Chương 85 . Bóp nát mộng làm mẫu nghi thiên hạ của ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Vân Phi cùng Phượng Vũ Hành trò chuyện vài câu, đem Phượng gia hoàn toàn vứt ở một bên, cửa phủ chỉ nhận Đồng Sinh Hiên, huynh đệ chỉ nhận Phượng Tử Duệ, thân nhân thế nhưng lại chỉ thẳng tới Diêu gia ở Hoang Châu.

Đây mới là nữ nhi Diêu gia!

Huyền Thiên Hoa cũng không ngờ đệ muội này của mình lại có tâm tư như thế, chẳng qua vừa nghĩ lại, có thể để cho Tiểu Cửu động tâm như vậy, sao có thể là cô gái tầm thường. Lại không khỏi càng đánh giá cao Phượng Vũ Hoành vài phần.

Vân Phi bướcđến trong điện , Phượng Vũ Hoành theo sau, chỉ thấy Vân Phi chỉ vào Thẩm thị quỳ trong xó góc nói "Vậy người này ngươi có thể nhận ra không?"

Phượng Vũ Hoành liếc nhìn sang, mới phát hiện Thẩm thị đâu chỉ là quỳ đơn giản như vậy, dưới đầu gối của nàng đặt một bãi đá cuội vỡ, hòn đá kia bị đập nát thành mấy khối, mỗi một khối nhỏ đều mang góc cạnh sắc bén. Thẩm thị thân mình mập mạp quỳ ở đó, chỉ thấy mặt sàn đã ngâm thành một vũng máu, nàng lại động cũng không dám động.

"Con dâu nhận ra, đấy là đương gia chủ mẫu của Phượng gia, Thẩm thị." Nàng thu hồi ánh mắt, đáp lời Vân Phi.

Vân Phi nghe nói đương gia chủ mẫu chỉ hừ lạnh một tiếng: "Tốt lắm." Sau đó xoay người, kéo làn váy dài đi lên đài cao vài bước, đi được một nửa lại ngừng lại, quay đầu, trên mặt đã mang một tầng ác liệt —— "Cõi đời này người dám lừa gạt bản cung  dám nghĩ thật không có ai, coi như là hoàng thượng, hắn cũng không dám. Thẩm thị, ngươi thật to gan!"

Thẩm thị đã sớm bị khí thế trong hoàng cung dọa cho mất hồn, huống chi Nguyệt Hàn cung này là trọng địa hoàng cung, ngày thường cực ít người lui tới. Vân Phi này trước đây nàng cũng có nghe nói, trong ấn tượng thì chính là một phi tử không được sủng ái, nhưng ai có thể nghĩ đến vừa gặp mặt, nhìn qua cả Nguyệt Hàn cung này, bao gồm cả dáng vẻ Vân Phi, dù nhìn thế nào đều cùng ba chữ không được sủng ái không liên quan a!

Thẩm thị há miệng run rẩy quỳ, muốn mở miệng nói, thế nhưng hàm răng sợ đến đánh vào nhau, nửa chữ cũng không phát ra được.

Nàng biết, Cửu hoàng tử nhiều nhất cũng chỉ là quất nàng một roi, có Phượng Cẩn Nguyên ở đó, dù thế nào cũng không thể công khai đánh chết nàng. Nhưng đổi lại là Vân Phi này, bóp chết mình dễ như bóp chết con giun con dế, mặt mũi người nào cũng không cần nhìn.

" Thẩm thị. " Vân Phi giọng điệu lạnh như băng truyền đến lần thứ hai: " Ta niệm tình ngươi là thê tử đại quan nhất phẩm đương triều, hôm nay đối với ngươi không tính toán quá nhiều, " Bức tranh núi xanh " hạn cho ngươi trong vòng ba ngày giao đến tay Ngự Vương điện hạ, mặt khác, nghe nói ngươi có nữ nhi từ nhỏ đã có dáng vẻ khuynh thành? "

Thẩm thị giật mình, sợi dây trong lòng cũng căng ra tới mức sắp đứt.

" Vậy bản cung liền đưa cho Phượng gia một đạo ý chỉ, Phượng gia dòng chính nữ Phượng Trầm Ngư, trong vòng năm năm, không được vào cung!"

Một câu nói, dường như phong chặt mộng đẹp mẫu nghi thiên hạ của Phượng Trầm Ngư.

Chẳng qua Thẩm thị thế nhưng lại thở phào nhẹ nhõm, năm năm, cũng tốt. Trầm Ngư của nàng chỉ cần chờ một quyết định của Phượng Cẩn Nguyên, chờ Phượng Cẩn Nguyên sau này ra quyết định muốn thành tâm phò tá vị hoàng tử nào, Trầm Ngư nhất định là chính phi của hoàng tử ấy. Đương kim thánh thượng thân thể khoẻ mạnh, cũng không đến nỗi trong năm năm này liền quy thiên.

Vân Phi sao lại không biết Thẩm thị suy nghĩ gì trong lòng, nhưng không hề so đo với nàng, chỉ nhếch khoé môi, nở nụ cười lạnh, lại mở miệng nói với thái giám bên người: "Thay bản cung soạn ý chỉ, rồi đi trung cung xin phượng ấn của Hoàng hậu nương nương , cùng đưa đến Phượng phủ đi."

Thái giám lĩnh mệnh mà đi.

Lúc này, Huyền Thiên Minh cùng lúc đi vào đại điện.


Bạch Trạch ở sau lưng giúp hắn đẩy xe lăn thẳng đến trước điện, sau khi quỳ lạy Vân Phi, Bạch Trạch lắc mình trở ra, Huyền Thiên Minh lại hướng trên đài cao chỗ Vân phi giơ tay: "Mẫu phi không cần luôn đứng cao như thế."

Vân Phi nét mặt cười cười đi xuống, trong chớp mắt đem dáng vẻ lúc trước quát mắng Thẩm thị ác liệt hoàn toàn vứt đi, "Minh nhi, chuyện bên ngoài đều xử lý tốt cả chứ?"

Huyền Thiên Minh gật đầu, sau đó vươn tay hướng tới Phượng Vũ Hoành.

Nàng theo bản năng liền đưa tay mình tới, thoáng cái đã bị nắm chặt.

"Thật không biết rốt cuộc là kẻ liều mạng nào trong kinh tung ra lời đồn, vương phi của bổn vương chẳng qua tiến cung chơi nửa ngày, bên ngoài lại có người nói nàng bị tên vô lại nào bắt cóc!"

Vân Phi lại làm mặt lạnh, "Người như vậy, tất cả đều đáng chết."

"Vâng." Huyền Thiên Minh nghiêm túc gật gật đầu, "Đã giết năm người."

Bên này Huyền Thiên Hoa ho nhẹ hai tiếng, "Mẫu phi, không còn sớm, vẫn nên để Cửu đệ đưa đệ muội xuất cung thôi."

Vân Phi gật đầu, "Cũng tốt." Lại khoát tay chặn lại, nói với một đám cung nữ: "Mang lễ ra mắt bản cung đưa cho con dâu tương lai đi theo điện hạ cùng xuất cung, để cho tất cả mọi người đều nhìn xem, nhị tiểu thư Phượng gia là từ nơi nào trở về."

Phượng Vũ Hoành cảm kích cảm tạ, chủ động đẩy xe lăn của Huyền Thiên Minh cùng mọi người lui ra, ngay sau đó Thẩm thị cũng bị hai thái giám dốc sức bắt vứt vào xe ngựa.

Huyền Thiên Minh ghét bỏ, phân phó hạ nhân: "Tùy tiện tìm chiếc xe khác cho nàng, xe ngựa Ngự vương phủ không thể chứa nổi nàng."

Huyền Thiên Minh lần này cho đánh xe của vương phủ từ hoàng cung tiến thẳng đến Phượng phủ, kéo theo sau còn có một đám cung nữ, thái giám Vân phi phái đi đưa lễ ra mắt, một đám người nối nhau đi qua rất nhiệt náo.

Kinh thành cấm đi lại vào ban đêm, lúc này giữa đường vẫn có thể thấy rất nhiều người, tất cả mọi người đều trơ mắt mà nhìn Ngự vương gia cùng Thuần vương gia cùng hộ tống nhị tiểu thư Phượng gia từ trong hoàng cung đi ra, hơn nữa Huyền Thiên Minh còn cố ý sai người tung tin trong đám người, nói là Phượng Nhị Tiểu Thư lúc trưa liền được Vân Phi nương nương đón đến trong cung.

Đám người kia giờ mới hiểu được, nga ~ Phượng Nhị Tiểu Thư căn bản không phải bị người bắt cóc, người ta là vào hoàng cung gặp mẹ chồng tương lai.

Động tĩnh lớn như vậy Phượng phủ không thể không nghe được tin tức gì, lúc quản gia Hà Trung báo cáo chuyện này cho các vị chủ tử ở chính đường, phần lớn mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có người cảm thấy vô cùng tiếc nuối, tỷ như Phượng Trầm Ngư, tỷ như Phượng Phấn Đại, còn có Phượng Tử Hạo.

Nhìn đoàn người bên ngoài, Phượng Vũ Hoành không khỏi cười gằn, "Nghĩ đến tin tức ta bị bắt cóc, cũng là loại truyền miệng này truyền đi đây, truyền đến lúc sau, ngay cả đầu sỏ cũng tìm không ra."

Huyền Thiên Minh nhíu mày, "Ai nói tìm không ra, ta không phải giết năm người rồi sao."

"Hung thủ đứng đằng sau là ai, chúng ta ai cũng không biết, không phải sao?" 


Trong xe yên lặng một hồi, lúc sau Huyền Thiên Hoa mở miệng trước, hắn nói: "Nhìn cách hành sự hẳn là người của diêm vương điện."

Phượng Vũ Hoành nghe không hiểu, ngồi chờ được giải đáp.

Huyền Thiên Hoa tiếp: "Diêm vương điện là 1 tổ chức sát thủ trên giang hồ, chuyên nhận tiền giết người. Nhưng treo giá cực cao, có thể bỏ tiền ra thuê, hơn phân nửa là người giàu có."

Huyền Thiên Minh nói thay: "Hẳn là không phải phụ thân ngươi, hắn còn chưa ngu đến mức chuyện đến nước này lại vẫn muốn giết ngươi. Về phần vị chủ mẫu kia, sẽ không có đầu óc được như này, người của diêm vương điện cũng xem thường làm ăn với loại người như nàng ta. Đích huynh, đích tỷ ngươi trong tay không thể có nhiều tiền như vậy, tính toán như vậy, cũng có nghiã là có kẻ dấu mặt đang rất chú ý tới ngươi."

Phượng Vũ Hoành nghĩ một lát, nói "Ngươi nói là người Thẩm gia?"

Huyền Thiên Minh gật đầu, "Thẩm thị không có đầu óc không có nghĩa là người nhà họ Thẩm đều không có đầu óc, nếu không bọn hắn cũng sẽ không gây dựng được chuyện làm ăn lớn như vậy. Thẩm gia nghĩ bảo vệphú quý của mình , nhất định phải cũng bảo vệ địa vị củaThẩm thị tại Phượng gia, có chút chuyện dù không cần Thẩm thị tự mình động thủ, bọn hắn sẽ thay nàng xử lý sạch sẽ."

Phượng Vũ Hoành nhíu chặt mi tâm trầm mặc không nói, Thẩm gia, nếu thật là bọn họ nhúng tay vào, thật đúng là khó lòng phòng bị.

"Ban Tẩu!" Bất chợt, Huyền Thiên Minh hướng không khí gọi một tiếng như thế.

Phượng Vũ Hoành chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, chờ nàng nhìn được rõ ràng, đã có một nam tử trẻ tuổi vận một thân hắc y đứng trước mặt nàng.

"Từ nay về sau ngươi sẽ đi theo vương phi, nàng sẽ là chủ tử của ngươi." Huyền Thiên Minh trầm giọng phân phó.

Người được gọi là Ban Tẩu không chút mơ hồ, lúc này liền quỳ gối trước mặtPhượng Vũ Hoành : "Ban Tẩu bái kiến chủ tử."

Phượng Vũ Hoành sửng sốt một hồi, nhìn về phía Huyền Thiên Minh.

Hắn nói cho nàng biết: "Ban Tẩu là ám vệ tốt nhất, để ngươi mang theo bên người, ta mới yên tâm."

Phượng Vũ Hoành không cự tuyệt, chỉ gật gật đầu, lên tiếng: "Được." Trong chớp mắt, Ban Tẩu lắc mình biến mất.

Nàng không thể không thán phục cổ võ xuất thần nhập hóa, Ban Tẩu có thể luyện khinh công đến cảnh giới như vậy, trách không được Huyền Thiên Minh lại gọi hắn là ám vệ tốt nhất.

"Ngươi cho ta người bên cạnh mình, vậy ngươi thì làm sao?" Nàng vẫn còn có chút e ngại.

Huyền Thiên Minh bật cười, "Ngự vương phủ như tường đồng vách sắt, nói đến bản thân ta, tuy chân đã tàn, cũng không phải người bình thường là có thể tiếp cận được, ngươi không cần lo lắng chuyện này."

"Vậy ngươi cũng đừng nên trách cứ Hoàng Tuyền." Nàng cùng hắn giảng đạo lý, "Vong Xuyên khinh công tốt, nếu như lúc ấy nàng có ở đó, nói vậy nhất định sẽ mang ta chạy trốn thành công. Nhưng Vong Xuyên bị ta sai đi ra ngoài làm việc, cho nên việc này không trách được Hoàng Tuyền."

Huyền Thiên Minh chỉ hừ một tiếng, không nói gì.

Đám người Ngự vương rất nhanh đã đến Phượng phủ, lần này không chỉ Ngự vương đến, Thuần vương cũng cùng tới, Phượng Cẩn Nguyên mang theo già trẻ trong nhà đã quỳ gối từ sớm trước cửa phủ nghênh tiếp.

Huyền Thiên Hoa dẫn đầu từ trên xe ngựa đi xuống, chợt nghe người nhà họ Phượng đồng loạt nói: "Khấu kiến Thuần vương điện hạ! Thuần vương thiên tuế thiên thiên tuế !"

Tiếp theo, trong xe ngựa bay ra một chiếc xe đẩy, ngồi trên xe là người một thân tử bào, trong ngực còn ôm một vị cô nương.

Người nhà họ Phượng hiển nhiên phải biết là Huyền Thiên Minh, nhanh chóng lại hướng Ngự vương thiên thiên tuế.

Đến khi xe đẩy rơi xuống đất, mọi người mới nhìn rõ, Huyền Thiên Minh đang ôm trong ngực, ấy vậy mà lại là nhị tiểu thưPhượng gia, Phượng Vũ Hoành.

Huyền Thiên Minh buông người ra, Phượng Vũ Hoành tự giác gánh vác nhiệm vụ đẩy xe đẩy, đẩy Huyền Thiên Minh đi theo Huyền Thiên Hoa, đến chỗ Phượng Cẩn Nguyên cung thỉnh đi vào Phượng phủ.

Phía sau một tốp thái giám cùng cung nữ cũng đi theo vào, ai nấy trong tay đều nâng đồ vật.

Phượng Cẩn Nguyên nghi hoặc nhìn, liền hỏi: "Xin hỏi điện hạ, những thứ này là...". Dù thế nào cũng sẽ không phải là đưa lễ vật cho Phượng gia chứ?

"Là mẫu phi cho Hoành Hoành lễ ra mắt." Huyền Thiên Minh đáp như chuyện đương nhiên.

Huyền Thiên Hoa cũng mở miệng nói: "Mẫu phi biết bổn vương hôm nay về kinh, đã mời đệ muội cùng tiến cung gặp mặt một lần, không sớm cùng Phượng đại nhân chào hỏi, là bổn vương thất lễ."

Phượng Cẩn Nguyên bị doạ lắc đầu liên tục: "Không dám, không dám. Tiểu nữ có thể vào cung bái kiến Vân Phi nương nương là phúc phận của nàng."

"Ngươi có thể nghĩ như vậy thì tốt rồi." Âm thanh quái gở, là từ phía Huyền Thiên Minh.

Hai vị hoàng tử đồng thời xuất hiện tại Phượng gia, lần này đừng nói là Phượng Phấn Đại, ngay cả Tưởng Dung cùng Trầm Ngư đều thấy hoa cả mắt.

Tính tình của Huyền Thiên Minh các nàng đều đã lĩnh giáo qua, nhưng vị Thất hoàng tử này là mới gặp mặt lần đầu. Trước đây chỉ nghe Thất hoàng tử văn phong nhã nhặn, bây giờ mới biết cái gì gọi là trăm nghe không bằng một thấy.

Phượng Trầm Ngư vẻ mặt tự nhiên thường ngày lại bắt đầu chuyển hóa lung tung, từng đạo ánh mắt nóng bỏng không hề che giấu chút nào bắn về phía Huyền Thiên Hoa.

Phấn Đại tuy nói cũng xém chút bị Huyền Thiên Hoa che mờ mắt, nhưng lại vẫn như cũ càng vừa ý kẻ ngồi trên xe lăn mang mặt nạ vàng Huyền Thiên Minh kia. Bây giờ tận mắt thấy Phượng Vũ Hoành tốt đẹp đứng phía sau hắn, ngọn lửa đố kỵ lại bắt đầu dâng lên hừng hực.

Thừa dịp mọi người không chú ý, Phấn Đại chạy về phía chính đường, đem chiếc giày đặt tại nội đường cầm trong tay. Lại tiến về tiền viện, cũng không nghĩ xem là đang trong trường hợp nào, liền trực tiếp vọt tới trước mặt Huyền Thiên Minh, đem chiếc giày nâng tới trước mắt hắn: "Điện hạ, có người ở bờ sông ngoài thành nhặt được giày của Nhị tỷ tỷ."   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro