Chương 22+23: Giáo huấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 22

Giáo huấn (thượng)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Sáng sớm hôm sau, Trác Duyệt liền ra khỏi nhà.

Lâm Huy mang cậu đi xem chung cư. Vừa thăm quan xong căn nhà thứ nhất cậu liền gật đầu đồng ý.

"Anh Trác Duyệt, còn vài nơi nữa cũng không tồi, chúng ta có nên đi xem một chút hay không?" Lâm Huy nhỏ giọng hỏi. Cậu nhỏ hơn Trác Duyệt hai tuổi, cho nên gọi cậu là anh, nghe có vẻ thân cận gần gũi hơn hẳn.

Tòa nhà chung cư cao tầng này có cảnh quan rất đẹp, diện tích thích hợp, chỉ cần dọn đồ vào ở ngay. Mặt khác, trong tiểu khu này còn có phòng tập thể thao và bể bơi riêng. Trừ vị trí có chút xa trung tâm thì không có khuyết điểm nào khác. Trác Duyệt đứng bên cửa sổ, nhìn những tòa nhà xa xa kia nối tiếp san sát nhau, cậu nhàn nhạt cười: "Nơi này so với chỗ ở trước kia của anh đã tốt hơn rất nhiều, trừ yên tĩnh ra anh không có yêu cầu gì khác."

"Vậy được, anh Trác Duyệt, anh xem hợp đồng đi, em đi nói chuyện với người môi giới." Lâm Huy đưa hợp đồng thuê nhà cho cậu. Một lát sau trở về, thấy Trác Duyệt còn ngồi trên ghế xem hợp đồng, im lặng đợi một lát mới phát hiện có chỗ không thích hợp. Tầm mắt Trác Duyệt đặt trên trang giấy căn bản không nhúc nhích, nếu ánh mắt có nhiệt độ thì tờ giấy đã sớm bị thiêu đốt. Này, này, chỗ nào giống như đang xem hợp đồng a, rõ ràng là đang thất thần.

Lâm Huy ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Anh xem xong chưa? Còn có vấn đề gì không?"

Trác Duyệt hồi phục tinh thần, qua loa lật lật, ký tên rất nhanh rồi đưa cho cậu, hỏi: "Buổi chiều cậu rảnh sao?"

"Có chuyện gì ạ?"

"Anh còn có vài thứ đặt ở Hàm Quán, muốn trực tiếp chuyển qua đây."

Lâm Huy sửng sốt: "Gấp như vậy? Phương tổng đã biết chưa?" Vừa mở miệng hỏi đã thấy trên mặt Trác Duyệt có chút xấu hổ liền biết mình lỡ lời, lập tức chữa cháy: "Em không có ý tứ khác...... Vậy buổi chiều em tìm vài người đem đồ đạc bên đó chuyển qua đây."

"Không cần gọi người, anh cũng không có đồ đạc gì nhiều, sắp gọn cũng chỉ có hai túi du lịch." Trác Duyệt nói: "Vất vả cho cậu rồi."

"Đây đều là chuyện trong nhà, anh cũng đừng khách khí với em nha." Lâm Huy gãi gãi đầu.

Nhằm đúng buổi chiều Phương Minh Diễn không ở nhà để chuyển đồ, thực sự có chút lén lút. Cho đến khi Trác Duyệt chuyển tất cả đồ đạc đến chỗ ở mới, ngồi trên sô pha nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chính mình làm như vậy vô cùng không ổn. Chung quy người ta có ý tốt thu lưu mình, không chào hỏi liền chạy đi như vậy thực thất lễ, hơn nữa đêm qua là mình thất tha thất thần mà chạy lên tầng bốn...... Làm cái loại chuyện kia, đối phương ngoại trừ giúp cậu...... đạt đến "sung sướng" ra, không thực sự làm chuyện gì quá giới hạn. Là lỗi của cậu, không thể trách người bên cạnh. Theo tình theo lý, cậu nên nói một tiếng tạm biệt.

Trác Duyệt suy xét nhiều lần, quyết định viết một tin nhắn. Tuy chỉ có mấy câu mà cậu cũng phải xóa đi, rồi sửa lại vài lần.

"Tôi tìm được một phòng ở rất tốt, hôm nay đã chuyển qua. Cám ơn Phương tổng đã chiếu cố cho tới bây giờ, ngày sau mời anh ăn cơm."

Đơn giản mà quy củ, khách sáo lại cẩn thận, giống như ngôn từ xã giao cơ bản.

Trước khi gửi tin nhắn thì không biết phải nói điều gì. Đến khi tin nhắn đã được gửi đi thì ngược lại càng thêm khẩn trương, mỗi lần màn hình di động sáng lên, hô hấp sẽ không tự chủ mà có chút co quắp. Kết quả tin nhắn hồi đáp của Phương Minh Diễn chậm chạp không đến, Trác Duyệt vượt qua cả một buổi chiều đứng ngồi không yên.

Đợi đến bữa tối, chuông cửa vang. Cậu tưởng Lâm Huy đến đưa cơm, mở cửa lại phát hiện Phương Minh Diễn đứng ngoài cửa, nhất thời sững sờ tại chỗ.

"Như thế nào, không chào đón tôi đến?" Nam nhân mặc áo khoác màu xám bên ngoài tây trang và áo len, như cười như không nhìn cậu.

"Không phải......" Trác Duyệt hồi phục tinh thần, mặt bất giác có chút hồng, nghiêng người tránh ra: "Mời vào."

Phương Minh Diễn tham quan một vòng, bình luận: "Cũng không tệ lắm."

Từ sau sự kiện kia tối hôm qua, mỗi lần Trác Duyệt nhìn thẳng anh đều có chút xấu hổ, lúc này cúi đầu rót nước cho anh, nói: "Không mua trà, chỉ có nước."

Nam nhân tiếp nhận cái cốc: "Hành tung của cậu tất yếu phải để Lâm Huy biết. Đây là quy củ trong hợp đồng ký kết, cũng là vì bảo vệ an toàn cho cậu, minh bạch chưa?"

"Minh bạch."

"Được, thay quần áo, chúng ta đi ăn cơm."

Trác Duyệt ngẩn ra, giương mắt, chỉ thấy bên trong cặp con ngươi đen láy của Phương Minh Diễn ẩn chứa tiếu ý nhàn nhạt: "Cậu không phải nói muốn mời tôi ăn cơm sao, tôi chỉ có đêm nay là rảnh."

Cậu nhất thời nghẹn lời.

Đến thời điểm gọi món ăn, Trác Duyệt càng hối hận gấp bội vì sao mình lại tiện tay nhắn thêm một câu "ngày sau mời anh ăn cơm" này.

Gần đây có nhà hàng nổi danh cao cấp, đồ ăn nước Pháp. Xa hoa đến mức quyển thực đơn còn khảm viền vàng, giá cả trong đó đắt giá đến mức khiến Trác Duyệt cơ hồ đứng ngồi không yên. Nơi này cậu đã từng đến một lần, là ký hợp đồng hợp tác với nhà đầu tư, khi đó cậu có tiền, không thèm để ý giá cả, hiện tại thoạt nhìn thật sự là xa xỉ muốn chết. Nay cậu đã rơi xuống núi, ngay cả tiền thuê nhà cũng do công ty ứng ra trước, mấy ngàn đồng trên người kia phỏng chừng miễn cưỡng có thể gom đủ chi phí bữa ăn hôm nay.

Nam nhân căn bản không có bất cứ ý tứ tiết kiệm tiền cho cậu, từ gan ngỗng đến nấm cục Truffle, từ thịt vịt hun khói đến thịt cừu nướng, còn gọi một chai rượu vang, cuối cùng thập phần lịch thiệp hỏi thăm ý kiến Trác Duyệt: "Còn muốn ăn chút gì không?"

"Không cần." Trác Duyệt bất đắc dĩ, đành phải nhắn tin cho Lâm Huy xin giúp đỡ, muốn mượn tiền để ứng trước chi phí bữa ăn, lại thật lâu không có hồi âm.

Từng món ăn được phục vụ, Phương Minh Diễn chậm rãi ăn, trong mắt rất nhanh lóe qua một tia trêu tức: "Như thế nào, ăn cơm với ta nên không có khẩu vị sao?"

——-

Edit: Marvin, a bày trò quá đi ~ thật thiếu đánh ~~

Mộc: Cũng tại bạn Trác Duyệt nhà ta dám bỏ nhà đi bụi nga~~~~

Đây là bạn Nấm cục Truffle trắng, còn được mệnh danh là "kim cương trong làng ẩm thực".

——-

CHƯƠNG 23

Giáo huấn (hạ)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

"...... Không phải." Trác Duyệt cúi đầu ngịch nghịch đồ ăn trên đĩa, da mặt cậu luôn luôn mỏng, nếu đã đáp ứng mời khách, bây giờ lại không có đủ tiền trả, dù thế nào cũng không nói nên lời, đành phải có lệ theo nam nhân nâng ly chạm cốc, rượu vang hơn hai ngàn đồng uống vào miệng mà như là uống thuốc đông y vậy, vừa đắng vừa chát.

Thật khó khăn mới đến lúc dùng đồ tráng miệng, Trác Duyệt càng khó giữ bình tĩnh, mượn cớ đi toilet, lặng lẽ đến quầy tính tiền. Không ngoài sở liệu, số tiền thật lớn vượt ngoài khả năng thanh toán của cậu. Dùng đủ mọi cách vẫn rơi vào đường cùng, Trác Duyệt không thể không kiên trì thương lượng với đối phương: "Tôi quên mang ví, tiền không đủ, có thể tạm thời để điện thoại ở nơi này trước hay không, chờ một lát tôi lấy tiền quay lại trả?"

Cô gái thu ngân xin lỗi cười cười: "Tiên sinh, thực xin lỗi, chúng tôi không có quyền dùng đồ vật để thế chấp. Ngài có thể suy xét nhờ bạn của ngài mang tiền đến đây hay không, hoặc là thỉnh vị tiên sinh đi cùng với ngài trước ứng ra một chút."

Trác Duyệt bất đắc dĩ, quay về chỗ ngồi. Đối diện nam nhân thản nhiên lắc lắc chén rượu, bên trong con ngươi thâm thúy có ám quang đoán không ra. Tầm mắt tương giao, ánh mắt Trác Duyệt giật giật, cuối cùng vẫn là cúi thấp đầu xuống.

Trong khoảng thời gian ở chung này, cậu cũng có mức độ lý giải nhất định đối với Phương Minh Diễn. Nam nhân này có một loại lực khống chế xâm nhập cốt tủy. Loại lực khống chế này là do khí phách từ lúc sinh ra đã có và sự bồi dưỡng năng lực quan sát khi lớn lên cùng kết hợp, anh có thể rất nhanh từ biểu tình của người khác để phân biệt lời nói dối, nhu cầu cùng với các loại tâm tình khác. Trác Duyệt tuyệt không tin người giỏi về phán đoán lòng người như anh lại không nhìn ra sự quẫn bách và khó xử của mình, anh làm như không thấy chỉ có một khả năng, chính là cố ý .

Không chút ngăn cản khi Trác Duyệt chuyển ra ngoài, khoanh tay nhận tin nhắn của cậu mà không trả lời, đột nhiên xuất hiện muốn dùng bữa tối đắt tiền...... Phương Minh Diễn dễ dàng đặt cậu trong lòng bàn tay, bất động thanh sắc nhìn cậu nôn nóng vô thố. Giống như một ma đầu thích gây khó dễ người khác, thích thú nhìn người ta giãy giụa lại cái gì cũng không làm.

Trác Duyệt cảm giác mình quả thực giống như một con khỉ nhỏ bị người ta trêu đùa. Nhưng mà trong chuyện chuyển nhà này, không bàn bạc với chủ nhà liền vụng trộm trốn đi như Trác Duyệt xác thật là không đúng lý hợp tình. Cho nên cậu ngay cả lý do sinh khí cũng không có, trừ nhẫn nại, thật sự không hề có biện pháp.

"Có thể...... thiếu nợ anh hay không?" Bị đẩy đến tuyệt cảnh, Trác Duyệt rốt cuộc không thể không đỏ mặt mở miệng.

Độ cong bên môi Phương Minh Diễn lớn hơn một chút.

Anh đương nhiên cố ý .

Ngày đó trước cửa Lồng Sắt đụng phải Trác Duyệt là một chuyện thú vị ngoài ý muốn, anh đâu ngờ cậu nhóc hướng nội lại dễ dàng mặt đỏ kia cư nhiên bị khơi mào dục vọng. Anh thật sự bị cái biểu tình kinh hoàng luống cuống pha chút gợi cảm ngốc nghếch kia gợi lên hứng thú, vì thế "giúp cậu tạo niềm vui" mà trêu chọc cậu. Anh cho rằng nhiều nhất chỉ là quan hệ có chút xấu hổ một hồi, nào ngờ đến Trác Duyệt thế nhưng vô thanh vô tức chạy trốn.

Loại chủ trương tự hành động này khiêu khích dục vọng khống chế của Phương Minh Diễn thân là DOM. Vì thế anh ra tay cho Trác Duyệt có ý đồ thoát ly khỏi sự chưởng khống của minh, xem như là một giáo huấn nhỏ nhỏ. Loại tâm tính "cậu không thích nói, tôi cố tình muốn cậu phải nói khỏi miệng" thật sự có chút ác ý.

Nhưng mà thú vị.

Anh từ trước đến nay luôn thích loại trò chơi này.

Anh tựa như có chút ngờ vực, phát ra giọng mũi nhè nhẹ: "Ân?"

Trác Duyệt hận chết anh, biết rõ còn cố hỏi, mặt càng đỏ hơn vài phần, lắp ba lắp bắp nói: "Tôi tạm thời không có nhiều tiền như vậy để thanh toán, cho nên...... Anh có thể trước tiên cho tôi mượn tiền hay không...... Tôi về sau sẽ trả lại cho anh."

"Này thật sự là không dễ." Nam nhân chống đầu như cười như không nhìn cậu: "Bởi vì cậu nói mời khách, cho nên tôi không mang ví tiền."

Trác Duyệt hơi mím môi, yên lặng ngồi một lát, nhẹ giọng nói: "Không nói lời tạm biệt với anh liền chuyển ra, là lỗi của tôi, thực xin lỗi."

Phương Minh Diễn nhìn người trước mặt hơi cúi thấp đầu, trong mắt lướt qua ánh sáng ôn hòa, vô thanh cong khóe môi. Sau đó liền gọi phục vụ sinh nói: "Bữa ăn hôm nay ghi vào sổ nợ của tôi."

"Vâng, Phương tổng." Cô gái quản lý mỉm cười cúi thấp người. Phương Minh Diễn là một trong những cổ đông lớn nhất của nhà hàng này, cô như thế nào lại không nhận ra.

Đi khỏi nhà hàng, bầu trời đêm có chút lạnh. Từng bông tuyết bay bay trong gió, xoay tròn xoay tròn rồi rơi xuống, dừng trên áo khoác màu đen của Trác Duyệt, chậm rãi hòa tan: "Trời cũng đã tối rồi, dù sao cũng không tính là xa, tôi đi bộ về là được." Cậu nói.

Phương Minh Diễn đóng lại cửa xe đã mở ra cho cậu, nói: "Cũng được, đi thôi." Dứt lời liền cất bước đi về phía trước. Trác Duyệt ngẩn người, cất bước theo sau, nói: "Thực ra anh cũng không cần tiễn."

Nam nhân nhìn cậu một cái, nói: "Cẩn thận quý trọng hiện tại, về sau cơ hội không nhiều như vậy."

Nghe vậy, hô hấp của Trác Duyệt rối loạn trong chốc lát, má nháy mắt nóng lên.

Chỉ nghe Phương Minh Diễn xa xăm giải thích: "Ý tứ của tôi là sau này cậu nổi tiếng, cơ hội thoải mái tản bộ trên đường giống như hôm nay thật không dễ dàng ."

Trác Duyệt trong lòng biết lại bị cậu trêu đùa, mặt lạnh nhướn mày nói: "Anh cứ như vậy khẳng định tôi có thể nổi danh?"

Nam nhân nhếch môi cười: "Người của tôi, không có khả năng không nổi danh."

Khẩu khí ung dung, mang theo cường thế và tự tin không thể nghi ngờ.

Trác Duyệt ngắm nhìn con ngươi đen láy kia, trong lòng khẽ động, dưới chân cũng dừng một chút.

Phương Minh Diễn dừng bước, cởi khăn quàng cổ ra, cẩn thận quàng lên cổ cậu: "Vai diễn của cậu rất nhanh sẽ quay, trong khoảng thời gian này cần đặc biệt chú ý tới thân thể, không thể bị cảm mạo."

Khăn quàng cổ thật dày có hoa văn sọc vuông, sợi len được làm từ lông dê, còn vương chút hơi ấm của người nọ, mềm mại ấm áp. Trác Duyệt không cự tuyệt, chỉ cúi đầu "Ừ" một tiếng.

Tuyết dày lên, từng bông từng bông rơi rơi trong bóng đêm như tinh linh, lặng yên không tiếng động bay xuống mặt đất, khiến cả thế giới nhiễm một tầng tuyết trắng.

Hai người đứng song song chờ đèn xanh, sau đó đi qua vạch kẻ đường dành cho người đi bộ, đi đến dưới khu chung cư.

"Đến rồi." Trác Duyệt muốn đem khăn quàng cổ cởi xuống, tay lại bị đối phương đè lại. Độ ấm từ lòng bàn tay người nọ bao trùm, khiến cậu giật mình. Có lẽ vì mùa đông quá mức giá rét, cho nên mới đặc biệt để ý hơi ấm kia. Dường như nhiệt lượng từ mu bàn tay truyền thẳng đến tâm can, tim đập ngày càng nhanh.

"Tạ An Thanh người này coi như tương đối chính trực, sẽ không khiến diễn viên phải đi đường ngang ngõ tắt. Bất quá có việc gì cần phải khôn khéo, tôi cũng đã dạy cậu." Nam nhân mở miệng.

Trác Duyệt gật gật đầu: "Tôi biết."

"Thời điểm quay phim chú ý an toàn. Nếu có việc gì không giải quyết được, có thể trực tiếp gọi điện thoại cho tôi. Này xem như một đặc quyền tôi cho cậu." Anh cười cười: "Về phần cái khăn quàng cổ này, chờ cậu thành công thì trả lại cho tôi. Nhớ diễn xuất thật tốt, đừng làm tôi thất vọng."

Môi mấp máy nhưng cái gì cũng không nói ra, trong lòng phảng phất có vô số cảm xúc lộn xộn dây dưa, như thế nào thì không giải thích được. Cuối cùng, Trác Duyệt chỉ cúi đầu đáp một tiếng, sau đó nhìn Phương Minh Diễn bước lên chiếc xe sớm chờ bên kia, biến mất trong tầm mắt.

———

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro