8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi bừng tỉnh, khắp cơ thể bỗng dội lên một cơn đau thấu xương. Dùng tay xoa bóp khắp cơ thể, cơn đau dần được giảm xuống.

Tôi đưa mắt nhìn xung quanh mình, chỉ một màu tối đen như mực. Cho dù trong phòng trọ có cúp điện thì cũng không có tối như thế này, nên tôi loại trừ khả năng mình đang nằm ở nhà.

"Đây là đâu thế này?"

Tôi cố gắng đứng dậy, một cơn đau từ đỉnh đầu dội xuống khiến tôi loạng choạng khuỵu hẳn xuống.

"Cái quái gì thế này?"

Phải rồi, lúc nãy hình như mình bị đụng xe. Một tràn ký ức nhạt nhoà chợt ùa về, tôi không rõ mọi chuyện là như thế nào. Dòng ký ức chỉ gợi lên lúc tôi đụng xe mà thôi.

*tách, tách*

Một vài giọt nước từ đâu đó trong bầu không trung đen như mực rơi xuống gò má của tôi. Tôi đưa tay lên quệt và nếm thử, một vị mằn mặn đan xen đau khổ, đó chính là cảm nhận trong tôi.

Bỗng từ đâu đó trong đầu lại loé lên một đoạn ký ức mờ nhạt, chúng như phim chiếu chậm lướt rõ mồn một qua đầu tôi.

Trong đoạn ký ức tôi chỉ thấy xung quanh là máu, âm thanh của xe cứu thương (cũng có thể là xe cảnh sát), đặc biệt là tiếng khóc của một người con gái. Thứ âm thanh xé lòng ấy rõ rệt và nổi bật hơn hẳn những tạp âm khác, và người đang khóc là một cô bé tóc dài chấm vai mang màu vàng óng ả, bộ Kimono có hoạ tiết hoa anh đào bị lấm lem bởi những vệt máu đỏ tươi. Người đó không ai khác là Suki.

"Suki..."

Và mọi thứ một lần nữa lại nhuốm màu đen tuyệt vọng.

"Kaito-sama."

Giọng nói này...là của Suki.

Được nghe lại giọng nói đầm ấm tựa chan hoà ánh dương, cứu rỗi tâm hồn tôi đang bấn loạn do chìm trong một bầu khung cảnh tối tăm.

"Suki, em ở đâu?", tôi cố gọi lớn để níu kéo cái âm giọng ngọt ngào đó.

"Em ở đây Kaito-sama."

Từ trên cao, một cột sáng rọi xuống nền đất phía dưới. Và từ chỗ đó, một thiếu nữ mặc bộ Kimono truyền thống mà theo tôi biết chắc cũng phải từ thời Edo. Thân hình nhỏ nhắn được ôm gọn lại, bộ đồ mang màu trắng tựa tuyết lạnh, kèm đó là những đường viền màu đỏ chạy dọc cả bộ đồ và lả tả những sợi dây nhỏ xung quanh như kiểu tuyết nhuốm màu máu, nhưng nhờ vậy mà nó khiến cho bộ đồ nổi bật trong mắt tôi. Từ dưới nhìn lên phải nói là chẳng khác gì tiên nữ giáng trần vậy. Cặp tai thú và đuôi mèo thì được đeo cho hoa anh đào đủ năm cánh.

Nói đoạn, cô nàng đặt chân xuống nền đất được cột sáng trên cao chiếu rọi.

Ngay lặp tức tôi chạy đến chỗ Suki, nắm chặt lấy hai bàn tay tưởng như được ngâm trong tuyết. Chúng cực kì lạnh.

"Suki, anh đang ở đâu thế này?"

"..."

Cô ấy không trả lời, không những thế còn tránh mặt đi chỗ khác, tôi biết cô đang khóc. Bởi những giọt nước mắt đang rơi tí tách lên hai mu bàn tay của tôi đang nắm chặt tay cô.

Tôi đưa tay xoa gò má của cô, lúc này chúng thật ẩm ướt do nước mắt rơi ra và lăn dài xuống hai đôi má dễ thương này.

"Em đừng khóc, nói cho anh nghe nào", tôi lấy ngóm tay gạt đi hàng lệ đang còn vướng lại nơi khoé mi cô nàng, đồng thời cũng nở một nụ cười thật tươi.

Cô nàng mếu máo nói với giọng run run:

"Em không sao, khó khăn lắm em mới tìm được anh..."

"Chuyện là thế nào? Anh chỉ nhớ mình bị đụng xe thôi."

"Anh đưa đầu lại đây."

Tôi bất giác nghe theo lời Suki, đưa cái đầu còn đang mơ hồ lại gần cô. Suki đưa một tay lên và đặt trên má của tôi, bàn tay lạnh giá khiến cho tôi không khỏi rùng mình.

*vụt*

Khung cảnh xung quanh thay đổi dần, giờ đây màu đen tăm tối được thay bằng bốn vách tường được sơn màu trắng toát, xung quanh được bày biện những loại máy mà theo tôi nghĩ chỉ có ở bệnh viện.

Và khi tôi đưa mắt nhìn về phía gian giữa căn phòng lớn. Tôi đang nằm đó, vây quanh là những người mặc áo trắng và trùm kín từ trên xuống dưới, một người đàn ông đang dùng một loại máy mà theo tôi nghĩ là máy xung nhịp tim. Lúc này tôi mới nhận ra đây là phòng phẫu thuật trong một bệnh viện nào đó.

Và ông bác sĩ ra sức dùng cái máy đó ép lên lòng ngực tôi, tôi có thể thoang thoảng nghe được tiếng "tăng điện áp lên" từ miệng của ông ta.

"Đây là...mình ư?"

Bầu khung cảnh xung quanh trôi chậm, như thể mình đang đắm chìm trong hư cảnh và thực tại, điều đó khiến tôi cảm thấy cực kì mơ hồ.

Cho đến một lúc sau, ông bác sĩ đi đến chỗ một cô y tá, cô ấy đang giữ trên tay một cuốn sổ và cây bút. Tuy là bị lẫn lộn giữa mơ và ảo, thế nhưng tôi vẫn nghe được giọng ông bác sĩ nói với y tá, từng chữ một:

"Bệnh nhân qua đời do tai nạn, nguyên nhân chết là bị một vết nức sọ dài từ đỉnh đến sóng mũi khoảng một gang tay, gãy đốt cột sống thứ 3. Thời gian tử vong là 17:54, ghi vào đi."

*Vụt*

Và một lần nữa, âm thanh nghe như một cơn gió thổi qua đưa tôi về lại bầu không khí tối âm u, và Suki vẫn đang ngồi đó, đôi tay lạnh buốt vẫn được đặt trên má.

"Chuyện gì thế này?"

"...anh, đã chết."

Suki nói nhưng vẫn cúi gằm mặt xuống, không rõ là tránh để tôi nhìn những giọt nước mắt hay vẻ mặt đau thương đang lộ rõ trên mặt cô nàng.

"Không..."

Tôi thất thần, buông thõng hai tay xuống nền đất phía dưới, đầu cũng đồng thời cúi xuống, không biết nói gì hơn.

Giờ đây, xung quanh vẫn mang khí sắc u ám và tĩnh lặng, chẳng khác cõi âm là mấy. Có lẽ chỉ thiếu hai gã lính gác đầu trâu mặt ngựa nữa thì nó đã trở thành địa ngục đúng nghĩa rồi.

"Đây...rốt cuộc là đâu?"

Suki im lặng hồi lâu, đoạn cô đáp:

"Đây là nơi chứa đựng tiềm thức của anh, anh chỉ vừa chết được cách đây vài phút. Đối với thời gian ở đây thì bên kia trôi chậm rất nhiều...thế nên..."

"Thế nên sao?"

"Vẫn có thể cứu được anh!"

Tôi ngạc nhiên, nếu không phải đang cố kìm lại thì tôi đã hét toáng lên rồi.

"Làm...sao để cứu anh...?"

Suki không trả lời, chỉ đưa đôi mắt đăm chiêu nhìn về khoảng không trống rỗng trước mắt. Trong đôi mắt màu nâu đậm của cô tôi thấy ánh lên nỗi tuyệt vọng và đau khổ, đoạn cô nói với chất giọng có phần trầm xuống:

"Em sẽ truyền cho anh dương khí, lúc đó chúng sẽ khiến cho thể xác của anh hồi phục, và đồng thời cũng sẽ chữa lành mọi vết thương."

"Ồ, thế thì tốt quá", tôi réo lên với giọng mừng rỡ, đồng thời cũng nắm chặt lấy hai đôi tay đang băng giá của cô nàng. À, mình vẫn chưa thổ lộ với cô ấy, khi tỉnh lại mình phải nói ngay mới được, nhất định phải thế.

"Nào anh đứng lên đi."

Nghe theo lời Suki, tôi đứng hẳn lên.

"Giờ anh hãy đứng im, em sẽ niệm chú."

"Uh..."

Tuy mừng là thế, nhưng tôi không hiểu sao lại cảm thấy Suki đang gánh lấy phần buồn thay cho tôi vậy. Cô không hề cười dù chỉ là một cái suốt cuộc nói chuyện.

Dần tôi cảm thấy có gì đó rất kì lạ, một sự bất an đang dần dâng lên trong lòng.

"Xin Người, vị thần của sinh mạng. Hãy buông xót lòng thương, con xin trao ngài tấm thân để hồi sinh Kaito, Kaito Mukosuki."

*bụp*

Một tiếng nổ vui tai kèm với làn khói trắng nhẹ toả ra từ dưới chân, những đốm sáng màu vàng nhẹ bay lả tả dần lên không trung khiến cho cảnh sắc sáng bừng lên.

"Đẹp quá."

Tôi trầm trồ ngạc nhiên ngắm nhìn những đóm sáng tựa con đom đóm đang dần bay lên trên. Tôi cũng cảm thấy cơ thể mình nhẹ lạ thường, như thể một làn gió mát đang thổi vào bên trong từng mao mạch đến thớ thịt khiến chúng tạo cảm giác thoải mái vô cùng.

"Cảm ơn..."

"Suki em nhìn này...Suki?", tôi thất thần nhìn cô. Một nửa phần dưới của cô...

...đã biến mất.

Chỉ còn lại những hạt sáng đang toả ra thay cho đôi chân nhỏ đó.

Khi Suki ngã khuỵu xuống, tôi nhanh chóng chạy đến nâng cô dậy và ôm chặt vào lòng.

"Em bị sao thế này Suki?"

"Em không sao đâu...", giọng cô thều thào, "em chỉ là hiến thân mình cho thần linh để hồi sinh anh thôi mà."

"Tại sao em lại ngu ngốc thế hả? Sao em lại hi sinh vì anh chứ?", tôi nước mắt chan hoà, nhìn Suki đang nở trên môi với nụ cười không rõ là mãn nguyện hay tiếc nuối.

"Không sao đâu, rồi theo thời gian em cũng sẽ được thần linh ban phúc để chuyển kiếp, tiếp tục làm thần mèo mà."

"Nhưng anh không muốn mất em...", tôi gào lên, "bởi vì anh yêu em Suki...anh yêu em nhiều lắm. Dù là gặp nhau trong một khoảng thời gian rất ngắn, nhưng anh đã yêu em từ lúc nào không hay. Anh muốn thổ lộ, nhưng chưa kịp thì...."

Tôi dừng lại, bởi bàn tay Suki lúc này không còn lạnh nữa mà đã trở nên ấm áp lạ thường. Và chúng đang được đặt trên má trái của tôi.

"Em cũng rất yêu anh, em cũng muốn nói lắm. Nhưng sợ anh la nên em không dám mở lời..."

"Sao em ngốc thế hả? Xin em, anh yêu em, nên...
...đừng vì anh...
mà biến mất..."

Tôi cố nói thành lời, nước mắt vẫn tuôn thành dòng theo má lăn xuống và rơi lên bờ má căng mịn của Suki.

Nhưng...

Phần ngực trở xuống của cô ấy không còn nữa, thay vào đó là những đốm sáng.

"Phải có cách nào khác chứ, anh không muốn thế này đâu Suki!"

Suki nhẹ cười, nụ cười chan hoà ánh nắng ban mai, đôi môi nhỏ vẫn đang khẽ run khiến cho những hạt nước mắt của tôi lăn vào nơi đó.

"Cảm ơn anh...vì đã cho em quần áo."
"Cảm ơn anh...vì đã cho em nơi ở."
"Xin lỗi anh...vì đã gây biết bao nhiêu là rắc rối cho anh."
"Xin lỗi anh...vì đã không nghe lời anh."

Giọng cô yếu dần, tuy thế tôi vẫn cố nghe cho rõ.

*vụt*

Nơi Suki đang nằm...

...cô đã biến mất hoàn toàn khỏi đôi bàn tay của tôi, nơi đó vẫn còn lại hơi ấm, hơi ấm của người con gái mà tôi yêu thương nhất. Những đốm sáng màu vàng nhẹ toả ra từ cơ thể đã biến mất của cô ấy dần bay lên bầu không trung tối đen trên đầu.

Đâu đó tôi vẫn thoáng nghe thấy âm giọng của cô:

"Cảm ơn anh...đã cho em cuộc sống và tình yêu thương này, em yêu anh, Kaito-sama."

"Khôôôôôôông!"

Tôi hét lên, cúi người xuống ôm chặt trái tim cảm tưởng như bị bóp nghẹt trong lòng ngực.

EM KHÔNG ĐƯỢC BIẾN MẤT EM KHÔNG ĐƯỢC BIẾN MẤT
EM KHÔNG ĐƯỢC BIẾN MẤT EM KHÔNG ĐƯỢC BIẾN MẤT EM KHÔNG ĐƯỢC BIẾN MẤT EM KHÔNG ĐƯỢC BIẾN MẤT EM KHÔNG ĐƯỢC BIẾN MẤT EM KHÔNG ĐƯỢC BIẾN MẤT EM KHÔNG ĐƯỢC BIẾN MẤT EM KHÔNG ĐƯỢC BIẾN MẤT EM KHÔNG ĐƯỢC BIẾN MẤT!!!!!!!!!!!!!!!!!!

"Kaito, Kaito tỉnh lại đi."

Tôi từ từ bị kéo ra khỏi cái không gian u ám đó bởi một giọng nói quen thuộc. Tôi dần mở mắt, trên hàng mi, cảm giác đôi mắt vẫn ướt đẫm do những hạt lệ rơi ra...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro