107

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 107
Tui bẻ mấy cây hoa đồng tiền rồi rồi bức từng cánh thả cho bay theo chiều gió, chưa bao giờ tui thấy tui bê đê như thế, chẳng sao, lâu lâu cũng phải biết làm lộ thì mới gọi là “bông” chứ. Em Lập cầm 1 đóa hoa cát tường đi phía sau tui còn lộ hơn tui gấp 10 lần kìa..hahahaha

--anh đi chậm chậm chờ em với

Tui quay lại nhìn em, trông em thùy mị hơn người,

Tui lấy 1 củ cà rốt trong cái sọc rồi vẵn cái vòi romine ra rữa, thật ko ngờ cà rốt anh sống nó cũng ngọt ghê gớm , nhìn củ cà rốt đỏ hoét mà tui cứ ngỡ là con cu của người xưa, cu người xưa cũng ngọt ngào ko kém, tui đăm chiu đôi mắt nhìn về phía xa xăm, trời ơi! Tui giận quá, phải chi nó nói ngọt ngào 1 tiếng là “Long ơi tao bận lắm không đi chơi cùng mày được, mày đừng buồn tao, mày cho tao xin lỗi..v.v…” đầy yêu thương thì tui đâu có tủi thân như thế này, đang ngồi vầy nè, nghe điện thoại gọi mừng ơi là mừng , rồi nó nói cọc lóc “ vợ tao nó kêu vợ chồng con cái về bà ngoại chơi , ông bà ngoại nói nhớ mấy cháu quá” , cái họng tui lúc đó như có ai nhét 1 củ cà rốt to đùng làm câm nín, tui chỉ biết câm nín chứ biết sao giờ. Thấy tui ăn cà rốt sống em Lập cũng bắt chước ăn theo, em ngồi dựa đầu vài vai tui làm lộ trong vườn, trông em cứ như 1 công chúa trong vườn cổ tích ấy nhỉ, nhưng tui liệu có phải là hoàng tử không vậy? trông tui có vẻ giống lâm tặc nhiều hơn, em hỏi tui

--Nếu giờ có 1 điều ước anh sẽ ước điều gí?

Tui hỏi lại

--em ước trước đi

Em líu ríu mỉm cười rồi nói

--ước gì em được sống cùng anh

Nghe em nói mà tui thấy xao suyến cõi lòng, tui áp bàn tay vào gương mặt trắng hồng rạng rỡ của em rồi cười nhoẽn miệng

--còn anh , anh ước gì

Tui cũng chẳng biết tui muốn ước gì nữa, em sao giống như truyện thần thoại cở tích cô Tấm và ông Bụt quá , Nghĩ cũng ngộ, môi người mỗi tánh, lúc nằm võng cùng thằng Phương trong đất bỏ hoang nhà ông Ba tui cũng có lần hỏi nó ước gì, nó ước “ ông Ba hiện hồn về bóp cổ tui để tui khỏi lèm bèm với nó” Cái đầu thằng Phương sao nó khác xa cái đầu của tui với em Lập quá, trong khi 2 đứa “mơ mộng hảo huyền” thì thằng Phương có vẻ sống thật tế hơn, Nghĩ thế nên tui nói

--anh thì ước mọi người đều vui là anh vui rồi

Còn nữa củ cà rốt tui làm biếng nhai nên tui chọi nó vào hàng rào 1 cái xào, con chó nó chạy theo nó tha về cho tui, con chó nó cũng ngộ ghê, đã tui quăng bỏ mà còn tha về, tui ẵm con chó lên rồi nựng

--dễ thương giống thằng Lập ghê ta ơi

Em quính cưng tui 1 cái rồi bảo “anh này”

--Ki ơi Ki cho anh hỏi cưng câu này nha, nếu ủng hộ thì sủa gâu gâu ha

“gâu gâu” Gì kỳ vậy? Chưa biết tui hỏi cái gì mà đã vội ủng hộ rồi sao? Em Lập cười, tui cũng cười

--anh với cưng giống có thần giao cách cảm quá ha, biết anh hỏi gì chưa?

“gâu gâu”

--con Ki nó bị điên rồi em ơi

--anh điên thì có, chó em nuôi mà điên

--anh tính hỏi nó là nếu có 1 con Ki khác yêu nó, mà nó cũng yêu con Ki kia thì nó sẽ chọn con Ki kia hay là chọn con Ki khác

--thì chọn 2 con cũng được vậy, thà vậy mà còn có chút niềm vui

--Nhưng mà con Ki kia nó dữ lắm, lúc nào nó cũng đòi cắn hết

--mặc dù bên cạnh nó cũng có con Ki nọ phải hông anh

Tui nhìn em cười, ko ngờ em cũng chịu “đùa giỡn” khi nói chuyện với tui quá

“gâu gâu”

--con Ki này ko biết có bị bê đê hông mà sao nó sủa hoài em ơi

Tui phủi đít đứng dậy

--Thôi anh đi về nha em

Em Lập đưa tui ra đầu hẽm, tui vẫy tay chào tạm biệt em, con Ki cũng đứng bất giác dõi nhìn theo.

em cố gắng sống vui vẻ nha Lập, lúc nào rãnh anh sẽ lên thăm em

Tui quay lưng bước đi mà lòng nặng trĩu, nhớ lại những lời quát tháo của thằng Phương trong điện thoại mà chạnh lòng. Tui đã sai? Tui giận là sai? Tui ko có quyền giận nó? Thật sự ko có quyền giận nó sao? Có ai nói cho tui biết đi tui phải như thế nào?

“nếu thương tao mà mày không hiểu cho tao thì thôi đi, có nói trăm ngàn lần mày cũng như thế, mày ích kỷ quá”

Tui dựa đầu vào ghế mà suy nghĩ về những lời nó nói, như vậy là ích kỹ sao? Ghen là ích kỹ sao? Có ai cảm thấy vui trong hoàn cảnh này không? Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn tồn đọng cái chuyện “thê thiếp” tranh sũng đố kỵ từng li từng tí với nhau? Sao ko thể buông ra để mưu cầu 1 hạnh phúc chỉ có riêng 2 người? Câu màu đỏ bên trên tui dành cho thằng Phương và cũng để nói với chính bản thân tôi, cuối cùng người chịu thiệt thòi nhất vẫn là em Lập, Giá mà khi xưa đừng có những phút giây dao động thì tui cũng chẳng bao giờ biết được cái cảm giác yêu thương cùng lúc 2 người con trai, Tui ngủ thiếp đi…………

Cũng như bao nhiêu lần về thăm quê hương, tui thường ghé cánh đồng này để ngắm lúa, ngắm ruộng bắp xa xa , ngắm con sông quê hương êm ả thanh bình uốn lượn qua thôn xóm. Từ đây vào nhà thằng Phương cũng khoảng 45 phút đi bộ nhưng chỉ cần 15 phút đi ghe máy bằng đường sông . Chô này thường vắng như chùa Bà Đanh, không nhà không cửa, tứ phía bao quanh 1 màu xanh rất thích hợp cho con người ta trãi lòng mình ra hết, thố lộ hết tình cảm của bản thân mình. Tui vẫn thường đi trên bờ đê này 1 mình, có lúc là 2 mình, mà cũng có lúc 2 mình rồi cộng thêm 1 đứa con. Bé nay đã lớn và nói chuyện rành rọt lắm rồi, nó khôn lanh hơn người. Trời ơi! Chẳng lẽ từ giờ trở về sau tui không thể xuất hiện bên thằng bé được nữa hay sao? Sao nó không như ngày nào gọi tên chú Long còn ngọng nghịu không thành tiếng? Nởi khổ của người đồng tinh là như thế đó, Phải chăng cái giây phút nó ngồi trên vai tui rồi ba nó đỡ đi theo phía sau cũng trên cánh đồng này nay chỉ còn là 1 giấc mơ thôi sao? xách một cái túi nylon có in hình 1 cái tên shop quần áo dành cho trẻ em mà tui buồn tủi quá. Rồi tui cũng sẽ gửi cho cháu, cũng sẽ như bao nhiêu lần khác chẳng ai biết là tui mua cho cháu ngoại trừ ba nó, đâu phải là ngọn lúa, đâu phải là cây bắp, cũng chẳng là cây mù u vô tri vô giác đứng quanh năm trên bải đất giồng, tui là con người nên tui có những buồn tủi riêng. Chỉ có các bạn mới làm cho tui vơi đi nổi buồn, tui tranh thủ 1 ít thời gian chờ đợi thằng Phương mà truy cập vào web bằng cái điện thoại , các bạn coment đủ các ý kiến nhưng tui ko biết ý kiến nào dành cho tui, các bạn vẫn ko giúp tui tìm ra con đường mà đi. Đọc coment rồi cũng như chưa đọc, tui biết ngưởi quyết dịnh vẫn là tui nên tui cần phải làm theo tui, nhưng tui phải làm gì bây giờ, thôi thì đừng nghĩ tới. Nhìn thấy tướng 1 người đàn ông đang đi bộ từ phía xa xa tui mừng lám, làm sao tui có thể nhìn nhầm 1 người đã từng gắn bó với mình hơn suốt những chục năm cho được. Tui cất cái điện thoại và đi tới, khoảng cách giữa 2 đứa càng ngày càng thu hẹp lại, tui thấy nó cười rất tươi, và tui cũng vậy. tui ôm lấy nó như 1 người tha hương giờ gặp lại cố nhân, cảm giác của tui là đã xa nó như cả năm trời, trời ơi nhớ không thể tả nổi dù chỉ 1, 2 tuần không gặp, tui cúi đầu để áp hết vùng mặt mình vào ngực nó, vẫn cái mùi mà tui lưu luyến khôn nguôi, nó thở khìn khịt cùng tim đập từng nhịp mà tui nghe rất rõ, tuy không ngước nhìn nhưng tui biết nó hun lên tóc tui mà, rồi nó kéo tay dắt tui lại 1 gốc cây gần đó ngồi, nó hỏi cái bọc gì vậy? tui đưa cho nó coi thì nó cũng đủ hiểu là cái bọc của gì rồi, 2 bộ đồ con nít, 2 cái quần xì người lớn, tối qua tui đã mặc thử lần lượt từng cái, thấy thích quá, ở 1 mình trong phòng chỉ mặc quần xì rồi dòm kiếng mà tưởng tượng ra body của nò với cái quần xì này thì tuyệt vời lắm, tui vẫn ko xé mạc mà để nguyên cho nó biết 2 cái quần này nó mắc như thế nào, tui mua trong Plaza đó. Tui kêu thằng Phương dô ruộng bắp thay cái này mặc mang về đi đưa cái quần củ của nó đang mặc cho tui mang về để tui ngửi, ai ý kiến ý cò gì khi đọc đến đây thì kệ, quần của nó tui thích ngữi thì kệ tui, tui đâu có thích ngửi quần ai, nó biết tui mê nó đến mức độ như vậy nên cũng vui vẻ làm theo, nó quăng cái quần ra cho tui chụp, trong lúc mê nhìn cu nó quá mà tui chụp hụt làm cái quần rơi lên bãi cỏ, hoa mắc cỡ cũng vì thế mà khép nép lá lại, hoa cỏ còn vậy thì hỏi sao người ko vầy? tui lượm tui ngửi liền ngay lập tức, thơm ơi là thơm, nó nhìn tui cười quá trời, con cu tui thì nó nứng lên từ lúc nó cởi quần , tui thường ra ruộng ko mặc quần lót nên con cu tui nó nhổng ben lên nhìn biết liền đang nứng hà, nó kêu tui dô trong ruộng bắp nên tui dô thui chứ tui rất là “ nết na”, nó kêu 1 đứa ngồi bú thì đứa còn lại phải lo dòm chừng, nghĩ trời sắp mưa với lại trong ruộng bắp nó kín còn hơn là 10 tấm vách che lai mà lo cái gì hông biết nữa, tới khi nó bú tui thì tui nhắm mắt tui rên luôn chứ đéo thèm dòm chừng chi nó mệt, ai mà rãnh đâu mà dô đây coi phim sex, thằng Phương nó bú cu bú dú liếm tùm lum tà la tui xong nó kêu tui cúi xuống chổng cái mông lên cho nó, chắc khỏi phải viết ai cũng biết nó kêu chổng để làm gì rồi ha, thương nó nên phải chìu nó thôi, nó khoái nhất cái đó hông lẽ ko đưa? Còn jin mẹ gì nữa đâu mà ko đưa , chổng ngay lập tức chứ ở đó mà cà rề cà rà, đã chổng rồi mà còn bị nó tát dô mông đau ơi là đau, nó làm nóng cái lỗ của tui lâu ơi là lâu, tui phải nhắc nhỡ nó đúc cu dô đại đi nhột thấy mẹ luôn nè, cầm cu mà cứ rà rà ngay khe mông ko chịu chọt dô hỏi ai chịu nổi??? ngộ lắm nha, nó làm 1 hồi tui khoái luôn, nó nắc mà tui muốn giộng đầu xuống đất luôn á, nhiều lúc nghĩ hông biết sao phải làm tình với nó mới thấy sướng thấy khoái tui cũng ko biết nữa

Truyện cũng có vậy thôi hà, giờ thì chỉ có vậy thôi chứ biết sao giờ, mơ ước được gần gũi cha con nó coi bộ viễn vông lắm! Nó chơi tui tui sướng xong bú cu tui đã đời , tui lên đỉnh xong tui chửi nó, tui nạt nó trong ruộng bắp luôn, biết sao hông? Nó nói cới tui là đừng có đi Đà lạt, đừng có gặp ai, mà hãy về gặp nó thường xuyên để cho nó làm tròn trách nhiệm vói tui, tui nghĩ là trách nhiệm của nó là phải đáp ứng tình dục cho tui vì tui ghiền tình dục từ nó hay sao đó, cái thái độ nó nói là tui đoán ra ngay

--trách nhiệm của mày là gì tao hông hiểu luôn đó Phương

--Thì dành thời gian để như hồi nảy cho mày

--Ủa? mày nghĩ đơn giản vậy thôi hả?

--chứ mày đòi hỏi thêm gì ở tao nữa? giờ thì chỉ có vậy thôi

Tui tức muốn trào đờm mà nói ko được, thiệt tui bó tay với nó luôn, chẳng lẽ trách nhiệm của nó là chơi tui cho tui sướng? là phải chơi tui mới gọi là người có trách nhiệm, hỏi sao mà mỗi lần nói chuyện với nó tui ko nổi quạo? nhưng tui phải hỏi cho ra lẽ

--vây còn trách nhiệm của mày đối với vợ mày là sao?

Nó im ko trả lời, nó vậy đó, câu nào thích trả lời thì trả lời, ko thích làm im, giờ ép nó trả lời hay sao? thôi bỏ đi, tui thấy tui cứ giận nó hoài cũng ko tốt, cứ dặn lòng là thôi để cho nó thoải mái mà cứ hay bị quên, riếc tánh giống khùng quá, ko biết ai làm tui ra nông nổi này nữa, tự giận xong tự kêu bản thân mình đừng có giận, cái tự nhiên tui nói ngọt với nó lại

--vậy mày phải có trách nhiệm đó nha

Thằng Phương nó kêu để tối nó gạt vợ nó là đi trực phân luồng gì gì đó xong nó chở tui xuống thành phố Tân An sắm đồ cho tui, ai mà biết nó đang nghĩ gì đâu, thôi thì muốn làm gì nó làm, tự nhiên bữa nay tỏ ra mình là người phải có trách nhiệm tui cũng ko biết nó đang coi tui là con gái hông nữa, giống như vừa nuôi vợ mà vừa nuôi vợ bé vậy đó, xong nó kêu tui hứa từ bây giờ đừng gặp em Lập, chuyện có hứa hay ko thì tui sẽ ko nói, nhưng mà các bạn cũng biết là cả tháng nay em Lập ko online , thôi thì các bạn tự suy đoán đi tui đã làm gì để kết thúc mối tình tay 3 để vẫn phải trở thành người thứ 3..mấy bữa nay ngày nào thằng Phương cũng hỏi thăm tui liên tục , từ giờ cơm cho tới giờ làm nên tui rất vui, tui cũng ko biết nó có uống lộn thuốc hay ko nữa, cứ sợ tui đi đây đi đó nên cứ hỏi quài., giờ còn lên mạng kêu tui viết truyện cho đọc mỗi đêm nữa, lẽ ra tui phải vui nhưng mà sao tui nghi ghê luôn, thay đổi siêu tưởng tượng luôn, hông biết những lúc nó lên Vb rình rập tui nó chui dô cái hốc nào ngồi để trốn vợ nữa, bữa nó nói nhớ tui quá nên muốn nghe giọng tui, phải Phương ko hả ông trời? giờ nó thương tui rất nhiều mà tui cũng thấy nghi nghi, biết sao hông? Mấy bạn đọc truyện 2 năm trời mấy bạn coi có bao giờ nó gọi điện nói nhớ tui muốn nghe giọng tui hông? Chở tui đi mua sắm nữa, bình thường mà tui rũ nó đi siêu thị hay shop là nó chán chán , đi 1 tí cái hối mua đại đại rồi về sớm cho nó nghĩ, giờ thì nó hỏi tui muốn về chưa , tui đồng ý thì nó mới về, xong rồi hỏi tui muốn ăn cái gì nó chở đi ăn, tui muốn viết tiếp truyện này tới đây rồi dừng là vì tui thấy vui quá, tui nghi ngờ nó nên hỏi, nó trả lời trong điện thoại là muốn bù đắp cho tui, nó kêu tui đừng có lên mạng than thở om xòm , nó biết tui chịu nhiều thiệt thòi trong thời gian qua…nó nói nó tội tui, tui có chửi nó rồi, tội cặc gì, khi không 2 đứa đang rất vui vẻ tự nhiên cặp bồ với con gái rồi mấy năm trời bắt tui phải sống khở sỡ. nó nói tối mai nó lên “ngủ” với tui 1, 2 cái xong về, ôi trời, nghĩ tới đã muốn ngày mai tới ngay lâp tức nếu tui có khả năng quay trái đất đi nhanh. Nó ko còn lạnh nhạt và bỏ bê tui nhưng cũng chưa hẳn là điềm tốt hoàn toàn cho tui, ôi cái truyện này mà có đoạn kết tui mới sợ, nhưng thôi cũng phải để chữ hết tại đây vậy, Cảm ơn anh Phương rất nhiều, dù biết rằng sẽ gặp chuyện chẳng lành, nhưng em sẽ vì anh mà mà sẵn sàng đối mặt, ko có gì là ko thể, cũng như em gọi Phương bằng anh , dù nó rất là kỳ cục xa lạ nhưng mà em vẫn muốn gọi 1 lần , vì anh đã thay đổi và ra vẻ 1 người "chồng" rất lý tưởng, nhưng mà kêu mày tao quen rồi ha, đừng tưởng lúc mày mặc vội quần áo rời khách sạn ở Tân An tao đã kéo mày lại hun rất nhiều rồi xưng anh em là anh em luôn nha mảy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro