7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng tôi đứng nép người vào vệ đường rộng vài mét của nghĩa trang, đồng thời ra hiệu để Suki cuối đầu xuống. Tỏ vẻ kính trọng với một đoàn đưa tang đang đi qua.

Hiện tại chúng tôi đang đứng trong khu trung tâm của "Công viên nghĩa trang Furuko", nơi tập trung một lượng lớn mộ của tỉnh Nagano, cách nhà ga chừng nửa tiếng đi bộ, còn đi xe buýt thì chỉ mất 15 phút thôi.

Cho đến khi đoàn đưa tang đi khỏi, tôi nắm lấy tay Suki rảo bước tiếp tục trên con đường lót gạch vàng óng đã bị tróc sơn theo thời gian. Đây là con đường quen thuộc leo lên một dốc đồi nhỏ, và trên đó là đích đến.




"Đến nơi rồi."

Cuối cùng chúng tôi cũng đã hoàn thành chuyến đi. Đứng ngay đối diện một tấm bia mộ nhỏ được xây dưới một chân đồi, trên đó khắc tên mẹ của tôi, bà Tachiba Minako.

Tôi đặt bó hoa mới mua ở cổng lẫn hộp bánh xuống, nhẹ nhàng cúi đầu nói:

"Chào mẹ, con đến thăm mẹ đây."

Suki thấy thế nên làm theo. Cô cúi đầu và nhẹ nói:

"Dạ chào cô, con là bạn của Kaito-sama, rất vui được làm quen cô."

Tôi cười rồi mở hộp bánh của cô Mizuki ra. Bên trong là 4 chiếc bánh Mochi mang 4 màu sắc vàng, trắng, đỏ, hồng. Có lẽ màu sắc của chúng tượng trưng cho 4 mùa, màu vàng tượng trưng cho mùa thu, trắng thì mùa đông, đỏ mùa hạ, còn hồng thì mua xuân. Tôi đặt hộp bánh xuống cạnh, đồng thời cũng kêu Suki rót một ly nước ra để bên cạnh bó hoa.

Tôi thắp một nén hương rồi cắm xuống bát đựng nhang.

"Cho dù con chưa từng có thể cảm nhận được hơi ấm hay tình yêu thương từ mẹ, nhưng con cũng rất vui khi có bố và cô Mizuki bên cạnh. Nên mẹ đừng lo, tất cả rồi cũng đâu vào đấy thôi", tôi nói mà nước mắt lưng tròng, chả rõ đây là thứ cảm xúc gì bất chợt trào lên trong tim, cảm giác tim mình đang bị bóp nghẹt.

Suki nhẹ nhàng lấy ngón tay gạt đi những giọt nước mắt đang chực chờ rơi xuống. Tôi bất giác quay sang cô, nụ cười toả ra nhẹ nhàng trong cái nắng buổi chiều, gió mát thổi qua như muốn thanh tẩy cõi lòng tôi đang đau đớn chợt nhẹ nhõm lại. Và cái ngọn gió tôi muốn nói đến đó chính là nụ cười của Suki, không, phải nói là cô gái ấy mới đúng. Tuy thời gian bên nhau chỉ mới vài ngày, nhưng trong tôi đã trào dân lên một thứ cảm xúc mảnh liệt mà đến tôi cũng không biết nó là gì. Cho đến khi tôi chạm vào môi cô ấy, dù chỉ là cái chạm nhẹ, nhưng nhờ vậy tâm tư của tôi cũng được giải bày, thứ cảm xúc trào dân lạ thường đó chính là tình yêu. Tôi đã yêu cô ấy từ lúc nào không hay biết.

"Anh đừng lo Kaito-sama, tuy chúng ta chỉ mới bên nhau một thời gian ngắn, nhưng em rất kính trọng anh, em thật may mắn khi gặp được một người chủ như anh."

Cô ấy cười và nhìn tôi, thật sự nụ cười này đã hút tôi từ cái lần đầu tiên cô ấy xuất hiện, chúng như thể hơi ấm phát ra từ mặt trời, sưởi ấm cho tâm hồn đang bị đóng băng theo năm tháng này.

Tôi đỏ mặt nhìn sang hướng khác, huýt sáo vẫn vơ đánh trống lãng. Nhưng trông tôi có một sự hối thúc không hề nhẹ, một cảm giác vừa bồn chồn vừa nôn nao muốn được thổ lộ với cô ấy. Đúng rồi, tôi phải thổ lộ với cô ấy, nhất định thế.

"À Suki này, tối mai sẽ có lễ hội hoa anh đào Hinami, cô sẽ đi cùng tôi chứ ?"

"Dạ có chứ ạ."

"Vậy đi với tôi, tôi sẽ dẫn cô đi mua Kimono."

"Vâng."

Cô nàng mừng tíu tít, đến mức lỗ tai và đuôi mèo hiện lên lúc nào không hay. Ngay tức khắc tôi dùng cái áo khoác chùm lên cô.

"Cái cô này sao lại làm thế?"

"Dạ em xin lỗi thưa Kaito-sama."

"Ôi thật là", tôi lắc đầu cười khổ với cô nàng,"thôi chúng ta đi nào, trời cũng sắp tối rồi."

"Vâng", cô ấy đáp, tiện thể tôi kéo tay cô nàng bước một lần nữa trên con đường lót gạch vàng ở dưới chân, bỏ lại sau lưng nơi người mẹ quá cố của tôi đang an nghỉ.

Trong lúc đó, một cơn gió nhẹ thổi qua mát rượi cả một khoảng không. Trên tấm bia mộ, người phụ nữ với mái tóc màu hạt dẻ, ánh mắt xa xăm đang nhìn về phía chân trời, đôi môi vẫn đang lưu giữ lại nụ cười hạnh phúc.



19 giờ 45 phút, trời đã tối mù mịt. Trên khoang tàu chỉ còn lẻ tẻ vài người, trong tờ giấy ghi lịch trình của tôi thì không về trễ tới mức này.

Suki thì đang tựa đầu vào vai tôi ngủ say xưa, hồi nãy tôi đã phải cõng cô nàng một đoạn đường dài từ ga Tokyo để qua ga có chuyến Sin-Aomori. Chả biết cái thân hình nhỏ con này có chứa cái gì mà nặng thế không biết, muốn gãy cả cái lưng.

"Ôi cá ngon quá đi mất chủ nhân", cô nàng vừa đưa tay xoa xoa vòng tròn vào khoảng không trước mặt vừa nói. Lại ngủ mơ nữa rồi à?

Nhìn cô nàng ngủ thật dễ thương biết mấy, hai gò má hồng hào và căng mịn, đôi môi mỏng màu hồng nhạt uyển chuyển, nếu có thể, tôi muốn được chạm vào bờ môi đó một lần nữa. Tôi thật sự rất muốn thổ lộ với cô ấy, nhất định phải như thế.

Tôi suy nghĩ và nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm cảnh vật đắm chìm trong màn đêm tăm tối đang lướt qua thật nhanh, nhưng nó lại không lạnh lẽo. Bởi nơi đâu có Suki, nơi đó lại ấm áp lạ thường.

Và cứ thế, đoàn tàu đưa chúng tôi về lại nơi bắt đầu.

***

"Này cái cô kia mau lên đi."

"Dạ vâng em xong rồi."

Ôi thật là, sửa xoạn cái gì mà lâu thế không biết nữa.

Tôi đứng phía dưới hiên của nhà trọ nói vọng lên, giọng nói của Suki hồi đáp vang vanh vách xuống phía dưới. Bỗng điện thoại tôi rung bần bật, nhanh chóng tôi móc nó ra. Người gọi đến là Kenji.

"Alo."

"Sao hôm nay mày nghỉ vậy Kaito ?"

Hôm nay đúng ra là tôi sẽ có ca làm, nhưng đã hứa với Suki đi dự lễ hội nên tôi đành nhờ Kenji chữa cháy, tức thay ca cho tôi.

"Tao có việc bận, nên nhờ mày thay ca cho ấy mà."

"Dẫn cô kia đi chơi à?"

"Ờ thì...", thấy cậu ấy nói trúng tim đen, tôi chỉ biết cứng họng không thể nói gì thêm được.

"Tao đùa thôi, cứ đi đi, chơi vui vẻ nhé!"

"Vậy nhờ vả vào mày, có gì tao sẽ khao mày sau."

"Ok, thống nhất vậy đi."

*cạch*

Phù, may quá. Tôi đã gửi tin nhắn cho ông chú chủ tiệm rồi, kể cả cũng gửi tin nhắn cho Kenji, có lẽ cậu ấy đọc rồi nhưng cố tình gọi. Nếu Kenji không làm thay ca này thì tôi sẽ bị trừ lương mất.

"Em xong rồi đây."

Đang bận tay kiểm tra tin nhắn điện thoại, Suki đã đứng sau lưng tôi lúc nào không biết.

Theo phản xạ tôi quay lại, khoảng thời gian dần trôi chậm lại. Gió xung quanh thôi nhè nhẹ khiến cho khung cảnh càng thêm phần huyền dịu.

Với bộ Kimono Yukata điệu đà trong màu sắc hồng đậm có hoa văn cánh anh đào, bộ đồ vừa khít với co thể nhỏ nhắn đó, dây đai cũng mang màu hồng nhưng chúng nhạt hơn một chút thắt ngang hông cô nàng. Mái tóc màu vàng óng mượt được tết lại và búi ngang hơi lệch một bên, trên đó có cài một bông hoa anh đào xoè ra năm cánh.

Nhìn Suki ngất ngây, như thể cả thế giới sẽ phải cúi đầu trước nhan sắc đẹp tuyệt trần này, dù không cần son phấn, nét đẹp tự nhiên của cô ấy vẫn toát lên một cách dị thường.

"Kaito-sama?"

Cô nàng gọi tên tôi khiến cho bộ não đang đắm chìm trong mơ cảnh bỗng hoạt động lại bình thường, tôi đáp:

"À thì...cô đẹp quá."

Suki đỏ mặt, không rõ là cô vì ngượng hay sao nữa.

"V...vâng...ta đi được chưa ạ?"

Tôi đưa tay đeo đồng hồ lên ngang mắt, cũng đã gần tới giờ lễ hội bắt đầu rồi.

"Chúng ta đi thôi."

"Vâng."




Chúng tôi men theo con đường quen thuộc để đi đến công viên hoa anh đào Hirosaki. Cũng đã 6 giờ 47 phút tối rồi, khoảng 1 tiếng nữa sẽ có pháo hoa, nên tôi muốn đi sớm để tìm được vị trí đẹp nhất ngắm chúng, và chính lúc đó tôi sẽ thổ lộ.

"Tới rồi."

Chúng tôi dừng chân trước cánh cổng, không, nói đúng hơn là hai cái cây hoa anh đào được đính băng rôn chào mừng thay cho cánh cổng. Chúng tôi bước qua nó, cả một dãy bày bán thức ăn và khu vui chơi hiện ra cả một dọc đường. Suki hứng khởi nói:

"Em có thể thử mỗi món một chút được không ạ?"

Cô nói mà đôi mắt long lanh cầu xin, tất nhiên điều đó đã làm tôi mềm lòng.

"Uh, chỉ một ít thôi đấy."

"Vâng", vừa dứt lời cô đã tấp vào một hàng cá nướng.

Trong lúc chờ cô nàng mua đồ ăn, tôi cũng tấp vào một gian hàng bán chuông đeo cổ. Một cô gái trạc tuổi tôi cúi chào rồi nói câu mà có lẽ tôi nói nhiều đến mức nó in sâu vào não.

"Kính chào quý khách, anh cần gì ạ?"

"Để tôi xem đã."

Tiện miệng tôi đáp lại, đồng thời cũng đưa mắt lướt từng dây một. Nào là hình con cá, con gà, con sói, và rất nhiều con khác. Mỗi lần đụng vào hoặc thổi vào chúng thì âm thanh như chuông gió lại phát ra nghe mà vui tai.

"Anh lấy cái này đi."

Một bàn tay nhỏ nhắn chỉ vào một dây đeo màu đen có hình con mèo béo màu vàng ươm, có vẻ nó làm bằng đồng và nhỏ bằng 1 đốt ngón cái. Nhìn thế mà nó dễ thương phết.

Người vừa chỉ tay vào là Suki, trên miệng cô vẫn đang ngậm cây xiêng cá nướng, tay thì đang cầm hai ba xiêng các loại đồ ăn khác nhau. Bộ cô ấy không sợ mập à?

Tôi cầm sợi dây có hình con mèo lên, trông nó thật dễ thương.

"Tôi sẽ lấy dây này."

"Vâng, của quý khách là 20 yên."

Tôi lấy tiền ra và trả, đang tính đeo lên cổ thì Suki nói.

"Anh đưa cho em mượn."

Tôi nghe thế nên đưa sợi dây cho cô, Suki đón lấy từ tay tôi. Sau đó cô nàng để mặt dây vào lòng bàn tay rồi nắm lại, đưa lên miệng và thì thầm gì đó.

"Đây, em đã ban phúc cho nó, hi vọng anh sẽ luôn bình an. Anh quay lại để em đeo giúp cho."

"..."

Tôi quay lưng lại, hơi khom người xuống để bằng với chiều cao của cô nàng. Sợi dây được đeo lên cổ nhờ bàn tay ấm áp đó, chiếc chuông gió nhỏ đung đưa trong không trung và phát ra tiếng "leng keng" nghe vui tai.

"Cảm ơn."

"Vâng không có gì đâu ạ."

"Nào chúng ta đi thôi, sắp tới giờ bắn pháo bông rồi", tôi vừa nói vừa kéo tay Suki chen chúc qua dòng người đông nghẹt.

"Cơ mà pháo hoa là gì vậy Kaito-sama?"

"Chút em thấy đi sẽ biết."



Chúng tôi băng qua một dãy phố để đến một khu đất trống gần đây, bởi nơi đó khá trống trải, rất phù hợp cho việc xem pháo hoa và thổ lộ.

Bỗng từ phía sau có hai đứa nhỏ chạy lên, một trai một gái vừa chạy vừa đùa giỡn mà không để ý xung quanh.

*beep beep*

Từ đằng xa, một chiếc xe tải cỡ nhỏ đang chạy lên với một tốc độ chóng mặt, còn hai đứa trẻ vẫn vô tư đùa giỡn mà chạy qua. Chỉ có cô bé chạy qua tới bên kia vệ đường, còn cậu con trai thì vẫn đang đi qua.

"Cẩn thận."

Trong một khoảng khắc, lòng can đảm trào dâng. Chiếc xe tải chạy chỉ còn cách một khoảng rất nhỏ. Tôi chạy tới và xô cậu bé ra khỏi phạm vi đầu xe tải.

*bùm*

Một âm thanh va đập phát ra rõ đến rợn người. Toàn thân tôi mất hết cảm giác, hai bên tai ù ù chỉ còn lại tiếng gọi thảm thiết.

"Kaito-sama, Kaito-sama!"

Xung quanh giống như thời gian trôi chậm lại. Chết tiệt, mình vẫn chưa kịp nói cơ mà.

Đầu tôi được nâng lên và gối trên một làn da mềm mại, tuy cảm giác đã mất nhưng làn da này nhất định không thể lẫn đi đâu được.

*bùm bùm bùm*

Âm thanh của pháo hoa. Tôi muốn nói với Suki điều đó, nhưng môi tôi không thể mở được.

Và từ từ tôi chìm vào một cõi u minh tăm tối, một nơi không có ánh sáng chiếu rọi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro