1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ngồi khoanh chân xếp bằng, cố gắng suy nghĩ việc mình cần nói với cô gái nhỏ đang ngồi trước mặt mình.

Có điều cô nàng không phải người bình thường, mà nên dùng từ dị thường nhỉ ? Với cái đuôi đang ngoe ngoảy. Mái tóc của cô bé dài chấm lưng và mang một màu vàng óng mượt. Động tác đưa tay lên miệng liếm, một động tác có lẽ đã quá quen thuộc ở loài mèo, nhưng không, cô nàng ngồi trước mặt tôi đang làm những động tác hết sức đáng yêu đó. Tôi còn chưa kể đến hai cái lỗ tai mèo an toạ trên đầu con bé, chúng cứ lắc lư tỏ vẻ thích thú, nếu không phải vì tôi vừa chứng kiến một việc hết sức phi thường mới xảy ra thì có lẽ tôi đã tưởng đó chỉ là tai giả mà các Cosplayer hay đeo để hoá trang vào các nhân vật phim hoạt hình anime.

Vào tháng 10 năm ngoái.

Trên cơ thể tôi khoác tới tận 3 lớp áo dày, kèm với trên cổ là một cái khăn choàng màu tím sậm, thế nhưng tất cả vẫn không thể chống cự được cái lạnh cắt da thịt khi mùa đông sắp tới. Cố gắng bước thật nhanh, tôi phải đi cả một quãng đường dài từ chỗ làm thêm để có thể về nhà rồi nhanh chóng rúc vô chăn mà nằm.

Hôm nay khá là mệt mỏi với thời gian tăng ca tại cửa hàng tiện ích Taki Shop. Trên đoạn đường dài, tuyết trắng phủ tới tận mắt cá chân, những hạt tuyết tan ra và thấm hẵn vào lớp giày vải, chắc giờ đây da dưới chân của tôi nó rộp hết rồi nhỉ ? Còn tít trên cao, những toà nhà cao tầng nằm san sát nhau, một số ô cửa thì còn sáng đèn, một số thì tắt ngúm báo hiệu một ngày dài mệt mỏi đã chấm dứt. Vì vậy, khi tới đoạn tuyết chưa phủ lấp, tôi lại đi chậm dần, hưởng thụ không khí im ắng vào ban đêm ở thành phố Aomori. Lúc này đây, sự yên tĩnh được trả lại cho thành phố nhộn nhịp tiếng xe cộ, tiếng người đi trên các vỉa hè vào mỗi sáng sớm. Cho nên tôi chỉ thích đi bộ vào ban đêm, buổi sáng tôi thường nhờ mấy đứa bạn vác tôi tới trường hoặc dậy thật sớm bắt tàu điện, tránh hoà vào dòng người nhộn nhịp ồn ào ấy.

Điện thoại tôi bỗng run nhẹ, tôi móc cái máy ra. Một hàng tin nhắn được gửi đến từ Stukasa, bạn học cùng lớp của tôi. Nội dung trong tin nhắn ghi rằng: "Này Kaito, mai tao đón mày nhé. Nhớ mà ra sớm chứ đừng để tao đợi như mọi hôm đấy". Tôi thầm cười và cho nó vô lại túi quần.

Tuyến đường giáp với công viên Hirosaki vốn quen thuộc nhưng vắng lặng không có lấy một ai, chỉ lác đác mấy người công nhân tan ca đang ra về hoặc các cặp đôi đang dắt tay nhau đi thật nhanh tới địa điểm định sẵn trong đầu họ. Tôi cũng bất giác đưa bước chân mình nhanh hơn, vừa mới sực nhớ ra một bộ phim hành động tôi đã theo dõi suốt mấy tháng nay, hôm nay là ngày chiếu tập cuối cùng. Nếu bản
thân tôi cứ đi chậm hưởng thụ thế này thì bỏ lỡ tập phim quan trọng này mất.

Thế nhưng...

Một âm thanh nào đó vang vọng khắp không gian yên tĩnh. Nó đã đưa tôi đến trước một con hẻm nhỏ tối om không có lấy một ánh đèn, nhờ vào những ánh đèn đường rọi vào bên trong cộng với mắt tôi dần thích nghi với độ sáng trong này nên nó cũng không đến nổi gọi là không thấy gì.

"Meow...meow...", âm thanh đó lại vang lên, chúng dội vào các bức tường rồi vọng vào lỗ tai tôi như thể tôi đang đứng trước một vách núi, kêu to tên mình và nó vọng lại. Lần này, âm thanh đó đã đưa tôi đến một cái hộp cỡ trung cách ngỏ hẻm khoảng vài bước chân. Tôi nhấc cái hộp lên, căn bản thì hộp làm bằng chất liệu các tông đã bị ước đẫm do tuyết tan thấm vào, nó không đến nổi lớn và nó cũng chả nặng, nằm gọn trên hai bàn tay của tôi.

"Meow...meow...", lại một nữa âm thanh đó lại phát ra, nhưng lần này xuất từ bên trong cái hộp. Âm thanh có phần run run và yếu ớt, nếu không phải do tôi đang cầm cái hộp gí sát vào mặt mình ngắm nghía thì có lẽ nó đã bị tiếng gió át đi hẳn.

Hiếu kì, tôi nhanh chóng đặt cái hộp xuống và phủi lớp tuyết phủ trên nắp hộp rồi cẩn thận mở ra.

Bên trong là một con mèo nhỏ có bộ lông màu vàng ươm. Nó đang trong tư thế cuộn tròn và ngóc cái đầu lên nhìn tôi, ánh mắt cứ láo liên như thể dò xét kẻ lạ mặt đang nhìn mình vậy.

Bé mèo này khá là nhỏ, bộ lông màu vàng lấm tấm những hạt tuyết trắng vô tình còn vướng lại. Sau một hồi quan sát, nét mặt nó có phần dễ thương và nữ tính nên tôi đã đoán ra được nó là một "cô gái" mà không cần phải nhìn vào chỗ nhạy cảm.

Tôi đưa tay vào trong, có vẻ "cô nàng" đã thiếu tình thương từ rất lâu, nó vương cái đầu nhỏ lên và cạ dần cả cơ thể vào đầu móng tay tôi mà không tỏ ra một chút gì là e sợ. Bộ lông của "nàng" tuy có phần hơi ẩm ướt do tuyết, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được nó mềm mượt đến cỡ nào nhờ vào những chỗ lông chưa ướt hẳn.

Sau một hồi vui đùa với nó trong cơn giá lạnh, lúc này tôi mới sực nhớ ra có một thứ quan trọng đang đợi mình ở nhà, bộ phim truyền hình tôi theo dõi hôm nay chiếu tập cuối cùng. Đứng lên, tôi nhanh chóng phủi đi lớp tuyết từ trên trời rơi xuống vướng lại trên bộ quần áo rồi thầm nói:

"Rồi mày sẽ tìm được chủ nhân của mình mà."

Bởi vốn dĩ bản thân tôi không thích nuôi mèo cho lắm, nhưng việc đó không có nghĩa là tôi ghét mèo, chỉ là cảm giác không muốn nuôi thôi. Có lẽ sở ghét này được truyền từ bà ngoại của tôi mà ra. Bà nói lúc trước nhà bà cũng từng nuôi một con mèo, nhưng về sau nó bỗng bỏ nhà mà đi, bà còn nói "loài mèo là loài phản bội". Từ đó nhà tôi chỉ nuôi chó mà không bao giờ nuôi một con mèo nào nữa. Nhưng đổi lại nếu trong cái hộp này là một chú cún nhỏ, chắc chắn tôi sẽ bưng nó về nuôi ngay mà không cần nghĩ ngợi chi nhiều.

Nhanh chóng tôi đậy nắp hộp lại một cách cẩn thận và kín đáo rồi trả nó về với vị trí cũ. Trong thâm tâm cũng thấy có chút xót thương cho nó, nhưng suy nghĩ "không nuôi mèo" cứ trồi lên trong lòng cộng với việc nhanh về xem phim, chúng hoà trộn lại và đập tan cái suy nghĩ sót thương đó ngay lập tức.

Và cứ thế, tôi đưa bước chân ra ngoài đầu ngỏ hẻm. Con mèo dường như đã phát hiện ra không còn sự hiện diện của tôi ở đó, nó bắt đầu kêu rống lên khiến cho bầu không khí im ắng bị phá tan hoàn toàn.

Tôi vẫn bước đi, mặc kệ cho nó có kêu, gào hét cỡ nào đi nữa. Bỗng trong đầu tôi bắt đầu xuất hiện những câu hỏi mà đến tôi không biết sao nó có và có tự bao giờ.

Lỡ như nó đói quá kiệt sức mà chết thì sao? Nhưng đem nó về nuôi mà nó bỏ đi thì sao nhỉ? Lỡ nó chết vì lạnh trước khi có ai đó phát hiện ra nó thì sao? Vô vàn những câu hỏi trái chiều lẫn thuận chiều không có lấy câu trả lời khiến bộ não tôi xử lý quá mức, như thể nó sẽ nổ tung bất cứ lúc nào mà không phải báo trước.

Tôi đứng hẳn lại trước một nhà "tình thương động vật", trùng hợp chăng? Nhìn và đọc những câu biểu ngữ bảo vệ động vật, trong tim tôi bỗng xuất hiện một ánh sáng gì đó mà tôi cho nó là tình thương mến thương chợt loé lên. Tôi đã quay lại và bưng nó về nuôi, một hành động mà tự bản thân tôi phải bất ngờ chính mình.

Khi về đến nhà, nhìn lên đồng hồ thì đã quá khuya.

Ôi, thế là đi toi tập phim cuối cùng của mình. Lúc này tôi chỉ biết khóc thầm trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro