Chương 111: Không Muốn Xa Rời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiêu Chiến cắn môi dưới, quay đầu đi.

- “Tiêu Chiến !” Vương Nhất Bác quýnh lên, nắm cằm buộc y nhìn qua, “Nói chuyện đi nào, đến cùng sao thế này?” Cái gì mà không muốn để hắn đi? Hắn đi nơi nào cũng sẽ mang theo mèo nhà mình, Tiêu Chiến đang suy nghĩ cái gì chứ?

Bởi vì động tác này lại làm đau y, Tiêu Chiến chỉ cắn nhanh môi dưới, không phát ra một chút thanh âm, trong đôi mắt lưu ly nhạt màu tràn đầy đau xót, lẳng lặng nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác rốt cuộc tỉnh táo lại, lúc này mới ý thức được bản thân đang làm cái gì, vội vàng bỏ tay ra.

Người dưới thân nhân nhẹ nhàng run run, đôi môi hồng nhạt cắn ra máu. Vương Nhất Bác nhìn mà tim như bị đao cắt, vươn tay muốn ôm y, lại bị y né tránh.

Tiêu Chiến cuộn tròn thân thể lại, từ từ lui về trong góc, một đôi tai trắng tuyết trên đỉnh đầu rủ ngược về phía sau, tựa như mèo bị đánh, ngày thường rất kiêu ngạo nhưng một khi ngươi đánh nó, nó liền sẽ rất sợ ngươi.

- “Bảo bối……” Vương Nhất Bác đau lòng đến mức hít thở không nổi, lại gần mạnh mẽ ôm lấy người vào trong lòng.

- “A……” Tiêu Chiến dùng sức đánh hắn, bàn tay biến ra móng nhọn dùng lực cào hắn.

Vương Nhất Bác mặc kệ y giãy dụa như thế nào, chỉ là cường ngạnh ôm chặt lấy người, bị hung hăng cắn bả vai cũng không để ý: “Không sợ, không sợ, vừa rồi là ta không tốt, cho em đánh lại, ngoan, không sợ.” Nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng nhẵn nhụi kia, Vương Nhất Bác thấp giọng trấn an một lần rồi lại một lần. Bảo bối ngày thường nâng trong lòng bàn tay cũng sợ làm đau, thế nhưng bị chính hắn làm thương tổn.

Vì sao lại biến thành như vậy? Đến cùng nơi nào xảy ra vấn đề?

Có tâm muốn hỏi Tiêu Chiến một chút, nhưng hiển nhiên hiện tại không phải là thời điểm tốt để hỏi, Vương Nhất Bác không dám nói thêm nữa, chỉ là ôm người nằm xuống, dịu dàng dỗ: “Ta nơi nào cũng không đi, không có em ta sống như thế nào đây? Dù có cho ta phi thăng ta cũng không đi.”

Tiêu Chiến đang cắn hắn bỗng dừng lại, vẫn duy trì tư thế cắn bả vai Vương Nhất Bác, đôi tai lông trên đỉnh đầu chuyển chuyển, rồi sau đó lại vẫy vẫy một chút rồi gục  xuống.

- “Tiêu Chiến, ta chỉ muốn hỏi em, em không muốn song tu với ta không phải là vì không thích song tu với ta đúng hay không?” Vương Nhất Bác vươn tay, muốn sờ sờ kia đôi tai bông bông đáng thương kia, lại sợ dọa đến y đành sửa lại xoa xoa đầu.

Tiêu Chiến hơi mím môi không nói lời nào, đôi tai run run chậm rãi lộ ra màu phấn hồng.

Vương Nhất Bác nhìn mà muốn khóc lại muốn cười, nhịn không được lại gần, hôn hôn xuống cái trán mướt mồ hôi kia: “Ta biết rồi.”

Ngươi biết cái gì? Tiêu Chiến yên lặng nâng tay.

- “Á! đau đau đau! Đừng cắn nơi này, a a a!” Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến rốt cuộc đã bình tĩnh lại hung hăng chỉnh sửa một trận.

Thái Thủy treo ở  trên cây cột làm đế đèn nói với đế đèn bên cạnh: “Ngươi xem đi, cái này kêu là tự làm bậy không thể sống, ầy, được rồi, ngươi một cái đế đèn cũng không biết cái gì gọi là tự làm bậy.”

Khi đạt được vết cào đầy mặt cộng thêm cánh tay đầy dấu răng sau, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng dỗ mèo xong, nhìn gương mặt y còn chút trắng bệch, đau lòng không thôi, lại gần liếm liếm xuống đôi môi mỏng kia.

Chất lỏng của bất tẫn mộc là thuốc trị thương tốt nhất, miệng vết thương thật nhỏ trên môi kia rất nhanh liền có thể khép lại, Vương Nhất Bác nhân cơ hội lại hôn một cái, đợi Tiêu Chiến ngủ, mới xem thương thế phía bên dưới.

May mà lúc trước có thoa Hợp Hoan lộ, nên không có nứt ra, chỉ là có chút sưng đỏ, nhưng bởi vì dính chất lỏng của bất tẫn mộc, nên đang tự chậm rãi giảm sưng. Vương Nhất Bác nuốt nuốt nước miếng, chậm rãi khép lại đôi chân thon dài, từ trong bảo hộ cổ tay móc ra thảm mỏng đắp lên người Tiêu Chiến, lại hướng đế đèn đồi mồi vẫy vẫy tay.

- “Làm gì?” Thái Thủy biến thành miệng rộng bay qua đến.

- “Song tu nhiều có tác dụng không tốt nào không?” Vương Nhất Bác nhìn nhìn Tiêu Chiến ngủ, đôi mắt thâm trầm.

- “Hả?” Thái Thủy uốn éo,“Tui đưa là công pháp song tu tốt nhất, có thể có chỗ nào không tốt? Song tu có thể tăng tiến tu vi, chữa trị thần hồn, linh nhục tướng hợp, xúc tiến cảm tình, sinh con đẻ cái…… Khụ, đương nhiên, hai người sẽ không sinh con cái.”

- “Vậy Tiêu Chiến làm sao lại kháng cự?” Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn Thái Thủy, chẳng có tâm trí so đo nó hồ ngôn loạn ngữ.

- “Có lẽ mèo nhỏ đang lo lắng anh phi thăng không cần y?” Thái Thủy bắt đầu bậy bạ.

- “Tốt, ngươi có thể cút.” Vương Nhất Bác thưởng cho nó một quả cầu lửa, đá Thái Thủy đến dưới đáy bảo tọa. Là huyết mạch của thượng cổ đại yêu, tư chất Tiêu Chiến còn tốt hơn so với hắn, hắn là thân thể thần mộc, còn cần tìm hiểu tâm cảnh, tu luyện chiêu thức, mà Tiêu Chiến chỉ cần ngủ ở một nơi linh khí đầy đủ là có thể thành tiên!

Đến cùng là chỗ nào không đúng chứ?

Bên kia, Huyền Cơ dùng xác rùa đập tông chủ Thanh Vân Tông xong, liền cùng hắn ra tay tàn nhẫn.

Nguyên bản huấn linh giác chỉ hữu dụng đối với linh thú ký huyết khế, chỉ có loại  Đinh Hộ làm mới có tác dụng với toàn thể yêu thú. Đinh Hộ biến thành tên ngốc, Lưu Vân Tông lúc trước vì giấu diếm tin tức, phân phát huấn linh giác trong kho cho các phái, mỹ danh viết là tạo phúc cho đồng đạo, do đó làm ra giả tượng là Đinh Hộ không có việc gì.

Bởi vậy, trong tay Thanh Vân Tông hiện tại cũng có loại huấn linh giác này. Thổi giác là tu sĩ nguyên anh, lực lượng không kém, thanh âm vang lên, đầu Viêm Liệt liền bắt đầu ân ẩn đau, động tác của Huyền Cơ đang đối chiến giữa không trung trong nháy mắt chợt hơi ngưng lại.

Người khác nhìn không ra, tông chủ Vân Trúc chân nhân đối chiến cùng hắn lại nhìn thấy rõ ràng: “Huyền Cơ, ngươi quả nhiên là yêu thú a!”

- “Mẹ nhà ngươi!” Huyền Cơ ném ra một cây roi, roi kia toàn thân tối đen, trong chứa quang hoa, chính là một trong những “sính lễ”  Vương Nhất Bác đưa tới, nhẹ nhàng quật một cái, lực chân nguyên bàng bạc phá không mà ra, ngay lập tức lao tới bên mặt Vân Trúc, xé ra một vết thương thật lớn.

- “Sư thúc, đừng xúc động!” Viêm Liệt ngự kiếm xông lên, hướng về phía tông chủ Thanh Vân Tông vẩy ra đống đinh nhỏ,  đinh kia mang theo linh lực hỏa tinh thuần, gặp phải lồng phòng ngự của Vân Trúc chân nhân liền nổ tung, bùm bùm vang không ngừng.

- “Làm cái gì?” Huyền Cơ giống như lơ đãng trong nháy mắt, đánh lệch một cây đỉnh, thẳng tắp hướng về phía tu sĩ thổi giác, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, chặt chẽ ghim vào huấn linh giác người nọ thổi ngoài miệng, oành một tiếng nổ tung.

- “A –” Người nọ kêu thảm thiết một tiếng, ném huấn linh giác bắt đầu lăn lộn ra đất.

- “Nơi này không thích hợp ở lâu, chúng ta đi mau,” Viêm Liệt nói với Huyền Cơ, rồi sau đó quay đầu đối với người Thanh Vân Tông cao giọng nói, “Chúng ta có ý tốt đến đưa di thể, chư vị lại đối đãi như thế, thật sự khiến người lạnh tâm, đợi chúng ta trở về bẩm báo tông chủ, chuyện hôm nay chắc chắn lấy lại công đạo!”

Dứt lời, Huyền Cơ nắm lấy Viêm Liệt, lấy tốc độ hóa thần tu sĩ, nháy mắt lủi ra ngoài, kề đó cũng đưa ra một đại chiêu, dâng trào cuồn cuộn ngất trời mà đến, trong phút chốc bao phủ đại điện Thanh Vân Tông.

- “Tông chủ, cần phải truy kích?” Đệ tử Thanh Vân Tông dò hỉu Vân Trúc chân nhân.

- “Không cần,” Vân Trúc búng y bào, hừ lạnh một tiếng, hơi hơi nheo lại mắt, “Đi truyền lời cho tông chủ Lưu Vân Tông, nói bổn tọa đã xác định, trưởng lão bên trong Ốc Vân Tông cũng là yêu tu.”

Đệ tử kia cũng không dám hỏi nhiều, trực tiếp lĩnh mệnh mà đi.

Sứ giả Thanh Vân Tông đang hướng Lưu Vân Tông xuất phát, ngay trước đó, một tin tức khác đã thông qua thám tử Bách Văn Các đưa đến trong tay Lưu Bích.

Lưu Bích nhìn nhìn đệ tử nội môn bởi vì đụng phải ả mà không ngừng giải thích, ý bảo không có gì, bàn tay giấu dưới tay áo cũng không khỏi siết chặt, đợi xoay người trở về ngọn núi của mình, lúc này mới chậm rãi mở ra ngọc giản lớn bằng một móng tay trong lòng bàn tay. Nhìn nhìn dấu hiệu hỏa diễm trên ngọc giản, lại nắm chặt. Không ngờ thế lực Đoán Thiên đã xâm nhập đến tình cảnh như thế, ngay cả đệ tử nội môn Lưu Vân Tông cũng thu mua.

Thực ra này cũng không phải là Vương Nhất Bác thu mua, mà là bút tích của Xích Tường lúc trước. Xích Tường gã này dã tâm thật lớn, bên trong các đại tông môn chính đạo đều sắp xếp nằm vùng, hắn vừa chết, mấy thế lực này liền lời cho Vương Nhất Bác.

Bên ngoài gió nổi mây phun, Vương Nhất Bác xuyên thấu qua vài mái ngói lưu ly trong suốt trên đỉnh đại điển, nhìn thiên không, xem ra trời sắp rung chuyển rồi.

Lúc trước mèo nhỏ thích leo trèo trên dưới, tìm không thấy Đoán Thiên lại sẽ sốt ruột, Vương Nhất Bác sắp vài miếng ngói lưu ly trong suốt trên đỉnh đại điển, để cho mèo nhỏ lúc phơi nắng cũng có thể nhìn thấy hắn. Nay nghĩ đến, Tiêu Chiến đối với hắn không muốn xa rời, có lẽ so với hắn đối Tiêu Chiến còn sâu hơn nhiều.

Bởi vì cũng không phải thời gian mà ngày thường ngủ, chỉ là mới vừa bị ép buộc mà mệt mỏi, Tiêu Chiến ngủ một lát liền tỉnh lại, nhìn thấy Vương Nhất Bác đang ngẩn người nhìn đỉnh phòng.

Chậm rãi vươn tay, dùng ngón tay thon dài câu lấy tóc Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác quay đầu, ánh mắt tràn đầy dịu dàng, lại gần, hôn hôn mắt y: “Còn đau hay không?”

Tiêu Chiến lắc lắc đầu, ngáp một cái.

Vương Nhất Bác  vươn tay kéo lấy người vào lòng, chỉ vài vài miếng ngói trên trần nhà: “Còn nhớ mái ngói kia hay không?”

Tiêu Chiến theo ngón tay hắn nhìn quá, đó là vị trí y thường xuyên ngời, có đôi khi ánh nắng vừa đủ, Vương Nhất Bác lại muốn đứng ở chỗ râm trong đại điện bàn chuyện, y liền tự mình bò lên trên đỉnh phòng. Thế nhưng đỉnh phòng rất cao, mỗi lần y đi lên liền xuống không dược, liền hả họng meo hai tiếng, Vương Nhất Bác trong đại điện đều có thể nghe được. Mặc kệ đang nói chuyện gì, hắn đều có thể ném một đám thuộc hạ, chạy đến nhảy lên nóc nhà ôm y đi xuống.

- “Em có biết tại sao ta lại chiều em như thế không?” Vương Nhất Bác quấn lấy một lọn tóc trắng tuyết nơi đầu ngón tay, “Bởi vì ta muốn để cho em không rời khỏi ta, chỉ có ta mới có thể làm cho em món đồ chơi tốt nhất, cá nướng tốt nhất, bàn cào tốt nhất, ai cũng không thể cướp em từ trong tay ta.”

Tiêu Chiến lẳng lặng nghe, dần dần trợn tròn ánh mắt.

- “Cho nên em xem, ta đây không phải rất thành công hay sao?” Vương Nhất Bác cười cười, khẽ hôn xuống khóe môi nhạt màu kia, “Cho nên bảo bối, muốn cái gì thì nói cho ta biết, em không nói làm sao có thể biết được là ta có muốn hay không?”

Đôi tay đang đặt trên ngực Vương Nhất Bác chợt siết chặt, xé rách áo trong mỏng manh, móng vuốt chưa kịp thu quẹt ra vài đường cào trên lồng ngực rắn chắc: “Nếu ta muốn ngươi lưu lại ở nhân gian, không thành tiên thì sao?”

Vốn tưởng rằng Vương Nhất Bác sẽ kinh ngạc, sẽ do dự, ai ngờ hắn ngay cả mày cũng đều không nhíu, không chút nghĩ ngợi liền nói: “Có gì không thể?”

**** Vở kịch nhỏ :

[ Phần ta có tuyệt chiêu đặc thù luyến ái]

Phóng viên hổ vằn: Hai vị đối với người yêu có tuyệt chiêu gì sao?

Vương Nhất Bác : Chiều hắn, chiều hắn, chiều đến vô pháp vô thiên ai cũng chịu đựng không được

Thiên Lang & Huyền Cơ:QAQ

Móng Nhỏ: Cào hắn, cắn hắn, đánh tới khi hắn ngoan ngoãn nghe lời không dám nhìn người khác mới thôi

Vương Nhất Bác :QAQ

Phóng viên hổ vằn:…… Ở trên là kỹ xảo đặc thù của nhân sĩ chuyên nghiệp, người thường chớ bắt chước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro