Chương 96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Tây Tây Đặc

"Phanh phanh phanh!"

"Này anh bạn, cậu còn ở bên trong làm gì thế, sao còn chưa ra nữa?"

"Còn không ra là tôi đi đó nhá!"

"Tôi đi thật đấy!"

"Ê! Phanh phanh phanh!"

Lúc Kiều Kiều và đồng nghiệp từ hành lang đi lên quải lầu 4, nghe thấy tiếng la hét giận dữ và tiếng gõ cửa liên tiếp, cô nàng chạy chậm qua, chiếc váy trắng dài cọ vào cẳng chân trắng nõn: "Sao vậy? Không lấy được cuốn sổ hả?"

Chòm sao Bạch Dương cao gầy Vương Hạo nhìn thấy bọn họ, thì ngừng đập cửa, hắn đưa chiếc túi màu hồng nhạt cho Kiều Kiều, nói một người khác đi vào lấy di động bị bỏ quên, đã lâu rồi còn chưa ra.

Kiều Kiều cầm lấy thẻ làm việc của nam đồng nghiệp, quẹt thẻ, "Đinh" một tiếng cửa mở ra.

"Mất điện, thế nhưng cửa tự động vẫn có thể vận hành một cách bình thường." Cô nàng lẩm bẩm, quay đầu nhìn hai người đàn ông đang đứng yên, giọng âm trong trẻo nói, "Hai người muốn tôi dẫn đầu à?"

"......" Hai người đàn ông giơ đi động lên, cầm đèn pin thật cẩn thận bước vào văn phòng.

Kiều Kiều đi ở cuối cùng, di động của cô hết bin không có cách nào bật sáng, trong bóng tối, cô mặc một thân đồ trắng trong có chút đáng sợ.

Hơi nước nặng nề khiến bọn họ vừa bước vào đã cảm thấy ngột ngạt, cảm giác như đang tiến vào đáy biển, bốn phía đều là làn nước.

"Ở kia!" Kiều Kiều chỉ vào một chỗ, thấp giọng kêu lên.

Hai người còn lại cũng nhìn thấy bóng người trên lối đi, tên kia đang đứng im ở nơi đó, thân hình mập mạp thấp lùn đứng nghiêng, đầu vặn ra sau, không biết đang làm gì.

"Đại ca, tôi ở ngoài cửa kêu nửa ngày, sao lại không lên tiếng thế hả?" Vương Hạo tức giận la hét, chiếu ánh sáng vào người đối phương.

Ngay sau đó, di động liền rơi xuống đất.

"Không, không có lỗ mũi." Vương Hạo run rẩy chỉ về phía người nọ, "Hắn không có lỗ mũi!"

Trong văn phòng rộng lớn chỉ có một tia sáng đang lấp lóe, xung quanh yên tĩnh để lạ thường.

Kiều Kiều đẩy đồng nghiệp nam nói: "Đi qua xem thử đi."

"Tiên nữ, tôi không dám." Nam đồng nghiệp cao hơn 1m8, vừa cao vừa to, ngày thường còn tập thể hình, nhưng bây giờ lại thu nhỏ lại hết mức có thể, trong rất yếu đuối bất lực.

Kiều Kiều lấy điện thoại di động của hắn, giẫm lên mớ gác hỗn loạn trên lối đi, từng bước tiếp cận bóng người đó.

Sau khi nhìn rõ, Kiều Kiều phát ra một tiếng thở dốc ngắn ngủi, cô nàng nắm chặt điện thoại loạng choạng lùi về phía sau, thân thể lảo đảo ngã xuống.

Đồng nghiệp nam đứng ở phía sau đã kịp thời đỡ được cô nàng, hai người đỡ nhau lùi về phía cửa, quẹt thẻ nhanh chóng đi ra ngoài.

"Không có lỗ mũi phải không?" Hai hàm răng của Vương Hạo va vào nhau phát ra tiếng lạch cạch, nói không mạch lạc, "Trời ạ, sao lại không có lỗ mũi, bị ăn mất rồi sao.... Một phần miệng hình như cũng bị mất, hắn nhất định đã chết......"

Kiều Kiều ngồi xổm xuống đất, thấp giọng nói: "Tôi đã chiếu thẳng ánh đèn vào mặt anh ta."

Vương Hạo há to miệng, không dám hỏi thêm.

"Chiếu thẳng mặt..... vậy mặt hắn trông như.... như thế nào?" Nam đồng nghiệp vừa sợ vừa tò mò.

Kiều Kiều không có cách nào diễn tả ra được, khuôn mặt của Bạch Dương đó dường như bị thứ gì quét qua, để lại một đường máu hình chữ "S".

Từ mắt phải, đến mũi, đến khóe miệng phải, rồi tới cái cằm.

Nơi quét qua chỉ còn lại xương cốt.

Kiều Kiều cảm thấy nếu mình không nhìn lầm thì mắt trái của đối phương đang nhìn chằm chằm vào thứ gì đó.

"Tôi đoán khi anh ta đang tìm điện thoại, thì phát hiện ai đó đang đứng đằng sau, hoặc là ai đó trong số chúng ta, nên anh ta quay đầu lại nhìn đối phương, người đó chính là hung thủ." Kiều Kiều và nam đồng nghiệp đồng thời nhìn về phía Vương Hạo.

"Lúc đó tôi đang ở ngoài cửa!" Vương Hạo thở gấp nói rõ.

Kiều Kiều cùng nam đồng nghiệp tránh xa hắn ta.

"Hai người ngẫm lại đi, cửa công ty là tự động khóa, phải quẹt thẻ mới vào được." Sắc mặt Vương Hạo tái xanh, "Thẻ công tác chỉ có một cái, cậu ta quẹt cửa đi vào tìm di động, cái thẻ nằm trong tay cậu ta, tôi vào bằng cách nào?"

Kiều Kiều nói: "Vậy anh không còn bị hoài nghi nữa."

Vương Hạo vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, liền nghe cô nàng nói: "Anh là quái vật, cửa sổ ngăn không được anh."

"Á đù." Vương Hạo muốn phát điên nói, "Anh đây nếu là quái vật thật, hiện tại hai người các ngươi đã bị ăn chỉ còn cặn!"

Kiều Kiều gật nhẹ đầu, nhìn như là tin rồi, nhưng giây tiếp theo lại chạy tới lan can, dựa cả người trên vào, lớn tiếng hướng dưới lầu kêu: "Lầu 4 chết người rồi--"

Một lúc sau, mọi người ở trong nữa tòa nhà A3 tập hợp với nhau tại tập đoàn Cảnh Phong.

Trần Ngưỡng mang theo chiếc đèn pin khẩn cấp được người câm tìm thấy, anh chiếu nguồn sáng vào khuôn mặt bị cắt xẻo của thi thể.

Miệng vết thương hình chữ "S" lộ cả xương, da ở mép vết thương trắng đến mức không thấy một chút vết máu, cứ như là bị hút liếm qua vậy.

Giống như một đứa trẻ ăn được đồ ngon, liếm đi liếm lại, liếm đến sạch sẽ.

Tiếng thở sâu và tiếng nôn mửa ở xung quanh va vào nhau, tình cảnh không quá tốt.

Trần Ngưỡng từ sảnh tầng 1 đi lên, trong đầu anh vẫn còn tồn trữ câu đố "22 : 22", hiện tại đã biến thành "21:21", anh cầm đèn pin chiếu xuống.

Thi thể đang đứng, chân đi giày thể thao bằng lưới màu xám nhạt, gót chân có vết sẫm màu.

Trần Ngưỡng đưa đèn pin cho Triều Giản, anh ngồi xổm xuống, duỗi tay chạm vào giày lưới của thi thể, ướt.

"Trần tiên sinh, có phát hiện gì à?" Trịnh Chi Đàm không biết lại gần anh từ lúc nào, cái đuôi nhỏ Phan Lâm căng thẳng dính chặt vào gã.

Trần Ngưỡng không trả lời, anh ôm một chân của thi thể nhấc lên để xem xét kỹ hơn, quả nhiên đế giày ướt đẫm.

Chỉ có một điểm chung duy nhất giữa hai người đã chết, là đế giày đều ướt đẫm nước.

Trần Ngưỡng lại nhìn vết máu vận vẹo trên mặt thi thể, thứ gặm cắn thi thể hiển nhiên có thể mấp máy cử động, trong lòng anh hiện lên một suy đoán -

Quái vật xúc tu thân mềm dưới đáy biển.

Trần Ngưỡng muốn bảo Triều Giản chiếu sáng xung quanh, nhưng anh chưa kịp nói gì thì đối phương đã làm như ý anh muốn.

Mặt đất bốn phía xung quanh bị ánh sáng chiếu vào, bẩn thỉu, tản ra một lớp nước ẩm ướt.

"Đừng dẫm trúng vũng nước." Trần Ngưỡng đứng dậy, nhìn những đồng đội đang mê man bối rối của mình lặp lại một lần nữa.

Phan Lâm ôm cánh tay Trịnh Chi Đàm nói thầm: "Sao có thể không dẫm đến chứ, hơi nước ở đây dày như vậy, mọi thứ đều ướt."

"Hơi ẩm dưới đất và vũng nước là hai thứ khác nhau, có hiểu không vậy." Có người khinh thường nói.

Phan Lâm không dám xung đột trực diện với bất kỳ ai, thấy Trịnh Chi Đàm không có ý đứng ra bên vực mình, cậu ta liền hóa thành đà điểu.

Trần Ngưỡng rút cái thẻ đi làm của Kiều Kiều từ trong tay người chết ra, trả lại cho chủ nhân ban đầu của nó, rồi lấy đi tấm thẻ treo trên cổ của đối phương, cuộn lại nhét vào túi quần, đặt chung với cái thẻ của người chết đầu tiên.

"Mọi người, có ai có ý nghĩ gì muốn nói không?"

Không ai nói chuyện. Đây là một mùa hè rất bình thường, một ngày thứ năm bình thường, một ngày làm việc bình thường, tộc đi làm tưởng là tận thế đến nhưng hóa ra lại bước vào thế giới nhiệm vụ, chỉ trong vòng hơn 1 giờ đồng hồ, bọn họ đã thấy được hai cổ thi thể.

Phim huyền ảo kinh dị phiên bản người thật chết thật.

Từ cốt truyện của một bộ phim tới đánh giá, thanh tiến trình hiện tại chỉ là vừa mới bắt đầu......

"Tôi nghĩ nhiệm vụ nhắc nhở là chia số người cho số người, cho ra 1." Dư ca chú ý tới Trần Ngưỡng phản ứng không lớn, cho nên hắn biết đối phương đã nghĩ tới chuyện này rồi, thế là sự nhiệt tình và tự tin của của anh ta lập tức giảm xuống một đoạn, "Có lẽ khi đến một đoạn thời gian nhất định sẽ có 1 người phải chết."

Trần Ngưỡng chờ câu tiếp theo, đồng đội nói quá ít, phần lớn thời gian đều chỉ có một mình anh nói, anh hy vọng các đồng đội có thể cùng nhau thảo luận, tận dụng trí tưởng tượng nhiều hơn một ít, người nhiều lực lượng đại.

"Đến nỗi ' khi đến một đoạn thời gian ' ám chỉ hình thức gì thì tôi vẫn chưa biết." Dư ca nói.

"Đồng nghiệp của tôi nói lấy số người chia cho số người, chính là hình thức thông quan của nhiệm vụ lần này, hình thức 1 chọi 1." Kiều Kiều lại có cái nhìn khác.

Trần Ngưỡng nhìn về phía cháu gái của cô Kiều: "Hình thức 1 chọi 1 ra sao?"

"Ừm......" Kiều Kiều dùng cùi chỏ chạm vào người đồng nghiệp nam.

"Đang suy nghĩ." Nam đồng nghiệp cầm chiếc túi nhỏ màu hồng của cô, chán nản cúi đầu xuống, đột nhiên bờ vai cậu ta bị vỗ nhẹ hai cái, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói chứa sự khen ngợi.

"Tiểu Lý, cậu đã rất thông minh khi nghĩ đến hình thức 1 chọi 1 rồi." Trịnh Chi Đàm cổ vũ một cách công thức hoá, "Đa số người bình thường đều sẽ cảm thấy đầu óc trống rỗng khi gặp phải chuyện như vậy mà."

Tiếng nói của Trịnh Chi Đàm không nhỏ, những người đầu óc trống rỗng đều chọn cách im lặng như gà.

Tiểu Lý được khen ngợi, cậu chàng gãi cái ót xấu hổ nói: "Trịnh tổng, ngài nghĩ chúng ta có thể sống sót trở về không?"

Trịnh Chi Đàm ngậm điếu thuốc nhìn xem phía bên kia.

Tập đoàn Cảnh Phong có một bức tường kính rất lớn, ngày thường đứng trong công ty là có thể nhìn thấy sự thịnh vượng phồn hoa của trung tâm thương mại vùng ngoại ô phía Nam qua bức tường kính, cảnh đêm thì càng đẹp không sao tả xiết, hiện tại kính không còn nữa, nước biển sâu không thấy đáy đã chặn bên ngoài khung cửa sổ trống rỗng.

"Còn phải xem vận khí." Trịnh Chi Đàm trả lời câu hỏi của cấp dưới, thái độ trông rất Phật hệ. (Kiểu buông lơi tất cả)

Ánh mắt Trần Ngưỡng quét qua bốn người trong tập đoàn Cảnh Phong, nhờ sự trợ giúp của khoảng 20 tia sáng, anh tìm được Vương Hạo: "Là ai đề nghị đi lên lấy sách?"

"Tôi......" Vương Hạo ngập ngừng một chút, "Là tôi đề nghị."

"Là anh!" Nữ đồng nghiệp của Bạch Dương bị ăn mất mặt hét lên, "Là anh giết lão Chu!"

Vương Hạo có khổ mà nói không nên lời: "Không phải tôi."

"Sao có thể không phải là anh?" Nữ đồng nghiệp chỉ vào Vương Hạo, nói với những người khác, "Mọi người thấy đấy, anh ta vẫn còn giả vờ!" Sau đó cô lại nhìn Vương Hạo, "Anh cố ý mời lão Chu đi cùng anh lên tầng 4, sau đó ngươi nhân cơ hội hành động."

Vương Hạo nhìn cô ta như một kẻ ngốc: "Nếu tôi muốn giết cậu ta, còn kêu cậu ta cùng đến tầng 4 sao? Đây không phải là cố ý biến mình thành nghi phạm à? Thủ đoạn ngu ngốc như vậy, chỉ cần đầu cùng mông không đặt sai vị trí đều sẽ không dùng được chứ."

Nữ đồng nghiệp cười lạnh: "Anh đang lợi dụng tình thế!" (tương kế tựu kế!)

"Mọi người đều là người có trình độ học bắn cao, tại sao lại giả vờ thiểu năng kia chứ? Quy tắc của nhiệm vụ này rõ ràng là một chọi một, chúng ta phải tấn công lẫn nhau." Tay cầm ống thép của cô ta run rẩy, "Trong số các người có kẻ không dám thừa nhận cách thức sinh tử này, kẻ thì lại cố tình làm bộ không hiểu, nhưng cái trò săn giết này đã sớm bắt đầu từ lâu rồi."

Cô ta lầm bầm lầu bầu, lời nói chắc chắn: "Người chết ở tầng dưới và đồng nghiệp của tôi đều là bị người trong đội ngũ này giết chết."

Dư ca nhắc nhở: "Cả hai đều chết theo cách không ai trong chúng ta có thể làm được."

"Ai nói là người hả?" Nữ đồng nghiệp cười quái dị nhìn anh ta chằm chằm, trông có chút điên cuồng, "Ngay từ đầu trong số chúng ta có một nửa là quái vật, quái vật đấy đồ ngu."

Những lời này cứ như sấm sét, người nhát gan sợ đến rơi nước mắt, nhìn ai cũng không giống con người.

Nữ đồng nghiệp vung vẩy ống thép lung tung vài cái, rồi chạy đến cửa gỗ hét lớn: "Mở cửa! Tôi muốn đi ra ngoài! Mau mở cửa ra cho tôi!"

Tiểu Lý nhanh chóng đi quẹt thẻ, nữ đồng nghiệp ôm ống thép chạy ra khỏi văn phòng, để lại cả đám người đang nhìn nhau.

Trần Ngưỡng ngẫm nghĩ tới lời nói của nữ đồng nghiệp, đột nhiên gấu áo thun bị kéo lấy, và cả tiếng nói trầm thấp chịu đựng đến cực hạn của Triều Giản: "Đi thôi."

.

Khi Trần Ngưỡng cùng Triều Giản đi xuống lầu, những người khác đều đi theo, thi thể được Trịnh Chi Đàm kéo lê lết xuống tầng một, trong khoản thời gian này Phan Lâm đã vừa hét vừa khóc.

Trịnh Chi Đàm ném hai cái xác không lành lặn vào cùng nhau, tàn thuốc từ điếu thuốc bên miệng rơi xuống, hắn kẹp điếu thuốc ra khỏi miệng, đôi mắt sau cặp kính rơi xuống hai cái xác.

Tim Phan Lâm đập thình thịch.

Thi thể tàn khuyết rất xấu xí, Trịnh Chi Đàm lại yêu thích cái xấu, sự kết hợp của những điểm này.....

Phan Lâm có một ý nghĩ táo bạo làm hắn bắt an, hắn sợ mình không xấu bằng thi thể: "Lão công, Anh đang nhìn cái gì vậy? Đừng nhìn, người chết thực đáng sợ."

"Vậy thì nhìn em nhé." Trịnh Chi Đàm cười ra tiếng, vết thương trên xương gò má bị nạn đánh trúng vẫn chưa đỡ hơn, cười rộ lên trông hơi hung dữ, "Em đẹp nhất."

Mặt Phan Lâm đỏ bừng.

Trịnh Chi Đàm lơ đãng liếc nhìn về hướng
Trần Ngưỡng, gã ta nhấc chân đi đến ghé bên cạnh ngồi xuống, ngửa đầu nhìn biển sâu.

.

Trần Ngưỡng cảm thấy cả người đều không được thoải mái, chiếc áo phông anh đang mặc được làm bằng vải cotton 100%, rất thấm nước, sau khi vào đây thì đã bắt đầu ẩm ướt, bây giờ trông như vừa mới từ máy giặt đem ra, độ ẩm làm tắc lỗ chân lông khiến anh rất khó chịu.

"Hai người rồi." Trần Ngưỡng nghiêng đầu nhìn Triều Giản, trong hơi thở của anh có mùi cam dễ chịu.

Triều Giản không nói gì.

"Quá nhanh." Trần Ngưỡng lau mặt, đưa tay chống cằm nghĩ, tần suất tử vong quá nhanh, anh căn bản không có thời gian tìm kiếm manh mối, hiện tại anh chỉ biết bước vào "Nước" có thể là một điều cấm kỵ, không biết gì khác.

Trần Ngưỡng ngẩng đầu nhìn tòa nhà có hình dạng như một cái "Giếng", bình thường từ tầng 1 có thể nhìn thấy lan can và hành lang của ba tầng phía trên, nhưng bây giờ tầng 2,3 và 4 đã bị bao quanh bởi nước biển sẫm màu, gần như không thể nhìn rõ ràng bất cứ thứ gì.

Tầng 1 có đèn dự phòng, ánh sáng cũng không tệ, từ bất kỳ góc độ nào của hành lang trên lầu cũng có thể nhìn thấy một phần của đại sảnh.

Trần Ngưỡng có loại ảo giác luôn có người từ bên trên nhìn xuống.

Người câm đi tới ngồi cạnh, cô nàng viết suy đoán của mình vào một tờ giấy rồi đưa cho Trần Ngưỡng xem.

【 ca ca, em cảm thấy quái vật không phải đã biến nhiều. 】

【 nó ở ngay giữa chúng ta. 】

【 nó đã có mặt ngay từ đầu. 】

【 không chỉ một con. 】

Trần Ngưỡng nhất thời không có phản ứng, anh đem tờ giấy trả lại cho người câm, lâm vào trầm mặc.

Người câm không quấy rầy Trần Ngưỡng, cô nàng cắn bút sắp xếp suy nghĩ, thỉnh thoảng liếc nhìn Trần Ngưỡng, lần nào cũng phát hiện Triều Giản nhìn chằm chằm Trần Ngưỡng.

Cái nhìn chằm chằm khiến người khác phải khó thở như vậy, mà Trần Ngưỡng không hề phát giác.

Người câm nghĩ thầm, Trần Ngưỡng không phải không biết, có lẽ là thích ứng rồi cũng nên, đã miễn dịch từ lâu.

Loại hiện tượng này làm người câm nghĩ tới một câu nói - nước ấm nấu ếch xanh.

Nhưng rồi lại cảm thấy không mấy chuẩn xác.

Người câm đắk lắc đầu, ngăn cản bạn thân không suy nghĩ vu vơ nữa, một đứa cô đơn từ trong bụng mẹ như mình, không hiểu chấp niệm gì gì đó, chỉ lo ăn cẩu lương là được rồi.

21 người trong đại sảnh không hề tạo ra một tiếng vang nào, Vương Hạo ngồi một mình trước quầy phục vụ, cậu ta không còn liều mạng cố gắng giải thích, cố gắng hết sức để lấy được lòng tin của mọi người nữa.

Có vẻ như cậu ta đã nhìn thấu một thực tế, trong cái đội ngũ này, không có thứ gọi là niềm tin.

Kiều Kiều đang cầm cuốn sổ tử vi lật xem, xung quanh có khoảng hơn chục người đang khẩn trương cầu nguyện, hi vọng lá số tử vi của mình sẽ có ích.

Khi trang của chòm sao Bạch Dương xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, vẻ mặt của bọn họ đều thay đổi.

"Một sao Bạch Dương đã chết, chỉ còn lại cậu ta." Có kiềm chế không được nhìn về phía ngoài phục vụ, "Hôm nay cậu ta cũng sẽ chết ư."

Kiều Kiều đẩy một lọn tóc dài vương vải trên cuốn sổ ra sau vai: "Độ đáng tin của sách đối với mỗi người mỗi khác, chúng ta không thể hoàn toàn phớt lờ hoặc quá coi trọng nó, phải tuân theo lẽ tự nhiên, đối xử với nó một cách khoa học."

Mọi người: "......" Khoa học cái xx ấy.

Việc bọn họ bị vây khốn ở đây đã rất không khoa học rồi được chứ.

Một cô gái trạc tuổi Kiều Kiều không biết nghĩ tới điều gì, run rẩy nói: "Mọi người có cảm thấy, chòm sao Bạch Dương đã chết đó......"

Cô ta cố tình hạ thấp giọng xuống, giọng điệu như đang kể chuyện ma, những người khác nghe mà thần kinh căng thẳng.

"Người dọa người có thể hù chết người đó má, có chuyện gì nói nhanh coi!"

"Mặt của hắn ta thiếu mất một ít ngũ quan," Cô gái càng nói giọng run rẩy, có ôm chặt lấy chính mình, nơm nớp lo sợ nói, "Tôi cảm thấy như vậy giống như là...... Dị dạng."

Hai chữ cuối cùng vừa thốt ra, không khí lập tức cứng lại, mọi người đồng loạt nhìn về phía Phan Lâm.

Phan Lâm không ngờ đột nhiên có nhiều ánh mắt bắn về phía mình như vậy, trong mắt những người đó lộ ra nghi ngờ cùng sợ hãi, xen lẫn sự chán ghét của bản năng, cậu ta tức giận đến mức ưỡn ngực biện giải: "Không phải tôi, tôi không có giết người!"

Chiếc cằm vốn đã hơi vẹo, hiện tại cậu ta lại biểu hiện sự căng thẳng, nhìn có loại cảm giác vui vui khó tả.

Trong đám người Kiều Kiều, có một số người hơi lớn gan, vì vậy nỗi sợ hãi của bọn họ giảm bớt, không khỏi bật cười trào phúng nói.

"Tụi này còn chưa nói gì hết đó, cậu kích động như thế làm gì?"

"Đúng đó, chột dạ hay gì."

"......"

Phan Lâm tức đỏ cả mắt, đôi môi run run nắm chặt tay Trịnh Chi Đàm: "Lão công, em vẫn luôn ở bên cạnh anh chưa từng tách ra."

Trịnh Chi Đàm thổi khói lên mặt cậu ta: "Sao lại hoảng hốt."

"Em không có hoảng hốt, em không muốn bị hiểu lầm thôi." Phan Lâm tức giận cắn môi, "Trong lòng bọn họ nhận định em là quái vật."

Trịnh Chi Đàm nói: "Vậy em là quái vật thật à?"

Phan Lâm không ngừng lắc đầu, trong mắt đong đầy nước mắt, yếu đuối lại đáng thương.

"Thế là được rồi." Trịnh Chi Đàm dùng cái tay đang cầm điếu thuốc vuốt ve vành tai cậu ta, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Trần Ngưỡng, đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Triều Giản, gã cười cười, ánh mắt gã như đang nói: Hãy trông chừng bảo bối của cậu thật kỹ.... Đừng để tôi nhìn thấy kẻ hở, nếu không tôi sẽ cắn vết sẹo trên tai trái của cậu ta... không ngừng lập lại mà liếm láp.

Hơi thở của Triều Giản trở nên nặng nề hơn.

Trần Ngưỡng lập tức nhận ra cảm xúc của Triều Giản không đúng, anh vô thức rời khỏi thế giới của mình, khẩn trương hỏi: "Cậu sao vậy?"

Đôi mắt Triều Giản đỏ lên, trong cổ họng chen chúc như muốn nói điều gì đó, nhưng giây lát sau hắn lại dùng sức quay đầu nhìn về một hướng, cau mày.

Trần Ngưỡng nhìn theo ánh mắt của hắn, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại.

Nữ nhân viên bàn giấy muốn gạch cổ tay tự tử lúc trước đang đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía mọi người, mảnh kính vỡ trên tay ép vào nước biển ngoài cửa sổ.

Hình như cô ấy đang muốn đâm thủng lớp màng đang ngăn cản nước biển tràn vào.

Những người trong đại sảnh nhận thấy hành vi của cô ta lập tức luống cuốn hoảng sợ.

"Đ* Má, mày muốn làm cái quái gì vậy hả?"

"Quay lại đây nhanh lên!"

"Huhuhu, em gái ơi, cầu xin em, đừng làm điều ngu ngốc, nếu nước biển tràn vào thì chúng ta đều sẽ chết, chị không muốn chết, hai ta không oán không thù, em đừng hại chị mà em ơi."

Có người gào rống, có người thì la hét, có người lại xin tha.

Nữ nhân viên bàn giấy không hề khóc hay run rẩy, cô quay lại nhìn mọi người với vẻ mặt bình tĩnh, trong đôi mắt đen không chút ánh sáng.

"Nói là chỉ cần ở chỗ này sinh tồn bốn ngày, nhưng thời gian trôi qua mới bao lâu ... mà đã có hai người chết rồi, cả đội ngũ 23 người chỉ còn lại 21 người, số lượng sẽ còn tiếp tục giảm xuống một cách nhanh chóng, không ai có thể sống sót rời khỏi đây."

"Không có ai sẽ sống sót rời khỏi đây được hết." Nữ nhân viên bàn giấy nhắc lại, sắc mặt trắng bệch như ma, "Trơ mắt nhìn số người dần dần giảm đi, không biết khi nào đến lượt mình, vậy thì quá tàn nhẫn không phải sao? Không bằng để tôi giúp mọi người cùng nhau giải thoát."

Trần Ngưỡng tới gần nữ nhân viên bàn giấy: "Đây là nhiệm vụ thứ sáu của tôi, cô qua đây, tôi sẽ chia sẻ kinh nghiệm của mình cho cô biết."

"Chia sẻ cho tôi ư?" Nữ bạch lĩnh nhìn anh.

"Đúng vậy." Trần Ngưỡng nói, "Tôi cũng từng là người mới đi đến hôm nay, không chỉ có tôi, mà còn cón cả đệ đệ tôi, bạn bè và cả cô bé người câm, cô bé câm không nói được chỉ có thể dựa vào giấy ghi chú để giao tiếp, nhưng chưa bao giờ bỏ cuộc."

Người câm làm động tác tay biểu thị kịp thời để thu hút sự chú ý của nữ nhân viên bàn giấy, làm hết khả năng phối hợp với Trần Ngưỡng.

"Cô nhìn bạn của tôi đi, cô bé ấy nhỏ gầy hơn cô rất nhiều ......" Trần Ngưỡng vừa nói vừa bước lại gần nữ nhân viên bàn giấy, ngay lúc anh vừa định đưa tay ra với lấy cô, thì có một người đàn ông đang vô cùng căng thẳng chửi tục một tiếng.

Nữ nhân viên bàn giấy giật mình sợ hãi run lên dữ dội, cô muốn đặt mảnh thủy tinh xuống, nhưng vì quá hoảng hốt mà đâm vào.

Trong nháy mắt đó, bàn tay của nữ nhân viên bàn giấy cùng với mảnh thủy tinh rơi vào nước biển, chìm sâu xuống.

Tim Trần Ngưỡng ngừng đập, cơ bắp theo phản xạ chạy về phía Triều Giản.

Triều Giản ném nạng đi, đỡ lấy Trần Ngưỡng: "Không sao hết." Tiện đà nói vào bên tai anh, "Không có việc gì."

Trần Ngưỡng ngơ ngác quay đầu lại nhìn, phát hiện nước biển ngoài cửa sổ không có tràn vào, thay vào đó nữ nhân viên bàn giấy như bị thứ gì đó vô hình hút vào vùng biển sâu.

Những người trong đại sảnh đều sửng sốt, cả đám đều tưởng mình sẽ chết, sự đảo ngược kỳ lạ này khiến bọn họ không kịp phản ứng.

Chờ bọn họ phản ứng lại, cảm giác kinh hoàng trong lòng làm bọn họ gần như sụp đổ.

"Một người nữa đã chết....."

"Sao lại làm thế chứ!"

"Còn sống không tốt hơn là chết sao?"

"Cô ấy chết rồi cũng tốt, được giải thoát rồi, không cần phải thỉnh thoảng dùng mảnh kính vỡ muốn gạch cổ tay, tôi nhìn đều cảm thấy lo lắng đề phòng."

"Mọi người đều làm việc chung trong tòa nhà A3, vậy mà vừa gọi cô ta thật sự muốn chúng ta làm đệm lưng... thật là ác độc, chúng ta đã làm gì sai à? Cô ta đưa vào điều gì mà có thể quyết định sự chống sống chết của chúng ta chứ?"

"Đừng nói nữa.... Đừng nói nữa."

Sau những tiếng ồn ào là sự im lặng không lời.

Những nhân viên bàn giấy đều tốt nghiệp đại học. nhưng cả kiến thức họ học được khi đi học, cũng như kinh nghiệm có được trong công việc, đều không dạy họ cách đối mặt với quỷ quái.

Đây không phải là đang kiểm tra khả năng chịu đựng áp lực căng thẳng gì hết, phòng tuyến tâm lý đang sắp vỡ tan ra.

Có người chịu đựng hết nổi vỡ tung rồi.

Kiều Kiều nhìn nước biển ngoài tòa nhà: "Sao chị kia lại bị hút đi?"

"Có vẻ làm như vậy là trái với quy định." Tiểu Lý vẫn còn sợ hãi.

Kiều Kiều nói: "Nếu là thế, trong trường hợp nếu có người ức hiếp tôi, tôi sẽ đẩy người kia xuống biển là được."

Tiểu Lý đầy mặt khiếp sợ: "Có thể làm như vậy sao?"

"Có thể." Kiều Kiều nắm vạt váy đi tới trước mặt Trần Ngưỡng, "Trần tiên sinh, ban nãy chúng ta ở tầng 3 cũng không tìm thấy gì."

Trần Ngưỡng vẫn đang đắm chìm trong cảnh tượng đối thủ tự sát, nước biển không tràn vào, anh thở dài một hơi: "Kiểm tra lại, quy tắc sẽ ẩn giấu trong chi tiết."

"Trước tiên hãy đến công ty của chính mình, bàn làm việc của bản thân, sau đó là bàn đồng nghiệp bên cạnh, đồng nghiệp ở đối diện, văn phòng của cấp trên......" Anh trầm ngâm nói, "Kiểm tra các đồ dùng văn phòng, chắc chắn mọi người đều rất quen thuộc với công việc mình làm theo từng bộ phận."

Trần Ngưỡng liếc nhìn hai thi thể, theo quy tắc của nhiệm vụ vài lần trước, thi thể thứ nhất lẽ ra đã biến mất từ lâu, nhưng trong nhiệm vụ lần này nó vẫn còn ở.

Mùi máu tươi trộn lẫn hơi nước lần lượt xâm nhập vào miệng và mũi, giác quan của anh chỉ nhạy bén hơn người bình thường một chút đã không thể chịu đựng được, đừng nói chi giác quan của Triều Giản khác hẳn với người thường, ban nãy ở trong toilet đã ngửi thấy mùi máu tươi từ đại sảnh, bây giờ không biết bị tra tấn ra sao nữa.

Trần Ngưỡng nhìn thi thể có chút lâu, nên hấp dẫn sự chú ý của những người khác, Trương Lam cởi khăn choàng kẻ sọc đi tới che thi thể lại.

Nhìn không thấy sẽ khá hơn nhiều.

Trần Ngưỡng thoáng nhìn Trương Lam quay lại bên người bạn trai nhỏ Tiêu Hoàn Dữ, Tiêu Hoàn Dữ mắng cô "Cô điên à" "Cô quan tâm đến xác chết làm gì" "Tìm chết hả". Trương Lam lại phải dỗ dành một lúc.

Trần Ngưỡng nhận ra một sự thật thông qua mối quan hệ tình chị em này: bên lớn tuổi hơn luôn bao dung bên nhỏ hơn mình.

Mọi người lê bước về phía cầu thang.

Ngoại trừ bốn người Trịnh Chi Đàm, Phan Lâm, Kiều Kiều, Tiểu Lý đến từ công ty tập đoàn Cảnh Phong, khoa học kỹ thuật Trường Tượng Trần Ngưỡng cùng Triều Giản, Tiêu Hoàn Dữ cùng Trương Lam đến từ công ty Phi Đằng, hầu hết những người khác đều nằm rải rác ở các công ty khác nhau, điều đó có nghĩa là họ phải chia ra hành động.

Trần Ngưỡng vừa đi vừa nhớ lại những gì nữ nhân viên cầm ống thép đã nói khi ở tập đoàn Cảnh Phong, nếu trong đội ngũ của bọn họ có một nửa là quái vật......

Một cơn ớn lạnh trói chặt tay chân Trần Ngưỡng, anh cứng đờ tại chỗ, ánh mắt đảo qua các bóng người, trầm giọng hỏi Triều Giản: "Sẽ có một nửa thật sao?"

Trần Ngưỡng hỏi đột ngột như vậy, nhưng anh không lo lắng Triều Giản sẽ nghe không hiểu.

Triều Giản lần này không có giữ yên lặng nữa, hắn ngắn gọn trả lời Trần Ngưỡng: "Tôi không phải."

Trần Ngưỡng: "...... Nếu lúc sau cậu phát hiện mình biến thành quái vật, cậu sẽ làm gì?"

"Tôi sẽ không ăn anh." Triều Giản nhếch môi nói.

"Lỡ đã mất ý thức thì sao?"

"Sẽ không." Câu trả lời của Triều Giản càng ngắn, giọng điệu càng nhạt.

Trần Ngưỡng sững sốt, "Sẽ không" tức là sẽ không mất đi ý thức, hay là ý của cậu ấy là cho dù đã mất đi ý thức cũng sẽ không tấn công mình?

"Nếu tôi biến thành quái vật," Trần Ngưỡng giữ chặt Triều Giản, "Cậu phải đánh tôi bất tỉnh."

Triều Giản nói: "Quái vật đánh không ngất được, chỉ có thể giết chết."

Trần Ngưỡng dừng lại bước chân, anh nghe được chính mình thanh âm nói: "Vậy cậu giết tôi đi."

"Không phải anh nói muốn đi đến cuối cùng sao?" Triều Giản cụp mắt xuống nhìn anh.

"Đó là nguyện vọng." Trần Ngưỡng thở dài, "Hầu hết nguyện vọng đều không thể thực hiện được."

"Đánh rắm." Triều Giản đột nhiên tức giận không hề báo trước, hắn thở hổn hển như có gai đâm vào cổ họng, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Ngưỡng giống lệ quỷ.

Trần Ngưỡng lập tức nói: "Tôi sai rồi, là tôi nói sai rồi, chúng ta đều có thể thực hiện nguyện vọng của mình."

Không biết là do xui xẻo quá hay gì, tên Trịnh Chi Đàm cũng đi tới thêm phiền: "Trần tiên sinh, Anh và đệ đệ của mình là người của công ty nào vậy?"

"Khoa học kỹ thuật Trường Tượng." Trần Ngưỡng đang bận dỗ dành Triều Giản, giọng điệu có chút gay gắt, nếu trong văn phòng có chỗ cho anh và Triều Giãn, vậy nghĩa là sẽ không có sai sót.

Ai ngờ Trịnh Chi Đàm lại kinh ngạc nói: "Thì ra là công ty đó, tôi có một người bạn thuở nhỏ là giám đốc bộ phận nghiên cứu, cũng đã đến đó mấy lần nhưng sao không thấy các cậu?"

Trần Ngưỡng mặt không đổi sắc nói: "Chúng tôi tương đối bình thường đại chúng."

Trịnh Chi Đàm: "......"

"Lão công!" Phan Lâm lão tới, ôm chặt lấy Trịnh Chi Đàm.

Trần Ngưỡng thở phào nhẹ nhõm, nhờ có Phan Lâm như sợi dây leo, nếu không thì anh cũng không biết cần bao nhiêu tế bào não mới đuổi được Trịnh Chi Đàm đi, anh đưa viên sữa trong tay cho Triều Giản.

"Trịnh Chi Đàm không thể hợp tác." Trần Ngưỡng nói, "Chúng ta không biết chi tiết của gã ta, vì an toàn, trong nhiệm vụ lần này, chúng ta không kết bạn cũng không đối địch với gã, mạnh ai lo phần nấy."

Trần Ngưỡng nói xong mới nhớ tới, cộng sự của mình đã giao thủ với Trịnh Chi Đàm.

"Kệ gã ta." Triều Giản chán ghét nói.

"Ừ, mặc kệ gã." Trần Ngưỡng cảm khái nói, "So với gã thì Văn Thanh đáng yêu hơn nhiều."

Vẻ mặt Triều Giản lại trở nên âm u: "Văn Thanh đáng yêu?"

"Tương đối mà nói." Trần Ngưỡng nói.

.

Khi một đám người đi qua thang máy, những tiếng thì thầm bắt đầu vang lên.

"May mà hiện tại mất điện, thang máy không sử dụng được, nếu không sẽ rất đáng sợ."

"Bỗng nhiên mở ra, rồi bỗng nhiên đóng lại, ai mà bắt gặp cảnh tượng đó chắc sợ chết quá."

"Phiền quá đi, có thể bớt nói một chút không vậy ? Ai loạn cắm Flag thì đừng trách tôi chửi tục."

"......"

Vương Hạo ở trước bàn phục vụ nhìn thấy mọi người chuẩn bị lên lầu, cậu ta đang định đứng dậy đi về công ty của mình, nhưng vừa đứng dậy, màn hình hiển thị màu đen đột nhiên sáng.

Vương Hạo sợ hãi lùi lại, đang định hướng các đồng đội kêu cứu -

Trên màn hình xuất hiện đặc tả một cái ót!

Vương Hạo muốn chạy, nhưng hai chân như bị đóng đinh xuống đất, không thể động đậy, chỉ biết mở to mắt ngơ ngác nhìn.

Phần tóc phía sau cái ót hơi rối và dài, được buộc vào cổ áo phía sau.

Có chút quen thuộc.

Hình như đã thấy qua ở đâu thì phải......

Là ai kia chứ, rốt cuộc đã thấy qua ở đâu, toàn thân Vương Hạo lạnh buốt, một giọt mồ hôi chảy xuống trán, mí mắt cứng ngắc co giật, phần gáy trên màn hình đột nhiên quay lại.

Một khuôn mặt dán sát trên màn hình.

Vương Hạo sợ hãi há to miệng, cổ họng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, đó chính là khuôn mặt của chính hắn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro