Chương 47+48: Ống kính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 47

Ống kính (thượng)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Bắt đầu từ cơm trưa, Trác Duyệt không còn quyền ngồi trên ghế ăn cơm. Dựa theo quy củ, sau khi cậu làm cơm xong, cần chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, sau đó quỳ gối bên ghế dùng cơm. Toàn bộ chuyện gắp thức ăn đều do chủ nhân cậu phụ trách, may mà cậu không có thói quen kiêng ăn cái gì, chỉ chăm chú yên lặng ăn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nam nhân ngồi bên cạnh.

"Có lời muốn nói?" Phương Minh Diễn hỏi.

Trác Duyệt có chút ngượng ngùng nói: "Tôi nấu dựa theo khẩu vị của mình, sợ ngài không thích."

"Cũng không tệ lắm." Nam nhân nhìn lướt qua bát cậu, nói: "Xới thêm nửa bát cơm nữa."

Từ hồi tinh thần không tốt tới nay khẩu vị của Trác Duyệt vẫn không tốt, cho nên chỉ xới non nửa bát, lúc này đã thấy đáy. Nghe thấy Phương Minh Diễn yêu cầu, đành phải đi lấy thêm cơm.

"Ba giờ tiếp ta cần xử lý một số văn kiện, ta cho phép ngươi tự do quản lý khoảng thời gian này." Sau khi bữa cơm chấm dứt, Phương Minh Diễn liền vào thư phòng.

Trác Duyệt rửa bát xong, cởi tạp dề xuống, nhìn tầng một trống rỗng phát ngốc một lát, đành pha một tách cà phê bưng lên lầu, đứng trước cửa thư phòng do dự hồi lâu, vài lần nâng tay muốn gõ cửa, lại buông xuống.

Hoa Thịnh có thể theo gió vượt sóng trong giới giải trí, không thể không kể công của Phương Minh Diễn. Vài năm gần đây, công ty dưới sự quản lý của anh hoạt động nhịp nhàng đâu vào đấy, trừ thủ đoạn của anh ra, còn có sự chuyên nghiệp. Trác Duyệt rất rõ ràng, đối phương sở dĩ mang tất cả công việc về nhà làm, một phần nguyên nhân rất lớn là vì cậu. Cậu áy náy trong lòng, muốn làm gì đó để bù lại, lại sợ bản thân mình sẽ quấy rầy công việc của nam nhân. Cậu không khỏi cười khổ, lúc nào mình lại trở nên sợ đầu sợ đuôi lo được lo mất như vậy.

Cà phê dần dần lạnh, nhưng thủy chung vẫn không lấy được dũng khí gõ cửa, cậu thở dài muốn rời đi, cửa bỗng dưng mở ra. Trác Duyệt hoảng sợ, tay run lên, cà phê trong tách thiếu chút nữa đổ ra ngoài.

Phương Minh Diễn mở cửa thấy cậu cũng có chút kinh ngạc, tầm mắt từ tách cà phê chuyển tới mặt cậu, hiển nhiên là đang chờ một lời giải thích.

"Chủ nhân." Trác Duyệt có chút quẫn bách mở miệng: "Tôi...... Vốn là muốn pha cho ngài một tách cà phê......"

"Vốn là?"

Cậu lắp bắp giải thích: "Bởi vì...... Chậm trễ một chút nên bị lạnh."

"Từ tầng một đến tầng hai cà phê cư nhiên lạnh, như vậy xem ra nhà ta quả thực thật lớn." Nam nhân trong lòng đoán được đại khái, trêu tức nói: "Lần sau có thể chạy Marathon trong nhà."

Hai má Trác Duyệt phiếm hồng, cúi đầu nói: "Tôi đi pha tách mới cho ngài." Vốn muốn vội vàng chạy trối chết, cổ tay lại bị bắt lấy.

Phương Minh Diễn cầm cái tách trên cổ tay của cậu, đưa lên miệng, uống một ngụm, sau đó trái ngược đem ly dán bên môi Trác Duyệt nói: "Nếm thử xem." Hành động như vậy khiến hai gò má Trác Duyệt càng thêm đỏ lựng, cậu dựa theo mệnh lệnh mà cúi đầu uống một ngụm nhỏ, hương vị thuần túy của cà phê tan ra trong miệng.

"Lần sau nên pha đậm thêm một chút, hơn nữa, không cần ở ngoài cửa đợi lâu như vậy." Nam nhân buông tay cậu ra, nói: "Vào đi." Trác Duyệt xấu hổ muốn chết, cúi đầu đáp một câu "Vâng", liền bước theo Phương Minh Diễn vào thư phòng.

"Muốn đọc sách gì tự mình lấy." Ngắn gọn chỉ đạo xong, nam nhân một lần nữa trở lại bàn máy tính xử lý những báo cáo kia. Trong phòng im lặng chỉ có âm thanh anh đánh chữ gõ bàn phím. Trác Duyệt tìm quyển ''Nghệ thuật biểu diễn'' trước kia mình còn chưa đọc xong, ngồi trên sô pha lật xem.

Ngón tay lật lật những trang giấy đầy chữ, mà tầm mắt lại không tự giác chuyển nhầm phương hướng. Góc độ này, ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy gò má của Phương Minh Diễn.

Nghiêm túc, chuyên chú, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy an tâm kỳ lạ.

Hai người trong cùng một phòng, làm chuyện của riêng mình. Đến khi xử lý xong công việc, nam nhân ngồi xuống bên cạnh Trác Duyệt, cầm lấy quyển sách của cậu, tùy ý hỏi: "Xem chương này, có tâm đắc gì?"

Cậu nghĩ nghĩ, đáp: "Biểu diễn cần tự nhiên hóa, nghĩa là cần thông qua sự lý giải nghiền ngẫm đối với nhân vật để diễn xuất nhập vai, làm diễn viên không chỉ thấu hiểu tính cách nhân vật trong kịch bản, mà còn phải hiểu cốt truyện tạo nên toàn thể bối cảnh, tỷ như phim cổ trang, ngôn từ và cử chỉ đều phải hợp quy phạm thời đại; khi biểu diễn, diễn viên cần thông qua càng nhiều lời nói và cảm xúc để thể hiện nội tâm nhân vật. Cái gọi là tự nhiên hóa, là nội tâm và bề ngoài kết hợp tạo ra cao độ thống nhất."

"Cũng không tệ lắm." Phương Minh Diễn nhếch môi cười: "Thì ra trong lúc thất thần nhìn ta vẫn còn thời gian đọc sách."

Bị vạch trần Trác Duyệt cứng đờ, hận không thể đào hố chôn mình, mặt lại đỏ lên.

"Có đôi khi không tập trung lực chú ý cũng là một loại chuyện tốt." Nam nhân nâng cằm cậu lên, để cậu ngẩng đầu nhìn sang một góc độ khác.

Đặt ở tầng cao nhất trên giá sách kia là một chiếc máy ảnh màu đen, thời điểm nó xuất hiện trong tầm mắt, Trác Duyệt chỉ cảm thấy phút chốc cả người bắt đầu rét run.

——

CHƯƠNG 48

Ống kính (hạ)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Cảm giác sợ hãi từ đáy lòng rỉ ra, ăn mòn mỗi một mạch máu, xuyên thấu qua mỗi một lỗ chân lông. Hô hấp càng ngày càng gấp gáp, rét lạnh ảo ảnh bao phủ tứ chi, khiến cậu bắt đầu không thể điều khiển mà tự động run rẩy. Vô thố và kinh hoàng chiếm cứ đại não, cậu hốt hoảng đứng dậy muốn rời khỏi căn phòng này, lại bị nam nhân bên cạnh một phen kéo lấy. Giờ phút này Trác Duyệt giống như động vật ăn cỏ bị sợ hãi, bản năng sinh tồn thúc giục mà tán loạn chạy trốn. Cậu có ý đồ gỡ tay đối phương ra, lại bị bắt ngửa mặt đặt trên sô pha: "Buông ta ra......" Thanh âm run rẩy mang theo một tia áp lực phẫn nộ, Trác Duyệt như con thú nhỏ bị nhốt càng thêm đấu tranh kịch liệt.

Loại sợ hãi đối với ống kính, lạm dụng thuốc an thần đến mức nghiện, kinh hoàng quá độ, uất ức, đều là những biểu hiện của di chứng sau chấn động tinh thần. Trải qua sự kiện dâm loạn lần đó, thế giới sạch sẽ an toàn trước đây của cậu triệt để bị phá vỡ .

Nhưng mà, trước khi nó biến thành một bãi phế tích, còn có thể chữa trị được.

Phương Minh Diễn rất rõ điểm này.

Khi Trác Duyệt làm bộ như không có chuyện gì nói muốn rời đi, là anh quá mức lạc quan phỏng đoán trạng thái tâm lý của Trác Duyệt, đồng ý cho cậu ly khai. Sau này cũng chỉ nhẹ nhàng bâng quơ hỏi đến vài lần, nghe Lâm Huy báo cáo không có gì bất thường liền không để ý nữa. Khi đó anh suy xét, chỉ là tránh cho Trác Duyệt sinh ra ỷ lại quá độ đối với mình, nào ngờ đến sẽ phát triển thành hậu quả nghiêm trọng như thế này.

Đối với Trác Duyệt, trong lòng anh có áy náy.

Cho nên anh muốn vãn hồi sai lầm của chính mình.

"Chủ nhân...... Cầu ngài......" Trác Duyệt ý thức được mình không có khả năng trốn thoát, rốt cuộc ngừng chống cự phí công. Cậu vô lực nằm, hoàn toàn không dám nhìn phương hướng của máy ảnh, dưới thân nam nhân nói năng lộn xộn cầu xin: "Tôi sai rồi, đánh tôi đi, cầu ngài đánh tôi đi, chỉ cần bỏ nó ra...... Thả tôi thả......" Vẫn dựa vào thuốc an thần để duy trì bình tĩnh trấn định, Trác Duyệt giờ phút này một lần nữa bị bức đến bờ vực phá vỡ, ánh mắt trong veo dĩ nhiên mất đi tiêu điểm, chỉ một lần lại một lần bất lực đau khổ cầu xin vô nghĩa.

Nhìn Trác Duyệt hèn mọn cầu xin mình như vậy, Phương Minh Diễn cảm thấy phảng phất như có một bàn tay đâm thủng ngực mình mà siết chặt trái tim, bức bối và đau đớn trong lồng ngực tạo nên huyết nhục mơ hồ dây dưa thành một đoàn. "Nhìn ta." Ngón tay thon dài xoa nắn gò má của người dưới thân, càng thêm gần sát nhau, nam nhân cường thế lại ôn nhu bắt đầu khống chế cậu: "Nô lệ, tập trung tinh thần nhìn ta."

Trác Duyệt lo sợ không yên nhìn anh, lông mi run rẩy, như cánh côn trùng bị mạng nhện cuốn lấy.

"Rất tốt, ngươi làm rất tốt." Thanh âm nam nhân thâm trầm như đàn violoncello, tựa như đang thôi miên trấn an cảm xúc bất an của cậu: "Nô lệ, trừ ta ra không cho ngươi nhìn sang bất cứ phương hướng nào khác, không cho nhìn bất cứ thứ gì, trong mắt ngươi chỉ có thể có ta."

Trác Duyệt thở hổn hển, dùng lý trí còn sót lại bắt buộc mình phục tùng mệnh lệnh, vẫn nhìn nam nhân trước mặt.

"Trầm tĩnh lại, không cần làm cho bản thân mình cứng đờ như vậy." Phương Minh Diễn vuốt ve má cậu, ôn nhu mà kiên nhẫn: "Ta ở bên cạnh ngươi, ta vẫn sẽ......"

Đúng lúc này, di động trên bàn bỗng nhiên vang lên, ngắt lời nói của nam nhân.

Lực chú ý thật vất vả mới tập trung lại được bị thanh âm bất thình lình quấy nhiễu, nguyên bản Trác Duyệt dần dần bình tĩnh lại thì ánh mắt của cậu khẽ động, lần nữa xẹt qua cái máy ảnh kia.

Nháy mắt mọi thứ thoát khỏi khống chế.

Cậu đột nhiên phát điên giãy dụa, cơ hồ muốn lật nhào người bên trên. Khống chế và phản kháng, hai người xoay thành một đoàn, Phương Minh Diễn lo lắng lộng thương cậu nên cố ý kiểm soát lực độ, mà Trác Duyệt bị sợ hãi tra tấn thì hoàn toàn không cố kỵ, trong lúc nhất thời càng khó lấy chế ngự. Khi nam nhân đè được cậu xuống, Trác Duyệt tuyệt vọng khóc rên rỉ, như con thú nhỏ không còn chỗ để trốn.

"Nhìn ta!" Phương Minh Diễn nắm chặt cổ tay cậu, trầm giọng ra lệnh: "Ngươi còn dám lộn xộn một chút ta liền trói ngươi với cái giá máy ảnh kia vào nhau."

"Cầu ngài, tôi không làm được......" Trác Duyệt đã không còn sức lực, run rẩy mở miệng: "Thả tôi ra......"

"Nô lệ, muốn ta thả ngươi, liền ngoan ngoãn hoàn thành mệnh lệnh của ta." Nam nhân lấy khuỷu tay chống đỡ thân thể, đặt cậu dưới thân: "Ta cho ngươi ba phút. Nếu trong ba phút này, ngươi có thể vẫn duy trì tầm mắt trên người ta, ta liền thả ngươi rời khỏi thư phòng. Mỗi lần thất bại, thời gian ngươi ở cùng cái máy ảnh này sẽ tăng lên gấp bội, nghe rõ sao?"

"...... Hiểu." Trác Duyệt căn bản không có quyền lựa chọn, chỉ có phục tùng.

Trong ba phút này, mỗi một giây đều như một năm gian nan, cậu gắt gao cắn môi, cố gắng không nghĩ đến cái ống kính đen ngòm như động sâu không đáy kia. Mà người trước mặt này là người duy nhất cậu dựa vào. Cậu co người lại, như muốn tìm kiếm sự chở che nên nắm chặt tay Phương Minh Diễn, ngón tay dùng lực nên xương khớp trở nên trắng nhợt.

"Ta sẽ ở đẫy, vẫn bên cạnh ngươi." Thanh âm nam nhân ôn hòa.

Ánh mắt cậu giật giật, viền mắt đỏ lên: "Tôi lộng thương anh."

Phương Minh Diễn vừa rồi cảm thấy trên cổ có chút ẩn ẩn đau, hẳn là lúc hỗn loạn trước đó bị Trác Duyệt cào thương. Anh hoàn toàn không thèm để ý, thản nhiên nói: "Không việc gì."

Hơi nước trong mắt Trác Duyệt dần dần ướt sũng, ở khóe mắt kết thành một giọt nước trong suốt.

"Khóc cái gì, ta không đau." Nam nhân bất đắc dĩ nhìn cậu.

Cậu vẫn đang phát run như cũ, giống một con thú nhỏ co quắp trong gió lạnh: "Xin lỗi...... Chủ nhân, xin lỗi......" Liền lúc cậu nghẹn ngào luôn miệng hối hận giải thích, người trước mặt bỗng nhiên cúi người dán lên môi cậu, khiến câu "Xin lỗi" tiếp theo còn chưa kịp nói ra chặn lại trong miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro