5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hừ", cái gì thế này? Sao cơ thể mình nặng dữ vậy không biết.

Tôi cố mở mắt, ráng nhìn xem cái gì đang đè lên người mình. Bên ngoài, ánh sáng buổi ban sớm lặng lẽ chiếu rọi những tia sáng ấm áp vào trong căn phòng nhỏ, cũng nhờ vậy mà phòng tối om cũng có chút tầm nhìn.

Lướt mắt qua bên cạnh, Suki đã biến mất, trên người tôi thì lại cảm thấy nặng lạ thường, bị bóng đè chăng?

Lại đưa mắt một lần nữa nhìn lên cơ thể mình, nhưng ngoài cái mền ra thì chẳng thấy gì nữa. Khoan...

...có gì đó động đậy dưới cái mền.

Trên cơ thể tôi cảm nhận được một dự chuyển động nhẹ nhàng, sự cọ sát của một làn da mềm mại, và một thứ gì đó mềm mềm đang áp vào ngực của tôi.

Không lẽ...

Tôi lập tức kéo cái mền ra khỏi người, quả nhiên đoán không sai mà. Dưới ánh nắng chiếu rọi lên cái cơ thể trần trụi ấy, một cặp tai an toạ trên đầu cô ấy, một cặp tai thú. Vẫn nước da mềm mại và căng mịn tràn đầy sức sống đó, vẫn thân hình đó, cô nàng mang tên Suki đang đè trên người tôi.

"Cái cô này!"

"A xin lỗi Kaito-sama!"

Và thế là một buổi sáng om sòm đã khởi động cho một ngày làm việc mới.



"Alo, Stukasa à?"

"Uh, sáng nay mày đi bộ à?"

"Đúng thế, hôm nay mày không cần đón tao đâu!"

"Ok, đi mau đến lớp nhé! Mà hiếm khi thấy mày đi bộ vào buổi sáng sớm, có việc gì à?"

"À không lâu lâu đi bộ cho khoẻ người đó mà."

"Vậy lát gặp lại nhé!"

"Ok."

Tôi gác máy. Hôm nay lẽ ra được Stukasa đưa đi sớm, thế nhưng tôi phải đưa Suki đến trường nên không thể nhờ cậu ấy được, lỡ cậu ấy phát hiện thì không biết phải làm sao nữa.

"Em xong rồi đây!"

"Đi mau...", tôi dừng khựng lại khi ánh mắt đưa đến cô.

Ai thế này? Thiên thần chăng? Những câu hỏi liên tiếp xuất hiện trong đầu tôi, bởi khi vận bộ quần áo đồng phục của trường Homohiko lên thì trông cô khác hẳn, như thể một siêu mẫu vậy.

Với sơ mi trắng dành cho nữ, hàng khuy gài ở giữa óng anh màu vàng, kèm theo đó là phần ren màu đỏ nhạt chạy trên các phần ống tay, chỗ cài khuy. Phần váy thì mang màu đỏ pha chút ánh đen làm cho nó nổi bật hơn hẳn so với áo sơ mi. Dưới chân cô lúc này tất nhiên đã được chiếc tất dài tới đầu gối ôm trọn, tuy nhiên vẫn để lộ cặp đùi trên nhỏ nhắn mang nước da trắng muốt.

Trong lòng tôi lại lâng lâng cái cảm giác đó, một thứ cảm xúc lạ lùng dâng trào lên dần.

Cơ mà cái tai lẫn cái đuôi biến đâu mất rồi nhỉ?

"Tai với đuôi của em đâu?"

"Hả? Đuôi với tai à? Em khiến nó biến mất rồi!"

*bóc, bóc*

Âm thanh nghe tựa như tiếng bong bóng xà phồng nổ kèm với làn khói trắng toả ra từ chỗ đầu cô ấy lẫn phần hông. Cặp tai mèo và cái đuôi lại xuất hiện.

"Cô làm gì thế?", tôi la khe khẽ đồng thời dùng tay đẩy cô nàng sát vô cửa. Lúc này mặt tôi và cô ấy đã sát nhau đếm mức chỉ cần một trong hai người cử động là đã có thể chạm môi rồi.

"Xin lỗi cho tôi qua!"

Một giọng nói của gã thanh niên lạ mặt nào đó vang vanh vách sau lưng tôi, khoảng cách của dãy hành lang khá nhỏ. Riêng mỗi tôi và Suki đứng cũng đã đủ hết chỗ đi rồi. Thế mà...

Gã thanh niên đó cứ ào ào đi tới và va vào mông của tôi.

Và thế là môi tôi và môi cô ấy chạm vào nhau. Cái khoảng khắc đó diệu kỳ làm sao ấy, tôi "thương" ông trời ghê.

Bờ môi tê dại dần, ngay tức khắc tôi đẩy cô nàng ra. Nhìn khuôn mặt cô ấy đỏ bừng, hai thứ phi vật thể cũng đã bốc hơi lúc nào không biết. Cô biết ngượng à? Đó là điều tôi tính nói với cô ấy, nhưng khổ nổi nó đã vướng lại ở cổ họng rồi. Chính tôi cũng cảm thấy mặt đỏ lên một cách kỳ lạ, như thể chỉ cần để quả trứng gà lên ngay lập tức sẽ có món ốp-la nóng hổi.

"M...mau đi thôi", tôi lắp bắp nói và đi xuống cầu thang.

"V...vâng"-âm thanh đáp lại vừa pha chút ngượng ngùng vừa pha chút xấu hổ.

Thôi rồi, nụ hôn đầu đời của tôi.


Chúng tôi dừng chân trước phòng dành cho giáo viên, đã lâu rồi tôi không đi bộ buổi sáng nên hôm nay đi xong cơ thể khoẻ khoắn hẳn lên. Mặc dù có phần ghét đi bộ vào buổi sáng sớm nhưng tôi nghĩ nó cũng không quá tệ nhỉ?

Khổ nỗi khi đi, cả hai đứa không ai dám bắt chuyện sau cú va chạm lúc sáng, tôi xấu hổ và cô ấy cũng thế, tôi nghĩ vậy.

"Cô vào đây và tìm gặp cô Mizuki nhé! Và nhớ là không được nói chuyện đó, tôi dặn sao thì cô cứ nói vậy, được không?"

"Vâng, em sẽ cố gắng."

Gì mà cố gắng cơ chứ?

"Chắc chắn là phải làm như tôi bảo đấy, tôi về lớp đây."

"Vâng"

Cô nàng gật gù rồi bước vào phòng giáo viên, để tôi lại một mình trên cả hành lang vắng lặng.


"Vào trễ thế Kaito?",  Stukasa nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc, nhưng tôi cũng chả biết cậu ấy nghi tôi cái gì nữa.

"Tao vào cũng đúng giờ mà", nói đúng giờ là thế nhưng mải vừa hướng dẫn cho cô nàng và đưa cô đi vòng quanh trường nên tôi vô khá sát với giờ vào tiết.

"Thầy giáo tới kìa tụi bây, còn dẫn theo một em xinh lắm."

Một em xinh lắm à? Một dự cảm chả lành gì hiện lên trong lòng.


"Được rồi các em ngồi xuống đi", cái tiết nhức nhối vào những ngày thứ 6 hàng tuần khiến ai cũng nản, đó là tiết sinh hoạt giáo viên chủ nhiệm. Thầy giáo chủ nhiệm lớp tôi, không đúng, phải là "kẻ cai quản" lớp tôi mới phải, là thầy Fujida, phụ trách bộ môn Lịch Sử.

Ông có một cái đầu hói kèm với vài cọng tóc còn đang cố vướng lại trên đó, nhưng ông ấy lại khá tự hào về điều này thay vì mặc cảm tự ti, tôi cũng chả rõ về ông. Nhưng hiềm nỗi là ông dạy lịch sử, ông ta nói nếu loài người không đi theo con đường lịch sử thì chỉ có tuyệt diệt, thế nên ông ấy khá cổ hủ, lúc nào cũng bắt chúng tôi phải tuân theo các luật lệ riêng do ông ta đặt ra cho lớp, như kiểu đô hộ phong kiến ấy. Vì một phần ông ta hăm he sẽ trừ điểm hạnh kiểm, cái nữa là không muốn gặp phiền phức nên trong lớp ai cũng tuân theo mà không dám cự cãi.

Thầy giáo đứng đối diện tổng thể 49 học sinh đang chăm chú đến từng nét mặt của ông ấy, đoạn ôn tồn nói:

"Hôm nay, lớp chúng ta sẽ có thêm một bạn học mới. Nào em vào đây đi."

Cánh cửa lớp bị khép chặt dần được mở ra. Một cô gái cao tầm 1m67 bước vào, cơ thể thon thả, mái tóc vàng ươm dài chấm ngang lưng, nước da trắng ngời ngợi. Là cô nàng Suki.

Tôi hơi bất ngờ nên cuối gầm mặt xuống tránh đi tầm nhìn của cô nàng, cái quái gì thế này, bà cô Mizuki chơi mình à? Đã bảo đừng để cô ấy học chung lớp với tôi rồi cơ mà.

"Chào các bạn, mình là Suki Mokozumi. Rất hân hạnh được làm quen với các bạn."

Cả lớp bất chấp sự có mặt của ông thầy giáo mà ồ lên.

"Cậu sống ở đâu?","cậu có bạn trai chưa?","cậu đi chơi với tớ được không?"

Hàng loạt câu hỏi kiểu tra tấn lần lượt vang lên, nhất là bọn con trai, chúng cứ nhốn nháo như vớ được vàng vậy.

"Các cậu thôi ngay đi, hãy để bạn ấy trả lời từng cái một."

Người vừa lên tiếng là Maiko, một cô gái nết na hiền dịu và là mỹ nhân trong khối năm hai. Kể gì thì kể nhưng nếu điểm lại một số nhân vật xuất hiện trong lớp thì chắc toàn trai xinh gái đẹp, đã thế còn giỏi nữa.

Cô mang trên mình chức trách kế nhiệm cái ghế hội học sinh cho kỳ sau, và cũng là lớp trưởng lớp tôi. Nếu nói về bề ngoài chắc khỏi phải chê, mái tóc đen như gỗ mun, khuôn mặt trái xoan, mắt to, thân hình cân đối, nói qui lại thì đúng chuẩn siêu mẫu chứ chẳng đùa. Lúc trước tôi cũng khá thích cô ấy, nhưg tôi tự biết thân biết phận nên cũng không dám nghĩ tới việc đó nữa.

"Thôi được rồi, các em hãy hỏi bạn một vài câu rồi chúng ta sinh hoạt."-ông thầy lên tiếng, nghe như kiểu cũng muốn biết về cô nàng.

Một cánh tay thứ nhất giơ lên:

"Bạn có bạn trai chưa?"

"Ơ thì...mình không biết nữa, hì hì."

"Ra là chưa có bạn trai", "ngon cơm, phải cưa ẻm mới được", lại là tiếng rì rầm của mấy gã con trai.

Lại một cánh tay giơ lên từ cuối lớp, nhưng lại là cậu ấy, Stukasa.

"Thế cậu sống ở đâu?."

"Tớ sống với..."

Không xong rồi, dừng lại!

"Khoan..."

"Kaito-sama."

Chưa kịp mở lời, cô ấy đã nói ra. Toàn thân tôi cứng đờ, cả lớp 48 người đều dồn ánh mắt về tôi. Cô giết tôi rồi Suki.

Bỗng phía sau gáy tôi lạnh bần bật, cái gì thế này?

Dần đưa mắt ra sau lưng, Stukasa lẫn Kenji đang đứng phía sau, đằng đằng sát khí kinh người.

Chết tôi rồi.



"Được rồi, các em về nhớ ôn bài, chúng ta sắp sửa thi học kỳ rồi đấy."-cô Mizuki vừa nói vừa nhìn tôi kèm với nụ cười bí ẩn, ôi cô hại con rồi cô ơi.

"Vâng."-cả lớp đồng thanh nói.

Cuối cùng cũng hết tiết, tôi học mà cảm tưởng như ngồi giữa lò mổ, ánh mắt nào cũng sắt như dao và chực chém tôi lúc nào không hay.

Tôi đưa mắt về Suki, quả thật cũng khá khâm phục cô. Sau khi trải qua 5 tiết học, hôm nay có đủ 5 bộ môn khó nhất: Toán, Lý, Hoá, Văn và ngoại ngữ. Khổ cái môn nào cũng bị bắt làm bài kiểm tra đầu giờ, vậy mà tôi không ngờ rằng, cả 5 môn Suki đều đạt 100 điểm, một con số mà đến hoa khôi của khối năm hai Maiko cũng không làm được, tôi không rõ sao cô ấy có thể làm mà chưa học qua nhưng vẫn đạt số điểm tối đa. Thật khó hiểu mà, hừm.

"Này Kaito!"

Âm thanh trầm lắng kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ, lại cái sát khí rực người ấy đang toả ra sau lưng. Bỗng một thứ nom như cánh tay choàng qua cổ và ôm chặt khiến tôi nghẹt thở, là cậu chàng Kenji chứ không phải ai khác.

"Mày có gấu xinh mà giấu tụi tao à?"

"Vậy mà hôm bữa nói Tivi mở."-Stukasa tiếp lời.

Tôi kéo tay ra khỏi cổ, cố phân trần.

"Không có, tụi mày hiểu lầm rồi, nghe tao nói đã."

Và Kenji buông tay ra, tôi cố gắng hít lại lượng khí bị chặn khỏi cổ. Tôi đã kể lại cho hai cậu ấy nghe, nhưng tất nhiên vẫn là theo câu chuyện tôi dựng lên giống với cô Mizuki.

"Được rồi tao tạm tin mày", "coi mà liệu đừng làm cô ấy có chuyện gì đấy", cả hai cậu ấy tiếp lời nhau.

"Thế tụi mày không giận tao à?"

"Sao phải giận mày, dù gì đó là quyết định của mày nên mắc gì tao phải giận? Nhưng tao hơi bực khi mày giấu tao đó!"- Stukasa giơ nắm đấm ra trước mặt tôi.

"Xin lỗi mà", tôi chấp tay nói với hai cậu ấy.

"Vậy thôi tụi tao về trước, về cẩn thận nhé!"

"Uh..."

Tôi ngồi đó, chờ cho đến khi hai bóng lưng ấy rẽ khỏi cánh cửa của lớp. Hai người này....

Cảm ơn mấy cậu, mãi là bạn tốt nhé!




"Về thôi", tôi đứng trước đám con gái còn đang nán lại xung quanh Suki, đặc biệt có cả Maiko, có vẻ cô nàng khá hâm mộ Suki. Nhưng một lần nữa, những ánh mắt chực chém vào cổ tôi toả ra từ mấy cô bạn còn ngồi xung quanh Suki.

"Nè nè, cậu ở với tên này thật à?", "đến ở với tớ đi, lỡ cậu ngủ hắn giở trò đồi bại thì khổ!"

Này này, tôi xin mấy cô nói lại đấy! Toàn cô ấy làm tôi khi đang ngủ không thôi mà, tôi đang chực nói thì bị chặn lại ở cổ họng, nói ra thì chẳng lẽ làm cô ấy mất mặt?

"Thôi tớ về đây", Suki phớt lờ và kéo tay tôi chạy ra khỏi lớp, trên mặt vẫn không quên nở một nụ cười nhí nhảnh.


Chúng tôi tản bộ trên con đường quen thuộc, cũng đã chuẩn bị sang xuân nên không khí mát lạnh. Xung quanh khu công viên Hirosaki, các cây hoa anh đào đã chực chớm nở, các búp cây màu hồng tuy nhỏ nhưng đem lại cả một khung cảnh mang một mảng hồng rực rỡ.

Suki dừng lại, ngước nhìn khí trời đang trở mình sang xuân, tôi cũng dừng lại theo cô nàng, ngước lên nhìn bầu trời trong xanh có vài gợn mây đang lon ton.

Ngẫm lại, cũng đã 1 năm trời tôi đã sống cùng Suki từ hình dạng mèo cho tới hình người, cũng khá lâu rồi nhỉ?

Và mọi thứ cũng bắt đầu từ con đường này.

"À Suki này."

"Vâng?"

"Sao cô có thể làm bài trong khi cô chưa học gì hết vậy?"

Cô chấp tay ra sau lưng, nhẹ nhàng nói:

"Em cũng không biết nữa, nhưng. Khi nhìn vào những con số, những hàng chữ, thì những kiến thức cứ tuôn trào ra như phép nàu vậy."

Nói nghe có hơi vô lý nhỉ? Cơ mà cô ấy là thần mà, có lẽ những việc phi thực tế như thế xảy ra với cô ấy là quá đỗi bình thường. Đúng rồi, tôi phải hỏi cái này nữa.

"Cô là thần phải không?"

"Vâng"

"Thế cô có biết pháp thuật không?"

"Hmm, có lẽ ngoài biến đổi hình dạng như biến mất tai mèo với đuôi thì em biết thôi!"

"Cơ mà cô là thần mà!"

"Vâng, nhưng em chỉ có thể làm nhiêu đó, bởi em dạng như linh thú, được tạo nên bởi sự thờ cúng và tin tưởng của loài người nên em mới được hình thành, nên những thứ như ma thuật hay pháp thuật đều không có."

"Ồ, thế à..."

Tôi nhìn người con gái ấy, cô tuy có thân hình nhỏ con, nhưng trong không gian huyền ảo pha giữa bầu trời trong xanh với mặt đất đang pha màu hồng của hoa anh đào chớm nở. Tất cả tạo nên một bức tranh kỳ ảo đến lạ thường.

"À, cuối tuần này cô đi với tôi nhé"

"Đi đâu ạ?"

"Cùng tôi đi viếng mộ một người quan trọng đối với tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro