Chương 93+94

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: Tây Tây Đặc

Đinh tai nhức óc, như dã thú xông thẳng về hướng thành thị phía xa.

Một cỗ lực lượng chấn động vô cùng đáng sợ từ bốn phương tám hướng truyền đến, đầu óc của Trần Ngưỡng còn không kịp suy nghĩ, thân thể đã làm ra phản ứng, anh dùng cả người mình ôm lấy Triều Giản, gắt gao bảo vệ hắn dưới thân.

Cũng không biết đã qua bao lâu, như Trần Ngưỡng đoán trước, tai nạn không có ập đến, anh chỉ nghe thấy hơi thở ấm áp của Triều Giản phả vào cổ mình, sau đó là tiếng tim đập dồn dập của chính anh, mạnh đến nỗi  lồng ngực có chút đau.

“Mình còn sống?” Mọi người bị đánh ngã xuống đất trong đại sảnh đều ngơ ngác đứng dậy, trợn mắt há hốc mồm tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, sóng thần lớn như thế ập tới, bọn họ cư nhiên không chết?!

Trần Ngưỡng kiểm tra đại khái tình hình của Triều Giản, xác định hắn không bị thương, mới hướng lực chú ý ra bên ngoài.

Nguyên tòa nhà A3 đúng là đã bị nhấn chìm, thực tế mà nói không chỉ tòa nhà này, mà cả thành phố đã bị nhấn chìm trong biển nước mênh mông.

Ly kỳ hơn chính là, tất cả nước biển đều dừng lại ở rìa của tòa lầu.

Toàn bộ tòa lầu như ở trong một bong bóng nước khổng lồ, bên trong không có một giọt nước, hoàn toàn bị bao quanh bởi một vùng biển sâu vô tận.

Nước biển xanh xám chặn kín cửa sổ, lại không thể tiến vào, giống như bị thứ gì đó chặn lại!

Có hơn chục người đứng trước cửa, bọn họ cố gắng nhìn xem trong biển có thứ gì, nhưng do nước đục ngầu nên không thể nhìn thấy.

“Mọi người mau tới xem!” Có người ngửa cổ hô to, “Nhìn phía trên đi!” Tay hắn run run, khó khăn chỉ lên mái nhà.

Mọi người nghe thế cũng ngửa cổ lên nhìn, rồi cả đám đều đứng hình.

Phía trên là một vùng nước biển mênh mông chảy qua.

Mái nhà đã biến mất……

Nói chính xác thì một nửa tòa nhà bên trên đã biến mất.

“Cơn sóng lớn vừa rồi trực tiếp cuốn trôi năm đến tám tầng lầu.” Dư ca không thể tin được lẩm bẩm, còn những người còn đang làm việc ở bên trong thì... Anh không khỏi cảm thấy lạnh cả người.

Chợt Dư ca nghĩ đến gì đó, đột nhiên nhìn về phía hai người ngồi trên ghế, khi tai họa ập đến phản ứng của họ khác với những người thường, bây giờ vẫn như thế.

Trần Ngưỡng bắt gặp ánh mắt đầy dò hỏi và ngạc nhiên của anh ta, anh nhìn thoáng qua, là người nhắc nhở mọi người chú ý tới sóng thần đang ập đến, anh ta trông khoảng 30 tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xanh đậm, khuôn mặt chữ Hán, phía trên lông mày bên trái hình như có gì đó.

Người nọ ngập ngừng bước tới, đến khi đến gần, Trần nữa mới phát hiện là một nốt ruồi nhỏ mọc trên hàng long mày đen rậm của đối phương, nhìn không quá rõ ràng.

Dư ca bước đến trước hàng ghế, ngập ngừng không biết nói như thế nào.

“Chào anh, tôi họ Trần.” Trần Ngưỡng chủ động chào hỏi, tầm mắt liếc nhìn giấy phép công nhân trước ngực của anh ta, công ty hữu hạn Giai Tân, giám đốc kỹ thuật, Dư ca.

Dư ca cẩn trọng hỏi: “Cậu Trần, xin hỏi có phải các cậu biết chuyện gì đang xảy ra……”

Lời nói của anh ta bị cắt ngang bởi một tiếng khóc đứt quãng.

“Đều là lỗi của cô!” Người thanh niên hung hăng mắng mỏ nữ nhân viên văn phòng trước mặt hắn, “Cả ngày cằn nhằn không muốn đi làm, muốn chết, bây giờ xong rồi! tất cả chúng ta đều sẽ chết!”

“Không đâu.” Cô ôm lấy bạn trai nhỏ, ôn nhu dỗ dành nói, “Nuớc không vào được, chúng ta ở chỗ này chờ cứu viện đến, sẽ không sao đâu mà.”

Chàng trai trẻ dùng sức đẩy cô ta ra: “Toàn bộ Thanh Thành đều bị nhấn chìm trong biển nước, ai cứu chúng ta đây!”

Nữ trưởng phòng bị người khác nhìn chằm chằm, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, cô kéo bạn trai nhỏ sang một bên: “Đội cứu hộ của thành phố khác sẽ tới thôi, quốc gia có máy dò sự sống mà, một khi phát hiện có sự sống ở phương hướng này, bọn họ sẽ tìm cách, chỉ cần chúng ta tồn tại đến lúc đó……”

Trần Ngưỡng nhìn sang, nữ nhân viên là một kỹ sư cao cấp, tên là Trương Lam, ốp trang điểm Tinh tế không thể che dấu vết chân chim ở khóe mắt, còn chàng trai trẻ tên là Tiêu Hoàn Dữ, một thực tập sinh mới đến, khuôn mặt thuộc mức bình thường trong số những soái ca, sự chênh lệch tuổi tác giữa hai người được viết rõ trên khuôn mặt.

“Sẽ không có đội cứu hộ nào lại đây.” Trần Ngưỡng đứng lên, “Đây là thế giới nhiệm vụ.”

Dư ca choáng váng.

“Thế giới nhiệm vụ? Sau đó cậu còn muốn nói chúng ta phải làm nhiệm vụ gì gì đó nữa chứ gì? Xem quá nhiều tiểu thuyết rồi đấy!” Có người chửi ầm lên, “Đồ điên!”

Người nọ đi đầu, tiếng chửi rủa coi khinh bất đầu tăng lên.

Nhóm nữ trưởng phòng không tham gia vào cuộc tranh luận này, lý trí và cảm tính của bọn họ cho rằng khi không biết hoặc không biết rõ về ai đó, bạn chỉ có thể đánh giá người đó qua vẻ bề ngoài của họ.

Người thanh niên đứng trước hàng ghế vừa cao vừa soái, ánh mắt trầm tĩnh, ngữ khí ôn hòa không mất bình tĩnh, khó có khả năng là bệnh thần kinh hoặc đầu óc không được bình thường?

Hơn nữa……

Bọn họ đều nhìn người thiếu niên bên cạnh anh, dời không nổi mắt.

Có lẽ là do tâm lý yêu ai yêu cả đường đi, phụ nữ đều thông cảm cho thanh niên bị mắng là bệnh tâm thần, nhưng giờ khắc này lại nói đùa kiểu đó, gì mà thế giới nhiệm vụ, bị mắng cũng không oan.

Xảy ra chuyện kinh khủng như vậy, mọi người đều sắp phát điên rồi, sao có thể đùa như thế.

Trần Ngưỡng không có phản ứng gì, nhưng Triều Giản ngồi ở ghế bên cạnh lại đứng dậy, nắm lấy chiếc nạng đang gác trên ghế, xương ngón tay trở nên trắng bệch vì tăng thêm sức.

“Bình tĩnh một chút,” Trần Ngưỡng giữ chặt cánh tay Triều Giản, vì sợ hắn lấy nạng đánh người ta.

Hiện tại chỉ mới bắt đầu thôi, không thể làm rối loạn.

Ngay lúc mấu chốt này, một người đàn ông hỏi Trần Ngưỡng cứ như thẩm vấn tù nhân, hỏi anh là nhân viên công tác ở A3 à? Sao ngày thường chưa từng thấy qua anh? Thẻ công tác đâu? Tên gọi là gì, làm ở công ty nào?

Trần Ngưỡng liếc thẻ nhân viên treo trước ngực mọi người, xem ra điều cấm kỵ trong vòng đầu tiên của nhiệm vụ lần này khác với lần ở nhà ga, thẻ chứng minh công tác có thể bị người khác nhìn thấy.

Nếu không, ngoại trừ anh cùng Triều Giản, tất cả các nhiệm vụ giả khác đều sẽ chết ở vòng thứ nhất, quy tắc sẽ không chế định hình thức vừa mới mở màn thì cả đội gần như bị diệt sạch.

Mặc dù đã xác nhận chuyện đưa thẻ chứng minh công tác không phải là điều cấm kỵ,
nhưng Trần Ngưỡng vẫn không định tiết lộ công ty và chức danh công việc của mình, anh vẫn chưa tìm được công ty nên không biết nó ở tầng mấy.

Vì tránh nói nhiều sai nhiều, anh lựa chọn im lặng.

Thái độ của Trần Ngưỡng khiến cho những người khác nghi ngờ, bất luận là đồng nghiệp, hay là người ở công ty khác đều bắt đầu xì xào bàn tán.

“Có ai làm cùng công ty với cậu ta không?”

“Không có, nhìn rất lạ mặt, chưa thấy qua, chắc là mới tới, cửa dưới lầu cần quẹt thẻ, không có thẻ cậu ta vào không được, cho nên chắc chắn là đi làm ở đây.”

“Không nhất định, cậu ta có thể đi theo những người khác trà trộn vào, tôi nghĩ cậu ta mới chạy từ viện tâm thần ra!”

“……”

Đây là lần đầu tiên Trần Ngưỡng chính thức làm việc phổ cập khoa học, vừa mới bắt đầu mà đã không thuận rồi, anh không có biện pháp nhờ Triều Giản giúp đỡ, hiện tại không chừng đối phương đang rất táo bạo.

Trần Ngưỡng vỗ vỗ bàn tay đang run rẩy của
Triều Giản, anh không có ý định đi từng bước một, trực tiếp dao sắc chặt đay rối cao giọng nói: “Các người kiểm tra túi của mình đi.”

Trong đại sảnh đột nhiên yên tĩnh như chết, một hai giây sau lại bộc phát ra tiếng la long trời lở đất.

Trần Ngưỡng tiếp tục phổ cập khoa học giữa tiếng la hét và mắng mỏ, anh ngồi xuống sau khi tóm tắt những gì mình phải nói, toàn bộ quá trình đều nắm chặt lấy tay Triều Giản.

Triều Giản mặc một bộ đồ thể thao ngắn tay màu đen, cơ bắp lộ ra ngoài căng chặt, khi hắn run lên vì cảm xúc mất khống chế, Trần Ngưỡng đang đè lại hắn cũng run  theo, không dám buông ra.

Mãi đến khi kết thúc ngồi xuống, Trần Ngưỡng mới thở ra một hơi, anh lấy nạng của Triều Giản để sáng một bên, trấn an nói: “Đợi lát nữa chúng ta đi tìm khoa học kỹ thuật Trường Tượng.”

Triều Giản nắm ngón tay run nhẹ nhẹ của mình, dùng sức nhéo vài cái, rồi cầm nửa chai trà xanh
Trần Ngưỡng uống dư khi nãy, mở nắp ra uống hết.

Trần Ngưỡng hướng ánh mắt từ trái cổ không ngừng lăn lên trượt xuống của Triều Giản lên trên, anh ngửa đầu ra sau, ánh vào mi mắt là một đại dương mênh mông, tòa lầu bị cắt mất một nửa, khung thép và pha lê từ mái nhà đổ xuống, may mắn thay, không có ai bị bè trúng, bằng không thì tình hình hiện tại sẽ còn hỗn loạn hơn nữa.

Tiếng ồn ào vẫn còn tiếp tục, đây là một dao đầu tiên của những người mới, nhưng không phải là một dao tàn nhẫn và đau đớn nhất.

Trần Ngưỡng quan sát phản ứng của tất cả những người có mặt, bọn họ đều đeo thẻ công tác trước ngực, trực tiếp lượt bỏ vòng giới thiệu mình là con nhà ai.

Sự tuyệt vọng mà Trần Ngưỡng cảm thấy quen thuộc đang lan rộng, anh có thể lý giải, đối với hầu hết mọi người mà nói, bọn họ thà tin rằng bây giờ là tận thế, thiên tai ập đến, chứ không phải là thế giới nhiệm vụ.

Bởi vì thiên tai có hồi kết, có quốc gia ban cho hy vọng, thế giới nhiệm vụ không có, một khi tham gia chỉ có ba loại khả năng, một, chết ở nhiệm vụ này, hai, hoàn thành nhiệm vụ lần này trở về chờ nhiệm vụ tiếp theo, chết trong lần nhiệm vụ sau nào đó, ba, sống đến cuối cùng.

Khả năng thứ ba quá xa vời, cơ hồ không ai có tự tin đó.

Điều khiến cho bọn họ sụp đổ nhất chính là, trong thế giới nhiệm vụ sẽ có quỷ, là hàng thật 100%, không phải hiệu ứng kinh dị đặc biệt.

“Ê ê ê! Em gái định làm gì đấy!” Trong đám đông xôn xao, có người hét lớn, “Mau bỏ xuống!”

Trần Ngưỡng nghe tiếng nhìn qua, thì thấy một cô gái nhặt mảnh thủy tinh vỡ đặt lên động mạch ở cổ tay, cô nàng không muốn làm nhiệm vụ, không muốn bị tra tấn, nên muốn cắt cổ tay tự tử ngay bây giờ.

Cô gái nhắm chặt hai mắt, phấn mắt nhem nhuốc, trên mặt có vết nước màu đen nhạt, cô muốn tự tử, nhưng tay lại run đến mức mảnh thủy tinh rơi khỏi tay.

“Hu hu hu……” Cô gái ngồi bệt xuống khóc lớn.

Tự sát không chỉ đòi hỏi lòng can đảm, mà còn cần lấn át cả nỗi đau khát khao muốn sống trong bản năng.

“Chỉ khi chúng ta kính sợ sinh mệnh, tôn trọng sinh mệnh, sinh mệnh mới có thể mang lại cho chúng ta hy vọng.” Một giọng nói lanh lảnh của cô gái vang lên từ một góc.

Là một cô gái mặc váy trắng, tên Kiều Kiều, nhân viên phòng nhân sự của tập đoàn Cảnh Phong, cô chớp chớp đôi mắt to tròn như nước dưới ánh nhìn của bao người, giống như một đóa hoa trắng tinh khôi.

“Tiên nữ,” Nam đồng nghiệp trong công ty cười gượng, “Sách tử vi của cô đâu, nó còn nói gì nữa không?”

“Ngọai trừ không nên đi làm ra, còn nói……” Kiều Kiều muốn nói rồi thôi, tạm dừng một chút, cuối cùng dùng đôi tay xinh đẹp che ở bên môi nói, “Hôm nay là ngày đại nạn của chòm sao Bạch Dương.”

Tuy rằng làm ra cử chỉ nói nhỏ, nhưng âm lượng đủ cho tất cả mọi người ở đại sảnh đều nghe thấy.

Sắc mặt hai chòm sao cung Bạch Dương lập tức tái nhợt.

Tiến vào thế giới nhiệm vụ, những người theo thuyết vô thần đều trở nên mê tín, lúc trước tuyệt đối không tin  số tử vi hay chòm sao gì đó, vào lúc này đã có thể tác động đến mỗi một sợi dây thần kinh của bọn họ.

Một trong hai Bạch Dương chạy tới chỗ Kiều Kiều: “Cuốn sách đó của cô đâu? Mau cho tôi xem!”

“Không ở đây, tôi để trên bàn làm việc.” Kiều Kiều quay đầu nhìn nam đồng nghiệp, “Cậu đi cùng tôi đến công ty lấy nhé.”

“Đợi một lát rồi đi.” Nam đồng nghiệp liếc mắt nhìn Trần Ngưỡng, cậu ta biết rõ hiện tại hoặc là án binh bất động, hoặc là nên đi theo động đội có dày dặn kinh nghiệm.

Trần Ngưỡng đang quan sát Kiều Kiều, luôn cảm thấy lông mày và ánh mắt của cô nàng có vài phần giống cô Kiều, người thân? Anh đang muốn bảo Triều Giản cũng nhìn xem, Kiều Kiều đã bước tới bọn họ bên này.

“Trần tiên sinh, anh gặp qua cô nhỏ của tôi đúng không?” Kiều Kiều quá quen thuộc với cách Trần tiên sinh nhìn mình, mỗi một lần đều đến từ người quen của cô nhỏ.

Đoán là chị em nhà họ Kiều Trần Ngưỡng: “……” Anh thử dùng hai chữ cô nhỏ trong miệng cô nàng chồng lên mặt cô Kiều, vẫn thấy không khớp, “Chưa thấy qua.”

Kiều Kiều nói: “Cô nhỏ để tóc xoăn, thích mặc sườn xám đi giày cao gót màu đỏ, móng tay thì thích sơn màu đen……”

Trần Ngưỡng yên lặng thay lời: “Gặp qua.”

“Anh không phải thần dân dưới váy của cô nhỏ.” Kiều Kiều đột nhiên liếc nhìn khí tràng giữa anh và thiếu niên, rồi lẩm bẩm một câu chắc chắn, trong đôi mắt to tràn đầy vẻ khó tin.

Trần Ngưỡng: “……”

Trần Ngưỡng không nói gặp qua cô Kiều trong thế giới nhiệm vụ, anh để cô tự mình phát huy sức tưởng tượng: “Đây là lần đầu tiên cô làm nhiệm vụ?”

“Ừm,” Kiều Kiều nhỏ giọng nói thầm, “Tôi là Chòm sao Nhân Mã, mặc dù vận may tuần này có thăng có trầm, nhưng lại có thể biến nguy thành an.” Cô nàng đưa tay về phía Trần Ngưỡng, “Rất vui vì gặp anh.”

Không chờ Trần Ngưỡng bắt tay, Kiều Kiều đã thu tay về, cô nàng trộm liếc thiếu niên bộc phát khát vọng độc chiếm hết sức rõ ràng, lặng lẽ lè lưỡi, xoay làn váy trắng trở lại cạnh đồng nghiệp nam, mỗi bước đi của cô đều tràn đầy tiên khí, cứ như không ăn ngũ cốc hoa màu, chỉ uống sương sớm.

.

Không khí trong đại sảnh đọng lại, vị trí của mọi người đều bộc lộ tình hình của chính họ.

Nhiệm vụ giả cùng đồng sự ở cạnh nhau, có người chỉ có một mình đứng lẻ loi, cũng có người tuy rằng không cùng một công ty, nhưng bởi vì mối quan hệ, tính cách và khả năng đối nhân xử thế lập thành một nhóm.

Trần Ngưỡng đếm số người làm nhiệm vụ lần này, tính cả anh cùng Triều Giản, tổng cộng hai mươi người, anh vốn tưởng rằng những người làm nhiệm vụ cũ đến đây tuy có thẻ chứng minh công tác, nhưng sẽ mặc đồ thường, không phải là đồ công sở, như vậy thì anh có thể từ quần áo phân biệt ra ai là lính mới, ai là lính cũ.

Nhưng mà Trần Ngưỡng đã bỏ qua một yếu tố.

Vì lý do nghiệp vụ, một số công ty không đặc biệt yêu cầu về trang phục, nên dân làm văn phòng đều thoải mái mặc theo sở thích cá nhân, Trần Ngưỡng liếc mắt nhìn sơ qua, trừ anh cùng Triều Giản thì chưa đến một nửa trong số 18 người mặc trang phục công sở, những người khác đều rất tùy tiện.

Trần Ngưỡng lâm thời tìm không ra đám ma cũ xen lẫn trong nhóm tân binh tính toán giả heo ăn thịt hổ, anh cảm thấy nhiệm vụ lần này giống như lần ở ga tàu hỏa, nhiệm vụ giả đều là bị chọn ngẫu nhiên.

Có khả năng khi lứa nhân viên văn phòng đầu tiên bắt đầu chạy như điên, thì thế giới này đã không phải là thật.

Hoặc là sớm hơn, chỉ là anh không biết mà thôi.

Trần Ngưỡng theo thói quen đối mặt với Triều Giản sắp xếp lại suy nghĩ của mình, nhiệm vụ ở nhà ga xe lửa, Cầu Tam Liên trong cuốn tạp chí, trạm dừng chân, và bây giờ là tòa nhà A3 của công viên khoa học và công nghệ, vài mẫu tin tức này đã đủ để xác định có một thành phố Thanh Thành trong một thế giới nhiệm vụ.

Trần Ngưỡng ngẩng đầu nhìn nước biển ngoài cửa sổ, trong đầu hiện lên một suy đoán kỳ quái, chẳng lẽ công viên khoa học kỹ thuật trong thế giới nhiệm vụ thật sự đã bị nhấn chìm?

Vài giây sau, Trần Ngưỡng đè xuống suy đoán của mình, hiện tại quan trọng nhất chính là hoàn thành nhiệm vụ này, anh liếc mắt nhìn mọi người: “Các người có ai nhận được gợi ý nhiệm vụ không?”

Dư ca ngồi trên ghế lập tức đứng lên như tro tàn lại cháy: “Còn có gợi ý?”

Sắc mặt những người khác cũng tốt hơn một chút, bọn họ như nhìn thấy một tia sáng trong bóng tối tuyệt vọng.

“Trong tình huống bình thường đều sẽ có.” Trần Ngưỡng nói.

Cầm trai trà xanh, Triều Giản chống nạng lên chỉ về một phía, Trần Ngưỡng lập tức nhìn về phía cửa cầu thang.

Mọi người đều chú ý tới động tác của hai người Trần Ngưỡng, ánh mắt đều đồng loạt tập trung vào nơi đó.

Một hai phút sau, trong hành lang vang lên tiếng bước chân.

Có người xuống đây?!

Những tiếng xì xào bàn tán im bặt trong nháy mắt, ai nấy đều hồi hộp nín thở, có những người nhút nhát thậm chí còn co rúm lại, không ai hào hứng chạy lên cầu thang xem đó có phải là đồng nghiệp của mình hay không.

Bọn họ sợ hãi thứ xuống đây không phải người, là quỷ quái.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng đều đều đến gần, một bóng người nhỏ gầy xuất hiện ở cầu thang.

Trần Ngưỡng mở to hai mắt, hóa ra là người quen.

“Em ấy là đồng đội cũ của tôi.” Trần Ngưỡng giới thiệu.

Lúc này mọi người mới buông cảnh giác cùng khủng hoảng.

Người từ trên lầu xuống đi xuống chính là em gái câm, vẫn như lúc ở nhà ga tàu hỏa, thắt hai bím tóc, đeo túi vải màu kaki, tuy tàn nhang không có lớp trang điểm che đi, nhưng cũng không xấu xí.

Trần Ngưỡng chưa từng thấy cô gái nào có đường nét khuôn mặt nhỏ hơn người câm, cả khuôn mặt như được thu nhỏ lại gấp đôi, khi đối phương nhìn sang, trong đôi mắt đen nhỏ hiện lên ý cười vui vẻ.

Người câm lấy ra một tập giấy ghi chú và một cây bút từ trong túi vải, nhanh chóng viết một hàng chữ, rồi xé nó đưa cho Trần Ngưỡng.

【 Anh ơi, không ngờ lại được gặp lại anh, em rất vui,
>ω<. 】

Trần Ngưỡng lần thứ hai nhìn thấy biểu tượng cảm xúc nho nhỏ cuối dòng, là cùng một người viết, anh không hỏi những chuyện liên quan ở nhà ga, mà chỉ hỏi tại sao cô lại ở trên lầu.

Người câm buổi sáng khi đang tập đàn, thì bên cạnh bản nhạc nhiều ra một thẻ công tác, sau đó cô tìm kiếm thông tin trên mạng và tìm tới nơi này.

Lúc đó mới hơn 8 giờ, người câm dựa theo thông tin trên thẻ chứng minh công tác hỏi nhân viên ở quầy lễ tân trong đại sảnh, thì biết được công ty mình muốn tìm nằm ở tầng 4.

【 Em tưởng nhiệm vụ lần này sẽ ở trong công ty, cho nên khi tìm được đích đến liền ở yên trong đó, khi em phát hiện sắc trời bên ngoài thay đổi, tòa lầu bất đầu rung chuyển, em lập tức tìm chỗ núp, đợi đến khi an toàn mới xuống lầu. 】

Người câm đưa một tờ giấy khác cho Trần Ngưỡng, sau đó cô bỏ giấy ghi chú và cây bút vào túi của chiếc váy,  rồi “A a” vài tiếng.

【 Anh ơi, lúc xuống lầu em nhận được gợi ý của nhiệm vụ, chúng ta phải sống sót ở tòa nhà A3 trong bốn ngày. 】

Trần Ngưỡng đọc xong nội dung trên giấy, nhíu mày: “Hết rồi sao?”

Người câm lắc đầu.

Trần Ngưỡng có loại dự cảm không lành, đây là nhiệm vụ thứ hai anh làm mà không có cốt truyện, nhiệm vụ đầu tiên là cạm bẫy vòng lặp tử thần ở nhà ga, làm anh khắc sâu ký ức.

Trong tòa nhà A3 sẽ có thứ gì đây……

Trần Ngưỡng nghĩ thầm, cả tòa nhà chìm trong nước biển, chẳng lẽ sẽ có ma nước? Hay quái vật biển như bạch tuộc khổng lồ chẳng hạn? Nghĩ đến đây, toàn thân anh đều nổi da gà, nếu nhiệm vụ lần này không có bối cảnh làm nền, vậy đơn thuần là quy tắc trò chơi, bọn họ chỉ có thể nghĩ cách tìm ra những điều cấm kỵ, tận lực tránh đi.

Trần Ngưỡng nói với mọi người thông tin do người câm mang, tiếng nói ồn ào lại vang lên lần nữa, chứa đầy suy sụp.

“Gợi ý cái quỷ gì thế này, còn không bằng không có đâu!”

“Đúng đó, sống sót trong bốn ngày? Sống như thế nào sao không nói? Cả đám chúng ta ngồi yên ở đây, cố gắng  vượt qua bốn ngày là có thể trở về nhà đúng không?”

“Ngây thơ quá đấy, đây là nhiệm vụ, trong tòa lầu này khẳng định có quái vật hoặc là ma quỷ ẩn nấp.”

“……”

“Còn có một vấn đề rất thực tế khác, bây giờ là tháng 8, nếu cả đám không tắm không thay quần áo trong 4 ngày, chắc chắn sẽ bốc mùi.”

Dư ca nhìn thẻ công tác treo trên cổ của nữ nhân viên, bảo: “Hoàng nữ sĩ, cô nghĩ hơi xa rồi đó, chúng ta có khả năng rất lớn đều sống không được đến ngày thứ tư.”

Nữ nhân viên cùng mọi người đều im lặng.

Bên ngoài tòa nhà là nước biển, bên trong thì bị cắt điện tín hiệu, ánh sáng lờ mờ, giờ chỉ có tầng một có nguồn sáng dự phòng, từ tầng hai trở lên rất tối.

Khi cơn sóng cao ập tới, chỉ có vài ống thép và một ít pha lê vỡ vụn rớt xuống, còn hầu hết đều bị nước biển cuốn đi với tốc độ quá nhanh mà mắt người không thể bắt kịp.

Lúc này không ai lên tiếng, mọi người giống như bị đả thông hai mạch nhâm đốc, đột nhiên gào thét loạn cả lên chạy giành mấy ống thép, thậm chí còn đánh người, các cô gái thì nhặt mấy mảnh thủy tinh vỡ giấu đi, bọn họ cần vũ khí tự vệ.

Trần Ngưỡng dùng nạng của Triều Giản lôi ra một nửa ống thép dưới ghế, đưa đến cạnh chân người câm: “Cầm đi.”

Người câm chỉ tay vào bên trong, xua xua tay, rồi chỉ về phía Trần Ngưỡng, ý bảo anh để lại để phòng thân.

Trần Ngưỡng nói: “Anh không cần.” Anh giơ nạng lên cười cười, “Anh có cái này.”

Người câm thật cẩn thận liếc nhìn người bên cạnh Trần Ngưỡng, đôi mắt cô nàng cong lên, cảm tình của bọn họ so với lúc ở nhà ga xe lửa càng bền chặt.

“Em biết Trường Tượng khoa học kỹ thuật ở lầu mấy không?” Trần Ngưỡng hỏi người câm.

【 Em hỏi nhân viên ở quầy phục vụ rồi, trực tiếp đi lên lầu 4, mấy chỗ khác em chưa đi qua, chỉ biết lầu 4 không có người. 】 người câm viết trên tờ giấy ghi chú.

Trần Ngưỡng nói với Triều Giản: “Chúng ta chỉ có thể tìm từng tầng một.” Anh xách chiếc ba lô lớn để trên ghế lên, nhìn người câm đang ngẩng đầu nói, “Em muốn đi theo tụi anh, hay là?”

Người câm chơi tờ giấy ghi chú cho Trần Ngưỡng xem: Em thăm dò tình huống trong tòa lầu một chút.

“Vậy được, chú ý an toàn.” Trần Ngưỡng nói, “Nếu nhìn thấy đèn pin khẩn cấp, nhớ lấy đi.”

Người câm nghiêm túc làm động tác “ok” với anh.

Trần Ngưỡng bật cười, lúc ở nhà ga cô gái nhỏ này cũng không đi theo đoàn đội, vẫn luôn ở một mình, lần này vẫn không thay đổi, nhưng rõ ràng so với lần trước mạnh mẽ, bình tĩnh hơn.

Người câm đột nhiên viết thêm một câu dưới dòng chữ cô viết, khoé miệng rũ xuống, lộ vẻ buồn bã.

【 Anh ơi, Phùng lão chết ở vòng thứ hai ở nhà ga tàu hỏa……】

Thân thể Trần Ngưỡng khựng lại một chút, trên con đường này ngày càng nhiều người, nhưng cũng càng ngày càng ít đi, rốt cuộc không ai biết ánh sáng hy vọng nằm ở đâu, có chung điểm hay không, anh muốn chạy đến cuối cùng nhìn xem.

.

Lầu hai tối om, chỉ có Trần Ngưỡng cùng Triều Giản đi lên, những người khác đều ở dưới đại sảnh.

“Thẻ chứng minh công tác, tòa nhà văn phòng, hai điểm này đều có quan hệ đến công việc, cậu nói coi, có thể nào những đều cấm kỵ sẽ liên quan đến đồ dùng văn phòng không?” Trần Ngưỡng giơ di động lên, vừa đi vừa chụp biển hiệu của các công ty.

Hai chân Triều Giản chống trên mặt đất, trọng lượng cơ thể dồn lên chân phải, chân trái không dùng bao nhiêu lực, chỉ dựa vào một cái nạng, chân còn lại lết trên mặt đất.

Tiếng ma sát lạnh lẽo chói tai, cảm giác rùng rợn giống như một vụ thảm sát bằng cưa máy của một tên tội phạm giết người hàng loạt.

Trần Ngưỡng liếc nhìn Triều Giản, phát hiện tay hắn  không còn run nữa, hô hấp cũng không dồn dập, dường như loại âm thanh này có thể khiến hắn phân tâm, kiềm chế cảm xúc.

“Lầu hai không có, chúng ta đi lầu 3.” Trần Ngưỡng đi đến cuối nói.

Triều Giản lần này rốt cuộc cũng mở miệng, hắn nhìn Trần Ngưỡng hỏi: “Nhớ hết tất cả công ty chưa?”

Trần Ngưỡng quơ quơ di động: “Tôi quay video lại rồi.”

“Tôi hỏi anh có nhớ hết hay chưa.” Sắc mặt Triều Giản lạnh tanh, giọng điệu nghiêm khắc.

Trần Ngưỡng nói: “Gần như đã nhớ hết.”

“Gần như... Rốt cục là nhớ được bao nhiêu?” Triều Giản nhíu mày, “Quay đầu lại, khi nào nhớ hết mới đi lên lầu 3.”

Trần Ngưỡng hiểu Triều Giản không muốn anh quá dựa dẫm vào điện thoại, anh mím môi, điện thoại di động có thể bị mất, bị hỏng hoặc hết pin, an toàn nhất vẫn là nên ghi tạc trong đầu.

Vì vậy, Trần Ngưỡng làm theo lời đối phương nói mà không phản bác lại, anh đi đi lại lại nhiều lần, nhớ kỹ tất cả các công ty và thứ tự trên tầng hai.

.

Bố cục của tầng 3 cũng giống như tầng hai, chỉ khác mỗi công ty.

Trần Ngưỡng ở lầu hai lâu như vậy, nhưng khi lên tới lầu ba anh không hề thả lỏng mà càng cảm thấy căng thẳng hơn, mỗi lần đi ngang qua một công ty, anh đều đứng bên ngoài bức tường kín dùng điện thoại chiếu vào bên trong để nhìn rõ hơn.

Mỗi lần làm như vậy, Trần Ngưỡng luôn có loại dự cảm sẽ nhìn thấy một bóng ma ngồi trước bàn làm việc gõ máy tính, sau đó quay đầu lại nhìn anh.

“Nơi này!” Trần Ngưỡng tìm được Trường Tượng khoa học công nghệ, nằm ở lầu 3 gần cầu thang, thứ tư từ trái đi vào hành lang chỗ sâu trong.

Triều Giản dùng nạng gõ hai lần vào cửa gỗ: “Quẹt thẻ.”

Trần Ngưỡng lấy thẻ công tác ra quẹt, cửa mở ra, anh kéo Triều Giản đi vào, xộc vào mặt là một mùi gì đấy rất khó tả.

Ánh đèn di động quét qua bốn phía, trong tầm mắt hiện ra một khung cảnh giống như tiệm nét, đột nhiên Trần Ngưỡng phát hiện ra gì đó, anh bước nhanh đến trước bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào một chỗ, sau khi đã xác nhận thì há hốc vì kinh ngạc.

Trên vách ngăn của bàn làm việc treo một tấm thẻ —— Trần Ngưỡng.

Đây là chỗ ngồi của anh.

Trần Ngưỡng nhìn mọi thứ trước mắt, cảm thấy sởn gai ốc mà không cách nào tả nổi, như thể anh thật sự là một thành viên ở phòng nghiên cứu của Trường Tượng khoa học kỹ thuật ở lầu 3 trong tòa nhà A3 vậy, mỗi ngày đều ngồi ở chỗ này làm việc.

“Cậu có nhìn thấy chỗ ngồi của mình ở đâu không?” Trần Ngưỡng nắm lấy Triều Giản, “Cậu chờ một lát, tôi giúp cậu tìm.”

Triều Giản nói: “Đối diện anh.”

Trần Ngưỡng nghe theo chỉ thị của Triều Giản dùng điện thoại chiếu chiếu, thấy thẻ có tên của hắn: “Chỗ ngồi này rất tốt, tôi chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cậu.”

Triều Giản nhìn anh một lúc mới quay đầu đi.

Tìm được Trường Tượng khoa học kỹ thuật tương đương với giải quyết xong một vấn đề, Trần Ngưỡng cùng Triều Giản không xuống lầu, bọn họ tiếp tục xe mặt khác công ty.

Khi đến tầng thứ tư, Trần Ngưỡng phát hiện có hai người, một cao một thấp.

Đèn pin từ phía đối diện dưới tới,Trần Ngưỡng cũng dùng ánh sáng đèn pin điện thoại chiếu qua, hai bên đều bị chói không mở nổi mắt.

“Ai vậy?” Giọng nói của nam sinh bởi vì nguyên nhân nào đó mà rất khàn, “Chiếu gì mà chiếu, đừng chiếu nữa, phiền quá đi.”

Sau đó cậu ta lại nói chuyện, ngữ khí cùng câu trước hoàn toàn khác biệt, giống như trong miệng bị nhét thứ gì, nên nói chuyện không được bình thường: “Lão công, anh nói giúp bé cưng với, mắt của bé cưng bị ánh sáng chiếu vào khó chịu quá đi.”

Trần Ngưỡng vừa nghe đến cái tên “Bé cưng”, một đoạn ký ức liền nổ tung, anh nhanh chóng xác nhận được danh tính của hai người này, quả nhiên lại là người quen.

Lần này lại không phải là đồng đội từng hợp tác, là hai đương sự phát sóng trực tiếp phim xx trong nhà vệ sinh của câu lạc bộ giải trí đêm đó.

Trần Ngưỡng thông qua thẻ chứng minh công tác biết được hai người đều làm chung một công ty với Kiều Kiều, người đàn ông là tổng giám đốc bên bộ phận tiếp thị tên là Trịnh Chi Đàm, còn cậu bé cưng là thực tập sinh trong bộ phận của anh ta, họ Phan, Phan Lâm, cả người đều lộ ra vẻ túng dục quá độ.

Trịnh Chi Đàm mặc áo sơ mi dài tay kẻ sọc với quần dài, cà vạt lỏng lẻo treo trên cổ, áo sơ mi mở hai nút, toàn thân toát ra khí chất hỗn hợp của giới thượng lưu xã hội và tay già đời trong giới sắc dục, đôi mắt sau tròng kính gọng vàng nhìn Trần Ngưỡng.

“Xin hỏi, tình hình hiện tại trong tòa nhà ra sao?” Anh ta tỏ ra giống như mới gặp lần đầu, hình như đã quên tờ danh thiếp mà mình đã nhét vào túi Trần Ngưỡng hai ba tháng trước.

Trần Ngưỡng dăm ba câu nói rõ mọi việc, Phan Lâm sợ hãi chửi vào lòng Trịnh Chi Đàm, ôm lấy eo anh ta khóc sướt mướt, khuôn mặt vốn không cân đối có hơi méo mó.

Trịnh Chi Đàm vỗ vỗ mông Phan Lâm: “Em không nghe được Trần tiên sinh nói sao, bên ngoài biến thành biển cả rồi, mái nhà không còn là bởi vì đây là cao ốc A3 của một không gian khác, đừng nhõng nhẽo, đứng đàng hoàng nào.”

Anh ta mỉm cười xin lỗi với Trần Ngưỡng, chủ động giải thích tình huống của mình rất là chi tiết phi.

Theo Trịnh Chi Đàm nói, tối hôm qua anh ta và bạn trai nhỏ của mình làm thêm giờ đến tận khuya, hai người quyết định không về nhà, tùy tiện nghỉ ngơi trong phòng sau của văn phòng.

Bọn họ bởi vì uống rất nhiều rượu trước khi đi ngủ, cho nên đến bây giờ mới tỉnh lại, nên không biết biến hóa xảy ra.

Trần Ngưỡng cảm thấy Phan Lâm như một mảnh vải bị vắt khô thành từng mảnh, anh còn gửi thấy mùi trên người của Trịnh Chi Đàm, nghi ngờ đối phương không chỉ uống quá nhiều mà còn chơi thuốc, ăn chơi thác loạn.

Hai phe lướt qua nhau mà không trao đổi gì nhiều, một phe xuống lầu, phe còn lại tiếp tục đi.

Trần Ngưỡng đi không được bao xa, bên tai liền vang lên một giọng nói, “Người quen?”

“Đêm đó sau khi làm xong nhiệm vụ trở về từ thị trấn nhỏ, tôi gặp qua bọn họ trong toilet.” Trần Ngưỡng đáp một câu, xóa bỏ khúc nhét danh thiếp.

Triều Giản không hỏi gì nữa.

.

Khi Trần Ngưỡng cùng Triều Giản trở lại đại sảnh, phát hiện cặp đôi đồng tính kia là trung tâm của mọi sự chú ý.

Khu A3 chỉ có hai thang máy, mọi người đều làm việc ở đây đi thang máy lên xuống hàng ngày, rất có thể họ đã biết hoặc đã nghe qua.

Thực hiển nhiên, Trịnh Chi Đàm là người nổi tiếng ở A3.

Hàng ghế có người ngồi, Trần Ngưỡng liền không đến đó, anh kéo Triều Giản tìm một chỗ khác, thì tình cờ nghe được một vài chị em phụ nữ tám về Trịnh Chi Đàm.

“Trên 1m8, thân hình người mẫu, đẹp trai, ôn nhu cặn bã, cấp bậc tổng giám đốc, còn là phú nhị đại, lý lịch nổi bật như thế, vậy mà lại tìm một tên dị dạng, làm sao anh ta có thể nuốt trôi được chứ, đầu năm nay thật là việc lạ gì cũng có.”

“Anh ta ăn cả nam và nữ, cộng thêm đam mê thích xấu xí, bà mới đến A3 đi làm hả, việc này mà cũng không biết à, nói cho bà dễ hiểu nè, chỉ cần bà xấu đến mức độ mà anh ta thích, bà cũng sẽ thành bảo bối trong tay anh ta.”

“Theo cái nhìn của tôi đó hả, cảm thấy tên dị dạng đó đáng thương mới đúng, hắn may mắn trở thành bảo bối trong tay của một phú nhị đại vừa lắm tiền vừa đẹp trai, nhưng thì sao, phải luôn kè kè 24/24 sợ bị người khác đọt mất, tuy không có lạm dụng, nhưng Trịnh Chi Đàm là Trịnh chi cầm, cầm thú, cũng là Trịnh chi cần(chuyên cần đó), người bên cạnh anh ta liên tục thay đổi nhanh chóng.”

“Đáng thương cái quần què, ít nhất cũng hưởng qua loại hàng cao cấp, còn có thể hưởng qua rất nhiều lần nữa chứ, kẻ đáng thương là tôi đây nè, mặt mũi cũng rất được chứ bộ, thế mà một tên bạn trai đàng hoàng cũng không có, toàn gặp phải dưa vẹo táo nứt.”

“…… Đừng nói nữa.”

“Nếu là tôi thì đi tự tử cho rồi, sống một cuộc đời chật vật như thế làm gì, chả có gì cả.”

“……”

Trần Ngưỡng nghĩ, thích xấu? Trịnh Chi Đàm nhét danh thiếp cho anh? Thích xấu???

Bắp chân bị nạng khều một chút, Trần Ngưỡng lấy lại tinh thần, anh đi theo Triều Giản, ngồi xuống khoảng đất trống bên cạnh một chiếc máy bán hàng tự động.

Trần Ngưỡng hoành Trần suy nghĩ, lúc đầu có 20 nhiệm vụ giả, sau đó biến thành 21 người, hiện tại là 23 người, hẳn là không còn nữa, anh chú ý đến hai người gia nhập cuối cùng, cách một khoảng hỏi gợi ý nhiệm vụ.

Phan Lâm ngồi ở trên ghế mở to hai mắt một bên to một bên nhỏ nhìn qua, mắt trái hơi xếch: “Tôi, tôi có, tôi nhận được!”

Không khí trong đại sảnh trong nháy mắt ngưng tụ lại.

Gợi ý mà người câm nhận được là sống sót trong tòa nhà trong 4 ngày, trong khi gợi ý mà Phan Lâm nhận được là ——

【23:23】

“Chúng ta vừa lúc có 23 người!” Dư ca kích động nói xong liền xịt khói, dùng tay gãi nốt ruồi trên lông mày, “Nhưng 23:23 có nghĩa là gì?”

Mọi người đều có suy nghĩ của riêng mình, lời gợi ý này  đang nhắc nhở bọn họ cần đề phòng lẫn nhau, hoặc cần tấn công nhau?

Trần Ngưỡng nhỏ giọng nói với Triều Giản: “23:23 = 1.”

Triều Giản: “Ừ.”

Tâm tình Trần Ngưỡng có chút phức tạp, chỉ cần một âm tiết, là anh có thể chắc chắn cộng sự của mình hài lòng với hướng suy nghĩ của mình.

“23:23 bằng 1 sẽ đại biểu cho cái gì? Cuối cùng chỉ có một người có thể sống ư?” Trần Ngưỡng lầm bầm lầu bầu, tự khóe mắt thấy Trịnh Chi Đàm đang đi lại đây, đối phương đứng trước máy bán hàng tự động gật đầu lịch sự chào anh.

Trịnh Chi Đàm nhìn đồ uống trong máy bán hàng tự động, tìm một hồi: “Trần tiên sinh, cậu có ý nghĩ gì về gợi ý của nhiệm vụ không?”

Trần Ngưỡng nói: “Tôi còn đang suy nghĩ.”

Trịnh Chi Đàm không hề chú ý nghe anh nói gì, anh ta hoàn toàn tập trung vào vết sẹo sau tai trái của Trần Ngưỡng, vết sẹo có xấu đến nỗi nằm ngay trên điểm G của anh ta.

Lần trước Trịnh Chi Đàm không đợi được Trần Ngưỡng tìm tới cửa, còn tưởng rằng mình phải bỏ lỡ rồi, không nghĩ tới có thể gặp lại, nhưng lại là hoàn cảnh như bây giờ.

Cổ họng Trịnh Chi Đàm có chút khô ngứa, muốn liếm vài cái, anh ta trịch thượng từ trên cao nhìn xuống kẻ đang trông coi con mồi, tiểu đệ đệ, ngươi không ngại chứ?

Gậy chống của Triều Giản lập tức bay qua.

Tôi bị bệnh hai tuần mới hết😔. Chương này có lẽ nhiều lỗi mấy bác đọc đỡ nha. Vòng này Triều Giản sẽ nổi điên đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro