Chương 80+81: Khúc dạo nhạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 80

Khúc nhạc dạo (thượng)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Sau khi tiễn Lâm Huy, anh nâng bước lên lầu, đẩy cánh cửa màu đen tuyền kia ra.

Bên ngoài cửa sổ sát đất cực lớn là bầu trời xanh thẳm, từng đám mây lặng trôi theo gió. Mùa xuân đã đến, trên cành cây chồi non lộc biếc mơn mởn vươn lên, bừng bừng sức sống.

Chính giữa tấm thảm dày, Trác Duyệt toàn thân trần trụi đang dùng tư thế quỳ đứng tiêu chuẩn, cơ thể mềm dẻo, đường cong duyên dáng cùng thân hình căng đầy lộ ra không sót chút gì, nghe thấy động tĩnh phía sau, tấm lưng càng thẳng tắp hơn vài phần.

Nam nhân mở cửa thủy tinh của phòng vệ sinh ra, nói: "Lại đây."

Trác Duyệt đứng dậy bước vào, thấy ống mềm trên tay anh nhất thời mặt mũi nóng bừng lên. Trước kia, dưới sự chỉ dẫn của nam nhân, cậu cũng từng làm qua vài lần, đương nhiên đã hiểu chủ nhân muốn dùng cái đó làm gì.

"Đi lên, đưa lưng về phía ta, nằm nghiêng, quỳ gối." Mệnh lệnh của Phương Minh Diễn vẫn ngắn gọn rõ ràng, trước sau như một.

Trác Duyệt nằm ngay ngắn trên đài mát xa lớn kia, khi cảm giác được giang quản(ống mềm dùng để nhét vào lối hậu môn) tham nhập, toàn bộ thân thể cậu đều căng thẳng. Cảm giác chất lỏng ấm áp rót vào thân thể thực kỳ dị, bụng mềm dần dần phồng lên. Càng lúc càng nhiều chất lỏng bơm vào, hô hấp của cậu không nhịn được mà nặng nhọc hơn, khó nhịn động động.

"Mỗi lần động đậy sẽ tăng 20 mililit." Thanh âm nam nhân từ phía trên truyền đến, khiến Trác Duyệt khóc không ra nước mắt.

"Chủ nhân, cầu ngài, ân......" Cậu thở gấp gáp quẫn bách nói: "Em nhịn rất khó ......"

Phương Minh Diễn chậm rãi rút giang quản ra, sau đó lưu loát cắm vào một cái giang tắc (vật dùng để chặn ở hậu môn) tương đối nhỏ, nâng cổ tay nhìn nhìn đồng hồ nói:"Từ giờ trở đi, nhẫn nhịn ba phút."

Lượng nước cho lần súc ruột này nhiều hơn bình thường, đầy đến mức bụng căng tròn, cảm giác như sắp bài tiết mà lại không thể thật rõ rệt khiến mỗi một giây đều là vô tận dày vò. Trác Duyệt khó chịu cuộn tròn thân thể, từ rên rỉ nhỏ vụn đến nức nở khóc cầu xin tha thứ: "Chủ nhân...... Ô, em đến trung tâm thương mại là muốn mua quà cho ngài, quà bị chen hỏng....ô...ô... Em biết sai rồi, em không nên đến những chỗ như vậy mà chưa được sự đồng ý của ngài. Chủ nhân, cầu ngài tha thứ cho em......" Cậu nguyên bản còn tính toán định giấu diếm, nhưng lúc này làm sao còn để ý được nữa, tất cả đầu đuôi đều khai hết rồi nhận tội.

Nam nhân mỉm cười bên môi, cố ý lấy tay nhẹ nhàng đè bụng cậu, hỏi: "Không phải đã hẹn Lâm Huy ăn khớp khẩu cung, không cho ta biết sao?"

Trác Duyệt cơ hồ muốn khóc òa lên, ném đồng minh lên tận chín tầng mây xanh: "Em sai rồi chủ nhân...... Em không nên gạt ngài......"

Trên thực tế, sau ba phút này giải thoát, còn có hai ba phút tiếp theo chờ cậu. Chờ đến khi thân thể Trác Duyệt được thanh lý sạch sẽ từ trong ra ngoài, một lần nữa quỳ xuống trong Lồng Sắt, cậu cảm thấy mình nhất định là sống sót sau tai nạn. Cậu đoán không ra tâm tư của chủ nhân, chỉ có thể tập trung lực chú ý thấp thỏm nhìn đối phương.

"Tối hôm qua mấy giờ ngủ?" Phương Minh Diễn hỏi.

Trác Duyệt không nghĩ đến anh sẽ hỏi mấy cái này, ngẩn người, đáp: "Em nhắn tin cho ngài xong liền ngủ."

"Bữa trưa hôm nay ăn gì?"

"Sau khi xuống phi cơ liền ăn một cái bánh hamburger trên xe, ân, hình như là thịt bò." Cậu khi đó vội vã muốn đi mua quà, vôi vàng ăn xong, ngay cả hương vị như thế nào cũng không nhớ rõ.

Nam nhân lấy cái hạng quyển cậu từng đeo kia vòng qua cổ cậu rồi khóa lại, treo dây dắt vào. Sau đó, anh bịt mắt cậu.

Tầm nhìn bị tước đoạt, trước mắt một mảnh tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy. Trác Duyệt không khỏi căng thẳng cơ thể, nhẹ giọng kêu: "Chủ nhân."

"Ta ở đây." Phương Minh Diễn rất nhanh đáp lại, lấy tay sờ sờ đầu cậu, nói: "Đứng lên, thông qua dây dắt mà cảm nhận phương hướng của ta."

Ở điều kiện như vậy mà phán đoán phương hướng và tốc độ đều rất khó, Trác Duyệt vẫn nhịn không được muốn đưa tay sờ sờ lần mò, kết quả trúng một roi. Lúc này, nam nhân tựa hồ đang dùng loại roi da nhỏ nhiều tua rua, đánh vào tay cũng không phải quá đau. Đi một lúc cậu liền hoàn toàn mất phương hướng, chỉ là chưa từng bước xuống lầu mà phán đoán mình còn lưu lại trong Lồng Sắt.

Cậu dựa theo mệnh lệnh của chủ nhân mà dừng lại. Bên tai có thể nghe được đôi chút thanh âm, tựa hồ là tiếng điều chỉnh khí cụ nào đó phát ra, nhưng cụ thể là chất liệu gì lại khó có thể phân biệt. Tiếp theo, hai tay của cậu bị kéo lên cao, trái phải phân biệt, khóa vào hai vòng tròn của vật thể gì đó, căn cứ theo thước tấc này, cậu đoán đây chắc là cái giá hành hình vẫn đặt ở góc phòng kia. Xiềng xích bị kéo cao lên, cậu không thể không kiễng mũi chân mới có thể bảo trì ổn định.

Chương 81

Khúc nhạc dạo (hạ)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Tiếp đó, hết thảy im lặng. Tất cả mọi thứ đều biến thành hư không.

Trác Duyệt có chút lo sợ không yên mà kêu lên: "Chủ nhân......"

Đáp lại cậu là một bàn tay ấm áp, chậm rãi vuốt qua gò má, xoa ngực cậu, nhiều lần nắn bóp hai điểm nhỏ xinh xắn như đóa sắc vi hồng nhạt kia, rất nhanh liền khiến chúng nó đều đứng thẳng lên.

Khiêu khích như vậy khiến hai má Trác Duyệt đỏ hồng một mảnh, khó nhịn động động thân thể. Lúc này chỉ cảm thấy ngực trái tê rần, cái gì đó lạnh lẽo kẹp chặt bên trên, sau đó đột nhiên một đạo điện lưu xông tới, từ đầu vú đáng thương lẻn vào thân thể, vừa đau vừa tê, chỉ trong chớp mắt liền khiến cậu nhịn không được mà kinh suyễn lên tiếng.

"Nói cho ta nghe vì sao em bị phạt." Thanh âm trầm tĩnh của Phương Minh Diễn truyền đến từ trước mặt.

Cậu chỉ có thể thành thành thật thật thừa nhận: "Em lộn xộn ."

"Nói cho ta nghe em thuộc về ai." Thanh âm nam nhân dần dần vòng ra sau cậu.

"Mọi thứ của em đều thuộc về ngài, chủ nhân, a –" Cậu đang trả lời, lại không ngờ kẽ đùi bị tách ra, ngón tay quét trơn dịch cường thế mở hậu huyệt đóng chặt, từng chút dò xét đi vào, thân thể theo bản năng kháng cự, trạng thái hoàn toàn căng thẳng.

"Thả lỏng, tiểu nô lệ." Phương Minh Diễn dán tại phía sau cậu, dùng đầu lưỡi liếm liếm sườn gáy cậu, giống như một con vampire đang nhấm nháp hương vị ngọt ngào của máu tươi, cắn nuốt và mút da thịt trắng nõn của cậu. Vừa rồi anh dùng sữa tắm mùi đào cho Trác Duyệt, nên lúc này trên người cậu đều thoang thoảng hương khí dịu nhẹ: "Mọi thứ của em đều thuộc về ta, bao gồm cả bên trong này." Anh cố ý động động ngón tay, kích thích khiến Trác Duyệt run rẩy.

"Ô......" Trác Duyệt kiên cường bắt mình thả lỏng một chút, đối phương liền tăng thêm một ngón tay. Nam nhân từng chút từng chút xâm nhập rồi lại chậm rãi rút ra, chờ cậu chậm rãi thích ứng. Sau khi mất đi thị giác, giác quan còn lại phảng phất như càng trở nên sâu sắc nhạy cảm, mỗi động tác của nam nhân ở bên trong hậu huyệt dường như đều bị phóng đại vô hạn, làm cơ thể xao động không ngừng. Cảm giác khó chịu khi bị xâm nhập và thanh âm dấp dính khi ngón tay quấy trơn dịch phát ra khiến cậu nhịn không được mà rên rỉ lên tiếng, sau đó xấu hổ cắn môi dưới.

"Ai cho phép em cắn môi?" Phương Minh Diễn cố ý tăng thêm động tác khiến cậu lại lần nữa hừ hừ rên rỉ, như là thú nhỏ nức nở. Cậu không dám lại cắn môi, rên rỉ cũng không nhịn được. Mấy thanh âm này dường như có độ ấm, khiến thân thể khô nóng đến mức muốn bốc cháy.

"Thích cảm giác ta tiến vào cơ thể em sao?" Nam nhân xoay xoay ngón tay trong động nhỏ hẹp của cơ thể .

"Chủ nhân......" Trác Duyệt bị hỏi vấn đề như vậy nên càng thêm quẫn bách, thanh âm như xin tha lại càng như làm nũng, cũng có chút sợ hãi nho nhỏ.

Ngón tay tham nhập ở vách trong gặp một chỗ nào đó, thoáng dùng lực ấn một chút.

Chỉ thấy thân thể Trác Duyệt không chịu khống chế mà đột nhiên cong lên, kinh ngạc thốt ra tiếng. Tính khí nhỏ không biết lúc nào đã nhếch lên cũng dần dần phân bố niêm dịch trong suốt ở đỉnh: "Chủ nhân...... Cầu ngài......" Thanh tuyến rõ ràng rất run rẩy, mở miệng cầu xin tha thứ lại ngay cả chính mình cũng không biết cầu mong cái gì.

"Trả lời vấn đề của ta." Nam nhân cũng không bỏ qua cậu, lại lần nữa dùng phương thức đồng dạng kích thích điểm mẫn cảm của cậu, nhận được càng nhiều dục vọng dâng trào do đè ép tuyến thể mang lại, khối thân thể xinh đẹp này nháy mắt rơi vào mê thất mà mất phương hướng. Lý trí như la bàn cũng triệt để mất tác dụng, cậu ngửa mặt há miệng thở hổn hển trả lời: "Thích......"

"Thích cái gì?" Dùng một tay còn lại trêu chọc tính khí dâng trào giữa hai chân cậu.

Song song kích thích mạnh mẽ như vậy đối với Trác Duyệt mà nói không thể nghi ngờ là họa vô đơn chí, cậu kịch liệt thở hổn hển mở miệng: "Em thích...... Thích ngài."

Khi cậu nói hoàn chỉnh những lời này, cả người đều vì e lệ mà run lên.

Cậu cảm giác được động tác của nam nhân thoáng dừng một chút. Tiếp đó, bàn tay nắm đằng trước cậu cũng buông lỏng ra, ngón tay xâm nhập thân thể cậu cũng rút ra ngoài, thay vào đó là một mát xa bổng thô to không hề có sinh khí.

Mọi ấm áp tựa hồ đều biến mất.

"Chủ nhân......" Cậu có chút kinh hoảng mở miệng: "Ngài tức giận sao?"

Không có trả lời.

"Chủ nhân, em sai rồi, chủ nhân......" Cậu vội vàng mà sợ hãi giãy giụa. Cằm lại bỗng nhiên bị nâng lên, sau đó một nụ hôn mang tính xâm lược phủ xuống. Đồng thời, mát xa bổng phía sau cũng bỗng nhiên rung lên. Nam nhân cường thế chiếm lĩnh khoang miệng cậu, ngăn chặn cậu kêu sợ hãi, dây dưa với môi lưỡi của cậu, như muốn đánh dấu lãnh địa mà lặp lại như vậy tỉ mỉ dò xét từng tấc một, tham lam hút lấy khí tức của cậu Bàn tay lại lần nữa xoa nắn côn thịt thanh tú, một lần lại một lần cho cậu càng nhiều kích thích, đến khi Trác Duyệt run rẩy bắn ra, mới hoàn toàn tắt mát xa bổng, cởi trói cho cậu từ giá hành hình, ôm vào ngực.

Khi lấy bịt mắt xuống, Trác Duyệt phát hiện mọi tấm rèm trong Lồng Sắt đều đã rủ xuống. Cậu cọ cọ trong lòng Phương Minh Diễn, nhẹ giọng hỏi: "Chủ nhân vừa rồi tức giận sao?"

"Không có." Khuôn mặt anh tuấn của nam nhân có ý cười bất đắc dĩ: "Em không làm sai gì cả, tiểu nô lệ. Chỉ là vừa rồi lời của em khiến ta có chút thất khống, cho nên tạm thời rời xa em một lát."

Trác Duyệt hiểu được, có chút đau lòng hơi mím môi. Cùng là nam nhân, cậu đương nhiên biết nhẫn nại dục vọng có bao nhiêu khó chịu. Phương Minh Diễn vốn có rất nhiều nô lệ, trên phương diện dục cầu này vốn thực tùy tính, nhưng từ khi có thệ ước với cậu liền không tìm người khác. Nhưng bởi vì cậu bài xích chuyện này, nên nam nhân thủy chung chưa từng chân chính tiến vào cậu, mỗi lần đều cưỡng chế dục vọng của mình. Dù là DOM cũng không thể thời thời khắc khắc bảo trì lãnh tĩnh, vừa rồi Phương Minh Diễn hiển nhiên là bị cậu khơi dậy dục vọng, nhưng anh lại nhịn xuống.

Cậu cắn răng một cái, đỏ mặt xấu hổ nói: "Chủ nhân...... Cầu ngài ôm em."

Phương Minh Diễn nao nao, buông cậu ra, nói: "Bây giờ còn hơi sớm, đi tắm rửa đi."

Trác Duyệt thấy anh cự tuyệt liền hạ quyết tâm, đánh bạo vươn người, mổ mổ vụng về trên môi nam nhân. Thấy đối phương không phản ứng, đơn giản là hoặc không làm, còn đã làm thì phải làm đến cùng, nên lại hôn lên lần nữa, còn vươn tay cởi cúc áo sơmi màu đen. Trên gò má tuấn mỹ vừa trải qua tình triều mà đỏ ửng, thân hình trần trụi ấm áp bởi vì khẩn trương mà run nhè nhẹ cùng khóe mắt e lệ khiến khiêu khích trúc trắc này càng thêm mê người mà gợi cảm vài phần. Hương vị bạc hà quấn quanh mũi, nụ hôn nhẹ vừa quẫn bách lại cố chấp làm lay động lòng người, giống như lông vũ dập dờn trên mặt nước gợn ra tầng tầng sóng lăn tăn.

Mâu quang của Phương Minh Diễn u ám xuống một chút, tim đập cũng dần dần nhanh lên. Anh bắt lấy hai móng vuốt nhỏ không thành thật kia, trầm giọng nói: "Em trêu chọc ta như vậy, đã nghĩ kỹ hậu quả chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro