Chương 1: Ngốc nữ trọng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: ha.Moons


Thu Phong Trấn, Đại Hạ Quốc

Trong từ đường Diệp gia, án trên mặt bàn gỗ đàn hương, trưng bày các loại cống phẩm, giữa từ đường, tàn hương rơi trên Hắc đỉnh cổ xưa, khói hương bay lượn lờ. 

Cửa bị đẩy ra,  một thân ảnh nhỏ gầy xuất hiện.

Thân ảnh này chính là thiếu nữ 13 - 14 tuổi, mặt chỉ lớn bằng bàn tay, ngũ quan tinh xảo, đầu tóc bù xù, hơn nữa đôi mắt thẫn thờ, làm nàng xinh đẹp như minh châu.

Thiếu nữ vừa đi tới án bên cạnh bàn, bỗng xuất hiện thêm vài người. 

"Hảo a, bắt lấy ăn trộm." Vài tên ác nô bắt được tay chân thiếu nữ, đem nàng giữ chặt trên mặt đất. 

"Ô...ô" Thiếu nữ kinh hách, muốn tránh thoát khỏi tay của mấy người, chỉ tiếc nàng khí lực yếu, không thể so với những tên này đi học võ từ nhỏ, Diệp gia ác nô đã đạt tới luyện thể nhất trọng. 

"Diệp Lăng Nguyệt, nguyên lai ngốc nữ ngươi, ai cho ngươi lá gan ăn vụng án trên bàn cống phẩm." Lên tiếng nô tài kêu Vương Quý thân tín bên người Lục thiếu gia Diệp gia Diệp Thanh.

Bị ngã xuống đất chính là Diệp Lăng Nguyệt biểu muội Diệp Thanh, nàng tuy là tiểu thư Diệp gia , nhưng ở Diệp gia, thân phận so hạ nhân còn thấp hơn.

Đơn giản Diệp Lăng Nguyệt là sỉ nhục của Diệp gia , nàng ngốc nữ phế vật.

"Không... Bệnh... Quét tước." Diệp Lăng Nguyệt khuôn mặt tái nhợt, tràn đầy khủng hoảng.

"Còn dám giảo biện." Vương Quý không khỏi phân trần, cho Diệp Lăng Nguyệt mấy cái cái tát.

Vương Quý là  võ giả, đánh mấy cái tát Diệp Lăng Nguyệt mặt đã sưng lên, Vương Quý còn không giải hận, một chân đá vào bụng nàng. 

Thân mình Diệp Lăng Nguyệt liền như diều đứt dây, bay ra ngoài, rớt xuống trên mặt đất nện ở từ đường, phát ra một trận âm thanh trầm đục.

"Ngốc nữ không nhúc nhích, đã chết." Vài tên nô tài Diệp Gia thấy nàng nửa ngày không có động tĩnh, tưởng rằng nàng đã chết.

"Sao có thể dễ chết như vạy, ngốc nữ này bị đánh mười mấy năm còn không phải vẫn sống tốt sao. Thiếu gia nói, mệnh của ngốc nữ này cứng rắn."

Từ đường Diệp gia là nơi gia chủ hơn ba mươi năm trước mua được, khẩu hương đỉnh lúc ấy vẫn ở trong từ đường, luôn được bảo quản nghiêm ngặt.

Vương Quý đi về phía trước, đẩy nắp hương đỉnh, lấy tro hương. 

"Mấy người các ngươi, cạy miệng tiểu ngốc nữ, nàng dám ăn vụng, hôm nay cho nàng ăn đủ."

Vài tên gia nô khoái chí, Diệp Lăng Nguyệt trong mắt bọn họ so với một đầu chó hoang còn không bằng.

Bọn họ đè tay chân nàng lại, đêm những hương tro lấy từ hương đỉnh ít nhiều năm không dọn, nhét vào trong miệng nàng. 

Trong nháy máy hương tro được nhét vào miệng, có một viên trong xoe rơi vào trong yết hầu nàng. Đồ vật kia khi tiến vào bụng, nàng chỉ cảm thấy đan điền ở bụng một trận nóng rất nóng. 

Vô cùng vô tận nhiệt ý, nóng quá, đốt hết cả tâm can, như muốn đem cả người nàng hỏa thiêu hết thảy. Khó chịu... Rất khó chịu, nàng bắt lấy yếu hầu, có thứ gì đó muốn từ trong yết hầu nàng bay ra. Cho đến khi trên cổ đều trào ra vết máu, nhiệt ý đều không giảm bớt chút nào, nàng thống khổ chịu đựng, liền đâm đầu về phía khẩu hương đỉnh, máu tươi từ trán trào ra. 

"Không xong, tiểu ngốc nữ thực đã chết?" Vương Quý tiến lên phát hiện nàng không có động tĩnh. Vài tên gia nô hai mặt nhìn nhau, bọn họ lúc này mới biết sợ mà nghĩ, tiểu ngốc nữ tuy rằng thân phận hèn mọn, không được coi trọng, nhưng tốt xấu gì cũng là tiểu thư Diệp gia. 

"Còn thất thần làm gì, mau đi tìm thiếu gia." Vương Quý kinh hoảng thất thố, mấy người đào tẩu.

Trong từ đường, thân mình Diệp Lăng Nguyệt nho nhỏ, cuộn lại. 

Cảm giác liệt hỏa đốt người, một đợt rồi lại một đợt.

"Nương." Diệp Lăng Nguyệt bất lực kêu, lại không có bất luận kẻ nào trả lời nàng.

Dần dần, cảm giác nóng rực biến mất, lục phủ ngũ tạng Diệp Lăng Nguyệt xoắn cùng nhau.

Không biết qua bao lâu, trong đầu, "Đông" một tiếng, như là có thứ gì ở đan điền chợt nổ tung.

Trong cơ thể Diệp Lăng Nguyệt, có một cổ màu đỏ quang mang hiện lên, nhanh chóng hướng toàn thân khuếch tán, tay nàng giật giật.

Mắt —— đột nhiên mở, cặp mắt thẫn thờ trước đây nay lộng lẫy như sao sớm.

Chung quanh cảnh vật rõ ràng hiện lên, Diệp Lăng Nguyệt ngồi dậy.

Đôi mắt nàng chợt lóe lên. 

Lọt vào trong tầm mắt chính là một phòng mang phong cách cổ xưa, phòng ở ở giữa có một bàn trương án, mặt trên bày cống phẩm cùng bài vị tổ tông .

"Ta, trọng sinh." Diệp Lăng Nguyệt lẩm bẩm, nàng nhìn nhìn tay mình. Vừa nhỏ vừa gầy, các loại vết thương lớn bé, bởi vì nguyên chủ thân thể này là ngốc nữ hay bị bắt nạt. 

Nàng đứng lên, nắm bắt thông tin trí nhớ của thân thể này, nhưng bởi vì nguyên chủ là ngốc nữ, trong đầu chỉ toàn tin tức vụn vặt. Xem ra còn cần thời gian để thích ứng thân thể này. 


Xoay người chuẩn bị rời đi, Diệp Lăng Nguyệt bên tai nghe được trận "Tư tư tư" tiếng vang. Cách đó không xa, trên hương đỉnh cổ xưa nàng từng lưu lại vết máu, phát sinh biến hóa. 

Máu, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ đang từ từ chảy vào giữa đỉnh.

Lòng bàn chân nàng có chút khí lạnh, chính là lòng hiếu kỳ mãnh liệt khiến nàng bước về phía trước hương đỉnh. Tay nàng vừa mới dính lên Khẩu Đỉnh, một màn cổ quái đã xảy ra. 

Vèo ——

Khẩu Đỉnh ước chừng hai ba người mới có thể nâng lên, nay hóa thành đạo hắc quang chui vào tay áo nàng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro