Chương 87 . Hiệu thuốc không gian có phát hiện mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngoài cửa sổ, Vong Xuyên trọng thương rơi xuống đất, ngửa đầu nhìnhướng Phượng Vũ Hoành, khóe miệng còn mang vết máu.

Phượng Vũ Hoành cảnh giác nhìn thoáng qua bốn phía, trong đêm tối yên tĩnh, bốn phía không có một âm thanh.

Nàng vẫn không yên tâm, nhẹ nhàng nói một câu: "Ban Tẩu, chặn phía sau."

"Thuộc hạ đã rõ." Trong không khí không biết từ chỗ nào truyền đến một câu nói như vậy, sau đó không có tiếng động gì nữa. Nàng lúc này mới an tâm, đỡ Vong Xuyên trở lại trong phòng.

Vong Xuyên khi nghe Phượng Vũ Hoành kêu Ban Tẩu còn sững sờ, hiển nhiên không thể ngờ Ban Tẩu cư nhiên lại ở bên ngườiPhượng Vũ Hoành. Đến khi nghe thấy thanh âm trả lời của đối phương, nàng bây giờ mới hiểu được thì ra vị Phượng Nhị Tiểu Thư này ở trong lòng Cửu hoàng tử đã có sức nặng như vậy.

Đã có Ban Tẩu ở đây, trái tim vẫn thấp thỏm của Vong Xuyên cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Không chờ Phượng Vũ Hoành mở miệng hỏi liền chủ động nói "Tất cả bé gái đã an toàn chuyển đi, tổng cộng mười hai người, gửi nuôi trong một căn nhà. Nô tỳ trên đường hồi kinh bị người đuổi giết, đuổi tới kinh thành, dường như... cũng đã vào Phượng phủ."

Phượng Vũ Hoành tâm hơi trầm xuống, nàng không biết Vong Xuyên khinh công rốt cuộc tốt bao nhiêu, nhưng mặc dù không được như Ban Tẩu xuất thần đẹp như tranh, cũng sẽ không kém cạnh quá nhiều, nếu không Huyền Thiên Minh không thể sắp xếp nàng đến bên cạnh mình. Khinh công giỏi như vậy mà có thể bị người ta một đường truy sát đến trong phủ, chỉ sợ đối phương cũng chẳng phải người dễ đối phó.

"Ta đã biết." Nàng gật đầu, "Trước tiên không nói những thứ này, ta nhìn qua vết thương cho ngươi."

Phượng Vũ Hoành đốt đèn, giúp Vong Xuyên kiểm tra vết thương.

Vai trái trúng một mũi tên, may là không có độc. Cánh tay phải bị rạch một vết, rất sâu, da thịt cũng bị bong tróc. Nghiêm trọng nhất là phần lưng của nàng trúng một chưởng, chỉ sợ một chưởng kia đối phương đã vận nội lực, chấn động tâm mạch của Vong Xuyên.

"Đến đây." Nàng đem Vong Xuyên đỡ đến trên giường, "Trước tiên ngồi đây đi, ta đi dược thất lấy thuốc. Ngươi gần như là cùng người phụ thân phái đi ra ngoài cùng hướng Tiêu châu mà đi, người truy giết ngươi tám phần mười chính là ám vệ dưới tay hắn. Gỉa như đối phương có ý thăm dò, nhưng những vết thương trên người ngươi vẫn có chút phiền phức."

Vong Xuyên một trận hổ thẹn: "Nô tỳ làm cho tiểu thư loạn thêm."

"Nói nhảm cái gì đó." Nàng mắng Vong Xuyên, "Ngươi cùng Hoàng Tuyền đã đi theo ta, ta liền coi các ngươi là tỷ muội của mình, nếu như một người khác đi theo ta, vậy cũng cũng chỉ còn sót lại quan hệ chủ tớ."

Vong Xuyên trong bụng một trận cảm kích, biết như vậy đã không nói.

Phượng Vũ Hoành xoay người đi đến dược thất, sau khi xuống đó trực tiếp đi vào hiệu thuốc không gian.

Ngoại thương của Vong Xuyên có thể trị tốt, chỉ là một chưởng kia sợ là phải điều dưỡng cho tốt. Nàng tìm một số viên đan sâm (Salvia miltiorhiza) mang theo, lại tìm các loại thuốc tây điều dưỡng ngũ tạng,  thuốc tiêm gây tê, rượu cồn khử trùng cùng dụng cụ phẫu thuật mang theo đầy đủ, lúc này mới ra khỏi không gian.

Lần trước cho Huyền Thiên Minh loại bình phun sương còn một chút, nhưng nàng không nỡ dùng, luôn nghĩ giữ lại để sau đó ở bên ngoài có chuyện khẩn cấp lúc đó lại lấy ra. Hiện tại là ở nhà, dùng châm gây tê cũng giống như nhau.

Trở về phòng, nàng tự mình rót nước, trước tiên giúp Vong Xuyên uống thuốc, lại đem ra vài loại thuốc nói cho Vong Xuyên mỗi ngày nên uống bao nhiêu , để nàng mỗi ngày đúng giờ tự uống.

Vong Xuyên nhìn viên thuốc kỳ quái trong bình nhỏ, trong lòng có vô số nghi vấn, nhưng vẫn là nhịn xuống không hỏi.

Đến khi Phượng Vũ Hoành đem ống tiêm và kim tiêm đều bày ra, Vong Xuyên rốt cuộc nhịn không được: "Tiểu...tiểu thư, những thứ người cầm trong tay là gì? Còn có cái ta mới vừa ăn, là thuốc sao? Sao không đắng?"

Người uống quen canh thuốc Đông y, đương nhiên sẽ không cảm thấy cái đắng của viên thuốc tây, huống chi có hai loại thuốc được bao vỏ đường.

Phượng Vũ Hoành sớm vì mình nghĩ ra lý do cho những thứ kỳ quái nàng lấy ra: "Năm đó lúc ta ở trong núi lớn Tây Bắc , từng gặp được một vị kỳ nhân Ba Tư, hắn ẩn cư tại thâm sơn, ta mỗi lần vào núi lấy thảo dược đều có thể gặp được hắn. Người Ba Tư kia cũng là đại phu, dùng thuốc cùng công cụ đều rất kỳ quái lạ, nhưng cũng có hiệu quả. Ta theo học ba năm, đến khi hắn rời khỏi Đại Thuận, mấy đồ này liền đưa hết cho ta."

Vong Xuyên không nghi ngờ điều gì, liền cảm thán Phượng Vũ Hoành thật có một cuộc kỳ ngộ tốt.

"Nội thương của ngươi ta chỉ có thể dùng thuốc giúp ngươi chậm rãi điều trị, để khỏi hẳn sẽ lâu một chút, ngoại thương đêm nay nhất định phải xử lý cho tốt, ngày mai ngươi phải cùng ta ra ngoài phủ dâng hương, để một mình ngươi ở nơi này ta không yên lòng."

Vong Xuyên không biết còn muốn hỏi chuyện Phượng gia, Phượng Vũ Hoành vừa dùng rượu cồn rửa sạch vết thương cho nàng, một bên cùng nàng nói chuyện phát sinh mấy ngày nay.

Tiêu Châu cách kinh thành không xa, cố gắng hết sức cũng hơn nửa ngày là có thể chạy tới. Vong Xuyên không ngờ mình rời khỏi mới không đến mấy ngày, đã xảy ra nhiều chuyện thế. Đặc biệt là Phượng Vũ Hoành còn tiến cung gặp được Vân Phi, không khỏi cảm thán liên tục: "Vân Phi nương nương chịu vì tiểu thư nói chuyện, tiểu thư sau này cũng không phải lo lắng."

Phượng Vũ Hoành khó hiểu, "Vân Phi rất khó tiếp xúc sao?" Tuy nói vừa gặp trong cung, Vân Phi ở mọi nơi đều vì nàng nói chuyện, nhưng Phượng Vũ Hoành cũng không cho rằng Vân Phi là người dễ đối phó. Dưới gương mặt tuyệt mỹ kia luôn giống như che giấu rất nhiều bí mật, khiến nàng cảm thấy không thể nắm bắt.

"Nào chỉ là khó tiếp xúc." Vong Xuyên khẽ lắc đầu, "Là người ngoài căn bản không tiếp xúc được, ngay cả đương kim thánh thượng, chỉ sợ cũng rất nhiều năm chưa từng gặp qua Vân Phi."

"Ân?" Chuyện này thật ngoài dự liệu Phượng Vũ Hoành, "Hoàng thượng cũng không gặp được?" Vậy còn gọi gì là phi?

"Nghe nói Vân Phi nương nương từ sau khi sinh ra Cửu hoàng tử, liền càng lúc càng ít giao du với bên ngoài, người người đều nói Hàn Nguyệt cung một ngày so một ngày càng lạnh lẽo, dù có là hoàng thượng đi nữa, cũng không khiến cung điện to lớn ấy ấm áp lên được."

"Nhưng ta thấy Vân Phi đối xử với hai vị điện hạ cũng tốt lắm." Không giống người mắc bệnh cô độc a.

Vong Xuyên cười khổ, "Cũng chỉ còn lại hai vị điện hạ có thể gặp mặt, chẳng qua tuy nói trong cung còn có hoàng hậu, nhưng Vân Phi những năm gần đây nói một không hai, cáu kỉnh không chút nào thay đổi. Nếu nàng nói một người không tốt, dù cho đối phương rong ruổi sa trường vì nước giết địch, cũng không chiếm được một chút hảo cảm của hoàng thượng. Nếu nàng nói một người không xấu, người đó dù có tính làm phản, hoàng thượng cũng sẽ không trách nặng một câu."

Phượng Vũ Hoành nghe Vong Xuyên nói, lại liên tưởng lời nói ban ngày của  Vân Phi, trong chớp mắt liền đem mắt thấy cùng tai nghe trùng hợp là một.

Xác thực, Vân Phi chính là như vậy a!

Nàng bỗng nhiên đặt ước ao lên vị đại nhân này, tuy rằng không biết bản thân đối phương đã từng xảy ra chuyện gì, nên đến cả mặt hoàng thượng nàng cũng không muốn thấy. Có thể tương lai cũng sẽ có một người yêu thương nàng, nhưng sủng ái đến như vậy, mặc dù là nàng sống ở thế kỷ hai mươi mốt, đó cũng là hoa trong gương, trăng trong nước, trông ngóng không kịp.

Nàng lắc đầu, không suy nghĩ chuyện Vân Phi nữa, nghiêm túc giúp  Vong Xuyên xử lý vết thương, lúc chích châm gây tê cũng nói cho Vong Xuyên: "Khi chích thuốc đau 1 chút, ngươi kiên nhẫn một chút, chỉ là gây mê một phần, không ảnh hưởng ta cùng ngươi nói chuyện."

Vong Xuyên gật gật đầu, ở niên đại này bột gây tê đều không tốt , châm gây tê này nàng chưa từng nghe thấy. Nhưng Vong Xuyên tin tưởng Phượng Vũ Hoành, càng tin tưởng ánh mắt chủ tử Huyền Thiên Minh của nàng.

Gây tê, sát khuẩn, khâu lại, Phượng Vũ Hoành chuyên chú làm một trình tự những việc nàng trước đây quen thuộc nhất, chỉ là bên người thiếu tiểu y tá có thể giúp nàng đưa công cụ, lau mồ hôi.

Vong Xuyên nhìn vết thương nặng trên bả vai mình như kỳ tích bị một loại kim quái dị khâu lên, vừa rồi dùng loại châm sau khi châm một cái cánh tay này liền bắt đầu tê dại, mặc dù một cây kim một sợi chỉ xuyên qua lại không ngừng cũng không cảm giác được một tia đau đớn. Mà những bộ phận khác nên cử động đều cử động được, không bị ảnh hưởng chút nào, không khỏi thán phục đại phu Ba Tư thần kỳ kia.

"Tốt lắm." Một kim cuối cùng hạ xuống, Phượng Vũ Hoành giúp Vong Xuyên mặc  lại xiêm y, lúc này mới nói: "Mấy ngày gần đây không nên đụng nước, cũng không thể vận đọng quá mạnh. May mà ta chỉ là ra ngoài đi dâng hương, ngươi đi theo ta, có chuyện gì cũng không cần quản."

Vong Xuyên gật đầu, "Nô tỳ biết, tạ tạ tiểu thư, chỉ là... cánh tay này phải bao lâu mới có thể không tê rần nữa?"


Phượng Vũ Hoành tính toán, "Sau một canh giờ sẽ khôi phục như cũ, đường chỉ khâu phía trên này sau mười hai ngày ta sẽ giúp ngươi dỡ bỏ, bình thường phải làm gì thì nói cho Hoàng Tuyền giúp đỡ ngươi một chút. Mặt khác,..." Nàng trịnh trọng nói cho Vong Xuyên, "Trừ Hoàng Tuyền ra, việc ta khâu lại vết thương cho ngươi không thể bị bất kỳ kẻ nào phát hiện, hôm nay ta lấy ra cái gì cũng không thể nói với bất kỳ người nào."

Vong Xuyên có chút khó khăn: "Chủ tử cũng không thể nói sao?"

Phượng Vũ Hoành nghĩ một lát, "Huyền Thiên Minh nếu có hỏi, ngươi cứ nói." Nàng biết sự tình không gạt được Huyền Thiên Minh, huống chi nàng đã có ý muốn đem y học hiện đại đặc biệt là kỹ thuật Tây y phát huy tại cổ đại, chỉ dựa vào chính mình nhất định là không được, Huyền Thiên Minh là sự hỗ trợ đắc lực.

Làm việc cả đêm, lúc Phượng Vũ Hoành đem thứ gì đó thông qua dược thất đặt trở về hiệu thuốc không gian, giờ dần đã qua một nửa.


Nhanh chóng thúc giục Vong Xuyên đi nghỉ ngơi một lúc, nàng thế nhưng lại ở trong hiệu thuốc kiểm tra lại vật tư dự trữ.

Vừa rồi lúc đưa vật dụng ra ngoài, Phượng Vũ Hoành có một phát hiện rất kỳ quái. Nói đến đây, từ sau khi đến Đại Thuận, số lần nàng dùng đến dược phẩm tuy rằng không nhiều, nhưng mỗi lần sau khi dùng qua đều theo thói quen ở dược phòng ghi chép đầy đủ trên máy tính. Lúc này đang ở trong không gian kỳ quái không thể kết nối internet mà chỉ có thể mở được hệ thống ghi chép thay đổi trong kho thuốc, nàng chỉ cần có thời gian nhàn rỗi sẽ giống như kiếp trước mở ra nhìn một chút, lại dò xét một vòng trong hiệu thuốc.

Nhưng lần gần đây nhất Phượng Vũ Hoành phát hiện, nàng rõ ràng đã đùng hết một số dược phẩm, không biết là khi nào rốt cuộc lại tự động bổ sung trở lại.

Nếu như nàng lúc trước trong kho thuốc bộ đội mang đi một rương bình xịt gây tê, một cái hộp nhỏ chỉ có 12 bình, nàng cho Huyền Thiên Minh một bình, phải còn lại 11 bình mới đúng, nàng đều không nỡ lấy ra cho  Vong Xuyên dùng, vì sao hiện tại nàng mở ra cái rương kia, bên trong lại biến thành 12 bình?

Lại nhìn qua một chút, lúc trước nàng từng mở lấy một bao thuốc dạ dày, thuốc pha rõ ràng đã vứt túi đi lại giống như mới trở lại bên trong hộp, chỉ có ban ngày dùng thuốc trị liệu bệnh ở động mạch vành cùng thuốc đưa cho Vong Xuyên uống mới vừa rồi là chưa có bổ sung trở lại.

Nàng kinh ngạc, chợt nghĩ đến đã cho Mãn Hỉ đồ sơn móng, chạy nhanh đến phòng nghỉ ngơi nhìn xem. Quả nhiên, tất cả đều được bổ sung lại ít nhiều, đến nước rửa móng cũng như vậy.

Phượng Vũ Hoành bỗng nhiên sinh ra một loại kỳ vọng, chẳng lẽ không gian này có công năng tự động bổ sung? Nàng quyết định ngày mai lại đến nhìn xem dược phẩm dùng hết có thể hay không tự động khôi phục lại như hôm nay, nếu thật là có loại công năng này, đối với  việc áp dụng kế hoạch sau này của nàng sẽ có trợ giúp rất lớn!

Phát hiện khinh hỉ khiến Phượng Vũ Hoành cả đêm không ngủ, mới từ không gian đi ra, chợt nghe trong viện đã có tiếng hạ nhân đang đi lại.

Nàng đẩy cửa ra, phát hiện trời cũng mới tờ mờ sáng mà thôi, chỉ cảm thán giao thông cổ đại không tiện lợi, xuất hành thật là một chuyện phiền toái.

Kỳ thực, Phượng phủ đêm đó, cũng không có mấy người có thể chân thật đi ngủ. Đặc biệt là Phượng Cẩn Nguyên, những ám vệ bị phái đi Tiêu Châu kia ban đêm đã hồi phủ, mang cho hắn một tin tức không tưởng tượng được —— "Lúc thuộc hạ chạy đến, biệt viện ở Tiêu Châu đã không còn một bóng người, tất cả bé gái đều bị đem đi từ sớm."

Phượng Cẩn Nguyên kinh hãi, hắn không nghĩ ra rốt cuộc là ai lại có thể biết chuyện mà cùng hắn cướp giật những đứa trẻ vô dụng kia.

"Thuộc hạ đi xung quanh thì trên đường phát hiện nữ tử khả nghi, một đường đuổi đến kinh thành, giữa lúc đó từng có giao thủ qua, vai trái cùng cánh tay phải đói phương đều bị trúng tên và vết đao chém nghiêm trọng, giữa lưng trúng một chưởng."

"Đã biết người nọ là ai?"

"Không dám xác định."

"Vậy là có hoài nghi?"

"Thuộc hạ hoài nghi... là nha đầu bên cạnh nhị tiểu thư."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro