Chương 49+50: Quyền lực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 49

Quyền lực (thượng)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Nam nhân hiểu rõ mình dùng phương thức tàn nhẫn như thế nào, hiểu rõ Trác Duyệt vô cùng kinh hoảng, cũng hiểu rõ trạng thái như vậy mà vẫn phục tùng mệnh lệnh là phải dùng cố gắng lớn nhường nào. Loại phục tùng này thành lập dựa trên sự tin cậy tuyệt đối của Trác Duyệt đối với anh. Anh muốn cậu tuân theo mệnh lệnh mình, hoàn toàn giao phó bản thân cho mình. Anh muốn rằng trong quá trình này cậu sẽ không tự gây thương tích cho bản thân. Do vậy lúc này cậu mới bất an và áy náy như vậy.

Con ngươi tối đen mà thâm thúy của Phương Minh Diễn có ám quang mềm mại lưu chuyển. Nhân lúc cậu nghẹn ngào luôn miệng hối hận mà giải thích, người trước mặt bỗng nhiên cúi người dán lên môi cậu, khiến câu "Xin lỗi" tiếp theo còn chưa kịp nói ra chặn lại trong miệng.

Gương mặt trước mắt bỗng nhiên phóng đại, hơi thở ấm áp lượn quanh gò má. Cảm giác mềm mại khi đôi môi chạm nhau khiến Trác Duyệt triệt để cứng đờ. Trong đầu trống rỗng, chỉ mở to hai mắt kinh ngạc nhìn đối phương.

Nam nhân hôn cực kỳ ôn nhu, lướt nhẹ qua, đụng chạm và ma sát nhỏ vụn như đang an ủi. Trác Duyệt bắt đầu bình tĩnh lại dưới nụ hôn thình lình này, hàng mi dài run rẩy, con ngươi đen nhánh như là nai con ôn thuần.

"...... Chủ nhân?" Khi đôi môi tách ra, cậu có chút mê mang nhẹ giọng gọi.

"Nô lệ, ngươi thuộc về ta." Phương Minh Diễn nhìn cậu, đôi mắt kia phảng phất như lỗ đen vũ trụ có thể hút tất cả mọi thứ vào: "Vô luận ta làm gì đối với ngươi, đều hợp lý."

Sắc mặt Trác Duyệt từ trắng bệch dần dần chuyển sang màu hồng, hơi co quắp mím môi.

"Vừa đúng ba phút." Nam nhân đứng dậy, thực hiện lời hứa ôm ngang cậu ra khỏi thư phòng. Cả người Trác Duyệt đều là mồ hôi lạnh, uống chút nước ấm mới chậm rãi phục hồi tinh thần. Thấy trên cổ Phương Minh Diễn có mấy vết máu bị mình cào, thập phần áy náy, yên lặng cầm cồn và miếng bông tiêu độc lau qua cho anh.

"Biết nô lệ lộng thương chủ nhân phải nhận trừng phạt gì không?" Nam nhân ngồi trên sô pha trong phòng ngủ hơi híp mắt nhìn cậu.

Trác Duyệt quẫn bách lắc đầu, nói: "Không biết......"

"Tình huống như vậy hai mươi roi, hai ngày giam cầm, còn cố ý thì trừng phạt tăng gấp bội." Phương Minh Diễn nói xong, thu hết bộ dáng khẩn trương vì đã mạo phạm lại không dám cầu tình của tiểu nô lệ vào đáy mắt, nhếch nhếch môi cười: "Niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, ta ngoại lệ cho ngươi một cơ hội sửa sai."

Ánh mắt Trác Duyệt nháy mắt sáng lên, như là trăng sáng lộ ra trong mây mù.

Nam nhân nắm lấy vòng cổ cậu, kéo cậu vào lòng mình, sau đó ra lệnh: "Từ giờ trở đi không cho lộn xộn, cho đến khi ta vừa lòng mới thôi."

Trác Duyệt không biết Phương Minh Diễn muốn làm gì tiếp, giờ phút này hai chân cậu mở rộng, trần trụi ngồi xổm trên đùi đối phương, tư thế này khiến cậu xấu hổ muốn chết, huống chi hai người đối mặt, tiếp cận gần như vậy. Nam nhân thản nhiên tựa vào sô pha phía sau, híp mắt lại, như đang giám định và thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, anh gập ngón tay vuốt ve gò má Trác Duyệt, trêu đùa hầu kết phía dưới, xẹt qua xương quai xanh, lưu luyến điểm nhỏ nhô lên bên ngực trái. Ban đầu chỉ đơn giản đụng chạm vỗ về chơi đùa, rồi sau đó kẹp nó giữa hai ngón tay, nhu bóp vân vê lôi kéo. Trác Duyệt luôn cấm dục, tiểu quả mẫn cảm kia quả thực không chịu nổi cố ý chơi đùa như vậy, một lát liền đứng thẳng, nhan sắc hồng nhạt mê người. Phương Minh Diễn nhìn bộ dáng cậu thẹn thùng lại luống cuống của tiểu nô lệ, trong mắt đầy ý cười, tay lại dùng chút lực kéo núm vú đáng thương kia một chút. Chớp mắt cảm giác đau đớn hóa thành tê dại lan tràn, Trác Duyệt run lên, nhịn không được phát ra một tiếng rên cùng thở gấp.

"Nói cho ta biết thân phận của ngươi." Động tác trên tay nam nhân cũng không dừng, chuyển sang bên ngực khác. Một phương là DOM cao nhất – kỹ xảo điêu luyện, một phương là tân thủ SUB – mẫn cảm cấm dục. Trác Duyệt hoàn toàn không thể ngăn cản trêu chọc như vậy, lại không dám động, chỉ kéo căng thân thể: "Tôi là nô lệ của ngài."

"Nói cho ta biết quyền lợi của ngươi."

"Tất cả quyền lợi của tôi đều do...... A –" Ngón tay nam nhân di chuyển đến cái bụng mềm mềm, khiêu khích tính khí lõa lồ giữa hai chân cậu, dùng đầu ngón tay khẽ gãi khẽ nhéo lỗ nhỏ nhạy cảm, kích thích như vậy khiến Trác Duyệt kịch liệt run rẩy, ngay cả trả lời cũng khó có thể tiếp tục.

"Ai chấp thuận đáp án một nửa của ngươi, ân?" Phương Minh Diễn dùng bàn tay bọc lấy túi tinh hoàn, tùy ý xoa nắn.

Trên người Trác Duyệt nổi lên ửng hồng, hô hấp càng thêm cấp bách, cường đỡ nói: "Chủ nhân...... Tất cả quyền lợi của tôi đều do chính ngài ban cho......"

"Nói cho ta biết nghĩa vụ của ngươi."

"Ô — lấy lòng ngài......" Dục vọng rục rịch, dần dần thức tỉnh trong thân thể. Cậu hơi khó nhịn ngửa ra sau, sương mù dần dần tràn trong mắt.

Nam nhân buông tiểu gia hỏa đã nhếch lên kia ra, một tay đỡ lấy eo cậu, một tay dò xét phía sau, vuốt ve hai cánh mông tròn trịa: "Nô lệ, mỗi bộ phận trên cơ thể ngươi đều thuộc về ta." Ngón tay xâm nhập kẻ mông, như có như không xẹt qua cửa động giấu trong chỗ kín, chậm rãi nói: "'Thuộc về' này đại biểu cho ta không chỉ có quyền sở hữu ngươi, còn có quyền sử dụng. Khi ta muốn sử dụng ngươi, ngươi không có quyền cự tuyệt."

Tình dục chen chúc kéo đến như gãi ngứa, bị kẹt lại không thể phát tiết, lại khó có thể áp chế, khiến Trác Duyệt như bị tra tấn. Cậu khẩn trương đến mức cả người cứng nhắc, ngửa mặt há miệng thở dốc. Nhưng mà chủ nhân của cậu lại không nhanh không chậm khống chế tiết tấu, thong thả mà cường thế xâm nhập mỗi một tấc da thịt cậu, thời điểm đầu ngón tay anh để tại huyệt khẩu, cậu run rẩy phát ra một tiếng nức nở, sắc mặt phiếm hồng e lệ kêu: "Chủ nhân......"

—–

CHƯƠNG 50

Quyền lực (hạ)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Phương Minh Diễn đưa mắt nhìn cậu, như cười như không nói: "Chán ghét ta chạm vào ngươi sao?"

Vấn đề như vậy thì cậu nên trả lời như thế nào?

Trác Duyệt quẫn bách cắn môi dưới lưỡng lự một lát, nhẹ giọng nói: "Không chán ghét...... Tôi chỉ là có chút sợ......" Nói xong liền không còn dũng khí nhìn nam nhân trước mặt, khuôn mặt đỏ ửng quay sang nơi khác.

Mặc dù những lời nói vừa rồi nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng Phương Minh Diễn vẫn nghe được rõ ràng.

Đây là lần đầu tiên Trác Duyệt thẳng thắn biểu lộ cảm thụ của mình trước mặt anh như thế.

Ngón tay không xâm nhập, mà vòng lên thắt lưng thon nhỏ khẽ vuốt ve xoa nắn, hỏi: "Sợ hãi ta lộng thương ngươi?"

"Không phải......" Trác Duyệt cảm giác những bộ phận khác trên cơ thể đều mất đi tri giác, chỉ có nơi bị đôi tay kia đụng chạm đến liền mẫn cảm không còn bộ dáng gì, mỗi ma sát nhỏ bé như bị phóng đại vô số lần, dễ dàng khiến cho bản thân mình quân lính tan rã. Cậu hô hấp càng thêm nặng nhọc, khóe mắt phiếm nước, miễn cưỡng mở miệng: "Tôi chưa từng làm...... Tôi, ân...... Không biết phải làm như thế nào......"

Không phải kinh hoảng do sợ anh lộng thương mình, mà là kinh hoảng chính mình làm không tốt.

Từ thống khổ bắt buộc ở chung, rốt cuộc bắt đầu trở nên cam tâm tình nguyện. Tiểu nô lệ thẹn thùng mà mẫn cảm của anh đã bắt đầu tiếp nhận nhân vật và phương thức ở chung như vậy, hơn nữa càng cho anh nhiều tín nhiệm và thẳng thắn thành khẩn.

Anh buông tay ra, tựa vào sô pha, nhìn nam nhân mê mang trước mặt: "Nô lệ, kế tiếp ta sẽ khiến ngươi cảm thụ đầy đủ và khiến người bày ra mọi dục vọng của ngươi trước ta. Vì phần thưởng cho sự thành thật của ngươi, ta cho ngươi một quyền lựa chọn. Do ta động thủ, hoặc là tự ngươi làm."

Trác Duyệt ngưng một chút mới phản ứng lại ý tứ trong lời nói, nhất thời quẫn bách không biết nên làm như thế nào cho phải, đỏ mặt cuộn ngón tay, xấu hổ khẽ gọi một tiếng: "Chủ nhân......" Trong giọng nói có năn nỉ xin tha, lại xen lẫn một chút ý vị làm nũng. Gọi xong cậu càng xấu hổ, muốn tránh lại không chỗ để trốn, cúi thấp đầu không lên tiếng.

"Không thích hai lựa chọn này?" Nam nhân thản nhiên mở miệng: "Cũng có thể, mấy thứ linh tinh đặt ở Lồng Sắt cũng sẽ tạo được hiệu quả như mong muốn.."

Trác Duyệt cứng đờ, kích động lắc đầu: "Không cần......"

"Nói cho ta biết lựa chọn của ngươi."

Cậu do dự một chút, hạ quyết tâm buông mi nói: "Tôi... chọn ngài."

Phương Minh Diễn buông mi cười khẽ, phảng phất như thổi một luồng gió ấm áp đến bên sinh mệnh trống rỗng, tạo nên một đồng lúa mạch tốt tươi trong lòng. Anh cầm lấy vòng cổ Trác Duyệt kéo cậu vào lòng, nhẹ nhàng liếm liếm vành tai hơi phiếm hồng của cậu, ghé vào lỗ tai cậu cố ý đè thấp thanh âm, một chữ một chữ nói: "Để ta động thủ là phải trả giá cao."

Xúc cảm nóng ướt và khí tức nhẹ nhàng chậm chạp khiến Trác Duyệt giật mình, trong lúc hoảng thần đã bị lật ngược cơ thể, ngửa mặt nằm trên sô pha. Rồi sau đó, bộ phận mẫn cảm giữa hai chân liền bị nam nhân trên người cậu cầm lấy. Cậu thở gấp một hơi, xấu hổ khép lại đôi mắt. Nhưng mà chỗ kia bỗng nhiên truyền đến cảm giác đau đớn khiến cậu không thể không mở mắt ra lần nữa.

"Nô lệ, nhìn ta." Bên trong con ngươi của Phương Minh Diễn như có sóng biển ôn nhu vô tận: "Dùng thân thể ngươi cảm thụ ta."

Sinh hoạt bình thường của Trác Duyệt được cho là thanh tâm quả dục, trừ thủ dâm ra không có bất cứ kinh nghiệm gì. Cố tình còn bị người dùng phương thức dâm loạn như vậy, trong lòng sinh ra một chút mâu thuẫn đối với dục vọng, hơn nữa trước kia vẫn dùng thuốc, ngay cả tự an ủi cơ hồ cũng không làm. Hiện nay dục vọng đè nén trong khối thân thể này lại dưới sự dẫn đường của một nam nhân khác mà triệt để tỉnh lại.

Tính khí thanh tú dưới khiêu khích có kỹ xảo dần dần sưng lên, hiện ra tư thái hăng hái chiến đấu. Nhưng mà Phương Minh Diễn lại tựa hồ không muốn cho mọi thứ kết thúc quá sớm. Như có như không xoa nắn, luật động khi nhanh khi chậm, lúc lỏng lúc chặt nắm lấy khiến Trác Duyệt như vọt lên đỉnh điểm, lại giống như rơi xuống đáy vực, như một chiếc thuyền nhỏ dưới sóng biển dục vọng mà lênh đênh chìm nổi, phảng phất như có vô số điện lưu thật nhỏ tán loạn trong thân thể, mọi ý niệm trong đầu đều biến mất, duy độc chỉ có nam nhân trước mặt là chúa tể thế giới của cậu, cho cậu tất cả khoái cảm và khó chịu.

Cậu ngửa đầu ra sau, lộ ra đường cong xinh đẹp nơi cổ họng, cơ nhục đùi trong buộc chặt, ngón chân cuộn tròn. Trong mắt có hơi nước mù mịt phiếm sắc thái tình dục, biểu tình e lệ lại ẩn nhẫn bao hàm khát cầu không thể đè nén. Rên rỉ và thở dốc xen lẫn cùng nhau, giọng nói trong trẻo nhiễm tình dục, có sự gợi cảm mà ái muội khác thường. Sóng triều ồ ạt trào đến, một trận khó chịu muốn cầu mà không được qua đi, cậu rốt cuộc không nhịn được run rẩy mở miệng: "Chủ nhân, ô –"

"Ta đã nói, ta động thủ là cần ngươi phải trả giá cao. Không có sự cho phép của ta, không cho bắn." Phương Minh Diễn nhếch môi cười, dùng ngón tay vuốt ve từng rãnh nhỏ trên tính khí cực kỳ mẫn cảm, khiến cậu chấn động liên tục. Dục vọng không ngừng tích lũy, khi sắp đột phá lại một lần nữa bị gắt gao giam cầm trong cơ thể, Trác Duyệt chỉ cảm thấy mình sắp điên rồi, rốt cuộc không còn chú ý đến xấu hổ hay cái gì khác, thì thào trong miệng nói: "Buông ra, buông ra...... Tôi chịu không nổi ......"

Nam nhân nhướn mày, cánh tay cầm chặt thêm vài phần: "Loại ra lệnh cho chủ nhân này, là ai dạy cho ngươi?"

"Tôi sai lầm......" Cậu khóc nức nở cầu xin tha thứ: "Chủ nhân, cầu ngài......"

"Giải thích hoàn toàn không có thành ý." Phương Minh Diễn cố ý kéo dài thời gian để bồi dưỡng độ nhẫn nại của Trác Duyệt, cho nên vẫn khống chế được tiết tấu.

Nhưng mà ngoài dự kiến của anh là, người dưới thân sau khi nức nở cầu xin tha thứ không có kết quả, dùng cánh tay hơi chống nửa người trên, sau đó ngẩng mặt, chủ động dán lên môi anh.

—-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro