Chương 102

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Tây Tây Đặc

Lý Chính kéo Kiều Kiều ra ngoài hít thở thông khí, trong miệng hắn ngậm ống hút mỏng, cả khoang miệng toàn là vị thuốc đắng.

“Hơi nước trong tòa nhà dày hơn ngày hôm qua.” Kiều Kiều xoa xoa cánh tay ướt đẫm của mình.

“Đều bị bệnh chàm rồi đây này.” Lý Chính thở dài.

“Bệnh chàm là bệnh gì?” Kiều Kiều ngây thơ nhìn cậu ta, “Ra làm sao, cho tôi nhìn thử với.”

Lý Chính hút hết chai nước thuốc, nghiêm túc nói: “Nơi đó chỉ có vợ tương lai mới có thể coi, người khác không được phép.”

Kiều Kiều chớp mắt: “Trên xx hả?”

Lý Chính: “…………”

“Bà cố nội nhỏ ơi, anh không muốn ngồi trên chiếc xe cút kít này, em nhanh thả cho anh xuống đi, anh thấy sợ lắm.” Cậu ta, một thanh niên cao lớn lại đột nhiên tỏ ra vẻ thẹn thùng.

Kiều Kiều đánh hắn.

“Ui da, đau đau đau, nhẹ chút.” Lý Chính khoa trương kêu đau, nhưng lại đứng đó bất động, hắn nhìn chăm chú vào nữ hài trước mắt, cảm thấy cô có khí chất xuất chúng, lớn lên đã thanh thuần lại có phần cách biệt với mọi người, khóe mắt đuôi lông mày không dày cũng không nhạt, đều rất vừa phải, chỗ nào cũng là đẹp nhất.

Lý Chính cảm thấy trong lòng tràn ngập nước soda, sôi trào sủi bọt: “Kiều Kiều.”

Nữ hài đang nhìn xuống lầu nghe thế thì nghiêng đầu, khuôn mặt sáng ngời hỏi: “Hả?”

Lý Chính ngơ ngác nhìn cô: “Anh thích……”

“Ở đó có cái gì kìa?!” Kiều Kiều kinh ngạc kêu lên.

Lý Chính nghẹn lại lời muốn nói, hỏi: “Ở đâu đâu?”

“Kia kìa, ở ngay kia!” Kiều Kiều duỗi tay xuống, chỉ về phía đối diện lầu hai, “Anh nhìn thử xem, hành lang ở đó có treo thứ gì phải không?”

“Hình như là treo…… Má, là người, treo người……” Lý Chính đơ người đứng đó một lúc rồi nhanh chóng chạy xuống lầu, không quên nắm lấy Kiều Kiều.

Lý Chính tuổi trẻ tràn đầy năng lượng, thực mau đã cho một nửa tòa nhà nổ tung bằng tin tức mới mà chỉ bằng sức của một người.

Cả đám người Trần Ngưỡng tập trung bên ngoài cửa phòng 201, trước mặt bọn họ là một thi thể phụ nữ treo ngược, đây là thi thể thứ hai của hôm nay, thẻ công tác rớt trên mặt đất cho thấy danh tính của thi thể không đầu.

Trần Ngưỡng cầm thẻ công tác lên, chợt bên tai vang lên một tiếng nói nhỏ: “Nơi này có mùi thuốc lá.”

Khói thuốc? Tim Trần Ngưỡng đập nhanh hơn: “Quái vật lưu lại?”

Triều Giản chống nạng đáp: “Có lẽ.”

Trần Ngưỡng bình tĩnh quơ quơ đèn pin, không thấy được tàn thuốc ở gần đây, nhưng anh tin vào khứu giác của Triều Giản, Triều Giản nói có mùi thuốc lá, thì nhất định là có.

Dù anh không ngửi thấy gì cả.

Đầu óc Trần Ngưỡng đang nhanh chóng chuyển động, trong đội lúc này có 10 người đàn ông còn sống.

Trịnh Chi Đàm cùng Phan Lâm ở lầu 4 không đi xuống, lúc này ở tại đây có tám người đàn ông, trừ bỏ anh cùng Triều Giản, sáu người còn lại là Dư ca, Vương Hạo, Lý Chính, Trương tổng, Lưu Liễu, Tiểu Tôn.

Nhưng phụ nữ cũng sẽ hút thuốc, không phải chỉ có nam giới mới hút, cho nên cũng không có cách nào loại trừ đi, suy nghĩ của Trần Ngưỡng lại bế tắc, anh giả vờ gãi chóp mũi rồi lấy tay che miệng dùng giọng rất nhỏ hỏi Triều Giản: “Cậu có thể xác định được mục tiêu thông qua mùi thuốc lá không?”

“Không thể.” Triều Giản nói.

Trần Ngưỡng giấu đi vẻ thất vọng, quan sát tình hình hiện tại, chỉ có anh và Triều Giản đứng cạnh thi thể, còn những người khác thì đứng cách đó khoảng một thước.

Hồi sáng chị Vương đã nôn rất nhiều, bây giờ lại nôn ra nữa, chất nhầy nôn ra có cả máu, cả người thoạt nhìn như sắp chết, Kiều Kiều cùng người câm một người một bên chiếu cố chỉ.

Dư ca và những người đàn ông khác đều ngơ ra, đôi mắt trống rỗng vô thần, do quá sợ hãi hết lần này đến lần khác đã làm thần kinh của bọn họ gần như mềm nhũn, không thể nào vực dậy được.

Trần Ngưỡng không có phát hiện dị thường gì, anh mím môi nhìn thi thể, thi thể này cũng giống như thi thể trước, treo ngược trên trần nhà, không có đầu.

Trên bức tường kín phản chiếu một hình lục giác vẽ bằng máu.

Trần Ngưỡng nghĩ trăm lần cũng không ra, hình lục giác, thi thể không có đầu, hai cái thông tin này có thể hình thành loại nhắc nhở cấm kỵ gì?

Cái chết của cô gái đeo kính gây ra phản ứng lớn hơn  trước, không vì lý do nào khác ngoài việc cô có khuôn mặt loli, nhưng dáng người nóng bỏng, lúc ăn mặc chỉnh tề rồi đeo kính thì lại toát ra khí chất của phái học giả.

“Cô Trần xinh như thế, quái vật sao nỡ giết cô ấy như vậy chứ.” Tiểu Tôn khổ sở hít nước mũi, hắn chỉ cao 170, mặc áo sơ mi quần tây, tay chân gầy guộc, đầu to, giống cây tăm xỉa răng chọc vào một cái màn thầu hấp chính.

Trong đội còn có một người khác cao 170, mặc trang phục chuyên nghiệp của nam giới, tên Lưu Liễu, anh ta ở cạnh công ty Tiểu Tôn, nhưng cả hai không thành lập thành phân đội nhỏ.

Bởi vì bọn họ đều cảm thấy đối phương quá cùi bắp, 0+0 cũng bằng 0, thà một mình còn hơn.

Lưu Liễu nghe Tiểu Tôn nói xong, cảm thấy đối phương quả thật là một tên ngu hết nói nổi: “Quái vật còn để ý nhìn xem mặt mũi trông như thế nào?”

Người xung quanh nghe thấy cũng chú ý tới chuyện bên này, Tiểu Tôn sợ bị mọi người nghi kỵ, vội vàng mắng Lưu Liễu: “Hỏi chuyện này thì nhìn tôi làm gì? Tôi lại không phải là quái vật.”

Lưu Liễu bị nước miếng của cậu ta phun đầy mặt, hắn lau đi lau lại vài lần nhưng vẫn cảm thấy thối, cuối cùng chửi một tiếng: “Đồ khùng.”

Tiểu Tôn đẩy hắn: “Nói ai khùng hả, mày chính là quái vật đúng không!”

“Nói mày đấy, đồ khùng hết thuốc chữa!” Lưu Liễu lập tức liền chống trả, đẩy còn mạnh hơn đối phương.

Dư ca cùng Vương Hạo tiến lên can ngăn.

Cuộc chiến vẫn được tiếp diễn và bằng một cách nào đó, bốn người đã lao vào đánh nhau.

Lý Chính vốn còn đang loay hoay tìm cách ngăn cản cuộc chiến, nhưng vừa đến gần đã bị cho một đấm, còn không biết cú đấm đó là của ai, hắn chửi một tiếng 'má' rồi cũng gia nhập chiến cuộc.

Các vị hảo hán không tìm ra chút manh mối nào, lại không đánh được quái vật, không thể trốn thoát, bất lực nhìn đồng đội của mình ngày càng ít đi, hơn nửa độ ẩm trong tòa nhà dày đặc khiến toàn thân khó chịu, cả đám đều sắp điên rồi.

Khuỷu tay của Lưu Liễu huýt trúng ngực của Lý Chính, giây tiếp theo bị thứ gì đó đập vào đầu.

Đó là một chiếc túi nhỏ, màu hồng.

Lưu Liễu: “……”

Lý Chính: “……” Hắn cầm chiếc túi nhỏ lên siết chặt trong tay, một tay còn lại cố gắng xử lý mấy cú đấm đá loạn xạ.

Trần Ngưỡng không để ý đến đám người Dư ca đang giải phóng áp lực trong lòng, anh suy nghĩ lời nói của Tiểu Tôn, quái vật là một trong những nhiệm vụ giả có mặt ở đây, phương thức suy nghĩ của nó vẫn giữ được đặc điểm của con người, có lẽ thật sự sẽ xem mặt.

Nếu một cô gái xinh đẹp vi phạm điều cấm kỵ, nó sẽ xuống tay nhẹ một chút, thậm chí có thể nói chuyện với người đó trước khi ra tay, thay vì đi ra liền bóp gãy đầu đối phương.

Người câm tiến lại gần và đưa cho Trần Ngưỡng tờ giấy ghi chú, anh xem dưới ánh đèn pin.

【 ca ca, nhân số không đúng, còn thiếu hai người. 】

Trần Ngưỡng nheo mắt, anh nhanh chóng đếm lại một lần, mí mắt càng giật mạnh hơn, theo lý thuyết số người còn sống bây giờ là 16.

Ngoại trừ Trịnh Chi Đàm cùng Phan Lâm ở phòng làm việc trên lầu, nữ nhân viên bàn giấy điên điên khùng khùng, luôn miệng khẳng định gần một nửa đội ngũ là quái vật đã lẩn trốn và biến mất suốt thời gian qua ra,  thì ở đây phải có 13 người mới đúng.

Nhưng sau khi đếm xong, chỉ có 11 người.

Có hai người vắng mặt, Trần Ngưỡng hồi tưởng một chút, hình như là một nam một nữ, hai người không phải cùng một công ty.

Vừa rồi Lý Chính lớn tiếng làm ầm ĩ như vậy để mọi người tập trung lại, sao bọn họ có thể không nghe thấy được.

“Đừng đánh nữa!” Trần Ngưỡng cầm lấy nạng của Triều Giản phang cho vài cái đánh tan cuộc chiến, anh ngắn gọn kể lại mọi chuyện đã xảy ra, mọi người lập tức bỏ cảm xúc cá nhân sang một bên, đi từng công ty một kiểm tra.

Một lát sau, Trần Ngưỡng và những người khác đã tìm thấy hai nhiệm vụ giả ở phòng 302, một người đã chết, người còn lại ngất xỉu trên ghế.

Người chết là cậu thanh niên.

Khi thi thể không đầu thứ nhất xuất hiện vào buổi sáng, tư duy và logic của nam thanh niên vẫn rất rõ ràng, để tránh cho mọi người gây thêm hoảng loạn, cậu ta còn nhấn mạnh rằng nữ hài chết không phải do đi kiếm điện thoại, mà là vì xúc phạm cấm kỵ.

Hiện tại cậu ta bị treo ngược trong văn phòng, trở thành cái xác không đầu thứ ba trong vòng này.

“Lại một người nữa……” Dư ca dùng bàn tay run rẩy muốn lấy nửa bao thuốc lá đưa cho những người khác, nhưng không ai lấy, hai ngày nay ai cũng hút quá nhiều, đều bị đau họng

Dư ca tự mình châm một điếu, anh ta nhận ra ánh mắt của Trần Ngưỡng, đưa hộp thuốc lá qua.

Trần Ngưỡng tùy ý xua xua tay, anh dựa vào Triều Giản nhìn hình lục giác trên tường, không biết đang suy nghĩ gì.

“Tỉnh tỉnh.” Kiều Kiều ấn nhân trung của cô gái đang xỉu, “Cổ tỉnh rồi này.”

Cô gái ngơ ngác mở mắt ra, hoang mang di chuyển tròng mắt, ngay sau đó ôm đầu hét lên sợ hãi.

“A!” Cô gái hét lên như điên, toàn thân run rẩy kịch liệt,  cô mặc chiếc váy văn phòng bó sát dài đến đùi, hai chân vô thức dang ra trong khi run rẩy……

Trần Ngưỡng đứng đối diện với cô gái lập tức dời đèn pin đi, anh có chúc bối rối nhìn xung quanh, như đang tìm kiếm gì đó, rồi lại không biết rốt cuộc là thứ gì.

Đúng lúc này, một chiếc áo khoác bay qua mắt anh, rơi trúng vào đùi cô gái.

Trần ngưỡng thấy thế mới nhận ra đây chính là thứ mình đang tìm, anh gãi gãi sau gáy, nhỏ giọng nói với Triều Giản, người vừa ném áo khoác: “Cậu phản ứng nhanh thật.”

Khóe môi Triều Giản mím thành một đường thẳng. không muốn nói chuyện với anh.

Cô gái vẫn còn run rẩy, Kiều Kiều nhận ra điều gì đó, cô nàng còn chưa kịp kìm chế biểu cảm thì những người còn lại đã ngửi thấy…… Một mùi khai khái.

Chất lỏng loãng nhỏ xuống ghế, tích xuống sàn, cô gái trẻ cũng choáng váng, run rẩy ôm mặt khóc, cả đời cô chưa bao giờ xấu hổ hay sợ hãi đến thế

“Này, chuyện này……” Kiều Kiều liếc nhìn thẻ công tác của cô gái, “Giai Giai, không có sao đâu mà, chỉ cần còn sống là tốt rồi, không có gì quan trọng hơn việc còn sống hết.”

Giai Giai cũng không nghe lọt được, cô nàng khóc đến run rẩy.

Kiều Kiều luống cuống tay chân nhìn về phía những người khác: “Các người……”

Tiếng nói đột nhiên im bặt.

Tình huống hiện tại có chút xấu hổ, nam giới đến gần Giai Giai đoạn thì không tiện, phái nữ bao gồm cả cô nàng cũng chỉ có 4 người, một người điên điên khùng khùng không biết ở đâu, một người thì không thể nói, còn một người nôn ói đến mức chỉ còn lại có một hơi.

Kiều Kiều mím môi tiếp tục an ủi Giai Giai đang ngồi trên vũng nước tiểu, cô nàng nói đến khô cổ họng mới khiến đối phương ngừng khóc.

“Giai Giai, công ty của bạn không phải ở đây, sao bạn lại không ở trong công ty của mình?” Kiều Kiều nhân cơ hội dò hỏi.

“Tôi, tôi là nhân viên ở A305,” Giai Giai túm lấy áo khoác ở trên đùi, che người mình lại, “Tất cả đồng nghiệp trong công ty của tôi đều chạy, ngoại trừ một mình tôi, lúc đang tìm kiếm thông tin nhiệm vụ thì luôn cảm thấy trong văn phòng vẫn ngồi đầy người……”

Trần Ngưỡng thử tưởng tượng cảnh tượng đó trong đầu, da gà lập tức nổi đầy người, anh đưa tay về phía Triều Giản.

Triều Giản tỉnh bơ bỏ chiếc nạng sang một bên, đưa cái tay không cho anh nắm.

“Tôi thật sự rất sợ, ngày hôm qua đã là cực hạn với tôi rồi.” Đôi vai Giai Giai run rẩy, “Buổi sáng hôm nay lại  chết thêm một người làm tôi càng thêm khủng hoảng, tôi không muốn quay về công ty nên đã cầu xin anh Dương, nói với anh ấy tôi muốn đến công ty của ảnh, Tôi nghĩ chỉ cần cùng ảnh ở cùng nhau thì…… Ảnh là người rất tốt, đã không do dự mà đồng ý.”

“Lúc Dương tiên sinh tìm manh mối, tôi vẫn luôn đi theo ảnh, nhưng trong lòng tôi vẫn luôn nghi thần nghi quỷ, rất sợ dưới bàn đột nhiên có một bàn tay thò ra, lộ ra một khuôn mặt……”

Da gà của Trần Ngưỡng mới vừa biến mất: “……”

“Dương tiên sinh nhìn ra tôi rất sợ, nên bắt đầu trò chuyện với tôi để giúp tôi bớt căng thẳng,” Giai Giai nói đến đây, khuôn mặt chảy đầy nước mắt lại tái nhợt thêm vài phần, giọng nói run rẩy, “Chúng tôi đang nói chuyện thì đột nhiên trong bóng tối vươn ra rất nhiều xúc tu vặn vẹo, chúng nó…… Chúng nó vặn đứt đầu của ảnh, máu chảy rất nhiều.”

Giai Giai hơi điên loạn gãi gãi mặt của mình, cúi đầu nhìn xuống tay.

“Không có…… sao có thể không có, trên mặt tôi rõ ràng bị máu tươi bắn trúng rất nhiều……” Giai Giai nghĩ tới một khả năng, cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng “Hô hô”, thậm chí không có một âm tiết hoàn chỉnh.

Mọi người đều im lặng, khi bọn họ tới, chỉ thấy trên quần áo của Giai Giai có vài vết máu mờ nhạt, nhưng trên mặt không hề có vết máu.

Cô ấy nói máu bắn tung tóe trên mặt mình, nếu thật như vậy chỉ có thể là…… Bị quái vật liếm sạch hết rồi.

Cảnh tượng đó cũng không khó để tưởng tượng, một chiếc lưỡi siêu lớn liếm sạch máu trên mặt cô gái trẻ, sẵn tiện liếm hết máu dính trên quần áo của cô không lãng phí một giọt nào, chỗ nào không liếm được thì ngậm vào miệng mà mút.

Giai Giai sờ vào vết máu mờ mờ trên quần áo, cảm thấy nhớp nháp, ghê tởm nôn ra: “Ọe ——”

Mùi chua lập tức tràn ngập không khí, vốn không khí đã ẩm ướt giờ còn khó ngửi hơn.

Chiếc váy trắng của Kiều Kiều bị dính một chút, nhưng cô nàng không để ý, Lý Chính lại kéo cô lùi ra sau.

“Trần tiên sinh, anh đừng hỏi nữa, cổ không ổn rồi.” Lý Chính ra hiệu cho Trần Ngưỡng nhìn cô gái đang nôn  đến sắp đứt hơi mà chết nói, “Tình huống ngay lúc ấy, cổ không có khả năng nhìn rõ bộ dạng của quái vật được đâu.”

“Nhìn không thấy thật, nó ăn người đâu có cần để lại gần, duỗi mỗi cái đầu ra là được ……” Dư ca nhớ lại hồi ức kinh hoàng, rít một hơi thuốc.

Trần Ngưỡng nhìn cô gái ghé vào trên thế ghế không ngừng nôn mửa, anh biết trạng thái của cô rất kém, nhưng anh vẫn còn vấn đề muốn hỏi.

“Giai Giai, trước khi quái vật xuất hiện, cô cùng Dương tiên sinh đã nói về những đề tài gì?”

Trả lời anh là một trận nôn khan như sắp ói cả dạ dày ra.

“Trần tiên sinh, tôi nghĩ tốt hơn hết là để cổ đỡ hơn chút chúng ta lại hỏi đi.” Vương Hạo mở một chai nước đưa cho Giai Giai.

Giai Giai run tay nhận lấy, chưa uống được ngụm nước nào thì đã đổ hết, vì nôn quá nhiều nên cả người cứ run rẩy.

Thực ra Trần Ngưỡng cũng nghĩ nên cho cô gái trẻ thời gian để bình phục, dĩ vãng anh đều sẽ làm như vậy, nhưng lần này lại nghe được chính mình nghiêm túc truy vấn, kiên trì đến dị thường.

Giống như là nếu không hỏi thì sẽ không còn cơ hội để hỏi.

Trần Ngưỡng áp xuống ý nghĩa quái dị trong lòng, anh thay đổi giọng điệu, ôn hòa hỏi: “Giai Giai, có thể nói cho tôi biết cuộc nói chuyện khi đó của hai người không?”

Cô gái nghiêng đầu dựa vào mép ghế, khóe môi dính nước chua trong dạ dày chảy ra, đứt quãng nói: “Nói công ty của chúng ta đều ở tầng mấy, số mấy, tùy tiện nói, không có gì khác, hai chúng tôi vừa mới bắt đầu nói không được bao lâu, ảnh liền…… ẹo……”

Nôn khan vài tiếng mặt mày liền xanh vờn, hai mắt nhắm chặt.

“Ngất rồi.” Dư ca kiểm tra trạng thái của cô, “Còn muốn ấn nhân chung cho tỉnh nữa không?”

“Thôi đừng ấn, cho cổ ngủ một lát đi.” Kiều Kiều không đành lòng nói, “Cổ đã quá suy nhược.”

Trương tổng người rất ít nói cũng lên tiếng, rất có khí chất của một ông chủ lớn: “Đúng vậy, đứa nhỏ này quá đáng thương, tận mắt nhìn thấy đồng đội tử vong dẫn đến PTSD, nếu yêu cầu nhớ lại lần nữa chẳng phải là sẽ tổn thương nhân đôi sao, huống chi cũng không hỏi không ra cái gì.”

Nói xong còn liếc nhìn Trần Ngưỡng với vẻ mặt chách cứ.

Nếu đổi một trường hợp, Trần Ngưỡng mà là nhân viên của ông ta, thì sẽ không đơn giản chỉ với một cái liếc mắt đơn giản như vậy, mà sẽ là một xấp tài liệu bị ném qua.

Trần Ngưỡng đột nhiên trở thành kẻ xấu, anh không muốn giải thích mà chỉ kéo Triều Giản đi ra ngoài.

Những con quái vật ở vòng này đều đến từ hiệp hội ngoại hình, khi xử lý mỹ nữ 201 còn có thời gian rảnh để hút thuốc, nhưng khi xử lý người đàn ông 302 lại phi thường đơn giản thô bạo, rất công thức hoá, chỉ tập trung vào hiệu xuất công tác.

Mọi người trong văn phòng đều thở phào nhẹ nhõm khi thấy Trần Ngưỡng cùng Triều Giản đứng ở hành lang thay vì đi luôn..

Váy của Giai Giai đã bẩn không thể làm sạch, mọi người phải ở lại đây đợi cô tỉnh lại, cái nơi chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy một cổ thi thể không đầu treo ngược, nếu hai vị đại lão có kinh nghiệm phong phú ở ngoài cửa rời đi, bọn họ sao dám ở.

Giờ nhìn thấy hai vị đó không rời đi, bọn họ liền yên tâm hơn rất nhiều

Lưu Liễu nhờ Kiều Kiều tìm hiểu vận mệnh của chòm sao Song Tử.

“Nhất định muốn biết hả?” Kiều Kiều thật sự không muốn xem cuốn sổ tử vi nữa, cô  nàng khó xử nói, “Nếu lỡ vận khí không tốt, anh sẽ hối hận khi hỏi tôi đó.”

“Yên tâm đi, tôi đã hỏi thì sẽ không hối hận.” Lưu Liễu thân thiện cầu xin, “Xin giúp tôi xem một chút đi, làm ơn.”

Kiều Kiều thở dài: “Được rồi.” cô nàng lấy cuốn tử vi ra, lật sang trang của chòm Song Tử, “Hửm, vận mệnh của anh không tệ đâu.”

“Không tệ là sao, nói rõ hơn chút được không?” Lưu Liễu rất không hài lòng với kết quả này, thái độ hoàn toàn khác khi nãy, tức giận nói, “Có thể sống sót ra ngoài không?”

“Trong đây đâu có viết.” Kiều Kiều cảm thấy cạn lời, nói, “Sổ tử vi chứ có phải thiên thư đâu.”

Lưu Liễu bực bội, cảm thấy xấu hổ, giựt lấy cuốn sách qua nhìn rồi ném trả Kiều Kiều.

“Có biết thương hương tiếc ngọc một chút được không hả thằng kia?” Lý Chính tiếp được quyển sách liền đánh vào đầu của hắn, “Có biết hay không? Hả, có biết hay không?”

Lưu Liễu dùng sức đẩy cậu ta ra: “Cút con mẹ mày đi.”

“Thôi thôi, đừng đánh.” Kiều Kiều ngăn Lý Chính đang chuẩn bị lấy sách tiếp tục đánh người, “Đừng có đánh nhau nữa.”

Lưu Liễu khinh thường hừ lạnh một tiếng, ả đàn bà này thật sự cho rằng mình là tiên nữ chắc, tưởng rằng chỉ cần vài câu nói là có thể thu phục được hắn sau, cũng chả là cái thá gì cả, hắn đang định mở miệng giễu cợt  thì lại nghe thấy đối phương đau lòng nói: “Sách đều phải bị đánh hỏng rồi.”

Lưu Liễu: “……”

Tiểu Tôn cảm thấy Lưu Liễu thực hèn, Kiều Kiều đều nhắc nhở bảo hắn đừng hỏi, là chính hắn một hai phải hỏi, còn nói không hối hận, kết quả là tự vả vào mặt mình chan chát.

Loại chuyện ngu ngốc này hắn tuyệt đối sẽ không làm, một là không hỏi, nếu có hỏi thì phải chấp nhận kết quả.

Tiểu Tôn trộm hỏi Kiều Kiều, vận mệnh của chòm sao Kim Ngưu mấy ngày nay sẽ ra sao.

Kiều Kiều nhìn đi nhìn lại một hồi lâu, do dự nói: “Ngày mai là ngày đại nạn của cậu.”

Khóe miệng hơi nhếch tên của Tiểu Tôn xụ xuống trong nháy mắt, lẽ ra hắn không nên hỏi, hắn hối hận rồi, hắn thật sự hối hận rồi, mặt bị vả đau quá.

“Sách tử vi không phải là thứ để các cô gái nhỏ giết thời gian sau? Tin nó còn không bằng cầu nguyện nhiều một chút.” Dư ca gạt bớt tàn thuốc nói, “Liền lấy ví dụ ngày đại nạn của chòm sao mấy ngày gần đây tới nói, hôm qua là ngày tại nạn của chòm sao Bạch Dương, nhưng Vương Hạo vẫn còn sống khỏe ghe đó.”

“Đúng vậy, ngày hôm qua tôi cũng sợ chết khiếp, nhưng cũng vượt qua được rồi còn gì.” Vương Hạo vẫn còn sợ hãi, ngập ngừng hỏi, “Kiều Kiều, hôm nay vận mệnh của chòm sao Bạch Dương thế nào?”

Kiều Kiều lật sách: “Hôm nay là ngày may mắn của Bạch Dương, đại cát đại lợi.”

Vương Hạo sững sốt một lát, một lúc sau mới phản ứng lại, thở phào một hơi nói: “Thế thì tốt, thế thì tốt.”

.

Ở hành lang, Trần Ngưỡng tắt đèn pin, anh ngồi trên sàn nhà ẩm ướt ăn bơ sữa, trong đầu không ngừng lập đi lập lại thông tin mà Giai Giai tiết lộ.

Dương tiên sinh chị viết ngay trước mặt Giai Giai, trước khi chết còn trò chuyện với cô “công ty của ai ở tầng nào phòng số mấy”.

Ở tầng nào phòng số mấy thì có liên kết gì với điều cấm kỵ……

Ngón trỏ của Trần Ngưỡng vẻ một hình lục giác trên chân, anh vẽ đi vẽ lại nhiều lần, nhưng suy nghĩ vẫn không thể rõ ràng.

Các quy tắc luôn mâu thuẫn với lẽ thường, và cách suy nghĩ thông thường sẽ không có kết quả.

“Cậu có mang nói gì không?” Trần Ngưỡng quay đầu tìm kiếm bóng dáng của Triều Giản trong ánh sáng lờ mờ.

Triều Giản nói: “Vừa nghĩ đến.”

“Cái gì?” Trần Ngưỡng lập tức hỏi hắn.

Triều Giản không nói.

Trần Ngưỡng bóc một khối bơ sữa đưa tới bên miệng Triều Giản: “Cho tôi một chút gợi ý đi.”

Triều Giản cụp mắt liếc nhìn viên sữa, cúi đầu xuống cắn.

Trần Ngưỡng “Tê” một tiếng: “Cậu cắn trúng tay tôi rồi này.”

Triều Giản không chúc hối lỗi nói: “Tôi nhìn không thấy.”

“Ừ nhỉ.” Trần Ngưỡng gật gật đầu, “Vậy giờ cậu nhả ra đi?”

Triều Giản cắn viên bơ sữa, dùng đầu lưỡi nhẹ quét, nói với Trần Ngưỡng đang la lên: “Hình lục giác, không đầu.”

Suy nghĩ của Trần Ngưỡng trong nháy mắt bị 5 chữ này kéo đi, anh xoa xoa đầu ngón tay bị cắn nói: “Tôi biết quái vật lưu lại hình lục giác, thân thể không có đầu, những việc này tôi đều biết, thứ tôi nghĩ không ra chính là hai thứ này kết hợp lại với nhau, thì đại biểu cho điều cấm kỵ gì đây.”

Triều Giản nói: “Anh phải nhảy ra khỏi tư duy cố định của mình.”

“Nào có dễ dàng như vậy.” Trần Ngưỡng theo bản năng cắn đầu ngón tay, hình lục giác, thi thể không đầu, công ty của mọi người ở tầng mấy mã số là mấy, ba thông tin này thật sự có thể tạo thành cấm kỵ sao? Anh không thể tìm ra mối liên hệ nào giữa chúng cả.

Lúc người câm đi ra thì nhìn thấy Trần Ngưỡng đang đang ngẩn người, Triều Giản thì nhìn bộ dạng anh phát ngốc, trong ánh mắt như có đường.

Ánh đèn pin làm Trần Ngưỡng tỉnh táo lại, anh quay người lại hỏi bé người câm: “Giai Giai thế nào?”

【 vẫn bất tỉnh. 】

Người câm đi đến bên cạnh, vuốt thẳng chiếc váy denim của mình rồi cẩn thận ngồi xuống.

【 ca ca, trong chủ đề “Mã số mấy” có ẩn giấu điều cấm kỵ phải không? 】

“Có lẽ là là thế.” Trần Ngưỡng nói.

【 nhưng chúng ta đều không giống nhau, mỗi người có mã số công ty khác nhau, nên không có điểm chung. 】

Trần Ngưỡng vừa định nói “Đúng vậy”, thì hai chữ đó bật ra trên đầu lưỡi, nhưng ngay lúc chúng sắp tuột ra khỏi kẽ răng liền dừng lại.

Không đúng, bọn họ có điểm chung.

Mã số công ty của mọi người đều có một điểm chung.

Chỉ có một điểm!

Đó là……

Trần Ngưỡng há miệng, không tiếng động phát ra âm thanh, anh sai người khụy xuống trước mặt Triều Giản: “Không có đầu, cũng không phải chỉ là thi thể thôi đúng không?”

“Trừ bỏ thi thể, còn có những thứ khác không có đầu.” Trần Ngưỡng đè lên vai Triều Giản, mặt anh để sát vào, hô hấp dồn dập nóng hổi, đôi mắt đen bóng.

Trong cổ họng Triều Giản phát ra tiếng đáp lại: “Ừ.”

Tim Trần Ngưỡng đập như sấm, khi anh xác định phương hướng này là đúng, sương mù trước mắt bắt đầu tiêu tán từng chút một.

Khi thi thể đầu tiên của vòng này xuất hiện, ba thông tin gợi ý là: Hình lục giác đều, thi thể bị treo ngược, không có đầu.

Sau khi thi thể thứ hai xuất hiện, gợi ý vẫn y như cũ, là ba đều nhắc nhở, nhưng mọi người nhất trí tóm tắt gợi ý thành hai cái: Hình lục giác đều, thi thể không có đầu.

Sau đó thi thể thứ ba xuất hiện, lời nhắc vẫn không thay đổi, lúc mọi người trao đổi với nhau, lời gợi ý bị lược bỏ càng nhiều, biến thành “Hình lục giác, không có đầu”.

Trong khoảng thời gian này Trần Ngưỡng nhai đi nhai lại hai cái gợi ý, cố gắng nhai ra chút gì, anh nhai vô số lần nhưng không phát hiện được gì.

Đến bây giờ anh mới hiểu là tại sao.

Anh vẫn luôn tách ra để nghĩ, nhưng thực chất chúng lại liên kết với nhau.

Hình lục giác, không có đầu.

Hình lục giác không có đầu.

Chỉ khác biệt mỗi dấu phẩy, hàm nghĩa cũng đã hoàn toàn khác nhau.

“Tôi biết rồi……” Trần Ngưỡng vừa nói vừa vẽ một hình lục giác trên chân mình , “Tôi biết điều cấm kỵ của vòng này là gì rồi.”

Người câm lập tức chạy vội về văn phòng gọi mọi người ra ngoài, rồi ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Trần Ngưỡng, xem anh giải đề.

Đám người Dư ca không khỏi kích động, bọn họ khó khăn lắm mới kiềm chế được sự tò mò của mình, giơ đèn pin chiếu vào Trần Ngưỡng.

Trần Ngưỡng vẽ một hình lục giác rất lớn lên cuốn sổ, tô đậm.

“Mọi người nhìn hình lục giác này nó có giống không đầu không?” Trần Ngưỡng dùng đầu bút diễn tả chỉ chỉ.

Mọi người lại gần nhìn xem: “Giống.”

“Trần tiên sinh vừa nói như vậy, tôi hình như cũng hiểu được một chút……” Kiều Kiều nheo mắt nói.

“Em hiểu cái gì rồi?” Lý Chính tỏ vẻ không hiểu.

Một số người khác cũng tỏ vẻ giống vậy.

“Hình lục giác, thi thể không có đầu, hình lục giác không có đầu.” Trần Ngưỡng nói, “Hiện tại chúng ta thêm đầu vào cho nó.”

Anh vẽ dọc lên theo hai cạnh trái phải của hình lục giác, thành một cái đỉnh nhọn.

“Thi thể treo ngược, không có đầu.” Trần Ngưỡng lại nói, “Chúng ta dùng phương pháp tương tự, thêm đầu vào hình lục giác bên dưới.”

Đến bước này, một phần ba số người có mặt đều nhìn ra  điều cấm kỵ, hai phần ba vẫn còn ngốc.

“Đây là cái gì?”

“Nhìn ra thứ gì đâu?”

Trần Ngưỡng vẽ một đường hờ ở giữa hình lục giác có thêm hai đầu.

“Giờ thì sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro