu Bạch... rất ít người gọi Bạch Cửu như vậy.

Trác Dực Thần không có ý định đối phó với người này, liền chuẩn bị rời đi: "Hôm nay đã có rất nhiều phiền toái, ta sẽ ghi nhớ lòng tốt của ngươi. Bây giờ chúng ta phải tiếp tục thôi."

Thừa Hoàng không trả lời, chỉ hơi bước sang một bên, trên môi vẫn mang nụ cười ôn hòa lễ phép.

Trác Dực Thần nằm lấy tay Bạch Cửu đi ra khỏi hang động, anh nghe thấy một giọng nói sau lưng: "Trác đại nhân, sa mạc này ban đêm không nóng như ban ngày, thay vào đó rất lạnh lẽo và quỷ dị. Xin hãy cẩn thận."

Trác Dực Thần vẫn không dừng lại, không biết vì sao, hắn không thích tên Thừa Hoàng này. Vì thế dù không biết đi đâu, hắn vẫn không muốn ở lại trong hang.

Bạch Cửu quay lại và vẫy tay chào Thừa Hoàng. Hai người vừa ra khỏi hang thì có một cơn gió quỷ dị thổi qua, quả thực lạnh thấu xương.

"Có lạnh không?" Trác Dực Thần nhìn Bạch Cửu.

Bạch Cửu khoanh tay thật chặt, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu.

Trác Dực Thần thở dài, ngồi xổm xuống, chỉ vào lưng mình: "Lên đi."

Trong bầu trời đêm sa mạc, trăng sáng, sao vàng, yên tĩnh, một luồng sáng xanh lam lóe lên trên bầu trời. Trác Dực Thần hiếm khi biến thành nguyên thân, nhưng bây giờ cũng đã muộn rồi, phải nhanh chóng bay về để Tiểu Cửu nghỉ ngơi.

Ở cửa động, một người đàn ông tóc vàng mặc quần áo trắng ngẩng đầu nhìn ánh sáng xanh, nụ cười trên mặt đã sớm biến mất. Một lúc sau, trong mắt anh hiện lên vẻ nham hiểm, đôi môi mỏng hơi hé ra.

"Khóa."

----------------------------

Đã nửa giờ sau khi Trác Dực Thần nhận ra có gì đó không ổn.

Hắn rõ ràng là đang hướng về phía Nam bay đi hồi lâu, hắn cảm giác phía dưới cảnh vật không có thay đổi bao nhiêu. Trông giống như... họ đang lơ lửng tại chỗ.

Nhưng trong sa mạc không có nhiều dấu hiệu, lúc này trời đã tối, Trác Dực Thần không thể quyết định được nên nghĩ đến việc tìm một nơi để nghỉ trước, sáng sớm rời đi cũng không muộn, ngày mai khởi hành vẫn tốt hơn.

Chẳng bao lâu sau, hắn tim thấy một cái cây to lớn và vài ngôi nhà gỗ dưới gốc cây rồi sà xuống. Vừa đáp xuống đất, Bạch Cửu cũng đã tỉnh lại.

Trác Dực Thần đặt y xuống và bước tới mở cửa. Ẩn sau cánh cửa là một căn phòng với cách bài trí nội thất đầy nến đỏ. Trác Dực Thần giật mình, trong lòng kêu lên có chuyện không ổn, vừa định quay người lại thì đã bị một cỗ nội lực cường đại đẩy vào phòng từ phía sau.

Hắn không còn chút phòng bị nào, loạng choạng ngã về phía trước vài bước rồi không tự chủ mà ngã xuống giường. Vừa quay người lại đã nhìn thấy Bạch Cửu đang tiến tới gần mình với nụ cười tà ác trên mặt, tay phải ra hiệu, vài mũi tên bay biến thành lửa từ không trung xuất hiện.

Khoảng cách quá gần, dù cố gắng hết sức né tránh nhưng hai mũi tên vẫn đâm vào cánh tay Trác Dực Thần, đau đớn, hắn theo bản năng triệu hồi Vân Quang Kiếm nhưng khi chuẩn bị đâm Bạch Cửu, hắn vội vàng dừng lại. Ngay lúc do dự này, Bạch Cửu lại một quyền đánh vào tim Trác Dực Thần.

Trác Dực Thần cảm giác được một cỗ ma lực dâng lên, khiến nội tạng của hắn đau đớn kịch liệt, vị ngọt tanh xộc lên cổ họng, hắn không tự chủ phun ra một ngụm máu. Hắn nhanh chóng đứng dậy, cách xa Bạch Cửu, có Vân Quang Kiển bảo vệ hắn: "Cái ác linh này, ngươi không phải Bạch Cửu... khụ, ngươi là ai!"

"Sau khi bị ta cho một quyền, ngươi vẫn có thể tự do di chuyển. Quả nhiên là Lan Phúc đại nhân." Ngoài cửa truyền đến một giọng nam lạnh lùng, Thừa Hoàng bước vào với nụ cười giả tạo trên mặt.

Hắn nhìn thấy vài sợi chỉ đỏ quấn quanh tay hắn ta và chỉ với một cử động nhẹ của ngón tay, Bạch Cửu đã quay lại và bắt đầu lao về phía Trác Dực Thần.

Trác Dực Thần cười lạnh, niệm Vân Quang Kiểm đâm Thừa Hoàng, nhưng Thừa Hoàng lại cử động ngón tay, đưa Bạch Cửu tiến về phía trước đứng chặn giữa hắn ta và Vân Quang Kiếm.

"Hèn hạ." Trác Dực Thần không còn cách nào khác đành phải dừng lại, Bạch Cửu đang ở trong tay Thừa Hoàng, hắn lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan.

"Trác đại nhân, không phải ngươi lúc nãy có nói nếu ta có yêu cầu gì thì cứ việc nói đi?" Thừa Hoàng phớt lờ ánh mắt tức giận của Trác Dực Thần, chậm rãi nói: "Tôi cảm thấy thân thể Tiểu Bạch rất thích hợp với tôi, tại sao không để y lại cho ta như một ân huệ vì đã cứu ngươi?"

"Đừng nghĩ tới chuyện đó nữa."

"Chậc, chậc, chậc, nói được thì phải làm được." Thừa Hoàng nheo mắt nhìn Trác Dực Thần từ trên xuống dưới: "Diện mạo và dáng người của Trác đại nhân đều là đỉnh cao. Nếu bị biến thành một con rối..."

Trác Dực Thần không thèm nghe hắn đang tự lẩm bẩm những gì, hắn hóa thành một chiếc lông vũ màu xanh, nhẹ nhàng nhưng nhanh chóng xuyên qua cửa sổ tiến ra bên ngoài, trong nháy mắt lấy lại hình dạng con người, đứng sau Thừa Hoàng, tay cầm kiếm, dùng hai đạo kiếm khí cùng ma pháp đánh về phía Thành Hoàng, bộ quần áo trắng như tuyết trong nháy mắt có vài vết máu.

Thân hình của Thừa Hoàng vặn vẹo vài lần, nhưng không kêu lên đau đớn. Hắn ta sử dụng thao túng con rối như một kỹ năng, nhưng trên thực tế, bản thân hắn ta cũng là một con rối bằng xương bằng thịt.

Nói cách khác, hắn bị tổn thương nhưng hắn không cảm thấy đau.

"Vô dụng thôi, Trác Dực Thần." Thừa Hoàng cười lạnh đến thấu xương.

"Một kẻ hèn hạ chỉ trốn sau lưng người khác." Sắc mặt Trác Dực Thần trở nên nghiêm nghị, giọng điều tràn đầy khinh thường.

"Ngươi tức giận à? Nhưng ngươi cũng không làm gì được ta. Dù ngươi có đâm ta ngàn vạn lần, Bạch Cửu của ngươi vẫn nằm trong tay ta. Nhân tiện, ta khuyên ngươi đừng chạm vào những sợi dây này. Tên nhóc kia bị điều khiển bằng những sợi dây đỏ, mạng sống của người dân cũng được nổi với sợi dây đó... nếu sợi dây bị đứt thì họ sẽ chết."

"Tên quái nhân ở vùng đất hoang dã, kỹ năng ma thuật của ngươi cũng thật rất hung ác." Trác Dực Thần giơ tay trái lên và nhanh chóng vẽ một hình thù phức tạp trong không trung. Cát trên mặt đất dường như có sức sống từ từ hình thành một lưới cát, giam cầm mười ngón tay của Thừa Hoàng.

"Ngươi kỳ thật có thể khống chế cát, ta đã đánh giá thấp ngươi."

"Thả Bạch Cửu đi, nếu không tay ngươi sẽ vô dụng." Trác Dực Thần đã lâu không còn kiên nhẫn, Thừa Hoàng đánh lén không giỏi, thậm chí là đánh nhau cũng không.

"Còn quá sớm để nói, Trác tiên sinh."

Lời còn chưa dứt, Trác Dực Thần nhạy bén cảm giác được mặt đất rung chuyền, khi cúi đầu nhìn xuống, hắn thấy cát dưới chân bắt đầu lún xuống, toàn thân bị một cỗ lực kéo xuống, hắn thử vận may nhấc người lên, nhưng hoàn toàn không thể chống lại lực kéo đó. Năng lượng bí ẩn...

Hắn nhìn lên và thấy Thừa Hoàng và Bạch Cửu đang chìm trong tình trạng tương tự.

"Thừa Hoàng, ngươi..." Còn chưa kịp nói lời tiếp theo, Trác Dực Thần lại bất tỉnh.

------------------------------------------

Tách...

'Tại sao lại có tiếng nước?'

"Trác ca..."

"Tiểu Trác ca!"

'Tiểu Cửu?'

Trác Dực Thần nghe thấy Bạch Cửu hét lên, đột nhiên mở mắt.

Người trước mặt quả nhiên là Bạch Cửu, ánh mắt y lúc này trong trẻo, không hề có chút dấu vết bị thao túng vừa rồi.

"Được rồi, đừng lay ta..." Trác Dực Thần ngồi dậy, nắm lấy tay Bạch Cửu, nhìn từ trên xuống dưới, "Đệ có bị thương không?"

"Đệ không sao." Bạch Cửu lắc đầu, duỗi tay phải ra trước mặt Trác Dực Thần, "Đệ chỉ không biết tại sao tay đệ lại có một sợi dây màu đỏ quấn quanh, nó quấn thành rất nhiều vòng tròn. Đệ chỉ là đã kéo nó rất lâu vẫn không thể tháo nó ra được."

'Người bị trói bằng sợi dây đỏ sẽ có mạng sống gắn liền với sợi dây đó... nếu sợi dây đứt, họ sẽ chết.'

Trác Nhất Thần đột nhiên nhớ tới lời của Thừa Hoàng.

"Tiểu Cửu... Không biết có nên tin hay không, nhưng đệ trước tiên bảo vệ sợi dây, đừng để nó đứt."

Bạch Cửu tuy rằng không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu. Trác ca sẽ không bao giờ làm hại y.

Trác Dực Thần đứng dậy nhìn xung quanh, trông giống như một cái hang động, xung quanh là những khối nhũ đá lớn nhỏ, một chất không xác định trộn lẫn trong đá đang phát sáng, hắn gần như không nhìn thấy được hình dáng thật sự của hang động.

Không phải vừa rồi chúng ta đang ở sa mạc sao? Đây là nơi nào?

Dù kỳ lạ nhưng việc ở lại đây chắc chắn không phải là giải pháp lâu dài. Trác Dực Thần nắm lấy tay Bạch Cửu, nhỏ giọng nói: "Tiểu Cửu, đừng rời khỏi ta."

"Được!" Bạch Cửu hiểu ý Trác Dực Thần, dùng tay trái đốt cháy một quả cầu lửa, cầm trong lòng bàn tay. Với sự chiếu sáng của ngọn lửa, không gian rộng lớn trước mặt tôi có thể được nhìn thấy rõ ràng hơn.

Trác Dực Thần cầm kiếm trong tay phải, trong giây lát đưa ra phán đoán: "Lối này."

Hai người sóng vai nhau đi về phía trước, tuy có tầm nhìn rõ ràng nhưng mỗi bước đi vẫn rất cẩn thận. Không ai biết con đường này dẫn tới đầu, nhưng họ biết mình không thể tiếp tục ở lại nơi này.

"Trác ca... vừa rồi có phải là một hộp sọ người trên mặt đất không..." Giọng nói của Bạch Cửu run rẩy, y vô thức siết lấy tay Trác Dực Thần. Trong môi trường lạnh lẽo và xa lạ này, chỉ có nhiệt độ cơ thể của Trác Dực Thần mới có thể mang lại cho y một chút cảm giác an toàn.

"Nếu sợ hãi, đệ có thể nhắm mắt lại, ta sẽ dẫn đệ đi." Giọng điệu Trác Dực Thần vẫn bình tĩnh như vậy.

"Đệ không sợ... Cẩn thận!" Bạch Cửu vừa mở miệng liền nhìn thấy thứ gì đó bay về phía bọn họ kêu lên.

Trác Dực Thần phản ứng rất nhanh, vung kiếm cắt đứt đòn đánh lén, bảo vệ Bạch Cửu ở phía sau: "Đệ đứng sau ta đi."

Khi cúi xuống cẩn thận xác nhận thì phát hiện đó là một nửa mũi tên: " Quả thật là Thừa Hoàng đang âm thầm làm chuyện gì đó."

"Thừa Hoàng ca ca?"

"Hãy quên tên ca ca đó của đệ đi, tên đó gần như đã giết chết đệ. Chúng ta đã mắc nợ hắn ta để bị cầm chân ở đây." Trác Dực Thần nói ngắn gọn về sự thao túng của Bai Jiu vừa rồi.

"Cái gì? Huynh có bị thương không? Cho đệ xem!" Khi Trác Dực Thần nói rằng hắn bị đâm bằng hai mũi tên và bị đánh cho một quyền, Bạch Cửu liền trở nên sốt ruột, y kéo cổ áo của Trác Dực Thần ra để xem vết thương.

"Tổ tông à... xin đừng náo. Đệ có thể kiểm tra ta sau khi thoát ra ngoài. Đừng lo lắng, ta hiện tại ổn rồi." Trác Dực Thần lắc đầu bất lực. Hắn tưởng Tiểu Cửu đã lớn rồi, nhưng bây giờ hắn thấy y vẫn còn trẻ con như vậy.

Tuy nhiên, sẽ thật tốt nếu y luôn sôi nổi và ồn ào như thế.

"Ta không biết phía trước còn có những cuộc tấn công và bí mật nào nữa, nên hãy cẩn thận."

Hai người cứ như vậy đi về phía trước, an toàn không có gì bất trắc. Nhưng con đường này dường như không có điểm kết thúc, thạch nhũ hai bên trông quen quen.

Cảnh tượng giống như lúc bay giữa bầu trời đêm...

Trác Dực Thần thực sự có chút tức giận, hắn tùy ý vung kiếm hai lần, đánh gãy vài cột đá, lớn tiếng nói: "Thừa Hoàng! Hoặc là ra đánh một trận, đừng trốn phía sau xem náo nhiệt!"

Bộp, bộp, bộp.

Phía trước có tiếng vỗ tay vang lên từ trong bóng tối, sau đó Thừa Hoàng cười đùa nói: "Cùng một người đã được vướng vào hai lần mê hoặc, Trác tiên sinh, ngươi thật sự đang trải qua hết thử thách này đến thử thách khác."

"Ngươi muốn làm gì?" Trác Dực Thần sợ Thừa Hoàng lại khống chế Bạch Cửu, cho nên hắn càng nắm chặt tay trái.

"Ta đã nói với ngươi, Tiểu Bạch, hoặc là ngươi, để cho một trong hai ngươi ở lại, nếu không được, ngươi có thể cùng ta chơi." Thừa Hoàng không xuất hiện, chỉ có thanh âm chậm rãi truyền đến.

"Được, ta cùng ngươi, thả Tiểu Cửu đi."

"Trác..." Bạch Cửu đang muốn cự tuyệt, liền cảm giác được tay phải của mình bị Trác Dực Thần nắm chặt.

"Đó là lời ngươi nói." Giọng nói của Thừa Hoàng đột nhiên vang lên bên tai Trác Dực Thần, hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của tên đó, điều này khiến Trác Dực Thần có chút khó chịu.

Cùng lúc đó, sợi dây màu đỏ đang được chuyển từ cổ tay Bạch Cửu sang cánh tay của Dực Thần dọc theo hai bàn tay đan vào nhau của Dực Thần và Bạch Cửu.

"Ngươi phải để ta đưa Tiểu Cửu ra ngoài an toàn."

Thừa Hoàng vừa giơ tay lên, phía trước chỗ tối đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng: "Ngươi rồi chứ, liền đi ra ngoài đi."

Trác Dực Thần buông tay ra, đẩy Bạch Cửu: "Đi đi."

Bạch Cửu có chút lo lắng, nhìn Trác Dực Thần, chỉ thấy người lớn hơn miệng mấp máy gì đó ra hiệu với mình.

'Đi tìm Viễn Chu.'

Bạch Cửu do dự một chút, sau đó quay người chạy về phía cửa động.

Trác Dực Thần nhìn bóng dáng Bạch Cửu rời đi, mỉa mai nói: "Mục tiêu ban đầu của ngươi là ta."

"Dựa vào đâu?"

"Nếu không ngươi thật sự không dễ dàng thả Tiểu Cửu đi."

"Trác đại nhân quả thông minh."

Thừa Hoàng cử động ngón tay, Trác Dực Thần cảm giác được có một cỗ lực lượng kéo hắn động đậy.

"Bắt đầu đi, Trác Dực Thần."

Nói xong, trước mặt hai người đột nhiên xuất hiện một cánh cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro