Chương 2: Hắc Đỉnh thần bí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: ha.moons 

Hắc Đỉnh chớp mắt chui vào trong cơ thể nàng, lòng bàn tay như bị con rắn nhỏ cắn một cái. Đến khi Diệp Lăng Nguyệt phục hồi tinh thần, cổ Hắc Đỉnh kia đã biến mất trong chớp mắt. Nàng lại nhìn lòng bàn tay mình, phát hiện trên tay có thêm ấn ký Đỉnh ấn nho nhỏ. Ấn ký lớn nhỏ chỉ bằng đầu ngón tay, ấn ký cùng Hắc Đỉnh giống nhau như đúc. 

Cổ đỉnh sau khi chui vào thân mình Diệp Lăng Nguyệt, ấn ký như vết bớt trên tay nàng đã có từ lâu, mặc kệ nàng có chà lau như thế nào đều không xóa đi được.

Sau một hồi kinh ngạc, nàng nhất thời không thể hiểu rõ lý do vì sao lại như vậy, nàng quyết định quay lại chỗ ở trước. 

Rời khỏi từ đường, dựa vào trí nhớ nguyên chủ của thân thể này, nàng hướng sân phía sau từ đường mà rời đi. 

Viện Bắc Trang, Diệp gia. Chia làm hai gian từ đường cùng hậu viện.

Diệp Lăng Nguyệt ở cùng mẫu thân nàng và nhũ mẫu thân cận của mẫu thân tại hậu viện, hàng tháng dựa vào số lương ít ỏi mà sống. 

Phía trước, có mấy gian phòng ngủ thấp bé được sửa lại từ phòng chất củi. Trong sân nuôi dưỡng mấy con gà cùng mảnh đất trồng rau xanh rờn, trừ cái này ra, không còn cái gì khác. Đây là nơi Diệp Lăng Nguyệt sinh sống. 

"Tiểu tiểu thư, người đã trở lại." Một người nữ trung niên mặt đầy nếp nhăn từ trong buồng đi ra, miệng bà không ngừng ho khan, thấy Diệp Lăng Nguyệt trở về vui mừng ra đón tiếp. 

Người này chính là nhũ mẫu trung thành của mẫu thân, Lưu mụ. Những năm gần đây, Lưu mụ luôn là người chiếu cố hai mẹ con Diệp Lăng Nguyệt về phần ăn uống hằng ngày. 

"Lưu mụ thân mình ngươi không được tốt, sao không nghỉ ngơi?" nàng nhớ rõ, ngày thường từ đường đều do Lưu mụ quét dọn. Gần đây thân thể bà không tốt nên "Ngốc nữ Diệp Lăng Nguyệt" không muốn bà lại vất vả ảnh hưởng sức khỏe mà kiên trì đi quét từ đường thay Lưu mụ, mới đụng phải đám người Vương Quý kia, khiến nguyên chủ đang sống sờ bị đánh chết. 

Nàng tùy ý hỏi thăm, lời này rơi vào tai Lưu mụ thoáng như sét đánh ngang tai, trong mắt bà tràn đầy ý vị không thể tưởng tượng được.  

"Tiểu tiểu thư, ngươi không ngốc?" Lưu mụ kích động đảo một vòng đã nắm được tay Diệp Lăng Nguyệt, xem xét thân thể nàng. 

Đáy mắt nàng một mảnh minh mẫn, cùng với người bình thường không khác gì. Lưu mụ vui quá mà khóc, ôm nàng khóc lớn. 

"Lưu mụ đừng khóc, bên ngoài gió lớn vào nhà trước đã." Diệp Lăng Nguyệt cảm khái trong lòng, ngốc nữ ắt có chỗ tốt của ngốc nữ, lúc này nàng giả vờ mất trí nhớ hẳn sẽ không bị ai nghi ngờ. 

Trở về phòng, Lưu mụ thấy Diệp Lăng Nguyệt một thân bẩn thỉu với chuẩn bị nước ấm giúp Diệp Lăng Nguyệt rửa mặt chải đầu một phen, sau đó vội vàng chuẩn bị đồ ăn cho nàng. Thừa dịp Lưu mụ không ở bên, Diệp Lăng Nguyệt bắt đầu đánh giá nơi này. 

Chủ tớ 3 người ở phòng không lớn, bên trong chỉ bày trí một số đồ vật chuyên dụng, một bàn ăn, mấy cái ghế, cái bàn đặt cái gương. Nàng đi về phía trước, trong gương hiện lên bộ dáng "Diệp Lăng Nguyệt". Đó là gương mặt trẻ con chưa lớn, tuy xanh xao vàng vọt thiếu chất, nhưng đôi mắt như trăng non, lông mi cong dài, ngũ quan tinh xảo, nàng thật ra chính là tiểu mỹ nhân trời sinh. 

Đặt lại gương lên bàn, Diệp Lăng Nguyệt liếc đến chân bàn có hai quyển sách làm đế lót, tùy tay cầm lấy một quyển, bìa sách viết 《 Đại Hạ chí 》, 《 võ giả nhập môn 》. Nhìn hai quyển sách này có thể biết được đã lâu không ai xem, trên mặt toàn dấu tích của tro bụi.

Nàng cầm quyển sách trong tay lật qua lật lại, đối với thế giới Diệp Lăng Nguyệt đại khái đã có hiểu biết. Nàng trọng sinh tại quốc gia Đại Hạ quốc, quốc gia này có đông đảo quận phủ, Thu Phong trấn nơi Diệp gia sinh sống nằm ở cực bắc của Đại Hạ quốc. 

Vị trí địa lý của Đại Hạ có địa thế phức tạp, có một ít dân cư ở trong núi non thâm cốc, có dã thú hung tàn lui tới. Ở Đại Hạ, vô luận là bá tánh bình dân hay con cháu thế gia, tám chính phần đều là người tập võ, võ giả tu luyện theo trình độ bất đồng, có luyện thể cửu trọng, hậu thiên và tiên thiên chi cảnh. 

Cơ thể võ giả cùng người thường khác nhau ở chỗ, trong thân thể võ giả có đan điền là nơi hội tụ nội lực, cổ nội lực kia chính là nguyên lực. 

Nguyên lực?

Diệp Lăng Nguyệt hơi hơi sửng sốt, nàng có thể cảm giác được, trong đan điền nàng, có một cổ khí mỏng manh thoán động.

Chẳng lẽ nói, tiểu ngốc nữ cũng là võ giả, trong đan điền có nguyên lực, này cùng với người đạt đến luyện thể nhất trọng thực giống nhau.

"Tiểu tiểu thư, ngươi cầm sách lót chân bàn làm gì." Đang nghĩ ngợi, thanh âm tò mò của Lưu mụ tiến tới đánh gãy suy nghĩ của Diệp Lăng Nguyệt. 

"Lưu mụ, ta trước đây có từng học võ không?" Diệp Lăng Nguyệt buông sách xuống hỏi. 

Nàng có thể khẳng định, nguyên lực trong đàn điền nàng tuy mỏng manh, nhưng chính là vỏ giả nhập môn như trong sách viết về nguyên lực. 

"Người khi còn nhỏ, từng theo tiểu thư học qua mấy chiêu thức." Lưu mụ đáp xong liền dọn chén đũa. Mấy chiêu thức liền có thể luyện ra nguyên lực? Chẳng lẽ khối thân thể ngốc nữ này không phải ngốc nữ, ngược lại chính là thiên tài luyện võ? 


Diệp Lăng Nguyệt buồn bực, lại nhìn nhìn trên bàn, một chén gạo lức thêm một mâm rau xanh khô cằn.

"Nhà ta ngày thường đều ăn như vậy?" Khó trách thân hình Diệp Lăng Nguyệt lại gầy gò thiếu chất như vậy! 

"Tiểu tiểu thư, chúng ta không có tiền, lương tháng của Bắc trang bị hai con Vương quản gia cắt xén." Lưu mụ thở dài đáp.

Vương quản gia chính là cha của Vương Quý, phụ trách quản lý lương của Bắc trang Diệp gia.

Hai mẹ con nàng ở Diệp gia thực không được sủng ái, một ít hạ nhân liền khi dễ các nàng, cắt xén lương tháng của trang. 

"Lương tháng này nương ta đều mặc kệ?" mẫu thân Diệp Lăng Nguyệt là tam tiểu thư của Diệp gia, đường đường là tam tiểu thư, như thế nào lại không được coi trọng. 

Phanh ——

Cửa bị một chân đá văng, một thiếu niên dẫn đầu cùng vài tên nô tài vây quanh nghênh ngang đi đến. 

"Có quản lại như thế nào, ngốc nữ chính là ngốc nữ, người còn cho rằng nương ngươi vẫn là thiên tài năm đó được Diệp gia chú trọng? Nàng hiện giờ là phế vật, ai sẽ quan tâm đến sự sống chết của một phế vật?" Lỗ mũi thiếu gia mặc hoa y hếch lên trời, tựa như nghé con vừa té ngã, kiêu ngạo mà thốt lên. 

Tên thiếu niên hùng hổ xông tới là Diệp Thanh biểu ca của Diệp Lăng Nguyệt. Đám người Vương Quý sau khi đánh "chết" Diệp Lăng Nguyệt, trong lòng sợ hãi vội đi tìm chủ tử tới giải quyết hậu quả.

Diệp Thanh ở từ đường tìm một vòng, không thấy thi thể Diệp Lăng Nguyệt, liền biết nàng còn chưa có chết.

Diệp Thanh tới hậu viện, vừa vặn nghe được Diệp Lăng Nguyệt cùng Lưu mụ nói chuyện, không thể tưởng được ngốc nữ không những không chết, bị đánh vỡ đầu, ngược lại trở nên thông minh. 

"Lục tiểu thiếu gia, ngươi sao có thể nói Tam tiểu thư như vậy, nàng chính là cô cô của ngươi." Lưu mụ thấy bộ dáng của đám người liền biết không có ý tốt, vội đem tiểu tiểu thư nhà mình bảo hộ phía sau.

"cái gì mà cô cô với không cô cô, người như vậy cũng xứng? Nàng bất quá là một người bị hưu, là một phế vật làm mất hết mặt mũi Diệp gia." Diệp Thanh phi một ngụm. 

"Ngươi nói cái gì, nói lại lần nữa!" Diệp Lăng Nguyệt ánh mắt lạnh băng như thiết, trong cơ thể nàng một cổ tân sinh nguyên lực bởi vì phẫn nộ ngo ngoe rục rịch.

"Nói lại một trăm lần đều có thể.Ngốc nữ, ta nói ngươi biết, nương ngươi chính vì bị nữ nhân khác xen vào, bị cha ngươi đuổi ra khỏi gia môn, còn bị đánh đến trọng thương, mất hết thể diện Diệp gia. Hai người lớn nhỏ đê tiện các ngươi đều không ai muốn nhận, mặt dày ăn vạ ở Diệp gia miễn phí." Đám người Diệp Thanh cùng phá lên cười.  

Những lời này, đám người Diệp Thanh mỗi khi khi dễ "Diệp Lăng Nguyệt" , đều sẽ nói lại một lần.

Khi đó "Diệp Lăng Nguyệt" nghe xong, chỉ biết một bên khóc một bên xin tha, chính là hôm nay hết thảy đều bất đồng.

Đáy lòng Diệp Lăng Nguyệt hận ý như núi lửa bùng nổ vọt ra, hận ý này nàng đã ẩn sâu mười ba năm.

Diệp Lăng Nguyệt đẩy Lưu mụ ra, dưới chân nhảy một cái, toàn lực hướng về phía Diệp Thanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro