Chương 17: Phong ba tái khởi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Linh Tịch xa xa nhìn thấy Cửu Thần đang nói chuyện với Thiên Quân liền có chút sốt ruột, nhỏ giọng nói: "Nhiều người như vậy, ta làm sao đưa thuốc cho thần tôn đây?"

Ngọc Lê nhĩ lực không tòi, nghe nàng nói vậy, sắc mặt liền có chút khó coi, hỏi: "Ngươi cũng nhận thức chiến thần?"

Linh Tịch quay đầu, đôi mắt khẽ động, nhanh chóng che giấu nói: "Không nhận ra."

"Vậy tại sao ngươi cứ nhìn chằm chằm vào chiến thần?"

"Bởi vì...tò mò." Đầu óc Linh Tịch rất linh hoạt, rất nhanh nàng đã nghĩ ra một cái cớ để cha giấu.

Ngọc Lê nghiêm túc đánh giá Linh Tịch hồi lâu, sau đó than nhẹ.

"Trước kia ta cũng giống như ngươi, ban đầu chỉ là tò mò mà nhìn một cái, ngờ đâu nhìn một cái liền định chung thân. Ngươi không nên học theo ta, người như hắn không phải một tiểu tiên như ngươi có thể vọng tưởng được, kết quả chỉ hại chính mình mà thôi."

Linh Tịch gãi đầu, cười nói: "Lời cô nói rất có đạo lý."

Ngọc Lê cười đẹp, đối với Linh Tịch ngược lại có cảm thấy hứng thú, hỏi: "Ngươi tên là gì?"

"Tiểu tiên Linh Tịch."

Ngọc Lê gật đầu, lại nói: "Ta tên Ngọc Lê, là nữ nhi của dược vương."

Linh Tịch kinh hỉ, đáp: "Dược vương động? ta cũng biết chỗ đó, sư tỷ ta cũng làm việc ở đó."

Lông mày Ngọc Lê khẽ động, hỏi: "Sư tỷ ngươi là người phương nào?"

Linh Tịch vừa định nói 'Thanh Dao y quan' thì nghe thấy âm thanh sắc bén của nam tử từ trên điện truyền tới, cắt ngang lời nàng định nói.

"Như thế nào? Rõ ràng có chuyện, còn không có người khác nói sao?"

Nàng tò mò nhìn qua, hóa ra chủ nhân của âm thanh vừa rồi chẳng ai xa lạ, chính là thủ hạ số một của đại ác nhân, Tử Quang.

Cả đại điện rơi vào yên tĩnh, các tiên nga nhảy múa cũng không biết làm sao đều dừng động tác lại, tất cả mọi người đều đổ dốn ánh mắt về Tử Quang, bầu không khí nhất thời có chút quỷ dị.

Hàm Chương là người luôn đoan chính, lúc này cũng không kiềm được tức giận, nghiêm nghị cất giọng.

"Hôm nay thần tôn ta đến đây tiếp yến, Tử Quang, ngươi muốn làm gì?"

Tử Quang hai tay dâng lên chén rượu, cười nói: "Không muốn làm gì cả, chỉ muốn kính Cửu Thần chiến thần một chén rượu thôi."

Khai Dương lúc này cũng đứng dậy, hai mắt léo lên một tia hung quang, nói: "Ngươi lấy thân phận gì? Ngươi cũng xứng mời rượu thần tôn nhà ta sao? Muốn uống, ta cùng ngươi uống."

Cái Tử Quang muốn, chính là câu nói này của Khai Dương.

Tử Quang âm thanh lớn hơn một chút, ngay cả những người ở ngoài cửa đại điện cũng có thể nghe thấy được.

"Tốt, chén rượu này của ta, chính là kính những chiến sĩ Thiên tộc ta đã chết ở trận U Đô sơn, Cửu Thần chiến thần là người duy nhất còn sống sót sau trận chiến này. Khai Dương, ngươi nghĩ muốn uống thay Cửu Thần chiến thần chén rượu này, được, vậy ta uống một chén, ngươi uống mười vạn chén đi."

Vân Phong sờ lấy lọn tóc đen rũ xuống của mình, ha ha cười lớn, ngửa đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn Tử Quang, nói: "Khí phách thật lớn nha, bổn tọa nhớ không lầm thì trước ngày nguyệt thực lần trước, ác thú tác quái ở Tây Hải, Thiên Quân phái Tử Quang ngươi mang theo thiên binh thiên tướng đến đó bắt yêu thú. Kết quả trước ngày phát binh một ngày, ngươi lại uống rượu với lão thổ địa uống rượu, uống hết hủ rượu hai vạn năm hắn, kết quả say mèm cả một tháng. Sau đó yêu thú cũng nhân cơ hội này bỏ trốn mất dạng, ngươi mang theo hai ngàn thiên binh, thiên tướng cũng đều táng thân nơi Tây Hải. Bổn tọa cũng rất hiếu kì, một đêm kia, ngươi có phải hay không uống đầy mười vạn ly?"

Tử Quang sắc mặt lúc xanh, lúc trắng. Cái tên Vân Phong này thích nhất là chuyên đi với móc chuyện của người khác, khiến gã mất hết mặt mũi, hận càng thêm hận, gã nghiến răng, rít ra từng chữ: "Vân Phong".

Vân Phong thu lại ý cười trên mặt, ánh mắt chợt lạnh, tiện tay vung lên, một đạo ánh sáng màu xanh chợt léo, đến trước mặt Tử Quang thì hóa thành một bàn tay, tát mạnh vào bên mặt của gã, đem gã đánh ngã úp mặt xuống mặt đất.

Cả đại điện đều chấn động.

Vân Phong thu hồi chưởng khí, giống như trông thấy bộ dáng của sâu kiến, khinh thường nói: "Tục danh của bổn tọa, ngươi cũng có thể gọi sao?"

Toàn trường đều tĩnh mịch, chúng tiên nhao nhao nhìn về phía Thiên Quân, lại thấy Thiên Quân đang cùng Cửu Thần mỉm cười đối ẩm, tựa như không nghe, không thấy chuyện vừa rồi.

Mọi người đánh bạo đưa mắt nhìn về phía Thiên Lôi chân quân, thấy ông ta bình tĩnh, cúi đầu uống rượu một mình, không có một chút thần sắc vội vàng, xúc động trước cảnh tượng vừa rồi.

Đây là... tình huống gì đây?

Chúng tiên như lọt vào trong mộng cảnh, hoang mang không biết chuyện gì đang diễn ra.

Tư Mệnh nhanh chóng pha trò, khuấy động bầu không khí đang tắt nghẽn, chúng thần mới bừng tỉnh đại ngộ, lặp tức uống rượu, nói chuyện phiến với nhau, chuyện vừa rồi giống như chưa từng phát sinh.

Nhóm tiên nga tiếp tục điệu múa, sáo nhạc êm tai lần nữa vang lên, tiên yến lại lần nữa náo nhiệt.

Linh Tịch nhẹ nhàng thở ra, vỗ ngực một cái, thấp giộng nói: "Nơi này đao quang ánh kiếm, bầu không khí ngột ngạt, không nên ở lâu."

Ngọc Lê vẫn một bộ dáng si mê, tự lẩm bẩm: "Thần tôn thực sự khí độ bất phàm."

Linh Tịch chân mày nhíu chặt, có chút khó hiểu: "Hình như vừa rồi, hắn cái gì cũng không có nói?"

Ngọc Lê trừng mắt nhìn Linh Tịch, dùng giọng điệu của trường bối dạy bảo nàng: "Ngươi thì biết cái gì?Tịch mà không thường tinh, yên tĩnh cho cảnh mà không nhiễu. Tinh mà thường tịch, tỉnh táo chi niệm không trì. Tâm của Thần tôn, các ngươi làm sao hiểu được."

Linh Tịch nghe vậy, thập phần bất đắc dĩ, quả nhiên tình yên không chỉ khiến cho phàm nhân mù quáng, mà ngay cả tiên nhân cũng không tránh khỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro