Ngươi đối với ta đã rất tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tiểu tử, ta không cần biết ngươi là ai, dám đả thương đệ đệ ta, ngươi liền lấy mạng ra đền bù đi.
Lý Hạo đối Trần Phong trầm giọng nói. Thanh âm tràn ngập phẫn nộ. Hắn thậm chí còn không nhớ nỗi đã gặp qua Trần Phong ở nơi nào. Tuy nhiên từ cách ăn mặc liền khẳng định đây là một cái đồ nhà quê.
Một tên nhà quê cũng muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, đúng là không biết sống chết.
- Lý huynh, nếu đã hai người bọn họ có quen biết, thì cũng phải để hắn nhìn xem, trong mắt hắn cái gọi là nữ thần khi ở dưới thân chúng ta là cỡ nào phát lãng.
- Cho nên ta kiến nghị tạm thời giữ lại cho hắn một mạng, chặt đứt chân tay là được.
Một thanh niên ở một bên ác độc nói.
- Hà huynh quả nhiên có chủ kiến, nhưng ta vẫn muốn bổ sung thêm.
- Không riêng để hắn nhìn, còn để hắn cưỡi nàng làm trò cho chúng ta xem, hiển nhiên đợi chúng ta chơi chán mới quăng qua cho hắn.
- Mỹ nhân dù lại nát vẫn đầy đủ hương vị, chưa biết chừng hắn còn cảm kích chúng ta nữa nha.
- Ha...ha...ha!
Một thanh niên khác phụ họa lên tiếng. Lời của hắn khiến cả bọn cười phá lên, cười vô cùng vui vẻ.

- Tốt! Cứ như vậy mà làm đi.
- Các ngươi lên đem hắn trói lại cho ta.
Lý Hạo gật đầu, kế đến liền hướng đám thủ hạ ra lệnh.
Lập tức bốn tên tráng hán tiến về phía Trần Phong, vừa đi vừa bẻ khớp tay kêu răng rắc.
Thấy cảnh này Hứa Thanh Mi trái tim thít chặt, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng. Đột nhiên, nàng phát hiện thanh dao găm đánh bay hòn đá ban nãy nằm ngay bên cạnh.
- Các ngươi thả hắn, ta đi theo các ngươi, bằng không ta chết, các ngươi cái gì cũng không đạt được.
Hứa Thanh Mi nhặt dao kề lên cổ, sau đó lớn tiếng nói.
- Thanh Mi, không được, mau bỏ dao xuống, nguy hiểm.
Trần Phong quay người lại, hoảng sợ nói.
- Ngươi không được qua đây, ngưới tiến thêm một bước ta liền chết cho ngươi xem.
- Còn nữa ngươi đi đi, không cần quản ta. lập tức đi, đi càng xa càng tốt, tốt nhất là rời khỏi Nam Thị.
Trần Phong định tiến lên lấy dao, Hứa Thanh Mi liền hét toáng lên. Nước mắt như trân châu chậm rãi lăn trên gương mặt xinh đẹp. Nàng tuyệt vọng, cực kỳ tuyệt vọng, thế nhưng nàng không muốn liên lụy Trần Phong, càng không muốn nhìn thấy hắn chết.
Hôm nay hắn có thể vì nàng đứng ra, đã đủ để nàng cảm thấy mãn nguyện. Cũng coi như cuộc hôn nhân này có một kết thúc đẹp.
Trần Phong nhìn thẳng vào nàng, hắn không ngờ nàng lại vì hắn mà không tiếc hy sinh bản thân. Thà một mình đối mặt bầy lang sói cũng muốn mở ra cho hắn một con đường sống.
Hoạn nạn mới biết chân tình, có một thê tử như nàng, hắn còn có thể cầu mong gì. Trong lòng hắn không ngừng hiện lên dòng nước ấm, cũng vào thời khắc này hắn càng thêm hạ quyết tâm thủ hộ nàng, tuyệt đối không để nàng chịu một chút xíu tổn thương. Nàng quá quan trọng với hắn.
- Ta không đi, ta sẽ không bỏ lại ngươi.
- Ngươi đừng vội, đợi một lát nếu ta thật không thể bảo hộ ngươi, vậy  hai chúng ta cùng một chỗ chết.
- Hoặc là ngay bây giờ ta chết trước ngươi.
Trần Phong chém đinh chặt nói.

- Ngươi tại sao phải như vậy, rõ ràng là ta đối ngươi không tốt.
Hứa Thanh Mi cảm động thấu, nước mắt rơi như mưa.
- Ba năm này là ngươi nuôi ta, chưa từng để ta thiếu ăn thiếu mặc, đã vậy còn cho ta tiền tiêu vặt.

- Ngươi nói xem ngươi có chỗ nào đối ta không tốt? Cho dù có cũng là do ta không tốt trước.
- Nghe ta, bỏ dao xuống, đừng để làm mình bị thương.
Trần Phong mĩm cười, hắn vẫn như vậy thập phần ôn nhu.
Nụ cười của hắn tựa như gió xuân ấm áp, sưởi ấm lên nội tâm đang bất an đến cùng cực, Hứa Thanh Mi chậm rãi hạ dao xuống.
Nàng nghe hắn, muốn chết liền cùng nhau chết.
- Mẹ nhà hắn đã là lúc nào còn phát cơm tró.
- Các ngươi đứng đó làm gì, nhanh lên đánh gãy chân tên nhà quê này cho ta. Cẩn thận đừng để nữ nhân kia tự sát.
Nhìn hai người tình tứ, đám thanh niên độc thân cẩu không khỏi giận tím mặt, Lý Hạo nghiến răng đối thủ hạ ra lệnh.
Theo Lý Hạo lên tiếng, bốn tên tráng hán trực tiếp xông thẳng về phía Trần Phong.
Hai tên đi đầu vung nắm đấm, muốn đem Trần Phong một phát đánh gục.

Phanh
Phanh

Trần Phong xoay người, đứng im bất động, đối phương xông tới hắn động. Chân phải vung lên, tốc độ nhanh như vô ảnh đem cả hai đạp bay. Không kịp hét thảm, trực tiếp ngất đi.
Hai tên phía sau, chưa kịp phản ứng Trần Phong nhanh như chớp lao ra. Nắm đầu đập mạnh.
Đông
Hai cái đầu va chạm truyền đến thanh âm trầm đục. Trần Phong buông tay, hai tên lập tức xụi lơ trên mặt đất.

- Ồ! Hóa ra là biết một chút công phu.
- Bất quá, cũng thường thôi.
- Lên, tiếp tục lên.
Lý Hao thoáng kinh ngạc, kế đến liền nhe răng cười. Biết đánh, lại có thể đánh mấy chục người sao. Huống hồ, bên cạnh hắn cũng không phải không có cao thủ.
Rất nhanh mười tên tráng hán lao ra khỏi hàng. Năm tên trước mặt năm tên sau lưng.
Trần Phong vội vàng lui lại, không phải cái gì, hắn muốn đảm bảo Hứa Thanh Mi được an toàn tuyệt đối.
-Tiểu tử, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, cũng phải có bản lĩnh mới được.
- Dựa vào chút công phu mèo ba chân, không làm nên chuyện.
Cho rằng Trần Phong bị dọa sợ, đám thanh niên lại được phen khinh thường ra mặt. Đám thủ hạ càng không thèm cố kỵ hung hăng vọt qua.
Trần Phong im lặng không nói. Bình tĩnh đợi đám người xông tới. Hắn xưa nay không thích nói nhảm.

Mười tên thủ hạ hung thần ác sát, như ưng như hổ.
Trần Phong ánh mắt sắc lạnh, tả xung hữu đột, một tên tiếp một tên bị đánh gục. Chưa đầy một phút đã giải quyết sạch sẽ. Nếu không phải Hứa Thanh Mi đang nhìn, hắn không cần động, bởi vì một cái búng tay cũng đủ nghiền bọn chúng tựa như nghiền con rệp.

Chẳng qua, như vậy cũng đủ khiến nàng chấn kinh. Đối với nàng đây là một bất ngờ rất lớn. Ba năm qua, Trần Phong trong ấn tượng của nàng chính là nhu nhược hèn nhát, đánh không hoàn thủ, mắng không cãi lại, là một phế vật điển hình.
Hôm nay hắn ngăn ở trước mặt nàng, cũng chỉ chứng minh trong lòng hắn có nàng, đồng thời nói lên hắn không phải hạng người hèn nhát, ngược lại còn rất dũng cảm. Nhưng dũng cảm thôi còn chưa đủ để bảo hộ nàng, cho nên nàng mới không tin hắn.
Lúc này Hứa Thanh Mi biết nàng nghĩ sai, Trần Phong không riêng dũng cảm, còn là một cao thủ. Mặc dù đối phương vẫn đang rất đông người, nhưng nàng lại mơ hồ nhìn thấy một tia hy vọng.
Có lẽ Trần Phong thật sự có thể mang nàng bình yên rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro