108

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 108
--Ba anh nói với Bác “nếu thằng Long thương con Lụa thì tui dí anh cứ việc mần xui”

Tui vừa nói mà vừa đập tay xuống cái xuồng bình bịch , tui mắc cười quá nên tui cười thôi là cười. em Lập nổi quạo đạp 1 cái. Nảy giờ tui kể chưa xong câu truyện mà tui cười rồi

--anh kể em nghe cho xong xuôi đi ha anh, em chưa hiểu cái gì hết á

Cái tui nín cười tui kể

--Ổng ngồi nhậu, ổng nói..há há há..há

--anh kể đàng hoàng coi, gì cười hoài vậy

--hahahahahahahah

--mệt anh quá!. Em Lập nhằn tui

Tui nằm lăn ra giữa lồng xuồng rồi gác đầu lên hai lồng bàn tay , cố gắng nín cười kể rõ đầu đuôi cho em Lập nghe

--bữa hổm má anh kêu anh dô nhà Bác tư rước ba anh dìa, cái a…anh nghe ổng nói…cũng xỉn lắm rồi…cái a..ba anh đòi làm xuôi với bác Tư..bác tư nói mà anh nghĩ lại anh cười quài…ba anh ổng cũng quê ổng đi về luôn em…hahahahahahah

--nói cái gì mới được, nảy giờ cười hoài mà ko chịu kể cho em nghe đâu

--hahahah…anh quên…ổng nói “ thui tui hông dám, ông gả con ông cho thằng Phương con ông Ba Th.. Tui thấy ngon cơm à, con tui tui để cho ế chơi chứ hông có mần xui với ông…xí

Cái xí này là tui thêm dô chứ bác Tư ko có “xí” ,

--hahahahahahah

--ta nói anh bê đê mà anh còn cười..khùng

Tui nằm em Lập ngồi, 2 anh em trò chuyện luyên thuyên trên xuồng, tưởng đâu bé Lập giận tui luôn, ai ngờ năn nỉ nói ngọt vài tiếng thì em cũng “rộng lượng” bỏ qua, rồi còn theo tui về quê chơi nữa, má tui kêu tui nếu bê đê khoái con trai thì nên quen thằng Lập đi, tha cho thằng phương đi con. Bả nói xong rồi bả nhìn tui bả lắc đầu xong bả đi chợ, tui bây giờ lộ lắm rồi, hết thuốc chữa rồi mấy bạn, hồi mới biết tui gay bả khóc dữ lắm, riếc rồi bả cũng bình thường luôn, bả còn khen cái phim hotboy nổi loạn cảm động nữa, dưới quê mà, phải tiếp xúc nhiều với phim ảnh mới hiểu về gay được, thằng tèo thì nó hông có ở nhà, má tui thì bả ghét tui bả hông thèm kiu tui chở bả đi chợ mà bả rũ em Lập đi, bả nói tui nếu mà ko làm đờn ông đàng hoàng như người ta được thì quen em lập đi má ủng hộ 2 đứa, tao ko có muốn thấy cái cảnh chữi rủa nữa nha Liog, má tui thích em Lập lắm, bả khen trắng gì trắng thế! Môi đỏ ao bộ con xài son hở. tui nói “son gì má ơi, con hun riếc nó đỏ vậy đó” xong tui cười hí hí mà bả cười, em Lập mắc cỡ quính tui lia lịa, cái má tui nói “tao đó thì ko sao, còn ba bay kìa, cái gì cái chứ ổng chưa có chấp nhận nga hông”. Tui thấy em Lập xụ cái mặt xuống nên tui an ủi “em đừng có lo, cứ theo như anh dặn là được rồi”

Chiều ba tui dìa, tui với em Lập quỳ gối xuống khi ổng đang ngôi uống trà, ban đầu ổng chưa hiểu cái gì hết nhưng sau khi nghe tui thưa chuyện thì cũng thông cảm, cũng may là má tui cũng lại nói đỡ lời cho hai đứa nên ổng cũng ko chửi, bình thường ổng chửi nát nước, nói chung con mình bê đê thì cũng đã bd rồi, chửi bới đánh đập thì cũng có thành đàn ông được đâu phải ko các bạn? Ba tui ổng chửi nhiều rồi nên giờ ổng cũng làm biếng chửi, ổng im lặng bỏ đi, má tui nói vậy là ổng đồng ý rồi đó 2 đứa đứng dậy đi. Tui đứng dậy trước rồi kéo tay em Lập đứng dậy sau, buổi tối hai đứa tui đi ngủ tui nghe tiếng ổng đi kiếm rồi còn hỏi má tui là “ tụi nó về chưa bà?” má tui nói “ dìa rồi mà đi ngủ rồi” xong cái ổng cũng đi dô buồng và tui ko nghe ổng nói gì thêm nữa, giờ tui mới hiểu ba tui đó các bạn, ổng tuy chửi bới chứ ổng lại lo kín cho tui mà tui ko biết, tui quay snag nói với em Lập là “ ba anh chấp nhận rồi đó em”. Tui thấy em Lập cũng hơi buồn , cái em hỏi “ nếu em Là anh Phương chắc anh vui lắm đúng ko anh?” Sẽ ko bao giờ có chuyện đó đâu em, cho dù ba má anh có đồng ý thì ba má nó cũng ko bao giờ đồng ý, và hai bên sẽ lại ko bao giờ đồng ý, em hãy đặt mình vào hoàn cảnh của anh Phương đi rồi em sẽ hiểu, đối với nó anh chỉ là 1 người tình lén lút và ko cần thiết phải làm gì khác , nó còn có gia đình, anh bây giờ sẽ ko suy nghĩ gì nhiều nữa, nếu nó còn yêu anh thì nó cứ đến, anh sẵn sàng làm những gì mà nó hay thích, nhưng bảo anh ko được yêu em thì anh làm ko được…anh suy nghĩ rất nhiều từ khi em giận , anh thấy mình cần phải bảo bọc che chở cho 1 người nào đó

Thằng Phương nó tán tui 2 bạt tay trước khi tui đi, cứ ngỡ như nó sẽ cắt đứt, nhưng 2 ngày sau chính nó nhắn tin cho tui là “sống hạnh phúc nha Long”. Tui chẳng biết phải nhắn làm sao nữa, nhớ lại lời nó nói trước đây là kêu tui lấy vợ 2 đứa vẫn giữ mối quan hệ với nhau, vậy thì bây giờ tui có thể coi em Lập là vợ của tui được không

……Tui vẫn mong 1 ngày nào đó , trong căn phòng này, tui nằm ở giữa, bên tay phải là thằng Phương, bên tay trái là em Lập, tui sẽ có được cả 2 thứ cùng 1 lúc, 1 người chồng mạnh mẽ thở khì khục mỗi khi lâm trận, 1 người vợ thật đầm tính nhưng khi lâm trận cũng chẳng rên “nhỏ” tí nào. Khi nào 3 người chúng ta mới cùng nhau rên trong 1 căn phòng nhỉ? Tui tin là sẽ có, trước đây tui ko tin là ba tui sẽ chấp nhận, cũng như tui chưa bao giờ tin thằng Phương gặp em Lập mà ko còn thành kiến, nhưng thời gian lại là liều thuốc quý nhất các bạn ạ!

Có bao giờ em nghĩ 1 ngày nào đó anh sẽ cùng em phấn khởi làm cơm rồi cùng chờ anh Phương lên mà anh chung chưa? Chắc chắn sẽ có, nhưng còn cái điều mà 3 người nằm chung 1 giường chắc phải tìm câu trả lời từ anh Phương em nhé, ko biết chừng anh với em lại tranh dành 1 cái “đó đó” của anh Phương, hay là em và anh Phương lại tranh dành 1 cái đó đó của anh? hai là anh và aP sẽ thay phiên nhau "đó đó" em, hay là cả 2 anh đều đó đó em chung 1 chổ? Hay là em dưới cùng, anh chính giữa, anh Phương trên cùng. Ôi, có bệnh hoạn lắm ko vậy? thời gian trả lời

mình cũng ko biết mình đã viết ở đâu nữa, nhưng mà là chuyện thế này, 1 bữa nọ vợ thằng Phương gọi cho tui có hỏi là "bộ anh Long về và mua quần áo cho con em hả?" anh thì chưa dám trả lời vì anh cũng ko biết chuyện gì nữa, nghĩ là ai mà ko biết anh là bạn thân của thằng Phương, có mua cho con nó vài ba bộ đồ thì cũng là chuyện thường thôi, a ko dám nhận là anh mua vì anh nghi là có chuyện gì đó ko ổn, sai lầm của anh là lẽ ra ko nên nói cho bé Thuỳ Dương biết lúc đó, anh chỉ ngồi chơi với cha con nó rồi sẵn tiện lấy đồ ra khoe là "chú Long mua cho con nè con có thích hông?" Lúc đó thằng Phương nó còn kêu con nó "ạ" và cám o8n chú nữa " ạ. cám ơn chú đi con", xong rồi anh mới đưa tiếp cho thằng phu7o7ng 2 cái underswear và 2 cái áo thun 3 lỗ, anh thích nó mặc như vậy , có lẽ cũng vì anh quá thương nó và thương con nó nên nhất thời ko thể nghĩ ra là bé thuy dương lại có thể nói là anh mua, anh bối rối khi vợ nó hỏi là " bộ anh Long mua quần áo cho con em hả?" , đoán biết là lan đã biết nên anh nói " ừ, đầy năm cháu chú ko về giờ mua bù vậy mà" anh giả vờ cười đóng kịch như là chuyện bình thường vậy đó, rồi Lan hỏi anh câu tiếp theo là " vậy mà anh Phương ảnh nói với em là ảnh mua ngoài chợ" , lúc này anh cảm thấy lúng túng lắm, anh biết nếu anh càng nói thì có thể sẽ bị lòi đuôi ra, anh giả vờ là bận tiếp khách rồi cúp máy và , anh cố gắn cười đùa nhưng trong lòng lo lắm, sau khi cúp máy anh gọi ngay cho thằng phuong để hỏi, ban đầu thì nó trả lời là bận đi tuần , đang trên xe để chút nó gọi lại nhưng anh ko chờ được nên hỏi ngay, nó trả lời với anh là vợ có hỏi nó trả lời là chở con ra chợ thấy con đòi nên mua, Anh mới chửi nó là "ngu, thương hiệu thời trang dành cho trẻ em này chỉ có ở các shop thành phố , chợ "Đức Hoà" hoàn toàn ko bao giờ có mà chỉ toàn là đồ trôi nổi đồ xổ giá rẽ.

Thật ra là anh mua đồ đó ở 1 cái shop trên đường nguyen trãi, thoạt đầu anh chỉ muốn đi kiếm quần áo mua cho thằng phuong vì ngày mai anh sẽ về quê gặp nó, lần trước khi nó lên thăm anh, anh thấy quần lót nó mặc bung chỉ và giãn rồi nên anh muốn mua cái khác cho nó vui thôi, rồi tiện thể anh thấy shop em bé trên đường về nên nảy sinh ra ý định mua luôn cho con nó thôi, anh chửi thằng phuong là " nếu mày ko biết cách nói dốc thì cứ nói tao mua gửi sinh nhật, đầy năm gì đó vì tao bận làm ko về được đi, mà đã nói dốc thì nói sao cho đúng chứ nói ngoài chợ làm gì có nhãn hiệu này" no bảo với anh là " vợ tao cũng đâu có rành gì đâu mà mày yên tâm" , rồi 2 đứa bảo với nhau là có khi nào con Thuỳ duong nó nói ko? chuyện đó như thế nào thì anh chẳng rõ, chỉ biết là anh thì lỡ miệng nhận là của anh mua, còn thằng Phương thì đi nói với vợ là nó mua ngoài chợ, tóm lại là 1 đứa trùng khớp ý với bé, còn ba nó thì lại ko trùng khớp, kể từ cái vụ đó anh nhận điện thoại "hỏi thăm" của cô ta liên tục, có lần lan còn hỏi là "mấy cái quần xì của chồng em chắc là anh mua cho luôn hả"...rồi rất nhiều câu hỏi làm anh rất bối rối, anh hỏi ý thằng Phương hoài rồi anh nói anh sẽ đổi số điện thoại cho xong...thật sự anh chẳng biết vợ chồng nó đang có chuyện gì..anh cảm thấy dường như mọi chuyện đang bị đổ bể và lan đã nghi ngờ chồng cũng như anh, anh chẳng dám mua bất cứ cái gì nữa, anh buồn lắm, nghĩ mình thương cha con nó muốn thố lộ ra chả lẽ như vậy cũng ko được? nó sợ vợ quá nên lạnh nhạt với anh, anh đã hiểu rồi, vậy mà ní nói nó sẽ ko bỏ anh, khi vợ có chiều hướng nghi ngờ thì nó quay lưng với anh mà chỉ ở nhà vuốt ve vợ, anh giận quá anh quyết định bỏ đi lên em Lập sống, được vài hôm thì nó bảo anh đi về, anh nói anh đi về rồi nó vẫn lãnh đạm buồn lắm, khổ tâm lắm rồi, nó bảo anh về , anh đi về em lap giận lắm, em ấy nói vậy thì anh xem thử coi nếu vợ anh Phương biết được rồi anh sẽ như thế nào, em ấy tự ý gọi vào nhà thằng Phương nói hết mọi thứ, bảo là anh và anh Phương cặp với nhau từ khi a phu7o7ng chưa lấy vợ và bây giờ cũng vậy, em ấy tự xưng là lúc trước ở trọ ở SG chung với anh và đã thấy anh Phương thường xuyên lên SG , 2 người lén lút quan hệ,

anh bị ba má anh chửi rũa xối xã , anh giận em ấy lắm, và hận thì đúng hơn..........nhưng anh nghĩ nếu em ấy ko nói thì sớm muộn gì mọi người cũng biết, và em ấy quá yêu anh nên mới nông nổi như thế, anh đã hết giận nhưng ko muốn gặp em ấy nữa, sau 1 thời gian anh mới biết hằng ngày em ấy cũng rất buồn, nghĩ số phận mình nó như vậy rồi thôi thì cũng đương đầu chấp nhận, ..kiếm truyện đọc tiếp đi em, anh ko thể viết lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro