4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi chuẩn bị đặt chân ra khỏi ngưỡng cửa của lớp thì...

"Em Kaito Mukosuki về phòng ban giáo viên gặp cô Mizuki có việc cần."

...âm thanh réo gọi tên tôi vang khắp nơi, rốt cuộc có chuyện gì thế nhỉ? Thường thì chỉ có việc gì đó nghiêm trọng hoặc lớn lắm mới kêu như thế này thôi.

Tôi uể oải bước vào phòng giáo viên, phía cuối của căn phòng xuất hiện một hình bóng phụ nữ đang ngồi gác chéo chân, để lộ một cặp đùi trắng và căng mọng.

"Kaito, khoẻ không con?"

"Dạ vâng..."

Người vừa nói chuyện với tôi là cô Miyumiya Mizuki, một người họ hàng mà tôi xưng hô là dì họ, khi tôi chuyển qua đây thì chính cô là người cho tôi tiền thuê phòng trọ. Cô cũng là người dạy lớp chúng tôi với bộ môn Toán, thế nên khi dạy học cô khá nghiêm khắc. Thế nhưng...

"Hự!"

"Haha, nếu không nhờ cô thì con đã nóc-out bộ môn toán kì này rồi, coi mà đãi cô một chầu đi đấy."

"A dạ vâng...", tôi vừa nhết mép cười vừa ôm bụng vì bị cô cho một cú rõ đau vào bụng.

Tuy trong lớp học cô khá nghiêm khắc, nhưng bên ngoài cô đối xử với tôi không khác gì người mẹ vậy, chính cô cũng là người đã giúp bố nuôi dạy tôi nên người.

Cô choàng cả cánh tay qua cổ tôi, sau đó dùng sức ép cả đầu tôi vào bộ ngực khổng lồ của cô. Tôi bất giác đỏ mặt và cố níu người lại, nhưng khổ nỗi với cái tư thế này thì khó mà thoát khỏi gọng kìm.

"Con coi liệu mà cố học đi! Không là cô hết đường giúp đấy."

"Con biết rồi!"-tôi vừa nói vừa đẩy cái bộ ngực đó ra khỏi mặt, thật là khó thở khi bị ôm như thế này. Hên là lúc này đã hết giờ làm việc của giáo viên nên trong phòng không có ai ngoại trừ tôi và cô Mizuki. Nếu có ai trông thấy cảnh này thì không biết sẽ làm sao nữa.

Cô Mizuki dần thả lỏng tay, tôi kéo người ra khỏi cô và thuận tay lấy một cái ghế ra ngồi. Nếu không nhờ tôi kéo cái ghế ra chắc đã té dập mông chứ chẳng đùa.

Cô Mizuki dùng tay vén mái tóc màu đen pha chút nâu nhạt, để lộ ra một làn da hơi rám nắng mạnh khoẻ của cô. Trước khi trở thành giáo viên dạy Toán cô từng là trợ giảng môn Thể Dục nên làn da xuất phát từ đó bởi vốn da cô ấy rất trắng. Điều đặc biệt hơn ở cô là với thân hình cân đối đầy nữ tính này đã giúp cô giữ chức quán quân hoa khôi giáo viên cả 3 năm liền, quả không hổ danh mà. Nhiều lúc tôi cảm thấy nhan sắc của cô không xứng đáng với ngôi trường này cho lắm.

"Cũng đã mấy năm trôi qua rồi nhỉ...kể từ ngày mẹ con mất..."

"16 năm."-tôi liền đáp lại lời nói buồn bã đó của cô, tránh kích động cái cảm xúc nghẹn ngào muốn khóc của cô Mizuki, bởi bề ngoài tuy mạnh mẽ thế nhưng sâu thẳm trong tâm hồn cô thì lại khá yếu đuối.

"Cũng lâu rồi cô chưa đi viếng mẹ con, cuối tuần này con thay cô đi viếng mẹ được không?"

"...dạ", nói thật đã từ rất lâu tôi đã không đi viếng bà, một phần là vì không có thời gian, phần còn lại thì do tôi chưa từng cảm nhận được thế nào là tình yêu thương từ người mẹ thật sự cả, ngoại trừ tình cảm cô Mizuki thay mẹ chăm sóc tôi ra thì cảm giác đó vẫn khác hẳn.

"Thôi được rồi, đây, cầm lấy cái này"-cô đưa cho tôi một cái giỏ-"đây là bánh mà mẹ con lúc sống thích ăn nhất, hãy giúp cô nhé."

Tôi đón lấy cái túi giấy màu đỏ từ tay cô, cái túi khá nặng và to, nhưng không đến mức khó cầm.

"Cơ mà cô gọi con lên đây có như vậy thôi à?"

"Đúng thế!"

"Nếu chỉ có thế thì làm ơn gọi điện thoại là được rồi, có cần phải kêu tên cho cả trường nghe thế không hả?"

"Hihi, điện thoại cô hết tiền nhưng cô quên nạp mất."

"Cái cô này..."-tôi lắc đầu cười trừ-"vậy con về nhé?"

"Ok về cẩn thận."

Tôi cúi chào rồi bước ra phía cửa, nhưng bước được vài bước thì chân tôi khựng lại, tôi quay lại với cô.

"Cô Mizuki, con có việc cần nhờ cô."

"Là gì thế?"

"À thì..."


"Tôi về rồi đây."

Tôi về tới nơi thì cũng mới 4 giờ chiều. Không khí bên ngoài khá mát lạnh, cũng sắp sang mùa xuân rồi nhỉ?

"A chủ nhân đã về."

"Uh"

Tôi vừa trả lời vừa cúi xuống cởi giày ra, tiếng nói của cô nàng vọng ra từ trong căn bếp.

Cô ấy vô bếp làm gì nhỉ?

Không lẽ...

Vừa cởi ra xong tôi chạy ào vào trong gian bếp, đôi tay run run khiến cho cái cặp vụt ra khỏi tay rồi rơi xuống đất, một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt tôi.

Gian bếp lúc này là một mớ hỗn độn, thức ăn, dầu tương, dính đầy hết trên tường lẫn dưới sàn nhà, căn bếp nhỏ lúc này không khác bãi rác là mấy.

"Em nấu cơm cho chủ nhân rồi nè."

"Cô...cô..."-tôi nhìn cô nàng mà không thể thốt nên lời. Cô nàng đang vận trên người một miếng tạp dề làm bếp mà không mặc thêm bất kỳ mảnh áo nào, chúng khiến cô để lộ một phần lưng, mông trắng muốt và thon thả.

"Ai da đau", tôi không nói không rằng bước tới cóc vào đầu cô nàng một cái rõ đau, cô ôm đầu ngồi khuỵ xuống,"sao chủ nhân lại đánh em?"

"Cô nghĩ sao mà bày ra một đống này thế hả? Đã thế sao cô không mặc quần áo vào?"

"Em chỉ muốn tốt cho chủ nhân thôi mà!"

"...", tôi dừng khựng lại, cô ấy muốn tốt cho tôi ư? Chúng tôi tuy có thể nói đã ở khá lâu, nhưng lúc đó cô nàng đang ở hình dạng một con mèo, chứ không phải ở dạng người này, tôi không thể nghĩ ra sao cô lại lấy đâu cái suy nghĩ tốt cho tôi nữa.

"Ừm thì...", tôi lắp bắp, nội nhìn vào bầu ngực chưa phát triển của cô nàng đang bày ra trước mắt cũng đã khiến tôi khó nói chuyện rồi.

"Sao thế chủ nhân?"

"À thì, đứng lên nào, phụ tôi dọn đống này đi đã."

"Vâng", cô nàng gật đầu kèm với nụ cười tít cả mắt. Cô ấy tỏ ra hạnh phúc thế sao?

Có lẽ cuộc sống độc lập một mình thiếu vắng ai đó, cho nên có nhiều cảm xúc tôi đã đánh mất.

Nhưng lúc này đây, đang cùng cô nàng dọn dẹp căn bếp bừa bộn, một cảm xúc, hay nói dễ hiểu hơn là...

Đây là cảm giác gì?

Trong tôi đang lâng lâng một cảm giác lạ, một thứ mang hơi ấm chứa chan cả căn phòng bếp nhỏ, nơi chỉ có hai con người đang sống cùng nhau.


"Được rồi ăn thôi, chúc cả nhà ngon miệng.", Suki hô to, chắc cô đã đói lắm rồi. Lẽ ra không có gì bỏ bụng cả, bởi cô đã hầm cho một nồi thịt kho...bao ni-lon. Cô không bỏ bao ni-lon ra mà cho cả nguyên một bao thịt vào nồi kèm với chút rau cũ từ mấy hôm trước vào nấu, lúc tôi nếm thử nếu không nhanh mắt phát hiện thì chắc phải vô viện nằm chứ chẳng đùa. Thật là hết biết với cô nàng này mà.

Thế là bữa ăn của chúng tôi chỉ còn lại hai ly mỳ nóng hổi kèm chút thịt còn sót lại trong tủ lạnh, may là tôi đã mua dự trữ mì phòng trường hợp nhà hết đồ ăn, cũng vì nhà trọ lại cách quá xa cửa hàng tiện ích nữa, chứ không thôi là đêm nay nhịn đói cả lũ.


"Đây, tôi không biết size của cô nhưng tôi đã lựa đồ hợp với vóc dáng của cô rồi, đi tắm và thay đồ đi."-tôi đưa cô nàng một cái túi giấy màu trắng, bên trong là vài bộ đồ tôi mua...kể cả đồ lót. Lúc đó thật tôi chỉ muốn cắm đầu xuống đất và đi cho thật nhanh, người bán hàng cứ nhìn tôi với ánh mắt không chan chứa yêu thương cho lắm. Khổ thật mà.

Trong khi cô ấy đi tắm, tôi vội lôi đống bài tập trên trường tranh thủ làm cho lẹ, vả lại tôi cũng đã mua sách vở học cho cô ấy.

***
"Con muốn nhờ cô đăng ký vào học cho một người."

"Là ai?"-cô Mizuki ngạc nhiên nhìn tôi.

"Hôm qua khi đi học về con có gặp một người con gái, cô ấy trạc tuổi con, nhưng gia đình của cô ấy đã không còn, con thấy tội nghiệp quá nên đưa cô ấy về nhà.", ôi thật đúng là nói dối trắng trợn mà, bởi vốn sự việc đâu có diễn ra như vậy, nếu tôi nói ra sự thật thì chắc cô Mizuki nghĩ tôi bị điên mất.

"Hmmm...", cô đưa ngón tay vân vê cái cầm, tỏ vẻ suy nghĩ.

"Được không ạ?"

"Fu fu, không ngờ Kaito nhà ta trưởng thành rồi nhỉ? Đưa một cô gái về nuôi mà không cảm thấy ngại, fu fu."

"Thôi cái giọng cười đó đi ạ, cũng là bất đắc dĩ thôi, chứ con cũng ngại lắm chứ bộ."

"Thôi được rồi, cô ấy tên gì?"

"Để xem..."-tôi cố gắng nghĩ ra tên cho cô ấy, nên lấy tên gì giờ...à-"Suki, Suki Mokozumi."

Tôi lấy tên vốn được đặt cho cô trước khi biến thành người, ghép với họ của cô bạn mà tôi từng chơi chung xong lấy cái đó làm tên của cô ấy, thật ra ghép đại thế đọc cho thuận miệng chứ không biết nó có nghĩa là gì nữa.

"Ồ, tên khá đẹp đấy, được rồi, dù gì cũng mới vào đầu năm học nên cũng dễ đăng ký hồ sơ mới. Có thể ngày mai cho cô ấy đi học luôn cũng được, à mém thì quên, đây này."

Cô đưa cho tôi một xấp tiền, đếm chắc cũng khoảng 5000 yên, tôi ngạc nhiên.

"Sao cô lại đưa tiền cho con?"

"Đây là tiền chu cấp vài tháng tới bố của con gửi, cô đưa trước thôi mà. Ok?"

"Vâng..."

"Vậy con về đi, à này, nhớ ghé phòng nội vụ lựa quần áo đồng phục cho con bé đi. À, về ở chung thì đừng làm con bé có bầu sớm đấy, fu fu."

"Không có chuyện đó đâu!", tôi đứng lại ở trước cửa phòng rồi nói to. Cuối cùng cũng được về nhà, nhưng tôi cảm thấy lòng mình vui vui, như thể vừa làm gì đó khiến nó nhẹ nhõm vậy.

***
"Đây là những điều luật khi cô sống chung với tôi, nói trước là cô phải làm theo, nếu cô sai tôi sẽ cóc đầu cô đấy."

"Vâng."

Tôi đưa cho cô nàng một tờ giấy nhỏ, trong đó tôi cũng đã ghi những việc không nên làm khi sống với tôi.

Trong đó không có gì nhiều, chỉ gồm:

"Không cởi quần áo khi ngủ hay ở bất cứ đâu trong nhà.
Không nấu cơm.
Không được xả nước tràn hết ra nhà tắm.
Không được mặc tạp dề khi làm bất cứ việc gì", và vài cái không nữa.

Nếu cô ấy có thể tuân theo thì chắc khi sống với cô ấy cũng không đến nỗi nào.

"Cơ mà chủ nhân ơi..."

"Và đừng gọi tôi là chủ nhân nữa, gọi tôi là Kaito được rồi, và cũng xưng hô bình thường đi."

"Vậy...Kaito-sama ơi, em hơi thắc mắc là, sao ngài mua cho em áo lót khớp với ngực của em vậy? Anh nói anh đâu có biết cỡ ngực của em đâu."

Tôi khựng lại, bất giác đỏ mặt quay sang cô ấy.

"À thì...", nói gì giờ? Chẳng lẽ tôi nói vô tình xoa nắn ngực cho cô ấy và từ đó đo theo mà mua à?

"À tôi mua đại ấy mà, cô đừng bận tâm, hahaha."-lại nói dối trắng trợn nữa rồi.

"Cảm ơn anh nhiều lắm, Kaito-sama", lúc này cô đã mặc trên người một bộ đầm trắng dài tới mắt cá chân, mái tóc vàng xoả ngang vai càng khiến cho bộ đầm trắng có các đường ren màu vàng nhạt nổi bật thêm nữa. Cô cười, nụ cười tươi như đoá hoa đang đua nở trong lòng tôi vậy.


Căn phòng đã tắt hết đèn, chỉ còn lại âm thanh của gió, không khí im lặng bao trùm. Ánh trăng bên ngoài lón lén chiếu rọi qua khe rèm cửa khiến cho không gian càng thêm huyền ảo.

Bỗng Suki quay sang ôm lấy cánh tay tôi.

"Cảm ơn anh Kaito-sama, vì đã cho em những bộ quần áo mới, thật sự cảm ơn anh rất nhiều."

Cô nói mà ép cả khuôn mặt vào vai tôi, tôi rút tay ra. Bởi cô nàng làm vậy khiến tôi cảm thấy ngại ngại sao ấy.

"Thôi ngủ đi, mai cô sẽ đi với tôi."

"Đi đâu ạ?"

"Đi học."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro