[Thần Cửu][Thần Du Cửu] Huyền bí về núi và biển 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, Lý Giáng Du đến chào tạm biệt: "Cảm ơn Trác ca và Bạch Cửu đệ đệ đã thu lưu ta vào ở mấy ngày, ta còn có việc phải đi rồi, sau gặp lại sẽ báo đáp."

Trác Dực Thần nhìn chằm chằm vết đen trên cổ Lý Giáng Du, nhấp một ngụm trà: "Ngươi đã bị Bùi Cơ hạ độc, nếu xuống núi có gì bất trắc, khi đó chúng ta sẽ đến giúp ngươi."

Nghe vậy, Lý Giáng Du cũng khó xử: "Có... Không có cách nào giải quyết chuyện này sao?"

"Tạm thời thì không. Những việc như giải độc và đầu độc trước đây đều được giao cho Tiểu Cửu, đáng tiếc hiện tại không thể làm được."

Nói xong, cả hai đều im lặng một lúc.

Đột nhiên, Bạch Cửu từ ngoài cửa đi vào, đưa một bát thuốc cho Lý Giáng Du, bình tĩnh nói: "Uống đi, thuốc này có thể giúp ngươi giải độc trong 12 giờ, sau khi đi không được để lộ thân phận. Hãy ra ngoài và giải quyết mọi vấn đề một cách nhanh chóng, tranh thủ quay lại."

Lý Giáng Du nói ồ và uống hết trong một ngụm, cảm ơn rồi nhanh chóng xuống núi. Trác Dực Thần kinh ngạc nhìn Bạch Cửu, môi mấp máy hồi lâu không phát ra âm thanh.

Bạch Cửu này là do suy nghĩ của y tạo thành, nói một cách đơn giản chính là khôi phục lại bộ dáng, lời nói và hành động của Bạch Cửu mà y biết. Tuy rằng nhóc cũng có thể cười có thể khóc, nhưng nhóc cư xử càng giống một người vô hồn. Dực Thần trông rất đau lòng và mong muốn đứa nhỏ lúc nào cũng vui vẻ, hồn nhiên.

Cho nên nguyên do của vấn đề là vị "Bạch Cửu" này không thể làm chuyện gì vượt quá kiến thức của đứa nhỏ, thế nhưng hôm nay hắn lại chuẩn bị loại thuốc mà hắn không hiểu. Là do Bạch Cửu sau khi được linh lực nuôi dưỡng đã bắt đầu phát triển ý thức độc lập, hay là...... Trác Dực Thần kìm nén cảm xúc dao động của mình, không dám nghĩ theo hướng đó.

Cho đến khi Bạch Cửu bưng bát rời khỏi phòng, Trác Dực Thần vẫn không có động tĩnh gì. Y không dám tưởng tượng, sợ hiện thực sẽ lại đánh bại y và mạnh mẽ nói với y rằng Bạch Cửu đã chết.

Để chuyển hướng sự chú ý, Trác Dực Thần bắt đầu tìm cách đi theo Bùi Cơ để tìm ra kẻ chủ mưu đằng sau. Bọn họ không thể giữ Lý Giáng Du cả đời ở trên núi, đổi phương đã muốn bắt hắn để luyện cổ, nên nhất định phải tấn công trước, để tránh phiền phức sau này. Đặt ra mục tiêu, Trác Dực Thần bắt đầu nhanh chóng tìm kiếm trong trí nhớ của mình những người có khả năng gây ra điều đó. Nhưng đáng tiếc lại quả nhiều người, y tạm thời không có manh mối. Khi y đang chìm trong mớ hỗn độn, có một một người lại bất ngờ xuất hiện.

Khi nhìn thấy Viễn Chu mặc áo choàng đen xuất hiện trong sân nhỏ, Trác Dực
Thần cho rằng mình đang bị ảo hoa mắt.

"Sao vậy, ba trăm năm không gặp, cũng không nhận ra ta rồi sao?" Triệu Viễn Chu đi tới, hái một quả trong sân.

"Ta vẫn sẽ nhận ra ngươi ngay cả khi ta biến thành tro bụi." Trác Dực Thần nở một nụ cười hiếm hoi khi nhìn thấy người quen.

"Ôi, Lan Phúc đại nhân của chúng ta thật biết sống" Triệu Viễn Chu hai mắt sáng ngời nhìn bốn phía, "Đỉnh đồi này rất đẹp, hoa lá sặc sỡ, cây cối xanh tươi, khí hậu ấm áp, linh khí dồi dào."

Nói xong, hắn chú ý tới Bạch Cửu đang trồng dược liệu trong sân, vẻ mặt đầy ẩn ý: "Còn nữa..."

"Ừm." Trác Dực Thần lúng túng ngắt lời anh, "Nếu ngươi không có việc gì thì sao lại đến gặp ta như thế này. Nói đi, chuyện gì khiến Đại yêu đại nhân vất vả đến đây như vậy?"

Triệu Viễn Chu không nói đùa nữa, nghiêm túc nói: "Chúng ta vào phòng trước đã"

Trác Dực Thần bước sang một bên, nói với Bạch Cửu: "Tiểu Cửu, giúp ta pha một ấm trà."

------------------------------------------------------------

"Cho nên, ngươi những năm này vẫn là không khuất phục yêu ma." Trác Nhất Thần thản nhiên nói, thổi thổi những cánh hoa nổi trên mặt trà.

"Dễ hiểu thôi. Lần này tiêu diệt Chu Hoài, ngươi có hứng thú không?"

"Xa không?"

"Bắc Tuyết Quốc."

"Quên đi, những bông hoa và cây cỏ này trong sân của ta không thể bỏ rơi chúng, nếu không tưới nước và xới đất thì chúng sẽ chết."

"Làm sao vậy, đã như vậy cây cần phải chăm sóc sao." Triệu Viễn Chu nhìn Bạch Cửu, có ý gì đó.

"Cây dù lớn đến đâu cũng không thể tách rời sự quan tâm của con người phải không?"

"Trác Dực Thần... Ngươi thay đổi rất nhiều." Triệu Viễn Chu lại quay đầu nhìn thiếu niên, trong lòng yên tâm hơn một chút.

"Cảm ơn." Trác Dực Thần cười khổ.

Triệu Viễn Chu gật đầu nhưng không trả lời. Ngược lại, Trác Dực Thần lên tiếng: "Viễn Chu, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."

"Đừng căng thẳng, trực tiếp nói đi."

"Nếu y là được cấy ghép linh hồn thì sao?"

"Khụ" Triệu Nguyên Chu sở cằm, "Tiêu hồn, lạc thể. So với thực vật bình thường còn khó tu luyện hơn."

Một câu trả lời như những gì đã dự đoán. Những điều như vậy không được coi là bí mật giữa các vị thần và ác quỷ ở cấp độ của họ, nhưng sau khi nó được nói ra, suy đoán trong lòng Trác Dực Thần ngày càng chắc chắn.

Triệu Viễn Chu chắc chắn biết Trác Dực Thần đang nghĩ gì. Sau ba trăm năm ngoài việc trừ yêu diệt quỷ, người y từng chỉ liếc mắt qua đến bây giờ trở thành thế giới của y chỉ có thể là tiểu thụ yêu ngoài kia. Nhưng có một số chuyện hắn không muốn tiết lộ, tốt nhất là đợi người có liên quan từ từ nhận ra.

Ngay tại Triệu Viễn Chu đang muốn cáo từ thời điểm, Trác Dực Thần đã khơi dậy hứng thú trong hẳn.

"Ngươi đã bao giờ nghe nói về con người không bị ảnh hưởng bởi thần thuật chưa?"

------------------------------------------------------------

Khi mặt trời lặn, Lý Giáng Du cuối cùng cũng vội vã quay lại Kỳ Sơn trước khi trời tối. Dù chỉ đến chân núi đã lạc nhưng chính Bạch Cửu đã đưa anh lên.

Triệu Viên Chu khoanh tay dựa vào khung cửa, nhìn thấy thiếu niên từ ngoài sân đấy cửa đi vào, ngón tay hơi động. Chàng trai không để ý đến điều đó, mỉm cười và muốn chào những người trong nhà.

Triệu Viễn Chu hơi nhướng mày và trao đổi ánh mắt với Trác Dực Thần.

"Trác ca! Ta đã trở lại! Cái này, cái này là..." Lý Giáng Du ánh mắt liếc nhìn Triệu Viễn Chu mặc đồ đen như mực, lắp bắp nói.

Ai mặc đồ đen đều không phải là người tốt!

"Triệu Viễn Chu, bằng hữu của Dực Vương." Triệu Viễn Chu gật đầu chào. Ở bên cạnh, Trác Nhất Thần nghe thấy bạn cũ lại gọi mình bằng danh hiệu trước kia, liền đưa tay đấm hắn một cái.

"Xin chào, Triệu ca, ta Lý Giáng Du, một cử nhân đến từ Vân Thành." Lý Giáng Du cúi đầu chào. Đã là bạn bè thì đương nhiên phải cho họ đủ mặt mũi.

"Cứ gọi Viễn Chu đi, không cần khách khí như vậy." Triệu Viễn Chu vui vẻ để người vào nhà, tựa như chính mình là chủ nhân của khoảng sân nhỏ trên đỉnh núi.

Bạch Cửu cũng đi theo vào. Trong lúc nhất thời, căn phòng rộng rãi võn có trở nên đông đúc. Lý Giáng Du ngồi ở gần cửa, liếc nhìn Triệu Viễn Chu, suy nghĩ chạy ngang qua đầu hắn đã là bằng hữu thì nhất định cũng phải là yêu hay thần.

"Tương dầu." Triệu Nguyên Chu là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.

"Ừm, là Giáng Du."

"Được rồi, tương dầu" Triệu Nguyên Chu tiếp tục nói, "Ta nghe Tiểu Trác nói trước đó ngươi bị Bùi Cơ bắt cóc, ngươi có thể nói chỉ tiết hơn được không?"

Thấy việc đính chính không có kết quả, Lý Giáng Du không còn lo lắng nữa mà kể lại chi tiết về vụ bắt cóc của mình vài năm trước.

Nói xong, Triệu Viễn Chu trầm tư suy nghĩ: "Dựa theo những gì tôi biết về Bùi Cơ, cô ấy sẽ không bao giờ trói anh bằng dây thừng, nhất định sẽ dùng ma pháp phong ấn anh trong phòng. Đây cũng là lý do bọn họ bị Tiểu Trác đuổi đánh đã không quay lại kịp lúc để đưa ngươi đi."

"Đúng, lúc đó ta không cảm nhận được sự nguy hiểm quanh Giáng Du." Trác Dực Thần nói thêm.

"Cho nên ngươi đi ra ngoài không gặp phải trở ngại gì?" Triệu Viễn Chu vẻ mặt không thể tin nhìn chằm chằm Lý Giáng Du.

"Thật sự không có, cánh cửa kia cùng gian phòng kia cùng bình thường không khác nhau chút nào." Lý Giang Hữu khẳng định liên tục

"Hừ..." Triệu Viễn Chu quay đầu nhìn Trác Dực Thần, "Vậy ngươi không cần như vậy bảo vệ hắn, hắn cũng sẽ không bị thương."

"Vài lần thì hắn ta vẫn sẽ bị ảnh hưởng, nhưng không nghiêm trọng" Trác Dực Thần nghĩ đến việc Lý Giáng Du ngất xỉu trại Bạch Hoa Lâu ngày hôm đó, "Mà cho dù Bùi Cơ không tạo ra mối đe dọa, ta e rằng sẽ có những con quái vật lớn hơn đằng sau cô ta."

"Hắn ngay cả bùa phép của ta cũng không có phản ứng, còn yêu quái nào mạnh hơn sao?" Triệu Viễn Chu cười nói: "Chẳng lẽ cô ta lấy Chu Hoài làm chỗ dựa?"

Ban đầu nó chỉ là một điều vô nghĩa, nhưng nó lại khiến cả hai trông rất nghiêm túc." Nếu đúng như vậy... thì hơi rắc rối một chút. "

"Tiểu Trác, lần đi này e rằng ngươi lại phải đi cùng ta."

Trong phòng lại im lặng.

Nếu đi theo hướng điều tra này có thể giải quyết được vấn đề của người đứng sau Bùi Cơ, Trác Dực Thần đương nhiên sẽ sẵn lòng đi. Nhưng Bạch Cửu ở đây, y làm sao có thể bằng lòng rời đi? Bạch Cửu nếu chán thì phải làm sao?

Huống chi y... Y cũng không dám nghĩ tới sẽ như thế nào nếu không nhìn thấy Bạch Cửu.

Sau 300 năm tự suy ngẫm, y dần nhận ra rằng nỗi đau và sự khao khát vô tận của y dành cho Bạch Cửu không phải là tình cảm anh dành cho bằng hữu hay huynh đệ. Có lẽ vào ngày bị phạt thiêt đạo, hoặc có lẽ sớm hơn, chàng trai nhỏ bé đã bén rễ trong trái tim y và trở thành sự tồn tại đặc biệt nhất trong cuộc đời y.

Lẽ ra Thần phải yêu thể gian và cứu rỗi chúng sinh, nhưng Trác Dực Thần lại vì ngày hôm đó mà xa lánh thế giới, điều này trái với quy luật của Thần tộc.

Tiếc là y đã quá muộn để nhận ra

Khi Trác Dực Thần nghĩ đến việc y từng lơ đi Tiểu Bạch Cửu chơi một mình vì cậu quả bám người, y thật muốn tự tát mình vài cái. Đứng ở cuối dòng sông hồi ức dài vô tận nhìn lại quá khứ, mỗi lần đều khiển y vô cùng tiếc nuối.

Triệu Viễn Chu nhìn chằm chằm vào vẻ mặt ngày càng nghiêm trọng của Trác Dực Thần, ngập ngừng nói: "Tiểu Trác? Ngươi nghĩ sao?"

Trác Dực Thần miễn cưỡng bảo trì tâm lý, chậm rãi nói: "Ta vẫn không đi. Giáng Du, làm ơn hãy......."

"Ngươi còn muốn vì Bạch Cửu trói buộc mình bao lâu!" Triệu Viễn Chu đột nhiên không kiên nhẫn nói: "Trác Dực Thần, ngươi là thần, ngươi nên làm càng nhiều chuyện có ý nghĩa!"

"Tha ta đi Viễn Chu," Trác Nhất Thần ánh mắt lơ đăng nói: "Ta ngay cả người ta yêu nhất cũng không cứu được, cứu người bình thường có ích gì."

"Ta hiểu." Triệu Viễn Chu không còn hung hăng nữa, nhìn Bạch Cửu cúi đầu không nhúc nhích.

Lý Giáng Du co ro trong góc, hắn nhìn một thần và một yêu, suýt chút nữa thì bị nghẹn chết bởi một miếng dưa lớn như vậy. Cậu không khỏi nhìn Bạch Cửu lần nữa, đệ ấy quả thực rất xinh đẹp, cử chỉ cũng rất đáng yêu, khi xúc động nhất định sẽ càng đáng yêu gấp bội.

Cuộc trò chuyện kết thúc, Triệu Viễn Chu nói mình đói, bảo Bạch Cửu đi hái rau trong sân, Lý Giáng Du nhân cơ hội chuồn đi, để Trác Nhất Thần một mình ở trong nhà bình tĩnh lại.

"Viễn Chu ca, Trác ca và Tiểu Cửu xảy ra chuyện gì thế?" Lý Giáng Du hết lần này đến lần khác vừa nhổ cà rốt ra vừa hỏi.

Triệu Viễn Chu cười nói: "Bọn họ chỉ là hai kẻ ngốc mà thôi."

"Ah?"

"Đừng nhìn Tiểu Trác bây giờ, nhìn như sắp về hòa vào rừng núi vậy. Ngày xưa hắn rất hào hoa."

Trong những năm đó, ba người cùng nhau du hành, chạy khắp nơi, diệt trừ tà ác, đề cao lẽ phải, ai mà không kính sợ và kính trọng họ?

Tình cờ gặp được một tiểu thụ yêu, huyết thống thuần khiết nhưng tài năng không cao, luôn bị đồng tộc ức hiếp. Trác Dực Thần tình cờ đi ngang qua và cứu nhóc một lần, y được coi như một ân nhân và Bạch Cửu xin được đi theo y. Lúc đó Thần Điểu kiêu ngạo biết bao, người vốn luôn tự do, phóng khoảng hẳn là không quen có người đi theo nên trực tiếp từ chối. Nhưng nhóc không chịu, Tiểu Cửu bám chặt lấy y đến mức đuổi theo y bằng đủ mọi cách.

Theo góc nhìn của Triệu Viễn Chu, Bạch Cửu những ngày đầu đã bị oan. Đứa trẻ không muốn sống một cuộc sống tự do với tư cách là một thụ yêu, nhưng nhóc đã phải gặp nguy hiểm khi đi theo họ nhiều lần, chưa kể Trác Dực Thần chỉ bảo vệ sự an toàn của đứa nhỏ và không đặt quá nhiều tình cảm cả nhân vào nhóc, không biết một đứa trẻ như vậy làm sao có thể tgiữ vững được bản thân mình.

"Không ngờ trước đó Trác ca vẫn là một người lãng mạn." Lý Giáng Du đáp.

"Tiểu Trác có khả năng phi thường và rất soái. Có rất nhiều người thầm ngưỡng mộ hắn, nhưng hầu hết đều ngưỡng mộ vì khía cạnh huy hoàng của hắn." Triệu Viễn Chu rơi vào hồi ức, "Bạch Cửu lại khác. Mỗi lần Trác Dực Thần bị thương, đứa nhỏ liền rơi nước mắt, khóc nấc lên đồng thời chữa trị cho hắn, ban ngày vượt núi vượt sông tìm được liệu, ban đêm nghỉ ngơi."

"Nhưng tên ngốc đó lại không nhận ra, mỗi lần ta hỏi hắn đều dứt khoát nói bọn họ chỉ là bạn bè sinh tử, anh em khác họ nên hắn không coi trọng. Bất cứ khi nào có người đến tỏ lòng tốt, kẻ ngốc này đều chấp nhận tất cả. Đứa trẻ khiến ta có thể ngửi thấy mùi ghen tị bên cạnh"Triệu Viễn Chu tặc lưỡi trong khi nhéo rễ rau trong tay.

Sau khi rút cà rốt ra, Lý Giang Hữu không có việc gì làm, chỉ ngồi xổm nói chuyện.

"Vốn tưởng là như thế, chỉ là chờ con chim ngu ngốc kia tỉnh lại, nhưng cuối cùng lại gặp phải sự trừng phạt của trời." Nói về những ngày tháng rối rắm và lựa chọn khó khăn đó, Triệu Viễn Chu dùng giọng điệu nặng nề nói: " Suy nghĩ của mỗi người thực sự khác nhau, sự trừng phạt của trời mang tên Trác Dục Thần. Trừng phạt sẽ chết rất đau lòng, nhưng chúng ta lại cam chịu số phận của minh hơn, có lẽ chúng ta đã nhìn thấy quả nhiều và biết rằng số phận khó có thể phá bỏ... Những người trong chúng ta sẽ như vậy sẵn sàng chấp nhận hình phạt cho bất cứ ai khác."

"Ai biết trước có những người không tin vào số phận, họ muốn lấy mạng mình làm hình phạt và thay đổi vận mệnh chống lại thiên đường."

"Bạch Cửu trở thành như vậy là bởi vì trời phạt sao?" Lý Giáng Du nghe nhiều như vậy, liền có chút suy đoán.

"Đúng vậy, trong đó có rất nhiều câu chuyện, sau này ta sẽ kể chi tiết cho ngươi nghe." Triệu Viễn Chuu liếc nhìn Bạch Cửu đang đào một cái hố trên mặt đất phía xa, "Đáng lẽ ta phải suy nghĩ kỹ càng trong nhiều năm qua.

------------------------------------------------------------

Màn đêm buông xuống và những ngôi sao treo cao.

Lý Giáng Du chúc mọi người ngủ ngon rồi trở về phòng; Triệu Viễn Chu là Yêu nên chọn một phòng ngồi thiền; Trác Dực Thần kể từ cuộc trò chuyện ban ngày đã bồn chồn nên trở về phòng sớm để thiền định.

Chỉ có Bạch Cửu đang ở sân sau đào hộp dưới ánh trăng đến mơ hồ. Ban ngày, lời nói "người tôi yêu nhất" của Trác Dực Thần suýt khiến y để lộ cảm xúc, sau gần 200 năm giả vờ, cuối cùng y cũng đợi được người đó nhìn lại.

Đây là bí mật giữa Bạch Cửu và Triệu Viễn Chu

Sau khi bị thiên đạo trừng phạt, linh hồn Bạch Cửu quả thực đã bị phân tán, đầu óc không tỉnh táo. Vì vậy, y không biết tại sao Trác Dực Thần lại phát điên, lo lắng vì y. Triệu Viễn Chu chính là không thể chịu đựng nổi một thế hệ thần linh lại sa ngã như vậy. Hắn trăm năm rong ruổi núi non biển cả, chu du khắp thiên hạ, gặp nhiều người như vậy, xử lý nhiều chuyện như vậy. Hắn thực sự được Trác Dực Thần yêu cầu tìm kiếm từng linh hồn rải rác của Bạch Cửu và bí mật đưa y trở lại thế giới. Và vào đêm trăng tròn, khôi phục linh hồn của Bạch Cửu.

Đêm đó, hai người Triệu Viễn Chu và Bạch Cửu trốn khỏi sân, nói chuyện rất lâu dưới ánh trăng và quyết định cùng nhau giữ bí mật này.

Bởi vì Triệu Viễn Chu đã nói với y tự mình quyết định xem y muốn anh trai Trác Nhất Thần vui vẻ hay muốn một Trác Nhất Thần chỉ thuộc về mình.

Triệu Viên Chu lại dặn dò hắn, nếu Trác Dịch Thần thực sự không bị cám dỗ thì cứ từ bỏ.

Nghĩ đi nghĩ lại, Bạch Cửu cũng muốn thử một lần.

Tục ngữ có câu, rượu càng để lâu càng thơm, càng uống thì càng êm dịu.

Trong hai trăm năm, Bạch Cửu nhìn Trác Nhất Thần suy ngẫm nhiều lần từng bước rơi xuống, từ vị thần kiêu ngạo trở thành kẻ lãnh đạm hiện đang ở trong sân nhỏ. Nói y không đau lòng sẽ là nói dối, vô số lần y muốn chạy tới ôm lấy Trác ca nói rằng Tiểu Cửu đã trở lại, Tiểu Cửu cũng ở đây.

Nhưng Triệu Nguyên Chu lại nói với y, bây giờ vẫn chưa đến lúc, y nên đợi.

May mắn thay, sự chờ đợi đã được đền đáp.

------------------------------------------------------------

Sau đó vào ban đêm.

Ánh trăng xuyên qua bệ cửa sổ chiếu vào phòng, chiếu thẳng vào khuôn mặt tuấn tú đang say ngủ của Trác Dực Thần. Bạch Cửu nhón chân đi vào phòng, vẫn là muốn ngày mai cùng Trác Dực Thần nói rõ, nhưng lại không ngủ được nên lén đến nhìn xem.

Ngồi ở bên giường, Bạch Cửu tham lam nhìn Trác Dực Thần, thầm nghĩ Trác ca đẹp trai đến mức ngắm nhìn không bao giờ chán. Giờ phút này trên thế giới duy nhất y là người tỉnh táo, y có thể tùy ý trở lại Bạch Cửu, dùng ngón tay thon dài về ra đường nét của người trước mặt. "Trác ca..." Bạch Cửu ý thức được mình vô tình lên tiếng, vội vàng bịt miệng lại xác nhận Trác Dực Thần có tỉnh lại hay không. Cũng may đổi phương không có động tĩnh, Bạch Cửu chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị lặng yên rời đi. Giây tiếp theo, cổ tay y bị một bàn tay rõ ràng nắm chặt. Bạch Cửu giật mình quay đầu lại, chỉ thấy Trác Dực Thần lẽ ra đã ngủ say đang nghiêng người ngồi dậy, chăm chú nhìn y, trong mắt dâng lên cảm xúc không thể khống chế. "Đau..." Cổ tay Bạch Cửu bị nắm có chút tê dại, bất lực lắc đầu. Dù sao thì y cũng không giả vờ nữa, y sẽ làm bất cứ điều gì khiến y cảm thấy thoải mái. Lực trên cổ tay giảm đi nhiều, nhưng một bàn tay khác lại nắm lấy thắt lưng kéo về phía Trác Dực Thần. Trác Dực Thần xõa tóc chăm chú nhìn chằm chằm vào lông mày và ánh mắt của người trước mặt, như đang tìm kiếm thân ảnh quen thuộc qua làn da này, một lúc lâu sau, cuối cùng thốt ra một lời nói run rẩy từ trong cổ họng: "Tiểu Cửu?"

Người được gọi tên chớp mắt, giây tiếp theo đã bị cọ xát mạnh mẽ vào một cá
ôm ấm áp.

"Khi nào... chuyện này xảy ra khi nào..." Giọng nói vang lên bên tai Bạch Cưu, có chút nghẹn ngào.

Bạch Cửu có chút kinh ngạc, hắn đã từng nhìn thấy Trác Dịch Thần tức giận, yếu đuối, cười đùa hoặc giãy giụa trong đau đớn, còn rất nhiều, rất nhiều... Nhưng y chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt cảm động sâu sắc như vậy.

Trác Dực Thần ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của đối phương, dùng đầu ngón tay cảm nhận được làn da quen thuộc mà xa lạ dưới bộ đồ ngủ, đó là điều mà hắn đã hằng ngàn lần khao khát trong lòng...

Ngoài cửa số, vầng trăng sáng ẩn sau mây, dường như để lại thế giới này cho những người định mệnh để họ bày tỏ tình cảm với nhau.

----------------------------------------------------------

Sáng sớm hôm sau, Triệu Viên Chu mở cửa, nhìn thấy Trác Nhất Thần dựa vào hàng rào, ôm Bạch Cửu trong tay, nhảy nhót xung quanh.

Hắn ta ngộ ra và duỗi cơ trong sân như không có chuyện gì xảy ra. Đứa trẻ gấp gáp hơn hắn tưởng, nhưng quả thực đã đến lúc rồi. Quay lại, anh nhìn thấy Lý Giáng Du cả người gần như rơi xuống đất vì sốc.

"Cái này, cái này, cái này, cái này..." Nói một hồi lâu, Lý cử nhân không nói được một câu hoàn chỉnh. Chuyện gì đã xảy ra tối qua?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro