2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian thấm thoát trôi qua, bé mèo cũng theo đó lớn lên từng ngày.

Ở độ tuổi 16, việc học lẫn việc làm thêm đè nặng trên vai, chúng nhiều lúc khiến tôi khá mệt mỏi.

Gia đình của tôi vốn sống ở Tokyo, nhưng vì một số lý do nên trường cao trung tôi theo học hiện tại lại nằm ở Aomori. Vậy nên từ khi tôi bước chân vào cao trung thì cũng là lúc tôi sống tự lập một mình.

Nếu gọi là "gia đình" thì chắc không phải. Mẹ mất sau khi hạ sinh tôi, tôi chỉ biết khuôn mặt bà
thông qua những bước ảnh kỷ niệm của bố. Còn về bố tôi thì chắc khỏi nói, ông luôn đi công tác ở đảo Kagoshima, khoảng vài ba ngày trong tháng mới trở về căn nhà ở Tokyo. Thật tình tôi cũng thấy tội cho ông vì mỗi khi về đến nhà, chỉ có mỗi ông quanh quẩn trong 4 bức tường. Nhiều lúc ông muốn về thăm ngoại, nhưng khổ nỗi nhà của bà nằm tận Nagato, còn tôi với bố thì chắc 1 năm mới được gặp mặt một lần. Thế nên tình cảm gia đình tôi chưa thật sự trải qua bao giờ.

Về đến nhà, mệt mỏi thì có đó. Nhưng mỗi khi bước chân vào nhà thì con mèo cứ cuốn lấy vào chân tôi, nó cứ cạ bộ lông mềm mại vào người tôi như thể muốn nói "chủ nhân, ngài đã về". Những hành động đó khiến cho tôi cảm thấy sự mệt mỏi được xoa dịu đi phần nào.

"Nhà" ở đây tôi đang nói là một phòng trọ rộng chừng 8 chiếu tức 15m2, giá thành thì chỉ ở mức dành cho sinh viên. Với tiền đi làm thêm lẫn tiền bố gửi cho tôi hàng tháng, chi tất cả ra vẫn đủ cho tôi sống dư dả, nhưng cũng không vì thế mà tôi vung xài hoang phí.

Dần dần thấm thoát thời gian tiếp tục trôi, con mèo theo tôi chắc cũng đã nửa năm không hơn không kém.

*•*•*

Điều kỳ diệu mà đến tôi cũng không tin được xảy ra cách đây khoảng vài tiếng đồng hồ tức vào buổi chiều. Khi đó trời đang đổ cơn mưa trái mùa, cũng may hôm nay lịch học tôi trống và cửa hàng tiện ích đang trong lúc xây dựng thêm nhằm mở rộng mặt bằng nên tôi không có gì làm mà chỉ ở nhà.

Vừa ngồi hưởng cơn mưa vừa ngồi đọc sách, khí lạnh bên ngoài tràn vào khiến bụng tôi bỗng réo cồn cào, chắc nó đang cần cái gì đó ấm ấm vào bụng. Tôi đưa tay xoa bộ lông mềm mượt của con mèo ngày nào còn nhỏ nhắn thì giờ đây nó đã lớn với lông cũng rậm và mượt hơn xưa rất nhiều, nó cứ cuộn tròn và nằm gọn trong ổ chân xếp bằng của tôi.

"Suki đói chưa nào? Ta làm lẩu cá ăn nhé?". Suki, cái tên tôi đặt cho nó bởi bộ lông màu vàng ươm khiến tôi nhớ đến một cô bé hàng xóm cũng mang màu tóc y như vậy. Tôi với cô bé ấy từng một thời chơi chung với nhau cho đến khi cô chuyển nhà về lại Kanto, nên tôi đã dùng tên của cô đặt cho bé mèo.

4 giớ 30 phút chiều. Nồi lẩu cá nấu rong biển sôi sùng sục trước mặt tôi và Suki. Nguyên liệu trong nồi cũng không có gì nhiều, tôi đã vận dụng toàn bộ thức ăn còn thừa hôm qua và cho tất cả vào nấu. Bên trong chỉ vỏn vẹn có một con cá tôi đã lóc hết xương, một ít rong biển khô và nước lèo hầm xương tôi làm để nấu Ramen ngày hôm qua, nêm nếm một chút và nấu. Thật tình tôi không biết thành phẩm nó sẽ ra như thế nào, nhưng đói quá rồi, chỉ cần tưởng tượng nó là một nồi lẩu cá thượng hạng trong các nhà hàng 5 sao và ăn thôi.

Vài phút trôi qua, tôi gắp một miếng cá lên và ngó, lúc này thịt cá đã chuyển sang màu trắng vậy có nghĩa là đã đến lúc thưởng thức rồi. Thuận tay tôi đưa luôn vào miệng, hương vị quả nhiên không thể chê vào đâu được. Miếng cá tan dần trong miệng khiến hương vị như bùng nổ, đâu đó trên đầu lưỡi còn đọng lại vị rong biển ngọt liệm, quả là tài bạ đâu nấu đó của tôi không kém gì Thần Bếp Soma trong bộ phim hoạt hình tôi đang xem, thật sự không đến nỗi tệ hại.

Đang ngồi thưởng thức miếng cá thơm ngon trong miệng, Suki ngồi cạnh khều nhẹ vào tay tôi và kêu réo lên như thể muốn nói "tên chủ nhân ích kỷ ăn một mình đau bụng giờ", tôi nghĩ thế. Nhanh chóng tôi gắp ra một miếng và để trước mặt "cô nàng", nó hớn hở cuối xuống cặm cụi ăn như thể đã bị bỏ đói nhiều ngày vậy. Đã thế, tôi để ý thấy cái mặt của nó sung sướng như vừa tìm được kho báu, có lẽ cảm nhận của nó về món cá cũng như tôi thôi.

1 người 1 mèo, cả hai cá thể cùng nhau nhâm nhi thưởng thức món lẩu tự chế biến một cách ngon lành. Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đổ mưa khiến cho khí lạnh tràn vào từng ngóc ngách của gian phòng trọ. Nhẹ nhàng rót ra chén một ít rượu Sake mà tôi mới mang ra rồi đưa lên miệng hớp một ngụm, dòng nước cồn thơm thơm dần chảy xuống cổ họng và lan toả khắp dạ dày, cảm giác hơi men cũng bừng bừng lên khiến cho cơ thể tôi cảm thấy ấm áp lạ thường. Có lẽ đây là lúc trong lòng thấy bình yên nhất trong cuộc sống bận rộn tất bật thường ngày.

Cho đến lúc đó, đang bưng chén rượu Sake lên miệng mình. Một ánh sáng trắng huyền ảo toả ra ngay bên cạnh khiến tôi mém nữa là làm rơi chén rượu khỏi tay.

Ánh sáng ấy chỉ sáng một lúc rồi tắt ngúm, nhưng nó sáng đến mức làm tôi nhoè cả mắt, nhanh chóng tôi dùng tay dụi mắt rồi tìm xem cái gì phát ra nó.

Cái khoảng khắc tôi quay sang lúc đó, thời gian như thể dần ngừng trôi trong tâm trí. Bất giác tôi lùi dần ra xa khiến cho một ít rượu trên tay rung động và đổ một lên áo.

Bên cạnh tôi bây giờ...

Không còn là Suki nữa...

Thay vào đó lại là một cô gái mang thân hình mảnh mai nhưng cơ thể vẫn đày đặn. Trên thân hình mảnh khảnh của cô không có lấy một mảnh vải che thân, chỉ có mái tóc dài chấm lưng mang màu vàng óng ả che đi bầu ngực. Cô vẫn đang trong tư thế quỳ cuối người xuống nhâm nhi miếng cá mà tôi vừa cho.

"Em...là ai?"

Cô gái ấy có vẻ đã nghe được giọng tôi nói, hai lỗ tai mà tôi cho là tai mèo nằm trên đầu cô dựng hẳn lên.

Cô nàng dần quay người về phía tôi, để lộ hai quả đồi mang làn da trắng muốt, theo tôi nghĩ ngực cô chắc chưa phát triển, chúng vẫn chỉ nhỏ bằng với độ tuổi 14-15 là cùng. Bỗng hai bên má tôi đỏ lên lạ thường.

Cô nhìn tôi, xong lại liếc nhìn xung quanh cơ thể mình, cặp đùi thon trắng nõn cứ xoay qua xoay lại, mắt cô nàng đưa từ ngực, bụng, sau đó lại lắc cái mông và...

...một cái đuôi mèo.

Tôi quay sang ly rượu trên tay và lại đưa mắt nhìn con bé đang tự dùng tay xoa bóp bộ ngực của mình, trông mặt cô như thể hai thứ đó nó lạ lẫm lắm.

Mình say quá rồi chăng? Tôi dụi mắt rồi đặt chén rượu chưa uống cạn lên bàn. Nhìn thẳng cô nàng và khoanh chân xếp bằng, tôi xử dụng mặt nghiêm túc hỏi:

"Em là..."

"Em biến hình được rồi này", cô cắt lời tôi và đáp lại với ánh mắt long lanh như thể đây là chuyện xảy ra thường ngày của cô rồi.

"Cái gì mà ngây thơ quá sức tưởng tượng thế", tôi nổi cáu.

Thật sự đây là mơ hay thật? Chúng lẫn lộn khiến tôi cực khó hiểu. Tôi đã dùng tay mình kéo hai bên má và làm đủ mọi thứ để gọi "tôi" ở thế giới thật mau chóng tỉnh dậy.

Thế nhưng chả giúp ít được gì. Cuối cùng trong mơ màng, tôi đành tạm chấp nhận cái thực tại khó tin này.

*•*•*

Tôi ngồi đối diện cô nàng. Xung quanh im lặng đến lạ thường, chỉ còn lại tiếng tí tách từ đống chén bát tôi đã rửa rơi xuống, âm thanh của lò sưởi vang dội khắp cả gian phòng, bên ngoài thì mưa đã chuyển thành tuyết, tuy rơi ít nhưng cũng đủ để tạo ra khí lạnh cắt da thịt.

Cô nàng quỳ trên một tấm niệm lót màu xanh rêu, khoảng cách giữa tôi đến cô là chừng một gang tay. Xung quanh im ắng nên tôi có thể dễ dàng nghe thấy tiếng tim đập đều đặn sau cái áo sơ mi trắng tôi đã đưa cho cô nàng mặc đỡ, chúng đập từng nhịp và hoà dần vào nhịp thở của tôi.

Cả hai ngồi nhìn nhau được một lúc, tôi đành phải mở lời trước:

"Em...là ai vậy?"

Cô lắc lư cái đuôi sau lưng lẫn hai cái tai mèo trên đầu và đáp lại câu trả lời của tôi:

"Dạ em là Suki đây thưa chủ nhân."-con bé trả lời với giọng nói cực dễ thương phát ra từ đôi môi mỏng manh màu hồng đang nở nụ cười nhanh nhảu.

"Suki...cơ sao mà em..."-tôi đưa mắt nhìn toàn diện từ đầu tới chân của con bé-"...lại biến thành người?"

"Em phải trả lời sao?"

"Tất nhiên rồi cái con bé này!"

Cô nàng gật nhẹ đầu và đứng dậy, đưa tay để trước ngực rồi dõng dạc nói to:

"Em là Thần Mèo, nhưng vì lý do gì đó em quên mất đã khiến em mất công lực và hoá thành một con mèo. Nhờ anh đưa em về, mỗi đêm em đều hấp thụ dương khí từ người anh nên lúc này đã hoá lại thành người!"

"Hừm", tôi vừa nghe vừa nhẹ gật đầu, lúc đầu nghe cũng không hiểu cho lắm, nhưng càng nghe thì lại càng ly kỳ, nó như thể truyện phiêu lưu ấy.

"Ủa cơ mà em mấy tuổi?"

"Em 16 tuổi rồi thưa chủ nhân."

Bỗng trên trán tôi đỗ mồ hôi, con bé bằng mình cơ mà. Chắc không thể gọi là "em" rồi.

"Hừm, khụ khụ..."-tôi ho nhẹ-"thế sao cô lại bị biến thành con mèo?"

Cô nàng đưa ngón tay chạm vào má, nhẹ nghiêng đầu sang một bên ra vẻ nghĩ ngợi.

"Em cũng không biết nữa!"

"Cái gì? Việc quan trọng như thế mà lại quên được cơ à?", tôi hét toáng lên.

"Hì hì", cô ôm đầu và cười nhẹ. Thật là hết nói nổi với cô nàng này, tôi chán nản lắc đầu.

"Hừ...", tôi chật vật khó ngủ. Phòng đã tắt hết đèn nên lúc này tối om, diện tích căn phòng tuy lớn nhưng đồ đạc đã chiếm hết chỗ nên chỉ còn lại một khí vực vừa đủ để sinh hoạt. Nhưng giờ đây lại xuất hiện thêm một cô gái xinh đẹp và vóc dáng nhỏ nhắn ở cùng, thật khiến tôi hết sức khó xử.

Tôi cố gắng ngủ. Thế nhưng đầu tôi nặng nề khiến cho cơn buồn ngủ chợt đến rồi lại đi. "Nặng nề" ở đây không phải là chỉ đầu óc tôi suy nghĩ mà nặng, chẳng qua là chân của cô nàng tự xưng là "Thần Mèo" đang gác lên trên trán của tôi. Mặc dù đã cố nhích cái đầu ra khỏi phạm vi chân của cô, nhưng càng nhích thì cô cũng nhích theo như hình với bóng. Cho đến khi lưng tôi đã chạm vào cửa kéo tủ đồ âm tường, thế là hết đường lui rồi. Quả nhiên một lúc sau thì cái chân mềm mại ấy lại an toạ ở trên trán của tôi, đã thế lâu lâu cô còn hay nói mớ "ôi cá chiên ngon quá đi chủ nhân". Tuy có hơi phiền phức nhưng trong tôi cảm thấy ấm cúng lạ thường. Tuy vậy tôi vẫn chưa tin đây là thật, thật ảo cứ lẫn lộn. Thôi thì cứ cố gắng ngủ để tỉnh mơ vậy, tôi nhủ thầm trong lòng mình.

Và những suy nghĩ đó đưa tôi dần vào giấc ngủ sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro