Chương 97

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: Tây Tây Đặc

Vương Hạo cảm thấy như có người lấy một xô nước đá đổ xuống đỉnh đầu của hắn vậy, cả người run rẩy, từ đầu đến chân đều lạnh cóng.

Hắn trên màn hình thế nhưng không phải là hình ảnh tĩnh, mà là hình ảnh động.

Đó là một đoạn video.

Thanh tiến trình vô hình đang chuyển động, trong video miệng hắn đóng rồi lại mở, biên độ rất nhỏ, không có âm thanh.

Hình như thanh tiến trình đã kết thúc, rồi được tự động phát lại.

"Má ei...... Cứu mạng............ Trời ạ...... Chuyện điên khùng gì vậy......" Cơ mặt tái nhợt của Vương Hạo run rẩy, "Có ai không, mau tới đây...... Mau tới đây đi!"

Mọi người ở cầu thang nghe thấy tiếng Vương Hạo hét to đều có phản ứng khác nhau, đa phần không những không dám tới gần mà còn giơ lên vũ khí tự vệ mà mình kiếm được.

Trần Ngưỡng liếc nhìn Vương Hạo ở quầy phục vụ, không biết đối phương nhìn thấy gì từ màn hình hiển thị mà chân mềm đến mức đứng không nổi, cả người dựa vào tường trượt xuống, anh nói với Triều Giản: "Chúng ta đi qua nhìn xem."

"Đừng đi! Hắn cố ý, hắn muốn ăn thịt chúng ta!" Có người rùng mình khuyên can.

Trần Ngưỡng kéo Triều Giản tiếp tục đi, người câm đi theo phía sau bọn họ, theo sau là Trịnh Chi Đàm bị Phan Lâm quấn lấy, Dư ca, Kiều Kiều cùng Tiểu Lý......

Người ở lối vào hành lang ngày càng ít đi, có người hoảng sợ do dự, nhưng vẫn lựa chọn đuổi theo đám đông.

Khi đi đến chính giữa đại sảnh, Trần Ngưỡng đột nhiên ngẩng đầu lên.

Có một bóng người mơ hồ đang đứng cạnh lan can bị hỏng trên tầng hai, Trần Ngưỡng bật đèn pin chiếu lên, thấy người nọ có đeo phụ kiện gì đó trên ngực, có ánh sáng kim loại mờ nhạt.

Trần Ngưỡng xác định được danh tính của nhân vật trên lầu hai, là nhân viên nữ kiên định nói trong đội ngũ có một nửa số người là quái vật, còn nói đồng nghiệp nam của mình bị Vương Hạo ăn.

Tầm mắt của cô ta đối diện với ánh mắt của Trần Ngưỡng, lập tức cất bước trốn vào trong bóng tối.

Trần Ngưỡng không nhìn nữa, anh bước nhanh đi đến quầy phục vụ, liếc mắt liền thấy màn hình đang sáng và video đang phát.

Hình ảnh vừa lúc là cái ót quay đầu về phía sau.

"A --"

"A a a!!!!!"

"Đó không phải là hắn sao? Là hắn đó! Quỷ aaaa!"

Tiếng hét của đám con gái sắp xuyên thủng màng nhĩ của Trần Ngưỡng, anh tìm được con chuột ấn vào màn hình, chợt phát hiện con chuột không sáng, máy tính cũng không có khởi động máy.

Đoạn video này là quái vật, và cũng là nhắc nhở mà quy tắc đưa ra.

Tiếng khóc thét ồn ào đến mức không người nào có thể tập trung nổi, khuôn mặt của Dư ca tái nhợt bởi vì sợ hại, anh ta nhíu mày là lớn: "Đừng hét nữa, chẳng nghe  thấy gì hết!"

Cả đám cố gắng hết sức kìm lại tiếng la của mình, nam và nữ đều run rẩy rúc vào gần nhau.

Trần Ngưỡng nghiêng người đến trước màn hình, nhìn chằm chằm vào miệng Vương Hạo trong video, khi môi cậu ta từng chút mở ra, hơi thở và nhịp tim của Trần Ngưỡng đều dừng lại.

Không nghe thấy một chút tiếng động nào, Trần Ngưỡng theo bản năng tiến về phía trước, ngay khi anh sắp hôn vào màn hình tới nơi thì có một lực lượng kéo anh ra.

Lực lượng không hề biến mất sau khi kéo anh ra xa,  toàn bộ đều tập trung vào cẳng tay, khiến cả cánh tay của anh có chút đau nhức.

"Cậu ta đang nói cái gì vậy?" Bàn tay trái của Kiều Kiều lót dưới khuỷu tay phải, ngón trỏ tay phải đặt ở trên môi, suy nghĩ nói, "Nhìn hình dáng từ miệng cậu ta, hình như chỉ có một chữ."

Dư ca nói: "Âm đầu là b."

Trần Ngưỡng gật đầu, Kiều Kiều nói không nhất định, Dư ca nói thì là chắc chắn.

Còn lại thì chưa biết.

Miệng của người trên màn hình khép mở quá nhỏ và quá nhanh, chỉ trong một giây, trong thời gian ngắn như vậy, đầu lưỡi trong miệng có động đậy hay không đều chẳng thể nhìn ra.

Trần Ngưỡng lập tức lấy di động ra quay video lưu lại, thấy anh làm như vậy, một số người có phản ứng nhanh, tâm thái tốt cũng làm theo.

Cũng không biết có hữu ích gì hay không, dùng để làm gì, lưu lại trước cái đã.

Trần Ngưỡng vừa lưu xong không lâu, màn hình liền tối thui.

Rõ ràng là không có khởi động máy, lại có thể nghe thấy âm thanh nhấp tắt, nghe mà sởn cả tóc gáy.

Vương Hạo bám vào tường từ dưới đất bò lên, giọng điệu khô khốc nói: "Hiện tại các người tin tôi không phải là quái vật rồi chứ."

Ai ngờ cậu ta vừa dứt lời, một người phụ nữ đã chỉ vào màn hình đen thui, lo lắng nói: "Rất có thể người trong video mới là Vương Hạo thật, ngươi là hàng giả."

Cố tình còn có người tin.

Vương Hạo tức giận cười: "Nếu tôi là hàng giả, thì đã giấu đoạn video gây bất lợi cho mình đi rồi, còn kêu các người tới xem ha."

"Tin hay không thì tùy!" Cậu ta vuốt mái tóc ướt đẫm do đổ mồ hôi lạnh, cả người như vừa được vớt ra khỏi thùng nước đá.

Trần Ngưỡng hỏi Vương Hạo chuyện gì đã xảy ra, Vương Hạo nhớ lại tất cả các chi tiết với vẻ mặt kinh hoàng, nói hết với Trần Ngưỡng.

"Chỉ thấy mỗi cái ót, cậu lập tức cảm thấy rất quen thuộc ư?" Tiêu Hoàn Dữ ôm lấy Trương Lam, âm dương quái khí nói, "Đại đa số người bình thường đều có thể nhận ra phía sau đầu của mình trông thế nào sao?"

"Tôi thích bóng lưng của mình không được sao." Vương Hạo mở điện thoại ra, bấm vào mục thư viện, hướng màn hình về phía hắn.

Hầu hết các bức ảnh trên màn hình đều được chụp từ phía sau.

"Đều là bạn bè chụp cho tôi." Vương Hạo ngày thường không thích giải thích, hiện tại lại phải giải thích đi giải thích lại cho những người không biết gõ về mình, cậu ta rất khó chịu, tâm trạng không tốt nói, "Xem nhiều thì sẽ thấy quen thuộc thôi."

Trần Ngưỡng nói: "Cậu cũng xem qua Video, cậu thử phát âm theo thử xem, xem có cảm giác được gì không?"

Khi Vương Hạo đối mặt với Trần Ngưỡng, sự bất mãn sẽ  dịu đi một chút, cậu ta sẽ đối xử với người khác giống như cách mà họ đối xử với cậu ta.

"Không cần?" Vương Hạo thử phát âm, "Hình như là hai chữ này."

Trần Ngưỡng nhìn hắn: "Hai chữ?"

"Không biết." Vương Hạo mê mang, cậu ta không thể xác định.

Trần Ngưỡng đưa mắt nhìn những người khác: "Có ai biết đọc môi ngữ không?"

Không ai lên tiếng.

"Trần tiên sinh," Trịnh Chi Đàm vô thanh vô tức toát ra một câu, "Đệ đệ của cậu không biết sao?"

Trần Ngưỡng cau mày, câu hỏi này hiểu, ánh mắt Trịnh Chi Đàm càng kỳ quái hơn.

"Ý anh là gì? Vì sao đệ đệ của tôi có thể đọc hiểu môi ngữ?" Trần Ngưỡng hỏi ngược lại.

Trịnh Chi Đàm mỉm cười nói: "Đừng phản ứng thái quá vậy chứ, tôi chỉ cảm thấy đệ đệ của cậu rất thông minh ... cậu ấy dường như luôn biết rõ mọi thứ, không  gì không làm được."

Những người xung quanh nhìn Trịnh Chi Đàm bằng ánh mắt thập phần vi diệu, đều bị quải trượng đập cho phá tướng, còn khen người ta thông minh, đầu óc có vấn đề rồi đi?

Phan Lâm cũng lo lắng ngửa đầu nhìn Trịnh Chi Đàm, đầu óc thật sự có vấn đề rồi sao?

Trịnh Chi Đàm không nhìn ai, chỉ nhìn chằm chằm Trần Ngưỡng...... À không, phải nói là nhìn vết sẹo trên tai trái của anh mới đúng.

Điểm này không liên quan gì đến tình yêu, cũng không phải chất xúc tác cho tình dục của người trưởng thành, nếu phải dùng một từ để miêu tả thì có lẽ là *ngon*.

Trịnh Chi Đàm chỉ đơn giản muốn nếm thử thôi, giống như là một món ăn, một loại trái cây hay một viên kẹo.

Bạn có ham muốn tình dục với trái cây, rau củ và đồ ăn nhẹ sao, muốn tóm lấy chúng rồi thực hiện hành vi xo sao? Tất nhiên là sẽ không rồi.

Cho nên Trịnh Chi Đàm cảm thấy phản ứng của Triều Giản có chút lớn, gã bất quá chỉ muốn liếm liếm Trần Ngưỡng mà thôi, chứ đâu phải muốn lên giường.

Sự độc chiếm của Triều Giản cũng quá bất bình thường.

Một tình yêu thật đáng thương.

Còn chưa tóm được người, thì chính mình cũng đã trở thành một kẻ bệnh tâm thần.

Trịnh Chi Đàm đối diện với ánh mắt Trần Ngưỡng nhìn qua, gã cong cong môi, dùng ngón trỏ gãi gãi tai trái của mình.

Trong tích tắc Trần Ngưỡng đột nhiên hiểu ra, anh rốt cuộc biết Trịnh Chi Đàm thích xấu vì sao lại nhét danh thiếp cho mình rồi, hóa ra đối phương nhìn trúng vết sẹo sau tai trái của anh.

"Bộ vết sẹo sau tai trái của tôi xấu lắm hả?" Trần Ngưỡng quay đầu nghiêng tai trái về phía Triều Giản, nhỏ giọng hỏi.

Vừa nói xong, toàn bộ tai trái của anh đã bị bịt kín.

Ánh mắt Trần Ngưỡng lộ vẻ nghi hoặc, như đang hỏi, sao vậy?

Triều Giản bịt kín tai trái của anh nói gì đó, rồi bỏ tay ra ngay lập tức, đẩy anh ra khỏi quầy phục vụ: "Đi lầu 3."

Trần Ngưỡng có chút lơ mơ, rất nhiều chuyện xoay loanh quanh trong đầu: "Chuyện của Vương Hạo......"

"Tạm thời chưa thể nói rõ điều gì, trước tiên chúng ta đến công ty tìm kiếm thông tin, thử thay đổi lối suy nghĩ, lát sau xem lại video, có lẽ sẽ có cảm nhận khác." Triều Giản chống nạng, chân trái co lên, không để hẳn xuống.

Trần Ngưỡng "Ừm" một tiếng, đúng vậy, nguyên lý này có phần giống với việc tìm kiếm đồ vật.

Có đôi khi càng muốn tìm lại càng tìm không thấy, cuối cùng sau khi tìm kiếm khắp nơi, mới phát hiện ra đồ vật đang ở trên tay mình.

Hoặc sẽ nhìn thấy vật đó vào một thời điểm chẳng thể ngờ tới.

Trần Ngưỡng vừa đi vừa không nhịn được hỏi: "Vậy cậu biết đọc môi ngữ không?"

Sắc mặt Triều Giản đột nhiên trầm xuống: "Gã ta nói thì anh nghe lọt, lời tôi nói thì coi như gió thoảng bên tai."

"Không có nhé, tôi nhớ rõ cậu đã nói nhiều lần rằng cậu chỉ có một bộ não, không phải toàn năng, rất nhiều sự việc cậu cũng không thể biết không rõ ràng." Trần Ngưỡng nói, "Vừa rồi tôi chỉ hỏi chơi thôi." Thật ra thì không phải, vừa rồi anh cũng không biết tại sao lại muốn hỏi, chưa nghĩ kỹ thì đã thốt ra lời.

Trần Ngưỡng thấy Triều Giản không nói gì, đang định  giải thích thì nghe đối phương nói: "Tôi biết đọc môi ngữ."

Anh ngạc nhiên mở to đôi mắt: "Cậu biết? Vậy......"

Triều Giản không nhìn Trần Ngưỡng, hắn chống nạng đi ở phía trước: "Nhưng tôi chỉ biết mấy chữ cụ thể thôi."

Trần Ngưỡng không nghĩ ngợi hỏi: "Mấy chữ?"

"Ba chữ." Triều Giản không quay đầu lại, trong giọng nói cũng không có dao động, người phía sau sẽ không biết được cảm xúc trên mặt hắn.

"Đã từng có người nói với tôi, cho nên tôi có thể xem hiểu." Triều Giản lại nói.

Không biết vì sao, Trần Ngưỡng cảm thấy trái tim có chút đau, anh giơ tay che lên vị trí đó, nhưng cơn đau lại biến mất, tựa như là ảo giác.

"Trần tiên sinh, tôi phát hiện mạnh mối!" Dư ca đuổi theo, trong điện thoại của anh ta có lưu lại đoạn video từ máy tính, điểm tạm dừng tình cờ là lúc người trong video mở miệng, bấm dừng rất chuẩn.

"Tôi cảm thấy người trong video nói chính là Bei, B-e-i, cậu nhìn xem có phải hay không?" Dư ca hưng phấn bảo.

Sự chú ý của Trần Ngưỡng vô thức đặt lên lông mày trái của anh ta, xung quanh nốt ruồi không biết bị trầy xước từ lúc nào mà sưng tấy cả lên.

"Bắc sao?" Trần Ngưỡng thử niệm nhỏ, "Bắc......"

Những người khác muốn thử xem có phải là âm thanh giống nhau không, nhưng lại không dám, một số người quay lại video cũng không làm gì cả, bọn họ lưu lại nhưng thật sự không muốn phát đi phát lại xem chút nào.

Nhìn hoài thì sẽ có ảo tưởng đó là cái ót, là khuôn mặt của chính bọn họ, dán sát ở trên màn hình, nhìn thôi đã sợ ói rồi.

Kiều Kiều kêu Tiểu Lý bật video lên xem, khi cô nàng nhìn thấy người trong màn hình mấp máy môi để phát âm, liền thử dùng từ "bei" đọc theo: "Có chút giống thật."

Tiểu Lý ở một bên học theo khẩu hình miệng từ người trong màn, hình học mấy lần liền hưng phấn đỏ mặttía tai hét lên: "Đúng là nó rồi, chính là từ này!"

"Chính là Bei(Bắc)!" Tiểu Lý kích động đến mức cầm di động nhảy cẫng lên, mụt mụn trên trán dường như ngày càng chín, sắp có thể nặn ra rồi.

Người câm cũng thử, cô bé hưng phấn chớp mắt nhìn Trần Ngưỡng, liên tục chặt đầu y như gà con mổ thóc.

【 Rất giống ạ. 】 người câm lại viết lên tờ giấy.

Mọi người lần lượt gõ bính âm trên điện thoại của mình, sau đó liền héo queo.

Bei có rất nhiều từ.

Bắc kỳ một từ nào cũng có thể là manh mối, nhiều đến mức không đếm xuể chứ đừng nói chi đến khoanh tròn mục tiêu.

Ánh sáng hy vọng chợt lóe rồi vụt tắt trong nháy mắt.

Lúc lên lầu, Vương Hạo là người đi cuối cùng, Dư cả đi ở hắn phía trước quay đầu lại nhìn hắn: "Vì lý do gì quái vật lại giả dạng thành hình dáng của cậu chứ?"

"Sao tôi biết được." Vương Hạo nhớ tới là lại thấy sợ, "Có lẽ là do tôi đang ở quầy phục vụ."

"Nếu đổi thành những người khác ở đấy, thì khuôn mặt trong video chắc cũng sẽ là người đó thôi." Hắn nói.

Những người trên hành lang đều cảm thấy khó mà thở nổi, quyết định tránh xa quầy phục vụ trong 4 ngày này.

Trông số 20 người không có công ty nào ở tầng 1, phần lớn đều ở tầng 2, còn một số ít thì ở tầng 3 và tầng 4.

Người câm đang định đi lên tầng 4, cô bé tạm biệt Trần Ngưỡng rồi cùng Kiều Kiều và bốn người khác cùng nhau đi lên trên.

Tiểu Lý chủ động chào hỏi: "Em gái này, từ khi sanh ra là em đã không biết nói rồi à?"

Người câm lắc đầu trong ánh sáng mờ ảo.

"Tiểu Lý, nói chuyện kiểu gì đấy, chẳng tinh tế gì cả." Kiều Kiều thấy đồng sự còn muốn hỏi, liền phồng má, nghiêm túc ngăn cản.

"Oan uổng quá đi, tiên nữ, oan cho tôi quá." Tiểu Lý thì thầm với Kiều Kiều, "Tôi chỉ muốn bắt chuyện với em ấy thôi, vì tôi thấy ẻm cứ một mình suốt, ngặt nỗi cái miệng của tôi lại không biết ăn nói, tìm không thấy chủ đề."

"Vậy thì đừng nói." Kiều Kiều nói, "Có nhiều người chỉ thích ở một mình."

Người câm mỉm cười thân thiện với cô.

Kiều Kiều ôm mặt tỏ vẻ thèm khát: "Đáng yêu quá đi, muốn hôn hôn."

"Hôn cái gì mà hôn, còn không bằng em tự nhìn vào gương rồi tự hôn chính mình cũng thế, còn xa đó, tiên nữ, cầm chắc điện thoại của mình đấy, đừng làm rơi." Tiểu Lý đỡ Kiều Kiều đang lắc lư, nhìn y như ông bố già đang lo lắng cho đứa con gái bé bỏng ấy.

Kiều Kiều nghe thấy âm thanh nhớp nháp, dùng điện thoại soi qua liền thấy ảnh hai người đang ôm nhau ở vách cầu thang: "Trịnh tổng, anh muốn ở hành lang dã chiến hở?"

Cô gái có vẻ ngoài trông như tiên nữ không giống người thường, nhưng lời từ trong miệng nói ra lại thô tục và thẳng thắn, sự tương phản đặc biệt mãnh liệt, nhưng nhìn từ đôi mắt to trong veo của cô lại hòa quyện vào nhau một cách tuyệt vời, ngay cả một chút giễu cợt cũng biến thành ngây thơ hồn nhiên.

Trịnh Chi Đàm siết eo Phan Lâm: "Được rồi, đừng làm đồng sự của em chế giễu."

Phan Lâm vừa xấu hổ vừa tức giận trợn mắt nhìn
Kiều Kiều, làm thế xong lập tức thấy hối hận, hắn vốn dĩ trông đã xấu rồi, biểu tình như thế nhất định sẽ càng xấu xí.

May mắn Trịnh Chi Đàm không có thấy.

Kiều Kiều cũng nhăn mặt lêu lêu với Phan Lâm, nhưng Phan Lâm không dám làm như vậy, hắn vừa ghen ghét vừa hâm mộ nghĩ, Kiều Kiều thật xinh đẹp, các đồng nghiệp nam trong công ty đều cưng chiều cô như một công chúa nhỏ, còn các đồng nghiệp nữ thì yêu mến cô không hề có chút địch ý nào, nếu mình có được một nửa như cổ thì tốt rồi.

Phan Lâm chợt giật mình, không được, mình không thể biến đẹp, Trịnh Chi Đàm muốn mình chính là vì mình xấu xí cơ mà.

Thế nên đến hiện tại tuy đã có rất nhiều tiền trong tay hắn cũng không dám đi sửa.

.

Tới lầu 4, người câm tách khỏi Kiều Kiều và những người khác, cô nàng một mình đi qua hành lang đến công ty của mình, dáng người nhỏ nhắn bước đi theo ánh đèn pin, kiên định và vững vàng.

"Cô bé ấy thật dũng cảm." Ở hành lang đối diện, Kiều Kiều  ôm cuốn sổ tử vi vừa lẩm bẩm khen ngợi, sau đó nói, "Ai nha, đã quên hỏi cô bé thuộc cung hoàng đạo nào rồi."

Tiểu Lý thở dài: "Vẫn là đừng hỏi thì hơn, lỡ như coi trong sách tử vi nói nàng xui xẻo thì sao."

"Cũng đúng." Kiều Kiều quay đầu hỏi Trịnh Chi Đàm, "Trịnh tổng, anh thuộc chòm sao nào vậy?"

Trịnh Chi Đàm quẹt thẻ ở cửa: "Không phải em nên nói là, Trịnh tổng, thật may là anh đã chuyển thi thể xuống dưới lầu rồi, không thì hiện tại chúng ta tiến vào công ty sẽ rất đáng sợ sao?"

Kiều Kiều trợn mắt lặp lại: "Trịnh tổng, thật may là anh đã chuyển thi thể xuống dưới lầu rồi, không thì hiện tại chúng ta tiến vào công ty sẽ rất đáng sợ."

"Ha." Trịnh Chi Đàm khẽ cười một tiếng.

Cảm giác bất an của Phan Lâm ập đến không đúng lúc và không rõ lý do, hắn lập tức ôm cánh tay Trịnh Chi Đàm làm nũng: "Lão công, bé cưng muốn đến văn phòng của anh."

Trịnh Chi Đàm giơ đèn pin quét một vòng: "Về chỗ ngồi của mình tìm manh mối, ngoan."

"Em sợ." Hai mắt Phan Lâm đầy nước.

Trịnh Chi Đàm nói: "Hiện giờ có rất nhiều người không có đồng sự, chỉ có thể một mình đi công ty, chúng ta có tới bốn người."

"Nhưng công ty của chúng ta rất lớn." Phan Lâm nức nở.

Trịnh Chi Đàm chĩa ánh đèn pin vào Kiều Kiều và Tiểu Lý: "Vị trí của hai người bọn họ không ở cạnh nhau, đều là mỗi người một nơi." Gã ta dùng lực nhéo mặt nam hài, sức lực không nhẹ, "Nghe lời."

Phan Lâm nhận thấy sự nghiêm khắc và lãnh đạm của Trịnh Chi Đàm, hắn co vai buông tay xuống, cuối đầu rời đi.

Lầu 3, khoa học kỹ thuật Trường Tượng.

Trần Ngưỡng ngồi xuống chỗ của mình, tìm một chỗ đặt đèn pin, lấy tay sờ sờ mặt bàn đầy hơi nước: "Hình như lúc đang làm việc thì đột ngột bị mất điện thì phải."

Phía đối diện đột nhiên ném một vật qua, trùng hợp rơi vào lòng ngực Trần Ngưỡng, anh cầm lên nhìn thì thấy đó là một cục giấy.

Mở ra thì thấy là một đơn đặt hàng mang đi.

Thời gian oder là 6h40 tối qua.

Gọi hai tô bún tiết vịt, hai cốc nước ngô và bốn cái bánh bao thịt xá xíu.

Điều kỳ lạ về đơn đặt hàng mang đi này là......

Tên họ: Tảo Tảo.

Địa chỉ: Tòa nhà A, khu khoa học và công nghệ ( tới rồi thì gọi điện liên hệ ).

Lưu ý: Bún tiết vịt của đệ đệ tôi muốn có vị hơi cay một chút, đừng để ngò và hành lá, anh trai giao cơm hộp có thể mua giúp tôi một hộp sữa viên bơ từ trên đường đến đây được không, vất vả cảm ơn.

Số điện thoại chính là cái hiện tại anh đang dùng.

Huyết áp của Trần Ngưỡng có chút cao, ở lần nhiệm vụ trước, NPC có thể gọi đúng tên của bọn họ, lần này càng quỷ dị hơn.

"Được rồi, nhập vai nhân vật, chúng ta chính là nhân viên của Trường Tượng." Trần Ngưỡng hít sâu một hơi, nhét đơn đặt đồ ăn vào ba lô, "Hóa đơn tôi đặt đồ ăn trên mạng sao lại ở chỗ của cậu?"

Triều Giản kéo ngăn tủ tầng thứ nhất dưới chân ra: "Tôi có sở thích thu thập hóa đơn đặt đồ ăn."

Trần Ngưỡng nói: "Sao tôi lại không biết?"

"Tôi cũng mới vừa biết mình có đam mê này." Triều Giản nhìn một ngăn tủ tràn đầy hóa đơn cơm hộp nói.

"......"

Trần Ngưỡng nghe được tiếng Triều Giản đang lúc lọi khắp nơi, liền bắt đầu tự mình tìm.

Trên bàn máy tính không có nhiều đồ đạc, rất nhanh đã lục lọi xong, trọng điểm là cái ngăn tủ nhỏ bên dưới,
Trần Ngưỡng kéo hết bốn ngăn tủ ra, dùng đèn pin lục soát từng cái một.

Hai ngăn đầu là tư liệu, hai ngăn cuối là......

Trần Ngưỡng bỗng nhiên nhảy dựng lên!

"Đ* má."

Miệng Trần Ngưỡng khô khốc gọi Triều Giản: "Sách."

"Sách của tôi ở chỗ này." Anh run rẩy nắm lấy cạnh bàn, "Là cuốn sách tôi đặt ở đầu giường......"

Triều Giản đi vòng qua, cầm cuốn sách trong ngăn kéo thứ ba lên, dùng đầu ngón tay xoa xoa dòng chữ 'Lý thuyết lượng tử, mối quan hệ giữa ý thức và thế giới' nói: "Không phải cuốn sách đó của anh."

"Không phải sao?" Trần Ngưỡng cầm cuốn sách lật sang một trang, sờ sờ góc dưới bên trái, "Ở đây không có nếp gấp." Anh lại lật sang trang khác, "Không có đánh dấu."

"Xác thật không phải cuốn sách của tôi, vậy là tốt rồi." Trần Ngưỡng lau mồ hôi trên trán, phối trí nhiệm vụ lần này quá đáng sợ.

"Cậu thì sao, ở đây có xuất hiện vật phẩm cá nhân nào của cậu không ?" Trần Ngưỡng tò mò nhìn về phía Triều Giản.

"Không phải vật phẩm quan trọng." Triều Giản tránh ánh mắt của anh.

Chuyện cuốn sách khiến Trần Ngưỡng chậm lại một lúc mới tiếp tục tìm kiếm manh mối, anh lại tìm thấy cuốn sổ nhật ký, bên trong là chữ viết tay của anh, toàn là những chuyện vụn vặt ngày thường, không có kết nối, giống như là nghĩ tới chuyện gì thì mới viết vào.

【3.12, dạ dày đau, không muốn đi làm. 】

【5.26, ông chú mới tới ở bên cạnh thuận tay trái, chân hôi dã man, không muốn đi làm. 】

......

【 Hôm nay thật nhàm chán, việc phát triển sản phẩm mới nhàm chán y như một con bò già đang cày ruộng, phỏng chừng là muốn chết non, ông chú nói muốn theo đuổi cầm tỷ, còn tuyên bố muốn giảm béo, nói sau này không dùng thang máy đi làm nữa, nhất quyết mỗi ngày kiên trì leo cầu thang bộ, kết quả là khi tan tầm ổng cùng ta vào thang máy...... Không muốn đi làm. 】

......

【 đệ đệ thích ai đó rồi, nhưng lại không muốn nói cho mình biết, ẻm chơi trò yêu thầm, là tình yêu đơn phương ...... Không muốn đi làm. 】

......

Trần Ngưỡng phát hiện mỗi trang cuối cùng đều là  "Không muốn đi làm", Anh cảm thấy đồng cảm, đi làm quả thật không phải chuyện vui vẻ gì.

"Triều Giản, ở chỗ tôi có cuốn sổ nhật ký, có vài dòng chữ, tôi đọc cho cậu nghe." Trần Ngưỡng đọc theo ghi chú trên cuốn nhật ký, "đệ đệ thích ai đó rồi, nhưng lại không muốn nói cho mình biết, ẻm chơi trò yêu thầm, là tình yêu đơn phương."

Triều Giản ngồi ở đối diện nhìn thấy Trần Ngưỡng đứng lên nhìn quanh, liền chuyển vị trí của đèn pin, dời nó ra xa mình .

"Không phải yêu thầm." Sắc mặt Triều Giản ẩn vào trong bóng tối, bàn tay đặt trên chân có chút run rẩy, hắn cao mà, nói khẽ bốn chữ.

Trần Ngưỡng không nghe được tiếng của Triều Giản, anh cất cuốn sổ nhật ký đi, chợt nghỉ đến trong cuốn sổ có nhắc tới một ông chú, cân nhắc một hồi mới đi xem xét bàn làm việc của đối phương.

Không có phát hiện manh mối mới, Trần Ngưỡng liên tục chiến đấu ở các chiến trường là những tầng ngăn tủ kéo, cuối cùng anh tìm được một tấm thẻ y tế.

Bệnh viện Thanh Thành Hoa Ninh.

Trần Ngưỡng ngơ ngác cầm tấm thẻ, anh không biết Thành Thành có bệnh viện này hay không, là loại bệnh viện gì, trong cuốn nhật ký không có đề cập.

Trong công ty có một cái tủ lạnh, mất điện chưa lâu nên bên trong cũng không có mùi lạ, Trần Ngưỡng lấy bánh kem trái cây ra, tìm một cái túi bỏ vào, thấy trong tủ còn một hộp cherry tròn trịa, anh không nhịn được mở ra, cảm nhận được xúc cảm trên tay thì biết hình như đã được rửa qua.

"Cậu muốn ăn không?" Trần Ngưỡng đưa một trái cho Triều Giản.

"Không ăn." Triều Giản ngồi trên ghế văn phòng, rũ mắt lật xem các tập tài liệu.

Trần Ngưỡng dựa vào cạnh bàn ăn cherry: "Sang năm chân của cậu sẽ khỏi hẳn, chúng ta cùng nhau tìm việc làm, cùng nhau ở cùng một đơn vị, nghĩ thôi đã thấy thật tốt đẹp rồi."

Giọng nói của Triều Giản bị vướng vào tiếng giấy xào xạc: "Sẽ không ngồi trong văn phòng."

Trần Ngưỡng nói đùa: "Chuyện này mà cậu cũng biết? Biết trước tương lai à?"

"Không phải anh muốn đi làm bảo vệ trong bệnh viện phục hồi sao?" Triều Giản không kiên nhẫn nói, "Bảo vệ phải đứng cạnh gác tuần tra, sao có thể ngồi trong văn phòng."

"Tôi chưa có nói là muốn đi nhé." Trần Ngưỡng nói, "Trung tâm phục hồi chức năng sẽ tuyển người vào tháng 4 hoặc tháng 5, nhưng năm sau chắc chắn sẽ không tuyển." Trong miệng anh toàn mùi cherry ngọt ngào, "Nói đến mới nhớ, đã lâu rồi tôi không có liên lạc nói chuyện với kỳ ca, không biết anh ấy giờ thế nào."

Trần Ngưỡng nói xong liền đi xem xét quanh công ty, từ quầy lễ tân, văn phòng có 3 tới 40 màn hình, phòng hộp nhỏ, phòng họp lớn, phòng làm việc của giám đốc bộ phận.....

Sau khi dạo xong một lượt, Trần Ngưỡng đường cũ trở về, bắt đầu tìm kiếm.

Quầy lễ tân gần cửa chính công ty, trên bàn khá bừa bộn, Trần Ngưỡng đơn giản tìm tòi qua một lần rồi mới cẩn thận xem xét lại từng thứ một.

"Trần tiên sinh! Trần tiên sinh!"

Có tiếng la khóc và tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến, là nhân viên nữ trẻ tuổi, Trần Ngưỡng không ra ngoài ngay mà đóng cửa lại, cách cánh cửa hỏi thăm tình hình.

Nữ nhân viên bàn giấy khóc nức nở, ngắt quãng nói rằng đồng nghiệp của cô đã chết.

Trần Ngưỡng nhìn Triều Giản đang đi tới, cả hai đối diện với nhau hai ba giây mới mở cửa đi ra ngoài, bọn họ được thiếu nữ dẫn đi sang phòng bên cạnh.

Vừa bước vào đã ngửi thấy mùi máu tươi.

Người tử vong là một người đàn ông trung niên bụng bia, phần đầu người đã bị ăn gần hết, não bị hút mất.

Trần Ngưỡng nuốt khan, anh chiếu đèn pin vào giày của người đã khuất: "Đồng sự của cô dẫm phải nước, vi phạm điều cấm kỵ."

"Dẫm trúng rồi sao, tôi không biết." Thân hình mảnh khảnh của nữ nhân viên bàn giấy run rẩy, "Tôi không biết......" Cô dùng tay lung tung, khuôn mặt chảy đầy nước mắt sợ hãi, "Tôi đã ở đó, tôi và anh ta không ở gần nhau, những khu vực mà ánh sáng điện thoại không thể chạm tới đều tối tăm, tôi vẫn luôn ở chỗ ngồi của mình tìm kiếm manh mối, quay lưng về phía anh ta......"

Trần Ngưỡng vừa sắp xếp logic trong khi lắng nghe những lời nói không mạch lạc của nữ nhân viên trẻ tuổi.

"Đặng đặng đặng......"

Đúng lúc này, ở bên ngoài trên hành lang lại vang lên một loạt tiếng bước chân hỗn loạn, còn ồn ào hơn cả tiếng bước chân của nữ nhân viên lúc nãy.

Trần Ngưỡng muốn kéo Triều Giản đang đứng ở cửa đi vào, nhưng anh vừa đưa tay ra, đã bị đối phương tóm lấy kéo ngược ra ngoài.

Người ở hành lang hóa ra là......Phan Lâm ở tầng 4!

Phan Lâm giống như bị ma quỷ truy đuổi, bởi vì chạy vội nên ánh sáng trên điện thoại di động của cậu ta rung chuyển dữ dội, tới khi nhìn thấy Trần Ngưỡng cùng Triều Giản, đôi mắt đẫm lệ của cậu ta lập tức mở to, gần như là lao về phía bọn họ.

Phan Lâm bị nạng chống ép ngồi dưới đất, cậu ngây người vài giây rồi dùng tay và chân để bò dậy: "Trần, Trần tiên sinh......"

"Trần tiên sinh...... Trần tiên sinh...... Hức......" Phan Lâm khóc đến mặt mày nhăn nhó, "Trần tiên sinh...... Tôi...... Huhu...... Trần tiên sinh......"

Trần Ngưỡng có thói xấu là thích đếm, nên anh đếm xem Phan Lâm đã gọi anh là "Trần tiên sinh" bao nhiêu lần, gọi nhiều lần như vậy, cứ như quan hệ của bọn họ thân thiết lắm lắm.

Trên thực tế bọn họ còn chưa nói được vài lời với nhau.

Trần Ngưỡng nhìn về phía đầu hành lang bên kia: "Lão...... Trịnh tổng của cậu đâu?"

Không hiểu sao, Phan Lâm nghe thế lại khóc đến càng to hơn, cà hức cà hức, như tùy thời đều có thể té xỉu tới nơi.

Trong đầu Trần Ngưỡng lướt qua vài suy đoán, đời sống tình dục của cả hai không còn hòa hợp? Bị đá? Vậy cũng không đến mức trong tình trạng hoảng loạn tới tìm anh chứ.

"Cạch"

Chiếc nạng chọc mạnh xuống mặt sàn, lôi theo sự táo bạo và hung ác đầy nguy hiểm của người ấy.

Phan Lâm đột nhiên ngừng khóc, cậu ta giơ tay lên lau mặt, sau đó đưa thứ mình đang cầm cho Trần Ngưỡng.

"Đây là cái gì?" Trần Ngưỡng nhận lấy, thứ đó nhăn dúm dó, có hơi nóng ẩm.

Một tờ giấy.

Trần Ngưỡng bảo Triều Giản giơ đèn pin lên, anh trải tờ giấy ra nhìn rõ nội dung, trông nháy mắt máu cả người đều chảy ngược.

"Trịnh tổng có biết không?" Trần Ngưỡng nắm chặt tờ giấy hỏi.

Phan Lâm vừa nức nở vừa lắc đầu: "Đây là thứ tôi tìm thấy trên bàn làm việc của anh ấy, không biết anh ấy có biết hay không."

"Kiều Kiều đâu? Tại sao cậu không tìm cô ấy để bàn bạc."

"Tôi không xác định cổ là người tốt hay xấu." Phan Lâm ngập ngừng mím môi nói.

Trần Ngưỡng nhìn vào đôi mắt sợ hãi của nam sinh: "Sao cậu dám một mình tới chỗ này tìm tôi, không sợ bị phát hiện?"

"Không phải nói xúc phạm cấm kỵ mới có thể bị giết ư, tôi không có dẫm trúng nước, tôi có chú ý..... không dám dừng lại hay quay đầu, chỉ tiếp tục chạy về phía trước......" Phan Lâm tựa lưng vào vách kính run rẩy.

Trần Ngưỡng lại trải tờ giấy dưới ánh đèn pin di động, bả vai tựa vào Triều Giản, cả hai cùng xem.

Đây là một mẫu đơn xin nghỉ phép của nhân viên.

Thời gian xin nghỉ phép là từ 0 giờ hôm nay đến 8 giờ thứ năm tuần sau, tổng cộng là 7 ngày.

Nguyên nhân là nhập viện do dị ứng.

Ở dòng chữ ký của giám đốc là một hàng chữ màu đỏ: Chuẩn(đồng ý cho nghĩ), phía sau là những dòng chữ như, chú ý nghỉ ngơi chăm sóc bản thân thật tốt vv.

Giám đốc quản lý ký tên có ba chữ rồng bay phượng múa: Trịnh Chi Đàm.

Mà người xin nghỉ phép là...... Lý Chính,
tức là Tiểu Lý, đồng nghiệp của Kiều Kiều.

Lẽ ra hôm nay cậu ta không nên có mặt ở công ty.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro