3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tinh...tinh...", tiếng chuông báo thức điện thoại réo liên hồi. Trong cơn mê ngủ, tôi với lấy nó và mau chóng tắt đi, đến giờ dậy rồi nhỉ? Tôi còn buồn ngủ lắm, đêm qua mơ một giấc mơ lạ đến chân thật khiến cho đầu óc tôi hơi choáng váng.

Ánh sáng lọt qua khe rèm cửa rọi thẳng vào mặt tôi, cũng đã sắp tới mùa xuân nên ánh nắng dịu nhẹ hơn hẳn. 

Mình vừa mơ thấy giấc mơ lạ thật đấy, nhưng cũng chỉ là mơ thôi mà. Tôi nghĩ rồi xoay người, ép cả cơ thể vào cái gối ôm. Tay tôi vô thức chạm vào một thứ gì đó mềm mềm, đã thế cảm giác lâng lâng khó tả lạ thường. Tôi tiện tay bóp vài cái, cố nghĩ xem đây là thứ quái gì mà mềm như kẹo bông, càng bóp càng thấy đã tay.

Ủa?

Nhà tôi đâu có gối ôm. Cảm giác không hay bao trùm lấy tôi, cơn buồn ngủ đã dắt tay nhau đi mất tự bao giờ, 5 giác quan của tôi cũng dần được kích hoạt.

Thứ tôi đang ôm mang một nước da mềm mại, hương thơm này giống với nước xà phòng tôi hay tắm thường ngày, nhưng sao nó lại thơm hơn nhiều. Mỗi lần bóp là âm thanh "ư...ư..." cũng phát ra theo, cho đến khi tôi xờ thấy một thứ nhô ra từ cái khối mềm mại ấy. Ngay tức khắc tôi kéo tấm mền ra khỏi người.

Cô nàng mang mái tóc màu vàng ươm, trên đầu cô an toạ hai cái lỗ tai mèo, phía sau hông còn có một cái đuôi mang màu vàng giống với mái tóc. Cô đang trong tư thế ngủ say.

Thế nhưng...

Cô không có lấy một mảnh vải che thân.

"Hảảảảả?", tôi la lên kèm với động tác đẩy cơ thể lui lại, đầu va mạnh vào tường khi đã lui khỏi vị trí ngồi chừng vài cen-ti-mét. Cả đời trai tân tôi chưa bao giờ dám nghĩ đến việc này, không lẽ tất cả là thật sao? Không thể nào. Tôi còn tự hỏi không biết có đụng chạm gì với cô nàng không nữa, lỡ làm gì dại dột khiến người ta mang bầu, đã thế nhìn thân hình nhỏ nhắn của cô ấy sẽ khiến người ngoài nghĩ tôi ấu dâm mà phán cho đi bóc lịch dài hạn chứ chẳng đùa.

Cô nàng hẳn đã nghe thấy tiếng tôi hét lên. Cô ngồi dậy và dụi mắt, ánh sáng từ ngoài rọi vào cơ thể mang nước da trắng cứ lóng lánh như ánh sáng gặp tuyết vậy. Giây phút đó tôi bỗng ngây người ra một lúc, cô ấy đẹp quá.

"Chủ nhân ngài dậy rồi ạ. Tối qua ngủ ngon không thưa ngài?"

"Cái gì mà chủ nhân, cô mau mặc áo vô ngay!"

Thật là chả hiểu nỗi cô gái này. Thế nhưng tất cả việc này đã giúp tôi hiểu được tất cả là sự thật không thể chối cãi.

"Riiing...ring...", điện thoại tôi réo liên hồi. Tôi bận tay nấu đồ ăn để làm hộp Bento mang lên trường nên không thể nghe được, đành nhờ cô ấy vậy.

"Ờ...ừm, Suki, lấy giùm tôi cái điện thoại với...", nhưng tôi chưa nói hết câu thì...

"Alo, ai thế."

"Cô làm cái gì vậy, đưa cái điện thoại cho tôi!"

...cô nàng đã lấy và nghe luôn, tôi thấy thế liền tức tốc bay đến và giật lấy cái điện thoại từ tay cô. Người đang gọi đến là Stukasa, tôi để lên tai:

"Tên khốn kia, mày để bố đợi đến bao giờ thế hả?"

"Tao xuống ngay!"

Vừa bỏ lên đã bị một tràn âm thanh chói tai đập thẳng vô màng nhĩ, có lẽ hắn đợi đã lâu lắm rồi nên mới tức giận thế này.

"Chủ nhân ơi, ngài thích ăn đồ bị cháy đen thế này hả?"

Cô nàng nói khiến tôi giật mình, thôi chết rồi.

"Xèo xèo", âm thanh bữa trưa cháy đen của tôi đang bị nước đẩy cho ra khỏi chảo, vì lo nghe điện thoại nên tôi quên tắt bếp, thế là đi toi món trứng cuộn rồi. Hôm nay là ngày gì thế không biết.

"Yo, để mày đợi lâu."

"Lần nào cũng thế, cái tính dậy trễ của mày khi nào mới chữa được vậy?", Stukasa chóng nạnh nói, mái tóc thời thượng Under-cut của cậu bị làn gió thổi cho đung đưa qua lại.

"À không tao dậy từ lúc sớm nhưng vì một vài lý do nên tao ra trễ...", tôi vừa nói vừa dùng ngón tay gãi lên má, tỏ vẻ hối lỗi.

Stukasa Myzukasi là bạn học chung với tôi từ lớp 8, chúng tôi thân nhau như thể anh em kết nghĩa. Nếu nói đến việc tại sao chúng tôi trở thành bạn thân thì có lẽ hơi phức tạp lắm. Cũng thêm một phần ba cậu ấy và ba tôi có quan hệ trong làm ăn, lần đầu chúng tôi gặp nhau là lúc hai ông già ấy đi nhậu mà dẫn chúng tôi theo. Cậu sống ở Kanto, nhưng ba cậu ấy được thăng chức và bắt buộc phải qua Aomori làm, thế là cả gia đình cậu ta sống ở đây luôn.

"Này Kaito, lúc nãy ai nghe máy thế?"

Stukasa đạp xe trên con đường nhựa có ít tuyết trắng phủ lên do trận tuyết rơi đêm qua, câu hỏi của cậu ta khiến cổ họng tôi cứng đờ, muốn nói nhưng dường như có gì đó làm chúng vướng lại ở cổ, đồng thời trên trán tôi cũng xuất hiện những hàng mồ hôi chảy xuống dần.

Nên nói hay nên giấu?

"Đừng nói mày có bạn gái mà giấu tao nhé?"

"Không có đâu, lúc đó tivi đang bật nên đúng khúc nó nghe điện thoại đó mà!"

"Ờ."

"Phù", tôi nhẹ thở dài, coi như tạm qua ải khó rồi. Về việc cô nàng ấy xuất hiện thì chắc tôi nên giấu, nhưng cũng phải cho cô ấy đi học chứ? Chẳng lẽ cứ nhốt cô ta ở nhà hoài à? Khó khăn đây.

Nói mới nhớ, trước khi đi tôi đã dặn dò cô ấy.

"Này Suki, nghe đây, tôi đi học, hôm nay chỗ làm thêm chưa sửa xong nên tôi sẽ về sớm. Tôi đã làm sẵn một phần cơm để cô ăn rồi. Nhớ này, không có ở nhà phá phách nhé! Tôi sẽ khoá cửa ngoài đấy!"

"Vâng thưa chủ nhân!", cô nàng gật đầu lia lịa thể hiện đã hiểu ý.

Nói dặn là thế nhưng không biết nhà cửa sẽ ra sao với cô ấy nữa.

"Tinh...tinh", tiếng chuông trường báo hết giờ học vang dội khắp cả ngôi trường cao trung Yomohiko. Bỗng từ phía sau, một gã đeo kính đè cả cơ thể lên lưng tôi.

"Này đi ăn trưa thôi!", Kenji choàng tay  qua cổ của tôi và kéo lết như tội phạm, Stukasa thì đi theo sau.

Kenji Taijutsu, một thằng nổi tiếng nhờ cái đầu xoăn giống ca sĩ nhạc rock đang nổi gần đây. Cậu ấy là bạn của Stukasa, nên từ đó mà trở thành bạn thân lúc nào không hay. Càng trùng hợp hơn cậu ta làm chung chỗ với tôi, chỉ có điều là khác ca của nhau, hắn làm ca chiều còn tôi làm ca tối, nếu có cơ hội thì sẽ làm cùng chung một ca.

Giờ ăn trưa đã điểm, cả ba người ngồi xếp bằng lên đống bàn ghế đang đợi đem đi tiêu huỷ vì bị hư, thế nhưng địa điểm này là nơi bí mật cả bọn chúng tôi tụ họp, nghe thì nó có vẻ giống cái căn cứ bí mật ấy.

Tôi, Stukasa, và Kenji ngồi quay quần lại như vòng tròn, lần lượt đem hộp cơm ra để ăn.

"Ủa, cơm của mày đâu Kaito?", Kenji lấy làm lạ khi thấy hôm nay tôi uống sữa mà không mang cơm hộp theo ăn.

"À thì...sáng nay tao bận chút việc nên không nấu được", thật ra là có đấy. Nhưng khổ nỗi nó đã biến thành cục than mất rồi, chỉ còn đủ để làm phần cơm cho cô nàng kia thôi.

"Thế à, thế mày muốn ăn gì nào? Cơm katsu nhé?"

"Cơm Katsu?", đây lần đầu tôi nghe thấy món đó trong đời.

Stukasa lấy nắp đậy hộp bento của cậu ra, chia nữa hộp cơm rồi bỏ lên nắp. Kenji thì gắp 2 miếng trứng cuộn rong biển để bên cạnh rồi cậu lấy nước sốt tương rưới lên trên bề mặt, nhìn cũng khá hấp dẫn.

"Đây, ăn đi, không ăn sức đâu mà học?", Kenji đưa cho tôi. Mùi thơm phức toả ra từ trứng hoà huyện với tương lan toả dần ra khắp nơi, tôi đón lấy "dĩa" cơm từ tay Kenji.

"Cảm ơn nhé!"

"Không có gì" "là bạn bè mà", cả Kenji và Stukasa đáp kèm với nụ cười tươi trên mặt. Đúng thật là hai thằng bạn tốt, tôi thầm cảm thấy may mắn khi gặp được họ.

Và thế là buổi trưa trôi dần qua trong không khí mát dịu mùa xuân, và ở đó luôn rôm rả tiếng cười nói của ba người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro