Chương 24+25: Quay phim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 24

Quay phim (thượng)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Vài ngày sau Trác Duyệt chính thức bước vào đoàn làm phim, rốt cuộc không liên hệ với Phương Minh Diễn nữa.

Trong đoàn phim, thứ bậc của các diễn viên bị phân chia một cách rõ ràng. Đạo diễn thông thường sẽ nhân nhượng và tạo nhiều điều kiện cho các diễn viên nổi tiếng hoặc các diễn viên có người chống lưng. Trong tình huống giống nhau, cũng sẽ để diễn viên diễn vai chính lên phía trước để chụp. Vai diễn của Trác Duyệt không nhiều, nhưng đều có cảnh với nam nữ nhân vật chính. Khương Yên luôn lạnh lùng nhàn nhạt, trừ cùng đạo diễn nói nói cười cười ra, không để ý tới người khác. Lục Trần Dương có lẽ do nguyên nhân cùng công ty với Trác Duyệt nên có đôi khi sẽ nghỉ ngơi với cậu.

Buổi tối hôm nay có cảnh quán bar, Hoa Triển và nhân vật nam chính Lâm Tu đến đây tìm nữ thần Đổng Tuyết, lại phát hiện đối phương đang nhảy rất nhiệt tình với công tử nhà giàu đẹp trai Lý Hạo Phong. Thiên Hậu Khương Yên hôm nay tâm trạng hình như không tốt, một cảnh uống rượu say cùng kề mặt nhảy múa nhiệt tình mà cũng bị NG (No Good – cảnh quay hỏng) hơn mười lần vẫn chưa qua. Trác Duyệt chỉ có thể ngồi ở một bên chờ. Kim giờ nghiêng sang hai giờ, cậu đợi có hơi buồn ngủ nên bọc chăn bông cuộn tròn ngủ quên mất trên sô pha.

"Này, nhường một chút." Một giọng nữ có chút bén nhọn vang lên.

Trác Duyệt mơ mơ màng màng tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy một đống người đứng bên cạnh, sửng sốt một lát mới phản ứng lại đây là người đại diện, người trang điểm cùng các trợ lý của nhân vật nam số hai Chung Thừa. Lâm Huy ngủ gà ngủ gật một bên cũng nghe thấy tiếng vang mà tỉnh, hỏi: "Mấy người định làm gì?"

Nữ đại diện nhướn mày: "Chung Thừa muốn dùng ghế sô pha này, phiền cậu nhường một chút."

Lâm Huy nhíu mày: "Anh ta không phải còn đang quay phim sao? Hơn nữa bên cạnh có nhiều sô pha như vậy, tùy tiện ngủ trên ghế nào mà chả được?"

"Anh không thích gió điều hòa thổi thẳng vào người, nên vị trí này vừa vặn phù hợp." Nữ trợ lý trẻ tuổi của Chung Thừa nói.

"Sô pha này anh Trác Duyệt đang dùng, cũng nên có thứ tự trước sau chứ?" Lâm Huy không khỏi có chút bực mình.

"Thứ tự trước sau?" Nữ đại diện khẽ giễu cợt một tiếng: "Phiền cậu hiểu rõ, Chung Thừa là nhân vật nam số hai, theo thứ tự thì sô pha này cũng không tới phiên các người dùng đi."

"A Huy." Trác Duyệt gọi cậu lại, đứng dậy cuộn chăn nói: "Chúng ta đổi chỗ khác." Nói xong liền đi tới một cái ghế sô pha khác ngồi xuống. Lâm Huy thấy cậu như vậy, cũng chỉ có thể nhịn xuống, đem trang phục diễn của cậu chuyển qua.

Chỉ nghe bên kia truyền đến một tràng nghị luận châm chọc.

"Coi như thức thời."

"Lúc trước làm nhân vật nam chính phim truyền hình, hiện tại chỉ có thể chờ đóng phụ cho vai chính, cũng thật thảm, hì hì......"

"Thật sự là phong thuỷ luân chuyển, trước đây Chung Thừa còn làm nam phụ cho một bộ phim truyền hình mà cậu ta đóng vai chính. Khi đó cậu ta rất kiêu căng, Phong Lam – Thẩm Hạo Phong sủng cậu ta sủng đến tận trời, cho nên không để ai vào mắt. Hiện tại xem xem, a, Hoa Thịnh liền phân cho một tên tiểu tử mao đầu như vậy làm trợ lý."

"Hừ, cái loại diễn viên chỉ biết bám đùi, đi cửa sau mà chỉ được nhận một vai phụ nhừ vầy cũng thật là... Tưởng mình lớn lên xinh đẹp mà giỏi ấy à. Nhìn xem, trong tổ phim này có nam diễn viên nào bộ dạng kém cậu ta đi. Nhìn cái bộ dạng ẻo ượn nằm sấp của cậu ta kìa. Chung Thừa nhà chúng ta không cần làm gì cũng đủ để đè bẹp cậu ta rồi."

Thanh âm kia không lớn không nhỏ, vừa lúc khiến hai người nghe được rõ ràng. Lâm Huy tức giận đến cắn răng, ngược lại Trác Duyệt biểu tình bình thản vỗ vỗ vai cậu, nhẹ giọng nói: "Ủy khuất cậu phải nghe mấy lời này cùng anh rồi."

"Anh, anh nói cái gì vậy...... Những lời này anh cũng đừng để trong lòng."

Khi hai người nói chuyện, Chung Thừa rốt cuộc được nghỉ ngơi một lát sau bao lần quay hỏng, người đại diện nghênh đón nói gì đó, ánh mắt hắn hướng bên này nhìn qua, nhếch môi cười khinh miệt, liền nằm xuống, thoải mái mà gác chân đặt lên tay vịn sô pha.

Chung Thừa cùng Trác Duyệt có mối xích mích. Năm đó, bộ phim nổi tiếng nam bắc "Chinh chiến sơn hà" lúc đầu định nhân vật nam chính là hắn, sau đó bị Trác Duyệt chiếm mất, hắn chịu đựng bất mãn mà diễn nhân vật nam phụ. Khi đó cứ rảnh rỗi là hắn lại châm chọc khiêu khích Trác Duyệt. Ngày nay gặp lại, nhân vật nam chính lúc ấy đã không còn nổi tiếng như ngày đó, ngược lại nam phụ hợp diễn lại như mặt trời ban trưa, tự nhiên đối với Trác Duyệt không có sắc mặt tốt đẹp gì.

Không dễ dàng gì Khương Yên mới qua cảnh này, cảnh ba nam nhân ẩu đả liền chính thức bắt đầu. Trong hẻm nhỏ phía sau cửa quán bar, Lục Trần Dương cùng Trác Duyệt bị nhà giàu đẹp trai – Chung Thừa gọi bảo tiêu vây quanh.

Trong điện ảnh đánh nhau bất quá chỉ là hình thức, bản lĩnh Trác Duyệt không kém, hai phân cảnh đấm đá được qua rất nhanh. Cuối cùng là Chung Thừa tự mình động thủ đá Lục Trần Dương, sau đó Trác Duyệt nhào lên thay hắn đỡ một cú. Ba người cùng phối hợp nên có chút khó khăn, nắm bắt thời cơ không tốt, biểu tình không đúng, động tác rất cứng nhắc, liên tục diễn năm, sáu lần NG mà vẫn chưa qua. Đêm đã khuya, mọi người đều có chút mỏi mệt, tâm trạng cũng nôn nóng lên. Một lần làm lại, Chung Thừa dựa vào phía trước nhấc chân liền đá vào ngực Trác Duyệt, lần này hắn cư nhiên dùng toàn lực ở chân, khiến lưng Trác Duyệt đập thẳng vào đống đồ phía sau, sùm sụp ngã xuống đất.

Mọi người kinh hãi, vội vàng vây đến, Lâm Huy kích động chạy tới: "Anh Trác Duyệt! Anh sao rồi?"

Để tiện cho động tác đánh nhau nên quần áo mặc rất ít, một cú này lại là thật, lúc này, trước ngực và trên lưng Trác Duyệt đều vô cùng đau đớn, trước mắt có chút đen, miễn cưỡng mở miệng: "...... Không sao, cậu nâng anh lên."

Chung Thừa giả nhân giả nghĩa đi tới giải thích: "Ai nha, trách tôi, tôi không khống chế tốt lực đạo."

"Anh là không khống chế được, hay căn bản là không khống chế?" Đôi mắt Lâm Huy sắp bốc hỏa.

Chung Thừa cười lạnh một tiếng: "Loại cảnh đánh nhau này hơi không cẩn thận một chút sẽ bị thương ngoài da, là chuyện thường, huống hồ tôi đã giải thích. Trác Duyệt, quản tốt con chó của cậu, đừng làm cho nó hướng người khác sủa bậy."

Lúc này, Lục Trần Dương chạy qua đỡ Trác Duyệt cau mày mở miệng nói: "Trợ lý của cậu ta là cẩu, vậy một đám phía sau cậu là thứ gì?"

Sắc mặt Chung Thừa trắng nhợt, không dám lên tiếng, hậm hực bỏ đi.

——-

Editor: Marvin, a chạy đâu rồi, vợ a bị ng ta khi dễ kìa *chống nạnh*

——-

CHƯƠNG 25

Quay phim (hạ)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Các bác sĩ của đoàn phim vội vàng chạy tới, xem xét vết thương trên người cậu, nói: "Trên lưng sưng lên, phải chiếu X-quang mới có thể xác định xương cốt có ảnh hưởng hay không."

Tạ An Thanh thấy thế, vội vàng gọi người chuẩn bị xe đưa Trác Duyệt đi bệnh viện. Chờ làm kiểm tra xong đã gần bốn giờ, may mắn xương cốt không có chuyện gì, chỉ là một khối xanh tím trên lưng kia thoạt nhìn có chút dọa người.

Trác Duyệt suốt đêm chạy về đoàn phim, để Lâm Huy bôi thuốc trị thương cho cậu, thấy sắc trời đã sáng lên, liền dứt khoát không ngủ, tựa vào bên cửa sổ ngồi một lát, uống mấy ngụm sữa đậu nành liền đi hoá trang vội vàng diễn tiếp. Sáng sớm cậu cùng Lục Trần Dương có một màn diễn.

Thời gian dài ở chung như vậy, Tạ An Thanh đối với Trác Duyệt nội liễm im lặng rất có hảo cảm, lúc này thấy cậu bị thương mà vẫn cố diễn cho đúng kế hoạch, không khỏi có chút đau lòng. Y cũng không quen nhìn Chung Thừa kiêu căng ngang ngược, chọn hắn làm nhân vật nam số hai bất quá chỉ vì muốn cho lão tổng bất động sản La Nguyên một chút mặt mũi. Tên kia có La Nguyên làm người đứng sau như vậy, ngày thường trừ hai nhân vật chính, còn lại ai cũng không để trong mắt, ngày hôm qua việc này rõ ràng là cố ý, nhưng không có bằng chứng nên ai cũng không thể xác nhận hắn cố ý làm, chỉ có thể nhìn Trác Duyệt ngậm bồ hòn chịu thua thiệt. Tạ An Thanh nhịn không được thở dài nói: "Có vài người, phải đề phòng một chút."

Trác Duyệt thấy y chỉ điểm cho mình, lòng cảm kích, nhẹ giọng nói: "Tôi đã biết."

Cảnh này phần lớn đều là đối thoại, Lục Trần Dương liền đưa ra ý kiến sửa kịch bản cho Trác Duyệt ngồi diễn, đạo diễn đồng ý, hai người phối hợp thực thuận lợi, cơ bản không bị NG lần nào.

Mắt thấy đã đến buổi tối, phải quay lại cảnh đánh nhau kia. Trác Duyệt phiền muộn trong lòng, Chung Thừa đi tới, giáp thương mang bổng (trong lời nói ẩn ý châm chọc, mỉa mai) buông lời: "Ai~, không có việc gì a, tôi còn cho rằng bị tôi nhẹ nhàng đạp một cái liền tàn phế mất rồi. Nghe nói cậu gần đây túi tiền rất trống, tiền thuốc men cần tôi trả dùm không?"

Trác Duyệt giương mắt nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng. Cậu ngồi bất động thanh sắc như vậy, ngược lại sinh ra vài phần khí thế lẫm liệt. Chung Thừa vốn chột dạ, bị cậu nhìn chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, ném xuống hai câu châm chọc liền rời đi .

Đèn và bối cảnh hoàn tất, chuẩn bị quay phim, mắt thấy có ba người đi tới, vị chính giữa kia chính là Phương Minh Diễn. Anh mặc một kiện áo khoác dài tối màu, tay tùy ý đặt trong túi.

Tạ An Thanh thấy anh đến, đứng dậy nhiệt tình đón chào nói: "Khách quý đến a, Phương tổng hôm nay cư nhiên có thời gian rảnh đến tham quan."

Trên mặt Phương Minh Diễn vẫn treo nụ cười, nói: "Nghe nói hôm nay có buổi quay phim tối, tiện đường đưa đồ ăn khuya đến cho các vị." Trợ lý và tài xế đi theo sau lập tức đem cháo bào ngư đóng gói phân phát cho mọi người.

Tạ An Thanh liếc mắt nhìn Trác Duyệt trầm mặc ở một bên, mỉm cười nói: "Phương tổng có tâm."

Trác Duyệt đang xem kịch bản, bị Lục Trần Dương trực tiếp kéo đến trước mặt Phương Minh Diễn, đẩy lên phía trước: "Trác Duyệt ngày hôm qua bị người ta đá đến mức bị thương."

Tầm mắt va chạm. Cặp con ngươi thâm thúy đen như mực kia khiến tim Trác Duyệt không tự chủ đập nhanh hơn.

Thái độ của Phương Minh Diễn bình tĩnh, xem ra đã sớm có được tin tức. Ánh mắt anh chậm rãi đảo qua người Trác Duyệt, hỏi: "Bác sĩ nói thế nào?"

Từ sau đêm tuyết kia, Trác Duyệt đã gần một tháng không có bất cứ liên hệ gì với anh. Giờ phút này đứng trước mặt anh lại có một tia quẫn bách, nhẹ giọng nói: "Chỉ có chút trầy da, dưỡng vài ngày là lành."

"Cậu rất nhanh sẽ có vai diễn cần khỏa thân trên, vết thương không tốt cần ăn kiêng." Phương Minh Diễn cầm một hộp cơm nhỏ từ tay thư ký đưa cho cậu. Trác Duyệt tiếp nhận mở ra, bên trong là cháo hoa còn nóng.

Cậu hơi mím môi: "Cám ơn Phương tổng."

Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng hoảng sợ cao giọng truyền đến, mọi người đều nhìn sang phía bên ồn ào kia.

Nguyên bản giá gỗ dùng làm bối cảnh đặt sát tường, không biết lúc này và như thế nào rơi xuống, vô cùng ngẫu nhiên đem Chung Thừa đặt ở phía dưới. Mọi người luống cuống tay chân nhấc cái giá lên. May mà cái giá gỗ kia cũng không quá rắn chắc và cũng không quá nặng, không tạo thành vết thương lớn gì, chỉ là trên lưng và trên cánh tay bị ghim gỗ chọc thủng da, chảy máu. Bác sĩ lấy nước thuốc tiêu độc chà lau miệng vết thương, Chung Thừa hô to kêu đau, sắc mặt trắng bệch.

Tạ An Thanh đi tới, cười khổ với Phương Minh Diễn: "Phương tổng, Chung Thừa đêm nay còn có cảnh."

Nam nhân vân đạm phong khinh cười cười: "Còn có hi vọng là tốt, chỉ sợ không có cảnh để diễn."

Tạ đạo diễn bất đắc dĩ thở dài. Này rõ ràng là Phương Minh Diễn ra tay giáo huấn Chung Thừa, trong tổ phim liên tục phát sinh loại chuyện này, khó tránh khỏi sẽ gây ra sự chú ý của dư luận, còn cần hao tâm tốn sức giải thích. So với công ty bất động sản, Phương Minh Diễn cả hắc bạch đạo đều có quan hệ kia càng đắc tội không nổi. Y thực sự bị kẹp trong tình thế xấu hổ.

Trác Duyệt còn đang sững sờ, Lục Trần Dương lấy khuỷu tay đụng đụng tay cậu, cười nói: "Cháo sắp lạnh, khó có khi ông chủ tự mình đưa tới, uống nhanh đi."

Cậu giương mắt nhìn Phương Minh Diễn, cúi đầu uống một ngụm.

Ấm áp, từ cổ họng đến ngực.

Phương tổng ngồi chưa được một lúc liền rời đi, Trác Duyệt cùng Lục Trần Dương đưa anh lên xe. Tầm mắt hai người giao nhau, cuối cũng vẫn là Trác Duyệt không kiên trì được liền tránh đi, Phương Minh Diễn ngoắc ngoắc môi, cũng không nói gì liền đi .

Chung Thừa kêu la không muốn quay, nói phải dưỡng thương một tuần. Chi phí thuê sân bãi để diễn rất cao, nghỉ một tuần chính là thêm không ít tiền, Tạ An Thanh bị sự quái đản kiêu căng của y chọc tức, đến lúc sửa lại kịch bản, vung bút xóa hết mấy cảnh đánh nhau của hắn, đổi hết thành bảo tiêu đến làm. Ngày hôm sau diễn nốt mấy cảnh đối thoại còn lại của hắn, liền đuổi hắn về nhà.

Mấy ngày kế tiếp, đoàn phim chuyển đến bể bơi. Miệng vết thương trên người Trác Duyệt còn chưa lành, người hoá trang muốn dùng phấn lót dày che mấy vết thương xanh tím kia đi, Lục Trần Dương nhíu mi phản đối: "Vốn vết thương chưa lành lại phải ngâm nước đã không tốt, còn phủ mấy chất hóa học này lên càng có hại đối với miệng vết thương, vạn nhất miệng vết thương bị sưng viêm, thối rữa thì to chuyện."

Tạ An Thanh nghĩ nghĩ, đồng ý: "Vậy để hậu kỳ sửa cũng được."

Cảnh này là nam chính đến bể bơi tìm Hoa Triển, Hoa Triển đang ngâm mình trong nước, nghe thấy tiếng gọi thì ngoi lên trước ống kính. Đây là thành quả chăm chỉ tập thể hình của Trác Duyệt, cơ bắp và đường cong trên người rất xinh đẹp. Nước thấm ướt hàng mi thật dài. Trong khoảnh khắc đôi mắt kia chậm rãi mở ra, mọi người như nhìn thấy ánh sáng lấp lánh từ đôi bảo thạch đen láy. Từng giọt nước còn đọng trên tóc nhỏ xuống lồng ngực ướt sũng, sản sinh một loại lực hấp dẫn trí mạng khiến người ta không thể dời tầm mắt. Phảng phất như nhân ngư xinh đẹp từ biển khơi, đuôi lông mày hay khóe mắt đều mang theo mị hoặc phong tình tự nhiên, dụ dỗ nhân loại từng bước từng bước tiến vào biển sâu, vạn kiếp bất phục (muôn đời không trở lại được).

Một khắc kia toàn trường dị thường im lặng, Lục Trần Dương cũng giật mình, đường đường là ảnh đế lại nhất thời quên mất lời thoại tiếp theo.

Trác Duyệt có chút xấu hổ nhìn cậu, nhẹ giọng nói: "Trần Dương?"

Lục Trần Dương hồi thần cười cười: "Ngượng ngùng quá! Tôi quên mất. Xin lỗi xin lỗi."

Các cảnh như vậy trôi qua rất thuận lợi, kế tiếp đến phiên nụ hôn của hai người.

Lục Trần Dương từng tập qua với cậu, giờ phút này bốn mắt nhìn nhau lại có cảm xúc không giống với lần trước. Trong ánh mắt Trác Duyệt bao hàm ồn ào náo động ẩn trong vẻ ngoài trầm tĩnh, phảng phất như có vô số lời muốn nói lại thôi, lâu dần dưỡng thành tình cảm cuộn trào, con ngươi tối đen có sự bồi hồi mà lưỡng lự, khiến cậu bất tri bất giác hãm trong ánh mắt ấy. Bởi vì thất thần, nên nụ hôn vốn có chuẩn bị cũng trở thành đột ngột, sự kịch liệt mà cũng thật cẩn thận ẩn nhẫn khiến nụ hôn ngắn ngủi này có càng thêm đầy đủ cảm tình. Chỉ một thoáng, tim Lục Trần Dương thế nhưng không chịu khống chế đập nhanh lên.

Thời điểm nghe thấy đạo diễn kêu dừng, Trác Duyệt phủ thêm khăn tắm mà Lâm Huy đưa tới, hỏi: "Qua sao?"

"Qua!" Vừa xem lại cảnh diễn, Tạ An Thanh cười tán dương nói: "Trác Duyệt biểu hiện thực đúng, biểu tình kinh ngạc của Trần Dương thập phần tự nhiên."

Lục Trần Dương nhìn người bên cạnh, buông mi cười khẽ.

Một khắc vừa rồi kia, lực chú ý cứ dễ dàng như vậy bị cuốn hút, động tác bị kiềm hãm, tiết tấu bị khống chế. Nhân ngư xinh đẹp này phảng phất như thật sự có sức hút khiến người ta mê muội, lần đầu tiên cậu bị mất đi quyền chủ động khi diễn xuất. Chớp mắt kinh ngạc đó hoàn toàn không phải là diễn, cậu thật sự vì Trác Duyệt mà thất thần .

"Vị bạc hà." Cậu nói.

Trác Duyệt không nghe rõ, thấy cậu ta cắn môi, mặt đỏ lên, có chút ngượng ngùng nói: "Trên người A Huy chỉ có hương vị kẹo cao su này......"

Lục Trần Dương mỉm cười giúp cậu đem cái khăn tắm trượt xuống khoát lên vai, ánh mắt ôn hòa: "Đi tắm nước ấm đi, bị ướt lâu sẽ cảm lạnh."

Trác Duyệt gật đầu rời đi. Nốt hôm nay cậu sẽ hết cảnh diễn, ngày hôm sau liền rời đoàn phim.

——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro