109

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 109
Gia đình có tang, ông Nội vừa mất, cũng ko mấy đau buồn vì kể ra tuổi của ông cũng thọ lắm rồi, cao hơn tuổi thọ trng bình của người già hơn mười mấy tuổi. Tui chỉ có rơi nước mắt khi nghe Thầy tụng kinh và ban nhạc lễ hát những ca khúc rất cảm động, Một con bóng lộ mượn tui chiếc khăn tang để mà đội rồi hát tuồng cãi lương sinh ly tử biệt nghe cũng cảm động quá. Tui về quê 3 ngày để lo tang sự cho ông. Ngày cuối tiễn nội ra nơi an nghĩ cuối cùng, cầm di ảnh của nội lê từng bước ra nghĩa trang mà rơi nước mắt, trong những đứa cháu nội nón rơm mũ bạc đồ tang thì tui chẳng giống ai cả, vì tui là gay, Nhớ lúc con còn đi bộ đội. mỗi lần con về nội đều kêu con dắt nội vào phòng để cho nội lục cái tủ , tiền nội cuốn tròn như bánh ống rồi bỏ vào 1 cái ống nhưa là hộp viên sủi vitamin C, nội không thấy đường nên cứ dở từng tờ ra bảo con đây là tờ bao nhiêu? Con trả lời lần lượt rồi nội mới điếm cho con, Nội ko hút thuốc nhưng nội hay cất thuốc , chú hỏi thì bảo để dành cho thằng Long, Có khi còn có cả chai dầu gió nữa. Những lúc con lên thăm nội, nội bảo con ra thăm cây mít tố nữ chú trồng trái nhiều lắm kiếm mà ăn , nội sợ mấy đứa cháu bên vợ chú nó qua nó dành nên cứ nhắc đi hái mãi, Tiếng kèn Tây vang vảng khắp đường tui tiễn nội, tui đã khóc khúc khít cùng 1, 2 đứa cháu, đường như cũng chỉ có 1 thằng con của chú khóc , nó trai straight mà nó khóc còn thê thảm hơn tui , tui cứ ngoáy đầu nhìn về phía sau để lóng ngóng 1 người, đó là thằng Phương, nó mặc đồ công an và chạy xe gắng máy từ từ để theo đoàn tang, nó đi chỉ 1 mình, nó biết tui nhìn nó , đêm qua nó có đến cúng điếu nhưng tui lo phận sự bái trả lễ cho bà con thăm viếng bên quan tài nội nên ko thể có những phút riêng tư mà tâm sự cùng nó, tâm sự gì nữa đâu khi đã chia tay rồi

Ra đến nghĩa trang làm lễ hạ huyệt, tui khóc khúc khít vì biết từ đây nội sẽ xa rồi. từ lúc về đến giờ tui chưa nói chuyện với thằng Phương lấy 1 câu, cứ ngỡ chia tay nhau rồi thì nó sẽ ko còn quan tâm đến tui nữa, nhưng mà ko phải vậy, con người nó rất có tình cảm, 2 đêm nay ngày nào nó cũng đến, có khi ngồi đến khuya mới về, nhưng nó giận tui lắm, giận cho nên nó ko thèm nói chuyện gì đến tui, lúc thì tui thấy nó ngồi coi quánh bài, lúc thì tui thấy nó ngồi coi đánh cờ, lúc thì tui thấy nó lăn xăn đi bưng bánh trái thay tui phục vụ cho khách viếng tang lễ, thấy nó thì tui lại hối hận vì đã chia tay với nó, có 1 đứa cháu còn nhỏ xíu của tui cũng đội khăn tang, tui đưa cho cháu 1 trái chôm chôm rồi bảo “con đưa cho cái chú mặ áo xánh đó đó…” Tui sợ thằng nhỏ đưa lộn nên chỉ chính xác cái chú “Phương” đang ngồi đưa cái lưng quay lại phía tui, Thằng nhỏ khìu khìu rồi đưa thằng Phương trái chôm chôm, vậy mà nó chẳng hỏi gì hết, rồi lột trái chôm chôm đưa cho cháu tui lại, hổng lẽ nó tưởng cháu tui kêu nó lột võ dùm sao ta? Tui muốn bật tín hiệu cho nó biết là tui biết lỗi rồi mà muốn nó biết là tui vẫn còn nghĩ đến nó chứ ko phải ko, cháu tui khờ quá trời, kêu đưa trái chôm chôm cho chú mặc áo xanh xanh nói chú Long đưa mà ko chịu nói, thằng Phương nó cũng chẳng thèm để ý thằng nhỏ đó là con ai từ đâu ra nữa, Cháu nội của Chú tui chứ đâu, tui ôm thằng bé rồi hỏi “chú đó có nói gì hông con” nó lắc đầu, tui lại hỏi tiếp “chú đó ko có hỏi ai đưa hả? sao con ko đưa cho chú mà lấy lại vậy?” , đoán biết thằng Phương ko biết tui kêu, tui đưa trái khác và dặn nói rõ rang “ con đưa trái này cho chú nè, chú có đưa lại đừng có lấy, nói là chú Long đưa he” Tui nhìn theo thằng bé ko rời mắt, chẳng biết nó nói cái gì, nửa, lát sau thấy nó nhìn vào chổ cái quan tài ông nội tui chổ tui đang quỳ thì nó cười, tui cũng giả đò dòm đi chổ khác ko thấy, nghĩ cũng lạ, lần nào giận nó thì tui cũng đều phải xuống nước trước, còn nó chẳng thèm xin lỗi tui, tui nói chia tay thì nó cũng ko phản đối, hiểu rồi, tánh nó như vậy mà tui ko chịu hiểu nó, nó ghét quá nên nó ko thèm ý kiến ý cò, nó cho tui đi theo trai luôn chứ nó ko giữ lại, sao nó ko năn nỉ tui đừng có chia tay với nó nhỉ? Nó chửi lớn tiếng vài câu rồi bảo tui có giỏi thì chia tay luôn đi chứ ko năn nỉ gì hết, rồi cắt đứt liên lạc với tui , người đi quan tâm nó trước tiên cũng lại là tui, Đạo Tì kêu người nhà mỗi người hốt 1 nắm cát hoặc hoa rãi xuống huyệt rồi tránh ra cho người ta lấp đất, lúc này tui mới đến gần thằng Phương, cũng ngại lắm chứ, chia tay cho đã rồi đi nói chuyện lại hỏi sao ko ngại. Tui hỏi nó bộ ko đi làm sao mà mấy ngày nay ngày nào cũng fđến? Nhà tui với nhà chú tui cách nhau 10 cây số, ông nội tui mất ở nhà chú tui nên chú tui lo đám ma, Tui cũng ko biết ai cho thằng Phương nó biết mà nó lên nữa, tui đưa cho nó chai nước suối ướt lạnh, trên xe chở cái trống và kẽnh có để mấy thùng nước suối mà, thấy thằng Phương đỗ mồ hôi nên tui đưa thui, nó cũng khát rồi mà, nhìn tui giống như Bạch Công Tử vậy đó, trắng toát từ A-Z , đồ tang mà, ai muốn mặc vậy ko? Tui thấy nó nhìn tui nó cười khì,

--Cười gì? Đồ đẹp lắm hay sao?

Thằng Phương Nó sặc nước phun 1 cái phẹc, vậy là nó hết giận tui rồi hay sao?

--Hôm qua ăn trái chôm chôm thấy ngọt hông?

--Chua lét hà

Chôm chôm Thái mà chua gì vậy trời? Tui biết nó nói xạo. đi bộ nảy giờ mõi đít quá, rồi quỳ gối suốt nên nhứt mông, nên tui ngồi 1 bên lên xe nó, mai mốt mà thấy tui viết tui chấm dứt với thằng Phương đừng có ai tin nha hông, chấm dứt được chết liền, thấy nó cái mê lại nữa nè

--Hôm qua dô cúng điếu mà ko thèm dòm mặt tao luôn he(tui)

--dòm làm cặc gì

--chứ ko phải giả vờ dô cúng điếu đặng được dòm mặt tao hả?

--cặc…xuống….ngồi xe tao xui xẻo

--tao ko xuống làm gì tao?

--ăn mặc giống cô hồn đừng có bám tao à

--Ủa….thằng nào bám thằng nào., thằng nào chạy theo tò tò phía sau hồi nảy vậy?

--cặc…tao đi đưa đám ma chứ ko phải đi theo mày…nhãm

--vậy thì đưa đám ma đi

Tui tót xuống xa đồng thời giựt chai nước suối lai

--Trả đây

.....

Lo hậu sự cho ông nội tui xong thì tui chủ động nhắn tin cho nó

"chú công an cho con xin lỗi chú, chú đừng giận con, con vẫn thương chú như ngày nào chú à, chú dô quá caphe cây Mù U gặp con, con có chuyện muốn nói với chú, nhớ chú lắm chứ ko phải ko nhớ"

Tui ngồi trong quán cây Mù U tui đợi thằng Phương, thật ra là hồi trước tui nói xạo chứ quán này có cái tên rất là mỹ miều là Diễm Lệ, mà tại trồng mù u che bóng mát nhiều quá nên tui gọi thế thôi, thằng Phương nghe tui nói quán Mù U là nó biết quán nào rồi, hẹn hò chỗ này mà, quán này được 1 cái là tụi xì ke hay dô uống, quính lộn quính lạo triền miền, có bữa đang ngồi nghe 1 cái đùng, thằng kia phan cái ly thằng kia..v..v.v…tui với thằng Phương thích dô cái quán mà ai nghe tới cũng oải, dân đàng hoàng ít khi ghé quán này lắm, quính lộn hoài à, quính ghen thì chưa có nhưng chắc chắn sau này sẽ có, tạm thời tụi loi choi chỉ quính vì chứng tỏ bản lĩnh hoặc là hận thù thui, tui cốc có sợ, nơi nào nguy hiểm nhất nơi đó an toàn nhất, với lại tui có bạn là công an đứa nào ngon đụng tới tui thử coi

Tui ngồi trong quán tui thấy chán như con dán, đợi người sao mà sốt ruột quá, ly ca phê quậy tanh bành ko còn 1 hột đường mà tui cứ quậy quài à, Quán ko có wifi nên cũng ko biết làm sao mà lướt web, điện thoại chỉ còn có mấy đồng ko đủ để nhá máy cho thằng Phương nữa. mấy bữa đám ma đó, lu xu bu có nộp tiền đâu, tui sục nhớ là viettel có cho ứng tiền 2000 nên tui xoạn *911# rồi bấm Ok thế là tui đươc ứng 2000 tui gọi cho thằng Phương

--cái gì?

--Sao chưa tới nữa

--chờ chút đi, đang lu xu bu

Nó cúp máy cái cụp, cặc…tui đang trông đứng trông ngồi tưởng bắt máy nó nói nhỏ nhẹ cho tui mát ruột mát gan ai nhè trả lời nghe bực thêm, biết vậy khỏi gọi cho tốn tiền, thấy ghét quá, ko biết dến bao giờ tui mới thích nổi cái bản tánh của nó nữa, khi không đi yêu nó cũng ko biết làm sao nữa, nó mà ngọt ngào với tui , nó kêu tui nhảy lầu tui cũng nhảy nữa, đằng này toàn là vậy ko hỏi sao tui ko bực? ngồi nghe nhạc đồng quê cũng chán lắm chứ, tới lúc tui đi đái ra tui mới thấy nó, nó ngồi ngay cái bản của tui luôn, biết sao hông? Tui với nó quen ngồi cái bàn ngay cây mù u mé cái chòi lá dừa ngay bên tay trái, ngồi đó quen bàn luôn, bữa nào mà bàn đó bị xí thì mới ngồi bàn khác chứ nêu ko là ngồi bàn đó rồi, ngồi quen chổ tới nổi mà con nhỏ bán cfe nó thấy tui với thằng Phương là nó mời lại ngay cái bàn đó ngồi, mấy con này mới dô làm nên ko biết, mấy con củ bỏ nghê đi làm gái hết rồi thì phãi, quay lại chuyện của tui với thằng Phương, thằng Phương nó hỏi tui khõe hông? Tui trả lời là “bệnh đâu có ra đây uống caphe thì nó cười hất mép,

--kêu tao ra có gì ko? (Phương)

--ko có gì hết mà thích kêu ra ngồi được hông?

--Thằng Lập đâu sao ko chở nó về quê, ông Nội chồng mất mà ko về(Phương)

--Ông Nội vợ chứ ông nội chồng cái gì

--Tướng nhỏ con yếu ớt vậy mà cũng là chồng hả ta? (Phương)

--ý tao nói là có chồng tới viếng là đủ rồi, đầu to mà óc như trái nho

--lúc đầu cũng làm biếng tới, kiểu chạy ngang thấy kèn Tây với cãi lương hay hay dô ngồi nghe thôi (Phương)

--mày thích cãi lương hả? xạo “L” riếc quen..hahaha

Tui bưng ly caphe tui uống thiếu điều muốn cười sặc nước luôn, mà thôi cứ nói chuyện như vậy hoài cũng kỳ, đầu đuôi cũng tại mình đòi chia tay, giờ chảnh chẹ với nó cũng ko được, cái tui nghiêm túc

--òm…òm…hỏi thiệt Phương còn thương hông dợ?

Tui lay cái đùi nó tui hỏi

--coi như tao chưa nói gì được hông? Thật ra là………ơm…….là………

--có gì nói đi, úp úp mở mở mệt cặc quá

--ơm………nói chứ…..ơm…….mệt quá…vậy cũng hiểu rồi

--hiểu cái gì mới được?

--…là không có sống nổi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro