Chương 82+83: Bữa ăn chính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 82

Bữa ăn chính (thượng)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Trác Duyệt dùng đôi mắt sáng như ngọc thạch kia nhìn Phương Minh Diễn, ngửa mặt xấu hổ nhẹ giọng nói lại: "Chủ nhân, ngài ôm em đi, cầu ngài......" Cậu chưa bao giờ chủ động cầu hoan như vậy, nên lúc này dĩ nhiên đã bức mình đến cực hạn, khuôn mặt tuấn tú trướng đỏ bừng, trên người quanh quẩn mùi mật đào ngọt ngào, giống như một món điểm tâm ngon miệng.

Những lời này khiến nam nhân vẫn luôn cực lực duy trì lãnh tĩnh hoàn toàn bùng cháy, dục vọng nơi nháy mắt cuồn cuộn như sóng biển. Một tay anh ôm lấy người trong lòng lên, bước xuống lầu trực tiếp ném vào giường lớn trong phòng ngủ chính, ra lệnh nói: "Mở chân ra."

Trác Duyệt ngửa mặt vùi người trên đệm giường mềm mại, dưới cái nhìn chăm chú của đối phương mà e lệ chậm rãi quỳ gối, mở hai chân, lộ ra bộ phận bí ẩn nhất của mình, không hề che lấp trước mắt anh. Đương lúc ngón tay của Phương Minh Diễn đặt trước cửa hậu huyệt, thân thể theo bản năng sinh ra kháng cự, một khắc Trác Duyệt khép lại hai chân liền biết mình phạm phải sai lầm, run rẩy kêu: "Chủ nhân......"

"Hiện tại hối hận đã chậm." Nam nhân nhướn mày, rút ngón tay ra. Từ tủ nhỏ bên giường lấy ra hai bộ còng tay, đè lại đầu gối cậu, kéo đôi chân thon dài kia mở rộng ra, sau đó đem hai tay cậu lần lượt khóa cùng với hai mắt cá chân, khiến hai chân chỉ có thể duy trì tư thế mở rộng hình chữ M.

Lót gối đầu dưới bụng, kẽ mông bị cưỡng chế tách ra, u huyệt xinh đẹp dính trơn dịch như một đóa hoa khẽ nở ngậm sương sớm ban mai, chờ quân vương đến hái.Trác Duyệt biết rất rõ kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, cậu thẹn thùng nghiêng đầu nhắm mắt lại, chờ đợi nam nhân xâm nhập.

"Nô lệ, mở to mắt nhìn ta." Phương Minh Diễn cởi quần áo trên người dưới ánh nhìn e thẹn của cậu, thân hình căng đầy mạnh mẽ chậm rãi áp xuống, lấy khuỷu tay chống lên phía trên Trác Duyệt, côn thịt cực nóng mà cao ngất cứ như vậy đặt trên bụng cậu, nói: "Kế tiếp ta sẽ cho em quyền lựa chọn, nghĩ kỹ rồi trả lời ta."

"Vâng, chủ nhân." Trác Duyệt chỉ cảm thấy từ trên người cậu truyền đến nhiệt độ kinh người, phảng phất như chính mình cũng bị nướng cháy.

"Muốn hôn môi hay vuốt ve?" Nam nhân đưa ra lựa chọn thứ nhất.

Cậu do dự một chút, đỏ mặt nói: "Hôn môi."

Phương Minh Diễn trong mắt có tiếu ý, cúi người hôn xuống, cuốn đầu lưỡi mềm mềm kia vào trong miệng, ôn nhu giao triền. Trong đầu Trác Duyệt lóe lên rất nhiều rất nhiều mảnh ghép hồi ức ngắn ngủi cậu từng có với anh. Cậu nhớ tới lần đầu tiên nam nhân bắt cậu uy rượu trong ghế lô ở Mê Thành; nhớ tới cảnh hôn với anh khi cậu còn ở số 15 Hàm Quán; nhớ tới anh giải vây cho cậu trong buổi liên hoan thường niên; nhớ tới anh đưa cậu thoát khỏi ác mộng trường kỳ...... Đáy mắt ướt át như có sương mù, cậu ngẩng cổ càng thêm chủ động đáp lại, phảng phất như một hồi khiêu vũ khó phân bua. Còn chưa kịp bình ổn từ nụ hôn kích thích mà nóng bỏng, môi nam nhân đã sượt qua bên tai, vừa liếm láp vành tai cậu vừa hỏi: "Bên trái hay bên phải?"

Vấn đề này khiến Trác Duyệt mờ mịt một mảnh, cậu tùy ý chọn trái. Sau đó, đầu vú bên ngực trái còn chưa kịp khôi phục từ lần chà đạp vừa rồi lại bị khoang miệng nóng ướt bao bọc. Môi răng dán vào ngực, khi nhẹ khi mạnh chà đạp đóa sắc vi xinh đẹp, vừa mút vào vừa khẽ cắn, lại vừa dùng răng kéo ra phía ngoài, cảm giác đau tê mà kích thích bất ngờ xông đến khiến Trác Duyệt rên rỉ. Cậu hãm sâu trong đau đớn mà ngọt ngào này, không ngừng sa vào, khát cầu càng nhiều.

"Kế tiếp, phía trước hay phía sau?" Phương Minh Diễn tiếp tục hỏi.

Trác Duyệt đoán được vài phần, quẫn bách nói: "...... Phía trước."

Nụ hôn nhỏ vụn một đường từ ngực đi đến dưới bụng, tay anh nắm lấy côn thịt của mình và căn tính khí đang ở trạng thái bán cương của Trác Duyệt cùng một chỗ, thong thả ma sát. Bộ vị mẫn cảm đụng chạm lẫn nhau khiến tiểu huynh đệ của Trác Duyệt nháy mắt đứng thẳng lên. Cậu đỏ mặt kêu: "Chủ nhân......"

"Mẫn cảm như vậy thì một lát em sẽ không dễ chịu." Phương Minh Diễn nhếch nhếch môi cười, rút ra một dải lụa từ áo ngủ, buộc ở gốc tính khí bán cương của Trác Duyệt, còn ác ý kết thành nơ con bướm, thản nhiên nói: "Trước khi ta cho phép, em không có quyền bắn tinh."

Mỗi động tác của anh đều khiến dục vọng của Trác Duyệt càng tăng lên, bất hạnh thay cậu lại không dám lộn xộn, chỉ có thể không nhịn được mà thở dốc, bất đắc dĩ đáp lại rất đáng thương: "...... Vâng, chủ nhân."

"Hiện tại nói cho ta nghe, em lựa chọn trước mặt hay là sau lưng." Nam nhân tùy ý trêu chọc căn tính khí đang bị trói buộc kia, không nhanh không chậm nói: ''Hảo hảo suy xét, tiểu nô lệ, đây chính là tư thế ta tiến vào em."

Cậu cứng đờ, cắn môi do dự một lát, nhẹ giọng nói: "Trước mặt, em muốn...... Nhìn ngài."

Phương Minh Diễn cười khẽ một tiếng, ngón tay tẩm thuốc bôi trơn lại lần nữa chen vào u kính kia. Hậu huyệt vừa khuếch trương đã được chuẩn bị đầy đủ, dần dần thích ứng các ngón tay chen thêm vào, khi khuấy động rồi vô tình xoa ấn đến điểm mẫn cảm, Trác Duyệt sẽ run rẩy một cái dưới thân anh.

Cả khối thân thể đều tê dại, rơi vào khát cầu khoái cảm, hết thảy đều mất đi khống chế. Ngón tay mô phỏng trừu sáp khiến Trác Duyệt động tình lại cố đè nén tiếng rên rỉ, hậu huyệt co rút phảng phất như muốn giữ lại ngón tay đang rút ra. Phương Minh Diễn đặt côn thịt thô to đã cứng rắn hồi lâu trước huyệt khẩu giữa hai chân cậu, giọng nói của anh vì nhẫn nại dục vọng mà khàn khàn: "Nô lệ, nói cho ta nghe em thuộc về ai."

"Tất cả mọi thứ của em đều thuộc về ngài, chủ nhân." Trác Duyệt thấy tính khí có thước tấc kinh người kia, cố nén khẩn trương và hoảng sợ, cố gắng mở thân thể ra.

Chương 83

Bữa ăn chính (hạ)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

"Ta sẽ từ từ đến, không cần sợ." Nam nhân trấn an vỗ vỗ mông cậu, đem căn côn thịt thô to kia đặt ngay trước hậu huyệt đã được khuếch trương và bôi trơn, chậm rãi đẩy vào. Cơ vòng bị vật lạ xâm nhập mà hoàn toàn mở ra, Trác Duyệt kinh hoàng há miệng thở hổn hển, thân thể buộc chặt không chịu nổi mà run lên, trong mắt nổi lên hơi nước. Dũng đạo nóng bỏng ngập thuốc bôi trơn, chặt chẽ bao bọc cùng bản năng co rút lại đều mang đến khoái cảm cực hạn, khiến Phương Minh Diễn cũng không khỏi bắt đầu thở gấp: "Thả lỏng, nô lệ."

"Ô ân......" Người dưới thân không dễ dàng gì mới thoáng trầm tĩnh lại, nam nhân liền thừa cơ mạnh mẽ chen vào hoàn toàn, Trác Duyệt bị đột ngột nhét đầy, uốn cong người lên kinh ngạc thốt ra tiếng.

"Ngoan, nhìn ta." Phương Minh Diễn thông thường luôn không quá nhẫn nại chuẩn bị tiền hí cho đối phương, nhưng đối với Trác Duyệt thì lại dùng hết công phu, anh cố nén dục vọng không động dậy, cúi người hôn môi thanh niên bị chấn kinh dưới thân, ôn nhu trấn an: ''Ta sẽ không lộng thương em, thử thả lỏng, đón nhận ta." Nói lại lần nữa, anh ngậm vành tai Trác Duyệt, đôi môi mỏng mạnh mẽ liếm lộng, không ngừng kích thích dục vọng của cậu.

Đối với ôn nhu của anh, Trác Duyệt không hề có năng lực chống cự, quăng mũ cởi giáp tùy ý để đối phương chưởng khống thân thể và dục vọng của mình, dần dần trầm tĩnh lại. Nam nhân mở rộng hai chân cậu, tính khí chậm rãi rút ra một chút, lại chậm rãi đỉnh nhập, tựa hồ muốn thăm dò hoa kính sâu thẳm kẹp giữa hai bờ mông trắng nõn kia, lúc ra lúc vào, chờ đợi cậu từng bước thích ứng.

Côn thịt ra vào thong thả, cố ý mà vô tình ma sát điểm mẫn cảm, khiến Trác Duyệt run rẩy phát ra tiếng rên rỉ áp lực. Thanh tuyến sạch sẽ mà thanh thấu của cậu lúc này bị nhuộm màu tình dục, tiếng khóc tựa như đạo sĩ trẻ tuổi bị ma quỷ dụ dỗ, cấm dục mà gợi cảm, thập phần liêu nhân.

Thời điểm Phương Minh Diễn tiến vào cả gốc, Trác Duyệt nức nở một tiếng, ngửa cổ. Thân thể bị một bộ phận của người khác xâm nhập, lại không có một tia xa lạ. Phảng phất như đó là bộ phận thiếu sót trước kia lại lần nữa trở về với chính mình, sung túc mà thỏa mãn. Cậu nhìn nam nhân phía trên, chậm rãi nói: "Chủ nhân...... Em thực yêu ngài."

Động tác của nam nhân bị kiềm hãm, dục vọng trong mắt lần nữa cuồn cuộn khó đè nén, mạnh mẽ rút ra lại dùng lực đẩy eo xâm nhập, đâm thẳng vào điểm mẫn cảm, khẩu khí cường thế bá đạo: "Liên tiếp trêu chọc ta, em hôm nay không muốn xuống giường ?"

"Ô......" Va chạm mang đến cảm giác tê mỏi như điện giật từ dưới thân vọt tới, phân thành rất nhiều luồng điện lưu tán loạn trong cơ thể. Va chạm liên tiếp, hữu lực và nhanh chóng khiến Trác Duyệt hoàn toàn bị dục vọng nuốt chửng, rên rỉ cũng trở nên vừa nhuyễn vừa mị: "Chủ nhân, nhẹ, nhẹ một chút...... Không cần chỗ đó......" Trong mắt cậu tràn ngập hơi nước, thân thể theo sự va chạm nam nhân mà lên lên xuống xuống, lời xin tha cũng đứt quãng không ngừng.

"Không cần?" Phương Minh Diễn liễm mi, động tác tăng thêm lực đạo, có ý vị trừng phạt.

"A a –" Trác Duyệt bị loại cảm giác đau đớn lẫn khoái cảm này tra tấn mà thét chói tai liên tục, rốt cuộc khóc nức nở: "Cầu ngài, em chịu không nổi, em biết sai, chủ nhân......" Tính khí đứng thẳng giờ đã trướng đến mức phiếm hồng, đầu đỉnh chảy ra một ít chất lỏng trong suốt, như đang lã chã khóc.

"Nói cho ta biết em sai ở đâu."

"Em không có quyền nói không cần......" Thanh âm cậu có chút nghẹn ngào: "Cơ thể của em thuộc về ngài."

"Nhớ kỹ điểm này." Phương Minh Diễn cởi bỏ trói buộc ở tay chân cậu, nâng eo cậu lên, một phát cắm thẳng côn thịt đến tận gốc, sau đó thẳng lưng trừu sáp, lực đạo rất lớn, túi thịt to bự va vào hai bờ mông phát ra tiếng vang ba ba.

Trác Duyệt chỉ cảm thấy mình sắp bị côn thịt kia đâm chết, tuyến thể bị đè ép mang đến tê dại khiến cả khối thân thể chìm trong đau đớn và sung sướng nổi chìm. Tầng tầng khoái cảm từ khắp tứ chi bách hài hội tụ ở hạ thể, cảm nhận rõ rệt mà sinh động. Nhưng mà cấm chế không thể cao trào khiến mỗi phút mỗi giây đều là dày vò. Chỗ kia không thể giải phóng khoái cảm khiến cậu triệt để quên xấu hổ, khóc cầu xin: "Cầu ngài cho phép em bắn...... Ô ân, cầu ngài......"

Khi dục vọng sắp vỡ đê, Phương Minh Diễn tháo dải lụa trên tính khí của cậu, nói: "Ngoan, cùng ta." Tiếp, lại nhanh chóng đâm thêm vài cái vào điểm mẫn cảm, Trác Duyệt nhịn không được, uốn cong người lên bắn ra, kẹp chặt dũng đạo khiến nam nhân thở gấp đồng thời cũng rót bạch dịch vào trong cơ thể cậu.

Chớp mắt kia, hết thảy mọi thứ chung quanh tựa hồ đều tiêu thất.

Chỉ có người bên cạnh, ôm nhau, tựa như vô tận trôi trên biển.

Hô hấp bên tai, tần suất tim đập, độ ấm trong lòng bàn tay, hơi thở của nhau, làm cho người ta bình yên ấm áp.

Thật muốn cứ như vậy phiêu lưu đến tận cùng thế giới, hóa thành gió, lại hóa thành mưa, vĩnh viễn không rời xa.

Cao trào quá mức kịch liệt trong lần đầu tiên thể nghiệm khiến Trác Duyệt ngắn ngủi mất ý thức. Cậu vô lực nằm, đôi mắt khép hờ, há miệng thở dốc, hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, khàn giọng kêu: "Chủ nhân."

Nam nhân hôn một cái lên trán cậu, mỉm cười nói: "Ta cũng yêu em, tiểu nô lệ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro