Chương 86 . Tai tinh chưa trừ, Phượng phủ đại nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huyền Thiên Minh nhìn giày cũng chưa nhìn, lại nhìn chằm chằm Phượng Phấn Đại đến nửa ngày.


Phấn Đại vốn cất giấu tâm tư, đâu chịu nổi bị hắn nhìn thẳng mặt như vậy, ngay lập tức đã đỏ mặt, cúi đầu, nhăn nhăn nhó nhó bắt đầu ngại ngùng.

Huyền Thiên Minh nghĩ mãi không ra, buột miệng hỏi Phượng Vũ Hoành: "Người này là ai?"

Phượng Vũ Hoành nói cho hắn biết: "Tứ tiểu thư, con thứ của quý phủ."

"A." Hắn kéo dài âm cuối, roi trong tay động đậy.

Phượng Cẩn Nguyên đâu thể không biết Huyền Thiên Minh đã nổi giận , bị doạ đành phải mau chóng quát mắng Phấn Đại: "Lui xuống! Trước mặt điện hạ ai cho phép ngươi nói chuyện!"

Phấn Đại không cam lòng, "Nhưng đây rõ ràng chính là giày của Nhị tỷ..." Nàng vừa nói vừa hướng về phía chân Phượng Vũ Hoành nhìn lại, đã thấy dưới làn váy thật dài kia mơ hồ có mũi giày lấp ló.

Cũng không biết lá gan ở đâu ra, nàng dùng một tay nâng lên làn váy của Phượng Vũ Hoành. Chỉ thấy một đôi giày hoàn hảo không chút tổn hại Phượng Vũ Hoành đang mang trên chân, cùng chiếc giày mình cầm trên tay giống như đúc.

Phấn Đại không thể tin được, sững sờ tại chỗ, nhưng chợt thấy cổ tay có cảm giác, chỉ thấy Huyền Thiên Minh đang vươn tay ra nắm chặt cổ tay trái nàng.

Nàng cảm thấy kích động, cảm nhận như một dòng nước ấm từ giữa cổ tay tràn ra.

Tiếc thay, dòng nước ấm vừa thoáng qua lại biến thành đau đớn thê thảm, một tiếng "Răng rắc", Huyền Thiên Minh bỗng nhiên dùng lực, trực tiếp đem xương cổ tay tráiPhượng Phấn Đại bẻ gãy!

Phượng Phấn Đại ngay cả một tiếng la cũng không có, trợn hai mắt, ngất đi.

Hàn thị bị doạ cho mất hồn, liền nhào tới đem Phấn Đại ôm chặt, gào khóc thất thanh.

Phượng Cẩn Nguyên nhìn cục diện này, nào còn dám để Hàn thị tiếp tục gây ồn ào, hắn thật sự sợ nếu còn chọc giận Huyền Thiên Minh thì ngay cả ái thiếp của hắn cũng sẽ bị đánh chết. Vì vậy nhanh chóng phân phó xuống: "Mau đưa tứ tiểu thư và tứ di nương trở về phòng!" Hắn cũng không dám nói phải mời đại phu.

Huyền Thiên Minh hơi xoay người giúp đỡ Phượng Vũ Hoành sửa sang làn váy, "Nên nhìn các ngươi cũng đã nhìn, giày của Hoành Hoànhnhà chúng ta đang mang yên ổn ở trên chân, nêú lại có người dám to gan nói lung tung, bổn vương tự nhiên sẽ phái người tới lấy đầu lưỡi của hắn."

"Thần, nhớ rồi." Phượng Cẩn Nguyên ném ánh mắt cầu cứu về phía Huyền Thiên Hoa, chỉ hy vọng vị Thất điện hạ luôn hành xử tử tế với mọi người này có thể giúp hắn nói đỡ hai câu.

Huyền Thiên Hoa âm thầm liếc nhìn người vẫn luôn nhìn về phía hắn, Phượng Trầm Ngư, trên mặt là biểu tình ôn hòa như cũ, lời nói ra thế nhưng lại nhắc nhở Phượng Cẩn Nguyên: "Mặc dù ta cùng với Minh nhi là huynh đệ, cũng sẽ không vô lễ mà ở trước mặt mọi người hất áo bào của người ta như thế. Nhưng thôi, Phượng đại nhân vẫn nên đi mời đại phu xem thử vết thương cho tứ tiểu thư đi."

Cuối cùng  cũng chờ được câu này, Phượng Cẩn Nguyên nhanh chóng sai người đi mời thầy thuốc.

Lúc này, Huyền Thiên Minh lại khoát tay, phía sau một vị Đại thái giám lập tức tiến lên, quyển chiếu chỉ trong tay run lên, vang giọng "Ý chỉ đến! Phượng Trầm Ngư tiếp chỉ!"

Mọi người Phượng gia đều hồ đồ, chẳng ai nghĩ tới một đạo ý chỉ bỗng nhiên giáng xuống lại là hạ cho Phượng Trầm Ngư.

Trầm Ngư kinh ngạc tiến lên vài bước, quỳ xuống nghe chỉ, phía sau những người khác cũng đi theo quỳ xuống. Chợt nghe Đại thái giám kia nói "Phụng mệnh Hoàng hậu nương nương,ý chỉ của Vân Phi nương nương, Phượng gia dòng chính nữ Phượng Trầm Ngư trong vòng năm năm không được bước vào hoàng cung nửa bước, tiếp chỉ! Tạ ân!"

Trầm Ngư bổng cảm thấy đầu óc "Vù" một tiếng nổ lên!

Nàng không nghĩ đơn giản như Thẩm thị, năm năm, đó là thời gian đẹp nhất của nàng! Không được tiến cung, cũng có nghĩa là không được tiếp xúc với các bậc quyền quý ở nơi cao nhất kia, cũng không được tham dự các buổi cung yến trong cung, không thấy được những người mà Phượng gia muốn nàng thấy. Chẳng lẽ ngồi ở nhà chờ đợi có thể làm mẫu nghi thiên hạ sao? Mặc dù có thể gả cho vị trữ vương kia, nhưng thiếu đi năm năm này, lại làm cho nàng phải ít nhiều tính toán lại tương lai của mình!

Một đạo ý chỉ này giáng xuống, quả thực là tại chặn đường lui của nàng.

Thế nhưng có thể không tiếp nhận sao? Rõ ràng là không được.

"Dân nữ, tiếp chỉ, tạ ân." Một cái cúi đầu chạm xuống, Phượng Trầm Ngư trong lòng dâng lên hận ý ngập trời.

"Đứng lên cả đi." Huyền Thiên Minh lại mở miệng, "Mang luôn đương gia chủ mẫu của bọn họ vào."

Lập tức có người đem Thẩm thị nhấc vào trong viện. Đúng, là nhấc, chân Thẩm thị đã hoàn toàn đi không được.

Phượng Trầm Ngư nhìn người mẹ này của nàng, nhìn đầu gối chảy máu cùng vết thương bị Huyền Thiên Minh đánh trên mặt nàng, nửa điểm thương xót đồng tình đều nặn không ra. Nàng biết, tất cả mọi chuyện hôm nay hết thảy đều do người mẹ này tạo thành, đều bởi vì mẫu thân nàng tham tài, mới chọc giận Vân Phi, hủy sạch tiền đồ của nàng.

Nàng hận Thẩm thị.

"Nhớ trong vòng ba ngày đem《 Bức tranh núi xanh 》 thật đưa đến Ngự vương phủ, bằng không đừng trách bổn vương vô tình." Huyền Thiên Minh vứt lại câu nói sau cùng, vỗ vỗ bàn tay Phượng Vũ Hoành, rốt cục cũng bãi giá rời đi.

Sân trước Phượng gia lại chất đầy lễ vật ban cho Phượng Vũ Hoành, những thứ kia cũng như đại sính lễ ngày ấy, miễn cưỡng nhắc nhở tất cả mọi người: Phượng Vũ Hoành nàng, dù là ai cũng không thể coi nhẹ.

Lão thái thái mỏi mệt phân phó hạ nhân: "Đều đưa hết đến Đồng Sinh Hiên đi!"

Phượng Vũ Hoành đi tới trước mặt Phượng Cẩn Nguyên, hơi thi lễ: "Hôm nay đến trên đường đi xem cửa hàng, không ngờ được người mời đến hoàng cung, không thể nói sớm với phụ thân một tiếng, phụ thân chớ trách."

Phượng Cẩn Nguyên biết đây cũng chẳng phải lỗi của nàng, lắc đầu không nói gì, lại nhớ tới Phượng Phấn Đại bị bẻ cổ tay kia, không khỏi oán trách nói: "Ngự Vương điện hạ ra tay cũng quá nặng rồi."

Phượng Vũ Hoành hỏi ngược lại: "Nữ nhi cũng không hiểu Tứ muội muội làm như vậy rốt cuộc là ý gì, đều là cô nương chưa lấy chồng,như thế nào liền vén làn váy nữ nhi lên, Tứ muội muội vì sao phải làm như thế này?"

"Tai tinh!" Thình lình, Phượng Tử Hạo từ nơi được gọi là hẻo lánh được hạ nhân đỡ đi ra, "Cũng bởi vì ngươi, trong nhà có bao nhiêu người bị đánh? Ngươi chính là đồ tai tinh!"

"Tử Hạo nói không sai..." Thẩm thị nằm dưới đất dùng hai cánh tay gắng gượng chống nửa người trên, hung tợn nhìn về phía Phượng Vũ Hoành: "Ngươi chính là tai tinh!"

"Thật sao?" Phượng Vũ Hoành ánh mắt lạnh lẽo, "Mẫu thân vẫn nên cẩn thận suy nghĩ xem 《 Bức tranh núi xanh 》thật kia rốt cuộc đang ở đâu, nếu như chờ đến hết kì hạn 3 ngày còn không lấy ra được, chỉ sợ tai họa lại đến càng nhiều."

Nàng chắc chắn không phải mở miệng dọa người, người Phượng gia đều biết kết cục nếu không nộp ra 《 Bức tranh núi xanh 》, lão thái thái tỏ thái độ đầu tiên: "Cẩn Nguyên, thông báo cho Thẩm gia, để bọn họ đem 《 Bức tranh núi xanh 》 giao ra đây cho ta!" Nàng trong lòng biết rõ, Thẩm thị vơ vét của cải hơn một nửa đều là mang cho nhà mẹ đẻ. Đặc biệt là những tranh chữ đồ cổ này, nhất định là đem cho Thẩm gia làm chỗ cất dùng dần.

Phượng Cẩn Nguyên vội vàng phân phó thủ hạ đi làm, lại quay đầu lại nhìn mọi người trong viện, quyết định: "Hôm nay nghỉ ngơi sớm đi, sáng sớm ngày mai ngoại trừ Phấn Đại ở lại, tất cả mọi người đi tới phổ độ tự dâng hương, thay Phượng gia cầu phúc."

Rốt cục, mọi người ai đi đường nấy, mỗi người đều lo lắng trùng trùng, lòng đầy tâm sự, cũng không ai biết vì sao vào lúc này Phượng Cẩn Nguyên lại bất chợt lựa chọn đi chùa dâng hương.

Ngày hôm nay, bắt đầutừ lúc Cửu hoàng tử tới lần đầu tiên , cho đến lần thứ hai Cửu hoàng tử đến , không khác nào một quá trình mạo hiểm.

Cửu hoàng tử kia vừa nâng Phượng Vũ Hoành lên trời, một bên lại đem Phượng phủ giẫm xuống, mùi vị này dù là ai đi nữa đều sẽ không thấy dễ chịu.

Lão thái thái thong thả đi vài bước, chờ mọi người tản đi, lúc này mới quay đầu lại nói với Phượng Cẩn Nguyên: "Trầm Ngư năm nay 14, ngươi dù thế nào cũng phải có tính toán trong lòng, không thể lại làm lỡ chuyện."

Phượng Cẩn Nguyên hiểu rõ ý tứ của lão thái thái, hoàng thượng tuổi đã qua 50 vẫn chưa lập Thái Tử, chín vị hoàng tử ai nấy đều chẳng phải kẻ tầm thường, hắn làm tả thừa tướng tự nhiên sẽ bị khắp nơi tìm cách lôi kéo. Chỉ là hắn làm việc từ trước đến giờ đều cẩn thận, để củng cố địa vị của mình ở trong triều  cũng là để Phượng gia bám chắc chân ở kinh thành này quả thực không dễ, cho nên không thể dễ dàng tỏ rõ lập trường. Qua quan sát mấy năm nay của hắn, vốn cảm thấy Cửu hoàng tử là có hy vọng nhất, nhưng bây giờ lại trở thành kẻ không thể nhất, đã vậy còn... Lão thái thái nói đúng, bây giờ là thời điểm nên đưa ra quyết định.

Trên đường trở lại Đồng Sinh Hiên, Tử Duệ nắm chặt tay Phượng Vũ Hoành, dường như cảm thấy nếu hơi nới lỏng tỷ tỷ của hắn sẽ lập tức biến mất như hôm nay.

Phượng Vũ Hoành cười hắn: "Hài tử đã học vỡ lòng, sao còn dính người ta như vậy?"

"Con như vậy sẽ khiến nó muốn gần gũi thôi." Diêu thị đã mở miệng, "Người trong cung cũng thật là, cũng không đến Phượng phủ báo một tiếng, Tử Duệ cơm tối cũng không ăn, chỉ sợ con sẽ xảy ra chuyện."

Bàn tay nhỏ của Phượng Tử Duệ lại nắm chặt một chút, nói "Tử Duệ biết tỷ tỷ sẽ không xảy ra chuyện, có vị điện hạ rất lợi hại kia ở đó, tỷ tỷ sẽ chẳng có chuyện gì." Dù sao cũng là trẻ con, cứ nghĩ tới chuyện Huyền Thiên Minh bẻ cổ tay Phấn Đại, hắn lại sợ, "Tay của tứ tỷ tỷ sẽ không thật sự bị chặt đứt chứ?"

"Sẽ không." Nàng vỗ vỗ đầu Tử Duệ, "Có thể nối lại được" khi Huyền Thiên Minh ra tay nàng trong lòng hiểu rõ, nhìn thì tàn nhẫn, trên thực tế vẫn để lại đường sống. Phấn Đại suy cho cùng tuổi còn nhỏ, thân thể vẫn còn đang phát triển, nếu có thể mời được đại phu y thuật cao minh, sau đó chăm sóc cho tốt sẽ có thể khôi phục lại như cũ. Mà nàng cũng không cho là Phượng phủ đén một vị đại phu nối xương tốt cũng không mời được.

Đêm đó, trong Phượng phủ không một người nào trong các viện có thể ngủ ngon. Từ phía Kim Ngọc viện truyền tới từng tiếng như ác quỷ gào thét —— "Tai tinh! Phượng Vũ Hoành ngươi chính là đồ tai tinh!"

An thị phân phó hạ nhân: "Phái thêm mấy người tới phòng của tam tiểu thư bảo vệ, đừng để nàng bị dọa."

Hàn thị bên này cũng vội vàng chăm sóc vết thương  cho Phấn Đại, thanh âm gào thét kia truyền đến trong tai Phấn Đại, nàng chỉ cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Mà ở Như Ý viện, Kim Trân thì lại dựa người bên cạnh cửa sổ, hướng phía Kim Ngọc viện nổi lên trào phúng, Đại phu nhân cũng có ngày hôm nay, xem ra phong thuỷ đúng là lần lượt xoay chuyển. Không khỏi cảm thấy may mắn khi chọn đúng chỗ dựa.

Còn lão thái thái, từng tiếng "tai tinh" truyền đến khiến nàng nhớ tới một người —— "Triệu ma ma." Nàng đứng lên, "Ngươi đi nhanh, đến phòng chứa củi ở hậu viện nhìn thử xem Tử Dương đạo trưởng như thế nào rồi."

Triệu ma ma vội vã rời đi, lúc trở về, sắc mặt trắng bệch.

"Sao vậy?" Lão thái thái cũng trở nên khẩn trương.

Chợt nghe Triệu ma ma giọng run rẩy nói: "Lão thái thái, Tử Dương đạo trưởng hắn... chết rồi."

"Cái gì?" Lão thái thái kinh hãi, thoáng cái liền ngã ngồi trên giường, "Chết rồi?"

"Oái! Ngài nên chú ý thắt lưng một chút." Triệu ma ma nhanh chóng khuyên, "Là bị cắt cổ."

Lão thái thái đờ ra một hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, tự mình cân nhắc một phen, lại hỏi một câu: "Hắn có để lại thứ gì không?"

Triệu ma ma gật đầu, "Mặt đất có tám chữ lớn màu đỏ quạch."

"Viết những gì?"

"Tai tinh chưa trừ, Phượng phủ đại nạn."

Tám cái chữ này như búa lớn mãnh liệt giáng xuống tâm tình lão thái thái, nàng nhớ Phượng Tử Hạo từng chỉ vào Phượng Vũ Hoành nói, từ khi ngươi trở về nhà liền khiến hết người này tới người khác bị thương, chẳng lẽ thật sự là có tai tinh quấy phá?

Tin tức Tử Dương chết được lão thái thái ra lệnh phong tỏa , trừ Phượng Cẩn Nguyên, ai cũng không biết Tử Dương đạo trưởng đã không còn ở nhân thế, càng không có người thứ ba biết hắn từng viết tám chữ bằng máu kia. Phượng Cẩn Nguyên lúc này lại chỉ nói: "Chuyện đến nước này, dù nàng có là tai tinh, chúng ta cũng đuổi không được."

Phượng phủ một đêm này hỗn loạn đến mấy cũng không ảnh hưởng đến Phượng Vũ Hoành ở Đồng Sinh Hiên, bởi vì cách khá xa, Thẩm thị thê lương chửi bậy căn bản cũng không thể truyền đến. Nhưng nàng cũng chỉ lăn qua lộn lại ngủ không được, cứ cảm thấy sắp có chuyện xảy ra, lại không nghĩ ra là chuyện gì.

Đến khi bên ngoài truyền đến "Rầm" một tiếng,là phía cửa sau, Phượng Vũ Hoành lập tức trở mình đứng dậy, hướng phía phát ra âm thanh kia chạy vội tới!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro