9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cảm ơn anh...vì đã cho em quần áo."
"Cảm ơn anh...vì đã cho em nơi ở."
"Xin lỗi anh...vì đã gây biết bao nhiêu là rắc rối cho anh."
"Xin lỗi anh...vì đã không nghe lời anh."

"Không được..."

"Cảm ơn anh...đã cho em cuộc sống và tình yêu thương này, em yêu anh, Kaito-sama."

"Kaito, Kaito tỉnh lại nào!"

"Hở?"

"Bộ tối qua mày không ngủ à ?"

"Haizz, bận làm cái bài luận văn nên có ngủ được miếng nào đâu."

"Khổ thật nhỉ? Sao mày không như tao học hết năm cuối rồi đi làm luôn?"

"Đều là do ba tao đấy."

"Hừm", Stukasa thở dài rồi đưa ly cà phê đang uống dở lên môi.

Đã hai hôm tôi không ngủ rồi, thời gian bây giờ là lúc giao mùa giữa mùa Đông và mùa Xuân nên cũng là lúc bọn sinh viên năm hai đại học chúng tôi bắt đầu làm bài thi cuối năm để lên lớp. Quả nhiên thật sự rất khó khăn, nhưng cũng nhờ ba và cô Mizuki giúp đỡ nên mọi việc đều ổn thoả.

"Này, tao được hai công ty mời đi phỏng vấn đó", Kenji vận trên người bộ vest đen có cà-ra-vát màu rêu, mái tóc giờ đây đã không còn rối xù lên như hồi cấp 3 nữa mà đã được chải gọn gàng lại. Cậu chàng sau khi tốt nghiệp cấp 3 thì đã theo chân ba học nghề, tôi không nhớ rõ nó là nghề gì, nhưng hình như là theo khuynh hướng về kỹ thuật xe hơi. Sau khi bỏ hai năm theo chân ba mình học tập thì cậu ấy đã bắt đầu đi tìm việc làm.

"Chậc", Stukasa tạch lưỡi lắc đầu, "mày sướng rồi, giờ tao phải trông nom cái sự nghiệp của ông già, chứ không tự do như mày."

Cái "sự nghiệp" mà Stukasa nói đến là cả một xí nghiệp xây dựng lớn mang tên "Okinawa" của bố cậu ta tạo dựng. Cậu bảo rằng bố cậu ấy muốn cậu phải nối nghiệp nên đã bị bắt, à không, là bị ép theo học nghề của ông ấy.

"Thế còn mày thì sao Kaito?", cả Kenji lẫn Stukasa đều chĩa ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc về phía tôi. Vì bị nhìn như thế nên tôi hơi lúng túng, nhưng không vì thế mà để lộ cảm xúc ra ngoài, tôi đáp:

"Tất nhiên là theo chân sự nghiệp của ba tao rồi."

Tất nhiên, sau khi tôi tốt nghiệp cấp ba, ông già tôi đã vạch cả một con đường đúng nghĩa từ "tương lai sáng lạng" trước mắt, tôi chỉ có việc bước theo mà đi thôi. Tuy lúc đầu tôi không muốn đi theo cái ngành nghề của ông, nhưng sau này ông ấy lẫn cô Mizuki khuyên bảo nên tôi đành chấp nhận và bước đi.

*Rinh, rinh*

Tiếng chuông từ điện thoại tôi đặt cạnh réo liên hồi. Dòng chữ người gọi đến được đề lên trên đó là Mizuki. Tôi nhấc điện thoại lên và áp vào tai:

"Kaito đấy à?"

"Vâng, có gì không dì?"

"À, dì có việc muốn gặp con, đến chỗ cũ nhé?"

"Vâng."

"Ok, vậy năm phút nữa dì sẽ tới đó."

*cạch*

Tôi tắt rồi đứng lên nhìn hai thằng bạn ngày nào còn loi choi giờ đây đều đã trưởng thành theo thời gian.

"Thôi, tao có hẹn, gặp chúng mày sau nhé?"

"Uh, tao cũng phải sửa xoạn để chuẩn bị đi phòng vấn rồi", Kenji đáp, "đi đi, để chầu này tao trả."

"Vậy tao đi đây", tôi đưa ly cả phê sữa pha ngọt cho một nốc hết ly, đâu thể lãng phí được, "chầu sau tao sẽ trả."

"Ok."

Tôi vẫy tay hai thằng bạn, cất gót rời khỏi quán cà phê yên tĩnh.



5 giờ 45 phút chiều, khí trời đã bắt đầu chuyển sang màu cam, mặt trời le lói cố đi xuống để nhường chỗ cho mặt trăng. Không khí cũng bắt đầu lạnh dần, khoảng thời gian chuyển mùa từ đông qua xuân tuy không lạnh cắt da thịt nhưng cũng đủ để run cằm cặp rồi.

"Sao dì ấy chưa tới nhỉ?", tôi thắc mắc. Nãy giờ cũng đã 15 phút trôi qua, chả rõ là dì ấy có đến không nữa?

Một bông hoa anh đào bỗng rơi ngang qua tầm mắt của tôi.

Gì thế này? Hoa anh đào vào lúc này thì chỉ có nở nụ thôi, chứ chưa hề có một bông nào. Chưa kể đến là ở chỗ tôi đứng không có lấy một cây hoa anh đào, rốt cuộc nó từ đâu ra?

"Kaito-sama..."

Hừ, lại là nó nữa, giọng nói của một thiếu nữ lâu lâu cứ vang vọng trong trí óc tôi, không tài nào tôi biết được nó phát ra từ đâu. Nhưng mỗi lần nó phát ra như thế thì đầu tôi lại ong lên như thể bị ai đó đánh vào đầu.

"Kaito, để con đợi lâu", Dì Mizuki chạy đến, thở hổn hển một cách khó nhọc, "vì kẹt xe quá nên dì đến hơi trễ, cho dì xin lỗi."

"Dạ không sao, chúng ta đi mau thôi, trời lạnh quá."

"Ok, ta đi nào."





"Cho hai chai bia và một dĩa bạch tuộc nướng nhé chủ quán."

"Vâng có ngay."

Tiếng ông chủ quán vang dội từ phía bếp trong vọng ra. Hiện giờ chúng tôi đang ngồi ở một quán nhậu phải nói là hết sức bình dân, ở đây đồ ăn vừa ngon và vừa rẻ nên nó khá đông, nhưng chả hiểu sao hôm nay lại vắng lạ thường, chỉ có lẻ tẻ hai ba bàn thôi.

"Bia của anh chị đây."

Một cô phục vụ đã quá tuổi xuân bưng hai chai bia đặt lên bàn kèm với dĩa bạch tuột nướng, mùi hương của nó bóc lên ngào ngạt cả một không gian.

"Sao dì lại gọi con ra?", thấy dì Mizuki đang ngồi thơ thẩn nhìn ở ngoài đường, tôi đành bắt chuyện trước.

Như thể bị kéo ra khỏi suy nghĩ, dì quay phắt lại túm lấy chai bia và đưa lên miệng tu một hơi.

"Khà, đã khát quá."

"Dì vẫn chưa thay đổi được à?"

"Thay đổi gì cơ chứ, chỉ cần sống hết mình là được rồi."

Tôi cười cười, nhìn vào cái nhẫn màu vàng óng ánh đang đeo ở ngón áp út, tôi hỏi dồn:

"Lại cãi nhau nữa rồi à?"

"Sao con biết?"

"Thì khi dì cãi nhau với chồng xong lúc nào cũng kêu con ra đây mà!"

"Hì hì."

Dì Mizuki đã lấy chồng vào mùa thu năm trước, lúc trước khi còn học ở trường, mãi tôi mới biết là dì chưa có chồng. Và lý do dì chưa lấy chồng là vì lo cho tôi, mãi đến sau này, tôi đã phải khuyên bảo đủ điều thì dì ấy mới chịu đi lấy chồng.

Dì Mizuki quả thật cũng rất may mắn, lấy được một người chồng vừa có sự nghiệp thành đạt vừa tốt bụng, tuy là thế hai vợ chồng vẫn hay cãi nhau. Và tôi là người bị dì lôi đầu ra cái địa điểm này sau cuộc cãi vã, rồi từ đó chỗ này biến thành nơi quen thuộc của chúng tôi, nơi mà hai chúng tôi chia sẻ đủ điều.

"Lại vì chuyện gì mà cãi nhau vậy?"

"À, không có gì to tát đâu, dì lỡ quên giặt đồ lót cho anh ấy nên bị la ấy mà, haha."

"Ôi thật là..."

Tôi lắc đầu chả biết nói gì hơn. Thuận tay đưa lên môi uống một ngụm bia mát lạnh, chả hiểu sao ngoài trời lạnh mà lại uống bia lạnh, nhưng khi bia đi vào trong ruột lại cảm thấy ấm áp lạ thường.

"Hôm đó hên quá nhỉ?"

Bị hỏi bất ngờ, tôi lúng túng trả lời:

"Lúc nào ạ?"

"Thì là lúc con bị đụng xe đấy."

"À..."

Cái việc mà dì ấy đang nhắc đến xảy ra cách đây hai năm, hôm đó là vào ngày lễ hội, vì cứu một thằng nhóc mà tôi đã bị xe đụng. Sau khi tỉnh lại, tôi mới biết mình rất may mắn khi xương sọ bị nứt bỗng hồi phục lại như chưa hề bị gì, kể cả xương cột sống của tôi. Không biết nên gọi là hên hay nên gọi là phép màu nữa?

"À, giờ dì mới nhớ. Sao khi không lại la lên thế, con cứ nói gì là "em không được biến mất, rồi anh yêu em..", con mơ thấy gì à?"

Tôi nghiêng đầu suy nghĩ, bởi đến chính tôi còn chả biết mình mơ thấy gì mà.

"Dạ con cũng không nhớ nữa dì ạ!"

"Uh."

"Con học hành thế nào rồi?"

"Tất nhiên là ổn rồi."

"Fufu, đừng có mà để trượt vỏ chuối nghe chưa con", dì vừa nói vừa cười.

"Không có chuyện đó đâu."

Thật là, sắp thi rồi mà lại nói chuyện xui xẻo thế không biết. Tôi đành lắc đầu cười khổ.

Và cứ thế cuộc trò chuyện của chúng tôi diễn ra mãi không có hồi kết.




Rảo bước trên con đường quen thuộc, thành phố Aomori lúc này chìm vào một hư cảnh mờ ảo. Làn sương khói vào buổi đêm lan toả được ánh đèn đường chiếu rọi khiến cho mọi thứ lung linh huyền ảo, chả khác gì lạc giữa chốn mộng mơ là mấy.

Lê bước chân nặng nhọc qua dòng xe cộ đông đúc để đi vào đường trong cạnh công viên Hirosaki.

Không khí se lạnh nhưng không đến nỗi nào. Vẫn trên con đường này, mọi thứ dường như không thay đổi gì theo thời gian. Vẫn những toà nhà cao tầng đó, và vẫn nơi đó...

Tôi dừng bước trước một con hẻm, nơi chật hẹp không có lấy một ánh sáng chiếu rọi. Mỗi khi tôi đi ngang qua đây, cảm giác như có gì đó níu lại nơi này, một cảm giác rất quen thuộc.

Quả thật, kể từ khi tôi tỉnh lại từ vụ đâm xe, lúc nào tôi cũng thấy trống rỗng đến kỳ lạ. Một cảm giác thiếu vắng một hình bóng ai đó, một hình bóng của thiếu nữ.

Phải chăng đấy là ký ức mờ nhạt? Tôi cũng không biết và cũng không muốn tìm hiểu về nó. Phải chăng mình thật sự không muốn tìm hiểu về nó?

Tôi lấy tay gõ lên trán và đi tiếp, bỏ lại phía sau lưng con hẻm nhỏ đó.

                               ***

"Ầy lại nữa rồi."

Tôi lắc đầu, đồng thời cũng vò tờ giấy viết về chuyên đề "nhân sinh và tâm lý xã hội loài người" đang làm, kỳ hạn thuyết trình đã sắp tới rồi.

Tôi ngã lưng ra ghế, nhìn lại căn phòng đã ở trọ hơn 4 năm trời. Mọi cảnh vật đều không có gì thay đổi nhiều, chỉ có thứ duy nhất thay đổi là tôi, một gã đàn ông lúc này đã 22 tuổi.

4 năm thấm thoát trôi qua thật nhanh, nếu nghĩ kỹ lại thì tôi cũng đã khá già rồi nhỉ?

Sau khi tốt nghiệp đại học nhân văn, tôi theo ba đi công tác rất nhiều chỗ. Và cuối cùng, nơi làm việc rốt cuộc cũng đã có chi nhánh tại Nhật, Aomori. Chi nhánh đó cách chỗ tôi ở chỉ có một dãy phố, nên tôi ở tại đây luôn mà không chuyển đi nữa.

Trong lòng thấy bức rứt lạ kỳ, tôi bước ra và mở cánh cửa sổ của căn phòng. Không khí mùa xuân tràn vào khắp gian nhà nhỏ nhắn, cảm giác thoải mái vô cùng. Thế nhưng...

Một lần nữa, cảm giác thoải mái lại bị chen giữa bởi một cảm giác thiếu vắng, và một hình bóng của một thiếu nữ tóc vàng mang thân hình nhỏ nhắn lướt qua đầu.

Cảm giác này có lại từ khi tôi chia tay mối tình đầu của mình, đó là một cô nàng nhí nhảnh làm chung với tôi ở chỗ làm thêm. Nguyên do chia tay là vì tôi đi công tác cùng ba quá nhiều mà không thèm ngó đến cô nàng. Và thế là chúng tôi chia tay cách đây 2 tháng, chấm dứt mối tình đầu tiên mang bao đau khổ, ngậm ngùi sau 10 tháng bên nhau.

Hay là mình nên đi dạo nhỉ? Thời tiết đẹp thế này mà không đi dạo thì tiếc biết mấy.

Và tôi đã gạt phăng mọi suy nghĩ vẩn vơ trong đầu rồi bước ra khỏi căn phòng.



Vừa đi vừa vươn vai, tràn không khí mát rượi tràn vào phổi và được dẫn đi khắp cơ thể, cảm giác nhẹ nhõm hẳn.

Nhưng sự nhẹ nhõm đó đã kết thúc khi tôi dừng chân trước một gốc cây hoa anh đào. Tại nơi đây, tôi đã nói chuyện với một ai đó, người mà tôi không biết đó là ai và cũng chả rõ mình nói chuyện gì.

Mọi thứ cứ luẩn khuất khiến tôi rất mệt mỏi, rốt cuộc hình bóng người đó là ai cơ chứ?

Đã nhiều lần tôi ngồi yên vị một nơi yên tĩnh nào đó và cố nhớ cho được cái bóng hình đó cuối cùng là ai, nhưng tất cả vẫn đi vào ngõ cụt.

"Mẹ ơi, bé mèo dễ thương quá."

Đang đứng trôi lững lờ giữa dòng suy nghĩ mông lung. Thì giọng một cô bé nào đó kéo tôi tỉnh lại.

Đưa mắt nhìn về phía nơi phát ra giọng nói dễ thương đó. Một cô bé tóc màu vàng óng chấm vai, thân hình nhỏ nhắn của một học sinh tiểu học nhưng lại toát lên vẻ thiếu nữ xinh đẹp lạ thường. Nước da mang màu trắng tựa như tuyết đầu mùa, làn gió mạnh thổi cho hoa anh đào bay mang sắc hồng phấp phới trộn lẫn với làn da đó khiến cho em ấy càng toát lên vẻ thiếu nữ tuổi mới lớn.

"Giống quá...", tôi đứng chết trân, ngắm nhìn nhan sắc xinh đẹp đó. Cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng, tôi muốn đến bắt chuyện với em ấy. Đó là một sự thôi thúc đang diễn ra trong tim.

Nhưng ngay khi tôi vừa có ý định bước đến, thì một cô gái cũng mang mái tóc màu vàng bước đến và nắm lấy tay em ấy rồi nói:

"Nào đi nào, mẹ dẫn con đi ăn kem nhé."

Lại một lần nữa tôi bất ngờ toàn tập, chả rõ là do tôi ảo tưởng hay nhìn về góc độ này thấy vậy. Người phụ nữ đó rất giống mẹ của tôi.

"Vâng", tiếng đáp của cô bé ấy lanh lảnh trong trẻo vang lên trong bầu không khí ấm áp ngày xuân.

Và tôi cứ đứng đó, nhìn nụ cười tươi toả nắng của hai người họ cho đến khi khuất hẳn trong dòng người đông đúc trước mắt.

Phải chăng đây là mơ...

"..."

Tôi nhếch khoé miệng cười thầm.

Sau đó cất gót quay đi.

Trong lòng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, cảm giác nặng trĩu bởi hình bóng người con gái mang mái tóc vàng ươm đã tan biến, thay vào đó là nụ cười của cô bé lúc nãy. Một nụ cười mang đầy sức sống mãnh liệt, một nụ cười đẹp đến mức tôi không có lời nào mà tả lên được.

Và tôi cứ thế bước đi trên con đường trải đầy cánh hoa anh đào. Cảm thấy hạnh phúc thật đấy.

*leng keng*

Âm thanh vui tai rung động nhẹ không khí xung quanh. Làn gió nhẹ nhàng thổi qua cái chuông nhỏ hình con mèo màu đồng được đeo trên cổ tôi khiến nó phát ra âm thanh như chuông gió.

Một âm thanh thật hay...

Một âm thanh...

Của sự mãn nguyện.

Hết.

Trích lời từ tác giả:
"Dù cho có là thần linh hay là phàm nhân đi chăng nữa. Nếu duyên số trời đã định thì ắt sẽ gặp lại nhau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro