103

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Tây Tây Đặc

“Đây là hai……”

Lý Chính phát hiện được điều gì đó, đột nhiên mở to hai mắt, miệng đồng thời ngậm chặt, cơ mặt run rẩy.

Hai chữ A!

2/3 số người lúc đầu còn ngơ ngác đột nhiên giật mình, Trần Ngưỡng vẽ thêm hai cái đầu vào trên và dưới của hình lục giác, sau đó thêm một đường ở giữa hình, biến thành hai chữ A, trên là chữ A bình thường, phần dưới là chữ A ngược.

Trong nháy mắt, cảm nhận được nguy hiểm, sự phòng ngự của mọi người đồng thời được đề cao hết lóc, để đảm bảo an toàn nên không ai hét lên cái từ đó.

Trần Ngưỡng viết phân tích của mình ra giấy.

Hơi thở của mọi người đều rối loạn, điều cấm kỵ trong vòng này vậy mà là một chữ cái.

Không phải tất cả các từ đều bắt đầu bằng chữ “a”, mà là “A” viết hoa.

Tiểu Tôn vẫn không hiểu lầm bầm lầu bầu: “Nhưng chữ cái này thì có liên quan gì đến chúng ta, tự nhiên ai lại nói ra cái từ này.”

“Trời ơi sao mày ngu thế hả con?” Vương Hạo nói, “Tòa nhà này tên là gì?”

Sắc mặt Tiểu Tôn lập tức thay đổi, A3, đây là tòa nhà A3!

A3, tòa nhà A.

Mã số của tất cả các công ty trên tầng 4 này đều là AXXX.

Tòa nhà A3 hay Lầu A còn đỡ, không mấy ai sẽ nhắc tới, nhưng mã số của công ty thì…… Luôn có người tò mò hỏi một câu trong khi trò chuyện.

Nói số thì không sao, nhưng nếu nói Axxx gì đó rõ là phạm ngày điều cấm kỵ.

Không thể nói ra hoàn chỉnh dãy số trên cửa công ty!

“Không tốt!” Vương Hạo đột nhiên la to, “Giai Giai gặp nguy hiểm!” Hắn loạng choạng chạy về phía 302, những  người khác cũng kịp phản ứng, nhanh chóng đuổi theo.

Khi Vương Hạo chạy tới cửa, thân hình cao gầy của hắn hoảng sợ cứng đờ ra.

“Chết…… Chết rồi……” Cây đèn pin trong tay Lưu Liễu run run.

Chùm ánh sáng lắc lư chiếu vào văn phòng, thi thể của cô gái không đầu lọt vào tầm mắt của mọi người ở gần cửa.

Trần Ngưỡng đi phía sau đỡ Triều Giản chống nạng đến gần, anh nhìn rõ tình hình trong văn phòng,vẻ mặt có chút căng chặt, khi quái vật xử lý Dương tiên sinh, không có giết Giai Giai, có nghĩa vào thời điểm đó cô ấy đã không vi phạm điều cấm kỵ.

Vậy chỉ có thể là khi cô ấy đang nói chuyện với bọn họ mới……

Trần Ngưỡng xoa thái dương đang nhức nhối, anh ném ánh mắt dò hỏi về phía những người xung quanh.

Dư ca cùng Vương Hạo tránh né ánh mắt của Trần Ngưỡng, bọn họ tựa hồ biết nguyên nhân, rồi lại băn khoăn điều gì đó nên không tiện mở miệng.

“Là cô!” Lưu Liễu bởi vì vận mệnh chòm sao của mình không tốt nên trong lòng rất khó chịu, hắn không hề có chút băn khoăn mà chỉ vào Kiều Kiều, trừng mắt nói, “Chính là cô ta hỏi Giai Giai tại sao không về công ty của mình, nên Giai Giai mới xúc phạm cấm kỵ.”

Lưu Liễu âm dương quái khí nói: “Sách tử vi của cô có nói hôm nay cô sẽ hại chết người không?Kẻ giết người.”

Sắc mặt Kiều Kiều trắng bệch lui về phía sau một bước, không biết phải làm sao dùng hai tay bụm miệng, nước mắt áy náy và tự trách trào ra khóe mắt.

Lý Chính một tay nắm chặt nắm đấm, một tay ôn nhu ôm lấy Kiều Kiều, sắc mặt rất khó coi.

“Không phải là lỗi của con bé.” Trương tổng đưa ra nhận xét khách quan với vẻ tự cao tự đại của kẻ bề trên, “Con bé chỉ hỏi một câu hỏi hết sức bình thường.”

“Tất nhiên, đây cũng không phải lỗi của người đã chết, lỗi nằm ở chỗ quy tắc rất giỏi dùng những chi tiết vụn vật mà chẳng ai có thể ngờ tới để trêu cợt chúng ta.” Ông ta nói, “Chúng ta nên nhạy bén và lý luận một cách công bằng về việc đúng sai, không thể nói hươu nói vượn.”

Lưu Liễu cảm thấy mặt mình nóng bừng, cảm giác như bị tát vào mặt vài chục cái, làm sao hắn có thể chịu bỏ cái tôi của mình xuống cho được, mà cũng chẳng có bật than để hắn xuống: “Trương tổng, nếu người chết là con gái của ông, thì ông còn có thể ở đây nói mấy lời đường hoàng thế này không, sao mà làm được đúng chứ.... nghe thôi đã thấy vớ vẩn nhỉ?”

Trương tổng nghe hắn nói thế suýt nữa lên cơn đau tim, ông nhanh chóng lấy hai viên thuốc ra nuốt, rồi ngồi xuống đất vuốt ve trái tim mình, không có ý định nói qua nói lại với người trẻ tuổi nữa.

Trong văn phòng có hai cổ thi thể không đầu treo ngược, nhóm người ở cửa không nhúc nhích, tiếng nức nở kìm nén của Kiều Kiều đánh sâu vào màng tai của bọn họ.

Trần Ngưỡng cuối cùng cũng tìm ra được những mảnh ký ức liên quan trong đầu, lúc Kiều Kiều đang nói chuyện với Giai Giai, anh ở bên cạnh cũng nghe được cuộc trò chuyện, nhưng trong nháy mắt anh lại bị phân tâm bởi nữa câu sau của Giai Giai “Văn phòng ngồi đầy người” căng thẳng đến nỗi quên mất nửa câu đầu.

“Trần tiên sinh, nếu anh nghĩ ra điều cấm kỵ sớm hơn một chút thì tốt biết mấy.” Tiểu Tôn thình lình nói một câu, sự oán giận rõ ràng giữa các hàng chữ.

Trần Ngưỡng giữ Triều Giản đang định phang cây nạng  qua, liếc nhìn Tiểu Tôn một cái.

Tiểu Tôn bất giác nhận ra mình đã nói ra điều không nên nói, vội vàng giải thích: “Tôi không có ý trách anh, tôi cũng biết chuyện này không phải cố gắng là có thể nghĩ ra đáp án! Tôi, tôi……” Hắn rất sợ đại lão có kinh nghiệm tức giận cô lập mình, nhưng càng muốn làm sáng tỏ càng không biết phải nói gì, hơn nửa ngày mới đỏ mặt tía tai nhỏ giọng nói, “Tôi chỉ cảm thấy Giai Giai rất đáng thương nên mới nói thế.”

Trần Ngưỡng còn chưa kịp tỏ thái độ, thì một giọng nói đã vang lên.

“Không có ai muốn chứng kiến thảm kịch như vậy xảy ra hết.” Vương Hạo nhìn Tiểu Tôn, trầm giọng nói, “Đúng là cô ấy đáng thương thật, còn cậu thì sao, cậu không đáng thương hả? Tôi không đáng thương hả? Tất cả mọi người có mặt ở đây không đáng thương hay gì?”

Tiểu Tôn bị hỏi đến á khẩu không nói được lời nào, bọn họ đều đáng thương, những người bị ép tham gia làm nhiệm vụ đều vô tội.

“Nếu bây giờ Trần tiên sinh không phá giải được câu đố hình lục giác, hôm nay sẽ còn có người xảy ra chuyện, cậu cũng biết đúng chứ, cái điều cấm kỵ nực cười đó rất dễ dàng vi phạm, chỉ cần thuận miệng thôi là có thể nói ra.” Dư ca vỗ nhẹ vào lưng Tiểu Tôn, “Bất luận ở trong trường hợp nào đi nữa thì cái chết của Giai Giai đều không nên đổ lên đầu cậu ấy.”

“Tôi không……” Tiểu Tôn đỏ mặt lắp bắp một lúc, sau đó xấu hổ xin lỗi Trần Ngưỡng.

Trần Ngưỡng sẽ không so đo chuyện nhỏ nhặt này, chỉ là đồng đội tạm thời mà thôi, anh đang suy nghĩ, ngày thời khắc giải được câu đố về hình lục giác, nếu biết Giải Giai đã phạm phải cấm kỵ, bọn họ kịp thời chạy vào trông chừng cô, cố gắng không để quái vật có cơ hội tận dụng, thì nó sẽ làm gì, sẽ xuất hiện đối đầu với bọn họ? Giết chết Giai Giai rồi ẩn náu? Nó khẳng định sẽ làm như vậy.

Công việc của con vái quái vật là xử lý những kẻ vi phạm điều cấm, nó không thể tan làm nếu chưa hoàn thành nhiệm vụ.

Nếu nó lười biếng không làm, thì quy tắc sẽ xóa sổ nó.

Trần Ngưỡng có một ý nghĩ ngớ ngẩn nãy ra trong đầu, có lẽ quái vật đi làm cũng thấy rất mệt mỏi, anh kéo Triều Giản, nhưng kéo không đi.

“Tôi muốn kiểm tra thi thể.” Trần Ngưỡng lại kéo hắn, “Không ấy cậu ở đây chờ tôi nhé.”

Triều Giản chống nạng không nói lời nào.

Trần Ngưỡng nhìn ra tâm trạng của Triều Giản không tốt, nên vẫn luôn nắm chặt hắn không buông.

.

Thân thể Giai Giai vẫn còn ấm, phần cổ bị cắn đứt có chút chất nhầy, có thể thấy được quái vật vội vàng gặm nhấm, chưa liếm sạch sẽ như vài người trước.

Trần Ngưỡng dùng đèn pin kiểm tra khu vực xung quanh thi thể, nhưng không phát hiện điều gì bất thường.

“Trong khoảng thời gian này mọi người đều ở cùng nhau.” Dư ca nói nói một cách chắc chắn, “Không có ai rời đi.”

Lưu Liễu lẩm bẩm nói tiếp: “Cho nên quái vật không có trong số chúng ta.”

Bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn chút.

“Hiện tại ai không có mặt ở đây?” Vương Hạo hỏi.

“Trịnh tổng, dị dạng…… Phan Lâm, và người phụ nữ điên khùng cầm ống thép loạn vung kia.” Tiểu Tôn moi cái đầu to của mình, “Chỉ có ba người họ thôi.”

Vẽ mặt của Vương Hạo hiện vẻ ngưng trọng: “Phạm vi đã bị thu hẹp lại, vòng này trong ba người có một người là quái vật.”

“Tám phần là Phan Lâm rồi, bề ngoài của hắn rất phù hợp.” Tiểu Tôn nói.

Lưu Liễu nhìn tỷ lệ cơ thể của hắn ta, phán một câu: “Anh trông cũng rất phù hợp đó.”

Tiểu Tôn vừa tức vừa xấu hổ trừng hắn một cái.

“Trần tiên sinh, cậu thấy sao?” Dư ca gãi cái mục trên lông mày, không chớp mắt nhìn Trần Ngưỡng.

Trần Ngưỡng cân nhắc kết quả thảo luận giữa Dư ca và những người khác, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, ánh mắt anh rơi vào bé người câm, nhưng lại hỏi những người khác: “Khi bé câm gọi các người, ai là người cuối cùng đi ra?”

“Tôi.” Tiểu Tôn nhấc tay.

“Sau khi đi ra tôi liền bước nhanh đi tới đằng trước, không biết phía sau xảy ra chuyện gì.” Tiểu Tôn thấy mọi người đều nhìn chằm chằm mình, lập tức nổi giận đến phát run, “Các người hoài nghi tôi à?”

Tiểu Tôn nghiến răng nói: “Lúc ấy tôi đi lên phía trước, phía sau nhất định có người!”

Lưu Liễu: “Là ai?”

Trong đầu Tiểu Tôn trống rỗng, hắn lúng ta lúng túng nói: “Không biết.”

“Các người cũng đâu phải không biết, tầng này chỉ có đèn dự phòng, trên lầu tối ôm, mấy chỗ ngoài tầm chiếu của ánh đèn thì không nhìn rõ được gì, phía sau tôi cũng không có mắt, chỉ có thể dựa vào trực giác của mình.” Tiểu Tôn càng nói đôi mắt càng đỏ hoe, “Tuyệt đối không phải tôi, tôi lấy nhân cách của mình để thề!”

Mọi người: “……”

Vài phút sau, mọi người đều ngồi ở sảnh tầng 1, có người thì uống nước, có người thì ngồi ngơ ngác.

Kiều Kiều héo queo ngồi trên ghế sô pha, vẫn kẹt trong cảm giác tội lỗi không thể thoát ra được, Lý Chính ở cạnh cô nàng.

Người câm đưa cho bọn họ hai chai nước.

“Cảm ơn.” Lý Chính duỗi tay nhận lấy, ôn nhu hỏi Kiều Kiều có muốn uống không.

Kiều Kiều không trả lời.

Lý Chính sụp vai, đứng ở bên cạnh cô như một con cún lớn.

Trần Ngưỡng mở nắp chai soda, rót mấy ngụm lớn vào miệng, anh tùy ý dùng mu bàn tay lau vệt nước chảy ra, khóe mắt liếc nhìn Kiều Kiều và Lý Chính, không khỏi cảm khái: “Không thể càng rõ ràng hơn được.”

“Có người vẫn thiếu một cọng gân.” Triều Giản lấy đi nửa chai soda của anh.

Trần Ngưỡng gật đầu đồng ý: “Cậu nói quá đúng.”

Triều Giản: “……”

Trần Ngưỡng lấy điện thoại di động ra, lật xem từng bức ảnh và video anh đã quay chụp trong tòa nhà này.

Từ phản ứng của mọi người tới xem, không ai trong số bọn họ vi phạm đều cấm của vòng này nữa, vậy thì con quái vật sẽ không có việc làm trong ngày hôm nay nữa.

Hôm nay đã chết ba người.

Trần Ngưỡng không biết con quái vật đã đạt được chỉ tiêu rồi hay không, cũng không thể xác nhận danh tính của nó là ai.

Bây giờ đã hơn 11 giờ, chưa đầy 7 giờ nữa quái vật sẽ tan làm, lúc đó nó sẽ tự mình xuất hiện, rồi dùng phong cách riêng biệt của bản thân đi qua cổng rời khỏi công ty.

“Tiểu Cầm chưa bao giờ đề cập đến chữ cái đó……” Một giọng nói yếu ớt vang lên.

Là chị vương, chị đã tỉnh táo hơn một chút, tuy đầu tóc gói bù, nhưng trong đôi mắt sưng đỏ tràn đầy nghi hoặc.

“Không nói với chị, nhưng nói với người khác thì sao.” Tiểu Tôn bóp bao mì gói cho tới khi nó nát nhừ.

Vương tỷ hoảng hốt “Ờ” một tiếng, chị vuốt mái tóc rối bù, ánh mắt đờ đẫn nhìn từng gương mặt, rồi ánh nhìn chợt dừng lại.

“Tiểu Cầm có kể cho tôi nghe về anh,” vương tỷ nhìn chằm chằm vào người đàn ông, “Dư tiên sinh.”

Dư ca đang nghịch nắp chai chợt khựng lại: “Thế à?”

“Anh cho con bé mấy viên kẹo.” Chị Vương nói.

Mọi người đều nhìn về phía Dư ca, anh ta không hề hoảng hốt, mà lại tỏ ra bối rối.

Một lúc lâu, Dư ca siết chặt cái nắp chai trong tay: “Tôi nhớ ra rồi, sáng nay lên lầu có đưa vài viên kẹo cho cô ấy, còn vừa đi vừa nói chuyện được một vài câu.”

“Tiểu Cầm nói rằng cô ấy có một đồng hương làm việc trong công ty của cậu Trần, mới đến bên này không lâu, là một người chú rất tốt, hôm qua bọn họ cùng nhau lại đây, sau đó cô ấy đến quán cà phê để mua nước, còn ông chú thì đi thang máy lên lầu, người cũng không biết ra sao rồi nữa.”

“Lúc đó cô ấy nhắc đến mã số nhà công ty của cậu Trần, chỉ là thuận miệng nhắc tới thôi, nên tôi cũng không có để ý.” Tiếng nói của Dư ca hơi khàn.

Trần Ngưỡng liếc nhìn Dư ca hai lần, đồng hương của tiểu Cầm chẳng lẽ là ông chú lười biếng muốn giảm cân ngồi ở cạnh anh trong công ty? Chắc không phải đâu, có sự trùng hợp như vậy sao?

Trên cánh tay chợt lạnh, Trần Ngưỡng cúi đầu nhìn, thì ra Triều Giản đặt chai nước ngọt chỉ còn tí xíu lên tay mình, thấy thế anh cầm lấy chai nước còn vài giọt cuối cùng uống một hơi tới hết, khóe mắt thì đảo qua mọi người đang có mặt, hôm nay ai sẽ là quái vật đây……

“Lại thêm một kẻ giết người.” Lưu Liễu liếc Dư ca.

Dư ca cúi đầu, không có phản bác.

“Làm nhiệm vụ thì làm nhiệm vụ, nói ít làm nhiều, sao mà thích nói chuyện với nhau quá vậy, còn hỏi này hỏi kia, giờ hại chết người rồi đó thấy chưa.” Lưu Liễu hừ hừ, như thể đã hoàn toàn quên mất mình cũng thường hỏi cái này hỏi cái kia.

Thái độ của Lưu Liễu là điển hình của Gia Cát Lượng mỗi khi xong chuyện.

Tiểu Tôn khinh thường nhìn hắn, rồi nghĩ đến hên là bản thân mình không gây họa, vừa mừng vừa sợ: “Ngày thường tôi cũng thích tám chuyện với mọi người, cũng may là vào đây rồi không có ai nói chuyện, nếu không  thì tiêu rồi.”

Kỳ thật thật sự sẽ ở trong lúc lơ đãng nói ra hoàn chỉnh số nhà, chỉ cần bị người hỏi, hoặc là đề tài tương tự đều sẽ nói.

Thấy không ai để ý tới chính mình, Tiểu Tôn hậm hực ngậm miệng lại.

Mười một người hoặc đang ngồi hoặc nằm thẳng đơ, trong đại sảnh rất yên tĩnh, không khí ẩm ướt, như sẽ có bọt nước nhỏ xuống bất cứ lúc nào.

Trên bàn có một ít bản thảo nằm rải rác, mọi người đều nghĩ mọi cách giải quyết hình lục giác, nhưng bọn họ vẫn không thể kết nối "không đầu" của xác chết với hình lục giác, rốt cuộc liên quan gì tới nhau kia chứ.

Lời gợi ý của điều cấm kỵ này rất đơn giản, nhưng bọn họ phải mất tới nữa ngày mới giải mã được.

Phức tạp hóa mọi vấn đề đều là bệnh chung của người bình thường.

Chỉ có phi nhân loại và những người được huấn luyện đặc biệt mới có thể thoát khỏi vòng tròn đó.

“Trần tiên sinh, tôi vẫn có chút không hiểu.” Dư ca ra tiếng, “Điều cấm kỵ chính là chữ cái đó, quái vật chỉ cần ăn đầu của người làm nhiệm vụ, để lại một hình lục giác còn chưa đủ sao? Tại sao nó phải lật ngược thi thể lại?”

“Ông anh ơi, thi thể lộn ngược tương ứng với chữ dưới hình lục giác đó.” Vương Hạo nhìn anh ta như một kẻ ngốc.

Dư ca lấy một tờ giấy bản thảo và viết câu hỏi vào mặt sau.

【 là điều cấm kỵ, chữ A ở trên hình lục giác là đủ rồi, tại sao quy tắc lại sắp xếp một chữ A lộn ngược nữa? 】

Vương Hạo vừa mới cho rằng Dư ca là đồ ngốc lúc này liền im lặng, những người khác cũng không thể trả lời.

Trần Ngưỡng tựa lưng vào ghế sofa, sau khi giải mã được điều cấm kỵ anh liền tập trung vào hai chữ “A” đảo ngược, đồng thời nghĩ đến một khả năng.

“Mọi người có thể hiểu thành, phía dưới chính là hình ảnh phản chiếu.” Trần Ngưỡng nhéo ngón tay.

Bầu không khí đột nhiên biến đổi.

Hình ảnh phản chiếu? Sao lại có cảm giác đáng sợ không thể giải thích được thế này.

Trần Ngưỡng nhìn lên mặt nước biển trên đầu, đột nhiên nói ra một câu không nhất quán, khiến nhiệt độ xung quanh lần thứ hai giảm xuống, lập tức chạm tới đáy.

“Kỳ thực…… Tòa nhà này cũng không có đầu.” Trần Ngưỡng nói.

Mọi người cũng ngước lên nhìn, sống lưng cảm thấy ớn lạnh, mái nhà của tòa nhà A3 đã bị nước biển cuốn trôi từ lâu.

Hiện tại nó xác thật ở trạng thái không đầu.

“Khụ khụ.” Trương tổng hắng giọng vì sặc khói thuốc, ông gõ gõ mặt bàn nói, “Hôm nay đã an toàn, tinh thần phấn chấn lên.”

Lão bản lên tiếng, khung cảnh lập tức giống như đang mở một cuộc họp.

“Đúng vậy, chỉ còn hai ngày, chúng ta cố gắng lên.” Tiểu Tôn nắm tay cổ vũ, “Chúng ta nhất định có thể tồn tại về nhà.”

Lòng ngực Trần Ngưỡng bị hai chữ cuối cùng của cậu ta làm cho nhức nhói.

“Ca ca” và “Về nhà” đều có thể tác động đến nỗi lòng có ăn, mỗi lần nghe đều sẽ có một cảm giác vô cùng phức tạp.

“Không phải, cấm kỵ của vòng này là nói chuyện với nhau,” Lưu Liễu cầm chai nước trong tay chỉ về phía người câm, “Vậy thì ngay từ đầu hôm nay, cô bé đó đã ở trong vùng an toàn?”

Lời này khơi dậy không nhỏ bọt sóng.

Lưu Liễu, Tiểu Tôn, mấy người Vương tỷ nhìn người câm, tuy rằng không nói, nhưng trong mắt đều lộ ra suy nghĩ, thật không công bằng.

“Nếu các người cũng muốn không thể nói được, có thể tự đâm vào cổ họng của mình.” Lý Chính ở cạnh Kiều Kiều nhả ra một câu.

Đám người Lưu Liễu: “……”

Chủ đề này chỉ mới bắt đầu đã không thể tiếp tục.

Cái gì cũng có ưu điểm và nhược điểm, mặc dù vòng này có lợi cho người câm, nhưng khi gặp nguy hiểm cô bé sẽ không thể kêu cứu từ người khác.

Người câm làm đương sự, bình tĩnh từ đầu đến cuối, cô sẽ không quan tâm tới những người không liên quan nói gì về mình.

Cảm nhận được ánh mắt của Trần Ngưỡng, đôi môi mím lại của người câm hơi cong lên, mỉm cười với anh

Nhìn thấy cô nàng như vậy, Trần Ngưỡng biết cô bé thật sự không để trong lòng.

Tiểu người câm cùng Văn Thanh đều có một điểm chung, khi làm nhiệm vụ thích ở một mình và không hòa nhập với người khác.

Hơn 10 phút sau, hai người ở tầng 4 đi xuống.

Trong lúc nhất thời, đủ loại ánh mắt mi kỵ và thắc mắc đều tập trung vào bọn họ, áo mũ chỉnh tề Trịnh Chi Đàm không để ý chút nào, tiểu đáng thương Phan Lâm thì lại nơm nớp lo sợ.

Lưu Liễu nhìn Trịnh Chi Đàm muốn lại đây ngồi, liền vội vàng đi tới chỗ Tiểu Tôn, thấp giọng nói: “Trong hai người này cậu cho rằng ai là quái vật?”

Tiểu Tôn không thích Lưu Liễu, hắn không thể hiểu tại sao đối phương có thể mặt dày bày ra tư thế “Chúng ta là cùng một trận doanh a huynh đệ”.

“Không biết, ngoại trừ tôi, ai nhìn cũng giống hết.” Tiểu Tôn kéo ra khoảng cách với hắn.

Sắc mặt Lưu Liễu đen thui: “Nếu cậu muốn nói như vậy, chúng ta không thể nói tiếp nữa.”

Tiểu Tôn nói: “Vậy thì đừng nói nữa, nói đến run cả chân rồi này.”
  ( Khúc này dùng từ liêu/nói ,có nhiều nghĩa, một trong số đó là tán tỉnh nhau)

Lưu Liễu: “……”

Trịnh Chi Đàm ngồi đối diện Trần Ngưỡng, chân này gác lên chân kia, một lúc sau đã hiểu được tiến triển  của nhiệm vụ, anh ta đặt một tay lên lưng ghế sofa, hai ngón tay kẹp điếu thuốc nói: “Thì ra là hình lục giác và thi thể không đầu đã được mở khóa, tin tức mới nhất là chữ a lớn.”

Trần Ngưỡng làm như có thể kết luận rằng, Trịnh Chi Đàm đã sớm nghĩ tới từ lâu.

Trịnh Chi Đàm dường như nhìn thấy được suy nghĩ của  Trần Ngưỡng, gã mỉm cười với anh cách một làn khói thuốc lá trôi nổi.

Trần Ngưỡng dùng tay che mắt.

Đột nhiên Triều Giản lấy cây nạng chọc vào phần trên mặt giày của anh, mỉm cười âm trầm nói: “Anh thẹn thùng à?”

“Cái gì mà thẹn thùng?” Đôi mắt dưới cái bóng của đôi bàn tay nhìn về phía Triều Giản, “Tôi chỉ đang cảm thấy anh ta……”

Triều Giản nghiến chặt hàm.

Trần Ngưỡng suy nghĩ một chút để tìm từ: “Có chút dầu mỡ.”

Triều Giản sững sốt một chút, sau đó lặng lẽ lấy chiếc nạng đang chọc vào giày ra, lấy mấy viên bơ sữa đưa cho anh.

“Tôi không ăn.” Trần Ngưỡng nói.

Triều Giản lại nhét mấy viên bơ sữa vào trong túi.

Trịnh Chi Đàm ngồi đối diện chứng kiến một màn này, thỉnh thoảng lại tựa đầu hút thuốc, trong lòng lại đang nghĩ thẻ số thân phận của Trần Ngưỡng và Triều Giản.

Nhiệm vụ còn có hai ngày, nếu không nhân cơ hội thăm dò một phen,về là sau này khó mà có cơ hội nữa.

Một tia toan tính lóe lên trong mắt Trịnh Chi Đàm, nói một cách tương đối, xuống tay với Trần Ngưỡng, một người vẫn đang ở trong kỳ trưởng thành sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Nhưng hai người kia cứ như được dán vô số lớp keo vô hình, luôn không thể tách rời nhau, gã phải dùng kế để tách hai người ra.

Áo sơ mi ở phần eo đột nhiên bị túm lấy, Trịnh Chi Đàm quay đầu nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của Phan Lâm.

Trong lòng Phan Lâm như có một nồi nước sôi sùng sục, nóng đến mức hắn run rẩy.

Cách đây không lâu, hắn ra khỏi văn phòng của Trịnh Chi Đàm, ngơ ngác đi về phía chỗ ngồi của mình, khi đi ngang qua Lý Chính, đối phương hỏi hắn công ty khoa học kỹ thuật Trường Tượng phòng số mấy.

Phan Lâm vốn dĩ muốn nói A304, nhưng ngay lúc đang định nói ra, thì những lời của Trịnh Chi Đàm hiện lên trong đầu, ma xui quỷ khiến chỉ nói 304, kết quả là tránh được một kiếp.

Cứ như là nằm mơ, quá không chân thật.

Lý Chính một lòng dán chặt vào Kiều Kiều cảm xúc đang không ngừng tuột xuống, lúc này nhìn thấy Phan Lâm cũng không có biểu hiện gì, dường như đã quên mất mình suýt giết chết đối phương.

Một câu hỏi vô tình, một câu trả lời bình thường, sinh mệnh sẽ kết thúc.

“Lão……” Phan Lâm không nghĩ khóc thành tiếng, liền cắn ngón tay nói, “Đàm ca, lần sau anh có thể nói rõ ràng hơn được không, em ngu ngốc, em không nghĩ ra được gì hết, hình lục giác ở trong mắt em cũng chỉ là hình lục giác, em không nghĩ ra được gì cả.” Phan Lâm cầu xin nói.

Nếu lần sau Trịnh Chi Đàm còn nói mơ hồ như vậy, thì có lẽ cậu ta sẽ không may mắn lần này.

“Vậy thì hãy làm cho mình thông minh hơn đi.” Trịnh Chi Đàm vuốt ve vòng eo thon nhỏ của Phan Lâm, vuốt ve đầy ái muội, nhưng lời anh ta nói ra lại lạnh lùng và tàn nhẫn, cũng rất thực tế tàn khốc, “Làm nhiệm vụ yêu cầu có vận may, có điều thực lực lại càng quan trọng, em không tiến bộ, sống sót lần này, lần sau cũng sẽ phải chết thôi”

Phan Lâm thật cẩn thận thử hỏi: “Anh muốn dạy em ạ?”

Trịnh Chi Đàm nhìn bàn tay đang túm áo mình.

Phan Lâm lập tức buông ra, vuốt thẳng chỗ nhăn.

Trịnh Chi Đàm kể sát vào Phan Lâm.

Phan Lâm lạnh lợi lộ ra góc độ xấu xí nhất cho hắn xem.

Hơi thở Trịnh Chi Đàm không có thay đổi, hắn nhìn góc mặt xấu xí của Phan Lâm, chẳng hề có tý dao động nào.

Đôi mắt Phan Lâm ảm đạm, trong lòng nghĩ, xong rồi.... Cái tên cầm thú này thấy được bọn quái vật còn xấu hơn cả hắn, giờ chẳng còn chút hứng thú gì với hắn nữa rồi.

Khái niệm của Trần Ngưỡng với tình yêu đồng giới có chút mơ hồ, cũng sẽ không cố tình đi miêu tả khái quát, chỉ đến khi anh tình cờ gặp được Trịnh Chi Đàm cùng Phan Lâm, cánh cửa của thế giới mới đã rộng mở với anh.

Lúc trước tình cờ gặp được trong phòng vệ sinh, lúc đó Trần Ngưỡng cho rằng hai người bọn họ là người yêu với nhau, chẳng qua cái người tuổi lớn hơn kia quản không được nửa người dưới của bản thân, thích ch*ch dạo.

Tiến vào đây mới biết quan hệ của hai người này là chủ nhân và tiểu sủng vật.

Trần Ngưỡng phát hiện mọi người nhìn thấy hình thức ở chung của Trịnh Chi Đàm và Phan Lâm làm như không thấy, chỉ có mình anh là luôn nhịn không được đi quan sát, hình như anh đối với tình yêu đồng giới……

Không đâu, không có, không hề hiếu kỳ, anh một chút đều không thấy hiếu kỳ.

“Anh đang suy nghĩ điều gì?”

Bên tai truyền đến giọng nói cố ý đè thấp của Triều Giản, Trần Ngưỡng không tự giác nói ra lời trong lòng.

Hô hấp của Triều Giản gần như không thể phát hiện hơi cứng lại: “Tò mò?”

“Tôi không……” Trần Ngưỡng mới nói hai chữ, liền nghe được Triều Giản dùng giọng điệu càng trầm thấp nói, “Nhịn đi đã, chính sự quan trọng.”

Trần Ngưỡng: “?”

“Hai người bọn họ nhất định đã quen nhau từ lâu rồi nhỉ.” Phan Lâm nhìn lén Trần Ngưỡng và Triều Giản ở phía đối diện, nói nhỏ, “Không khí giữa cả hai thực bền chặt, chả có ai khác sẽ chen lọt vào được.”

Vả lại cả hai đều đẹp troai nữa.

Một người đẹp theo kiểu khỏe khoắn như soái ca bóng rổ, một người thì đẹp kiểu tinh xảo và quý giá.

Có điều ở trong loại tình cảnh này cũng không quá thích hợp để thưởng thức soái ca.

Phan Lâm thình lình phát giác Trịnh Chi Đàm đang nhìn mình, hắn luống cuống hoảng hốt, đang muốn vuốt mông ngựa tỏ rõ lòng trung thành của bản thân, chưa kịp mở miệng thì mặt đã bị người bóp lấy, sức lực rất lớn.

“Bé cưng à, nhìn thấy vết sẹo sau tai trái của cậu ta không?” Trịnh Chi Đàm dùng khí âm nói.

Vừa nghe Phan Lâm còn không biết “cậu ta” là đứa nào, hắn nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng mới phát hiện mục tiêu là người xa cuối chân trời lại là ở đối diện.

Trần Ngưỡng đang cùng Triều Giản thì thầm, chiếc thon dài cổ nghiêng về phía thiếu niên, hơn một nửa vết sẹo giấu sau ngọn tóc, nửa còn lại dấu dưới lớp cổ áo, chỉ có một đoạn ở giữa lộ ở bên ngoài.

Phan Lâm gật đầu, có loại dự cảm rất không tốt.

“Lão công của em muốn liếm.” Hơi thở của Trịnh Chi Đàm trở nên thô nặng.

Phan Lâm ngây ra như phỗng, phản ứng của Trịnh Chi Đàm không phải lớn một cách bình thường nữa, có thể thấy được vết sẹo đó xấu đến tâm khảm của gã rồi.

Nhưng mà……

Phan Lâm lại đánh giá vết sẹo sau tai của Trần Ngưỡng thêm lần nữa, xấu xí lắm à? Vết sẹo đó nhìn rất hoang dại còn rất có mùi vị của đàn ông nữa, xấu chỗ nào?

“Tôi đã làm qua vô số lần nhiệm vụ mà em có thể tưởng tượng được đấy.” Trịnh Chi Đàm dùng đầu ngón tay lướt nhẹ qua con mắt lé đang vì khiếp sợ mà chớp điên cuồng của Phan Lâm, “Em chỉ cần nghĩ cách dụ đi con chó dữ bên người của cậu ta hai phút, tôi sẽ dạy cho em một chút.”

Mí mắt Phan Lâm chớp động càng thêm kịch liệt, đó là chó sao? Đó rõ ràng là ác quỷ được chứ.

Đừng nói hai phút, hai mươi giây đều không thể, hắn không có bản lĩnh đi đoạt thứ ác quỷ ngậm ở trong miệng còn sợ tan kia đâu, chắc chắn sẽ bị nạng chống đập cho chết tươi.

Trịnh Chi Đàm vỗ vỗ vào mặt Phan Lâm, ý bảo hắn suy nghĩ cho kỹ vào.

Phan Lâm nghĩ đến dụ hoặc Trịnh Chi Đàm tung ra, trong lòng tuy sợ hãi nhưng đã dao động một chút, chỉ  hai phút, hẳn là có thể…… Hắn trộm nhìn về phía đối diện, không hề có chút phòng bị nào đụng vào một tầm mắt lạnh băng.

Đừng nghĩ, không thể, hoàn toàn không có khả năng!

“Đàm ca, em nghiêm túc suy nghĩ rồi, em đã qua tuổi tác học này đó..... Khỏi mất công anh dạy làm chi.” Phan Lâm nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro