117

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 117
Tự nhiên nó bức hết bông cái nó nói tui là đạp cức thằng Lập nên bắt chước thích hoa. Ai bắt chước ai thì tui ko biết, nhưng riêng cái chuyện phá hoại tài sản như vậy là quá quắc lắm rồi, để cái bình hoa trong phòng thì nhìn cái không gian nó cũng thoải mái thư thái chứ đạp cức ai? Ăn nói gì đâu…..đã bực nhìn cái mặt nó còn bực them…hông lẽ bây giờ tui đuổi nó về, thứ gì đâu mà ko ưa nổi, tui lăn đùng ra nằm sấp chẳng muốn nói năng gì hết, bữa nay đi làm cũng mệt thấy bà nội, dô công ty mà chỉ muốn đi ngủ, tối qua thức khuya quá, giờ về gặp “cô hồn” ám nữa, nó cứ đập cái đùi tui rồi bảo “ ăn sầu riêng Long ơi” , đập 1 lần thôi là biết rồi, đập hoài hỏi sao tui ko quạo, tui ngồi bật dậy tui liện cái gối dô mặt nó, tui la “ươiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii iiiiiiiiii…”. Xong tui nằm sấp lại vị trí củ, tui cũng ko quan tâm đến nó phía sau nữa, cho đến khi tui nghe nó nói “ nếu mày cương quyết chia tay thì thôi….tao về….coi như đây là lần cuối cùng gặp nhau”, tui cảm nhận được tiếng bỏ đi của nó, còn nghe cả tiếng dắt xe nữa, tui ló cái đầu xuống tui nhìn nó, “ bộ nó tính bỏ về thiệt đó hả? đây…là điều mình muốn nhất trong lúc này sao?Tui tự hỏi với chính mình...mày thật sự muốn về thiệt đó hả Phương?.

……………

Tui gắn lại cái chìa khóa nhà của tui vào chung với cái chùm chìa khóa của nó khi dắt xe ra ngoài cho nó. Ngồi đây viết những dòng này cũng chính là lúc tui đang ăn tiếp những múi sầu riêng còn giữ lạnh trong cái tủ mini..những múi sầu riêng rất ngọt ngào và thơm ngon

tui ngưng gỏ chữ (đang viết truyện) và với tay lấy cái điện thoại, 10 giờ rồi chắc thằng Phương nó cũng đã về đến nhà, và đúng như vậy thật, các bạn có hình dung cái tâm trạng của 1 tác giả khi viết bất cứ câu chuyện gì có liên quan đến họ ko các bạn? thật sự tâm trạng chưa chắc đã giống nhau, tuy là đang viết những dòng giận dỗi chửi bới bạn trai nhưng biết đâu khi đó họ đã hết giận rồi cũng ko biết chừng, hoặc là viết cái đoạn họ chia tay nhưng biết đâu khi đó họ đã làm lành, dù sao thì truyện ko thể phát trực tiếp được như bóng đá đúng ko? cái mà người viết phải tập trung là tưởng tượng ra là họ đang trong tâm trạng giận nhau mặc dù ko phải vậy, Long chỉ nêu ra ví dụ đơn giản cho dễ hiểu vậy thôi, lúc trước Long bắt đầu viết truyện , nhớ ko lầm là năm 2010, tháng 4, 5 gì đó bên GK, lần đầu tiên Long đem những gì từng trãi ra để viết cho nó ko bị cô động và tịt ý như những truyện khác, Long nhận được rất nhiều coment chia sẽ, chúc mừng, ghanh tỵ và những nụ cười thật vui của bạn đọc mỗi khi Long viết, nếu tìm lại cái truyện phần 1 các bạn đọc sẽ thấy quang cảnh rất vui, lời lẽ rất hài hước của Long và Phương mỗi khi gặp nhau, vì đó là bản tính của 2 đứa thích đùa giỡn, nói sock và "mạnh tay" với nhau. Các bạn khi đó rất vui, nhưng mà có mấy ai trong đó hiểu được tác giả đang viết truyện trong giai đoạn cô đơn nhất trong đời, ngồi điếm từng nhịp thời gian của đêm khuya mong sao cho trôi qua thật nhanh, 1 chút niềm vui, niềm kỳ vọng về hạnh phúc gửi trọn cả cho 1 người Phương xa, 1 lòng oán hận 1 người cùng quê, nhưng các bạn lại comment chúc tụng, chúc mừng tác giả khi các bạn đọc được tập đó, rất cám ơn lời chia sẽ của các bạn, Long Long cũng ko muốn cứng ráp mà ko đặt mình vào tâm trạng vui tươi đó mà trả lời các bạn cho truyện nó diễn biến y như là đang trực tiếp, nhưng mà có phải như vậy đâu...v...v....Rồi khi Long đang viet khúc Long rất giận Phương mà các bạn cũng nghĩ là chắc đang giận trực tiếp, nói chung các bạn sẽ comment theo cảm tính vì nghĩ Long đang rất hận Phương, nhưng mà đôi khi lại ko phải đâu, có khi Phương vừa về thấy vui vẻ và phấn chấn quá nên L viết truyện đó thôi, đang vui vẻ lẽ nào lại bỏ qua cái khúc đang giận mà viết cái khúc vui cho truyện nó lung tung leng teng hết hay sao, có những lúc L cũng bị thế

Thui cho phương một cơ hôi đi,làm như vây long có thấy thoải mái k?hay đêm đêm lại nhớ đến những kỷ niệm của 2 ng.trong cuộc sống mà ai mà k có những sai lầm nhưng ng ta đã biết sữa sai thì Minh cũng rộng lượng bỏ qua. Mình sẽ thấy cuộc sông Minh có ý nghĩa hơn "Sống trong cuộc sống cần có 1 tấm lòng".chúc long hạnh phúc nhé.

coment này là 1 điển hình đây, Long xin viết tiếp cái phần "..........." đã bỏ ko viết ở tập trên đây, các bạn xem lại có thấy sau cái khúc Phương bỏ về Long đã bỏ với 2 hàng ".................." không?

Long sẽ điền vào hai dòng chấm chấm châm đó ngay đây

"........Phương, bộ mày định về thiệt hay sao? tui suy nghĩ như thế khi nhìn thấy nó xuống dắt xe, làm sao có thể ngoảnh mặt quay lưng để chấm dứt với nó được cơ chứ? nó đã xuống nước tới mức độ như vậy mà còn để cho nó về sao? tui đi xuống gác và lại gần hỏi

--về thiệt luôn đó hả?

--ko ai cần mình thì mình về chứ ở làm chi

--sao biết ko cần?

nó cầm cái nón bảo hiễm phân vân và dường như nó đang nghĩ ngợi cái gì đó trong đầu thì phải

--suy nghĩ cái gì vậy? ko lên ăn sầu riêng hả, khui ra cho đã rồi bỏ đó hả?

nó cười 1 cái rồi bóp bắp tay tui khi khoắc vai nhau cùng đi, nó vẫn làm thế và hơi có phần bóp mạnh tay, cái cầu thang nhỏ quá nên tui ra phía sau vịnh eo nó đẩy nó đi trước, tui đập cái tra"n tui dô lưng nó trong khi đang đẩy nó đi. Lập anh xin lỗi nhé, anh ko có làm được Lập ơi, thiếu anh Phương cuộc sống của anh nó vô nghĩa lắm, anh viết ra thì sợ em buồn, còn để ................. quá nhiều trên truyện cũng ko được, chỉ mong em hãy hiểu cho anh, bây giờ chỉ để xem anh Phương như thế nào đã, em hãy vào sống với anh khi nào anh Phương đồng ý, còn nếu ảnh ko đồng ý thì anh ko có bảo vệ được em, còn ko giải quyết được thì anh với anh Phương cứ giận rồi thương, thương rồi giận, đó là phần "................" mà anh sợ em đọc được em sẽ buồn đó, nhưng nghĩ lại chẳng lẽ lại dối gạt em hay sao?

Tui dũ cái áo sơ mi cho thằng Phương rồi mặc vào cho nó, tui mượn lại cái chùm chìa khoá để gắn cái chìa khoá nhà của tui mà trước đó đã lấy ra, cái chìa khoá này tui làm cho nó cũng có nghĩa là tui xem nó như là 1 thành viên trong nhà lâu rồi, nói như cách nói của các bạn là phương là "chồng" trong nhà cũng được, chồng thì phải giữ 1 cái chìa khoá chứ sao? giận nó nên tui kiếm chuyện đòi lại thôi, chọc tức nó thôi chứ nếu ko muốn nó vào nhà "bất hợp pháp" tui có thể mua ổ khoá khác được mà, thằng Phương nó hun tui 1 cái khi thấy tui gắng cái chìa vào chùm lại cho nó, hành động đó thay cho thông điệp " gia chủ rất cần vị khách này đến" mà tui ngầm gửi đến nó, tui đứng ôm nó thật là lâu, cho đến khi nó vỗ nhẹ vai tui và bảo là " thôi tao về, trễ quá là có chuyện đó", cũng phải buông nó ra thôi chứ đứng ôm hoài như vậy được sao?....

Cô đơn lại đến với tui cùng với topic truyện khi nó đã về

Đẽo cày theo ý người ta, sẽ thành khúc gổ chẳng ra việc gì"

Có 1 người điện thoại hỏi tui là " sao em khờ quá vậy Long? Sao dễ tha thứ cho Phương quá vậy? Đọc truyện anh thấy Phương đã xuống nước và nhận ra mình sai nên mới xuống xin lỗi Long, tuy là P ko nói nhưng nhưng hành động đó thì anh có thể đoán được P rất sợ mất em"

Tui chưa vội cắt ngang những lời chia sẽ của anh ấy vì tui biết anh ấy còn chưa nói hết ý, vậy nên tui chỉ im lặng để chờ anh ấy nói, rồi anh ấy lại tiếp

" em đã quá dễ dàng bỏ qua cho Phương rồi Long ơi, anh đọc truyện em kể anh thấy tiếc quá"

Tui mới hỏi

-Tiếc gì hả anh? ko bỏ qua thì biết làm gì? tánh nó vậy thôi chứ nó cũng tự ái cao lắm, anh đọc đoạn đó anh cũng thấy là em tỏ vẻ ko cần nó là nó đi về đó, trên truyện em viết theo kiểu nghĩ sao viết vậy thôi chứ bữa đó nó muốn đi về thật, nó dắt cái xe ra ngoài tính đi rồi mà em xuống kêu lại liền đó, em mà ko kêu là nó về thiệt chứ ko phải nó thử em đâu

--thì bởi anh mới nói em là dễ dàng bỏ qua quá, nếu là anh anh cứ để cho Phương về, thế nào mà sau đó ko lên năn nỉ em tiếp

--anh nói vậy cũng có thể đúng nhưng mà em ko thể để nó về được,

Em biết là anh đã trãi qua cái cảm giác sống xa người yêu , chắc anh cũng hiểu và từng nghe qua câu " giận hờn 2 năm dài như 1 tháng, ghét anh đôi ba bữa bằng năm tròn" chưa? Khó chịu lắm anh ơi, em mà ko giữ P lại ngay lúc đó thì cứ cho là như anh nói mai mốt Phương sẽ lại lên tiếp đi, rồi sao? có phải tự bản thân mình lại muốn thời gian nó lãng phí trôi đi vô nghĩa và dài đăng đẳng như cái câu em nói bên trên ko? có thể lúc nói chuyện trực tiếp với anh em ko nói ra điều này, nhưng với những gì em viết anh có thể hiểu tại sao em lại ko để Phương về đúng ko anh, nếu anh có đọc được vòng này

--em từng nói em ko muốn mất Lập, ko muốn bỏ Lập vậy sao ko nhân cơ hội này mà đưa ra điều kiện để Phương đồng ý 2 tay cho em và Lập vẫn có thể qua lại với nhau khi P ko có bên cạnh?

--em cũng ko biết nữa, em ko có nghĩ ra lúc đó, em chỉ thấy là mình ko thể để cho thằng Phương đi về khơi khơi như vậy nên giữ lại thôi

--anh nói cái này em đừng có giận nha, nếu ko phải thì cho anh xin lỗi, anh thấy em vì quen cái chuyện chung chạ xác thịt với P nên cũng vì cái đó mà giữ P lại để thoã mãn thôi, nếu có Lập luôn luôn đáp ứng thì em ko có cần Phương đến mức độ như vậy đâu

................(tui im lặng để chiêm nghiệm về mình)........

--bộ anh nói sai rồi hả?

....

--em cũng ko hiểu rõ bản thân mình lắm đâu, nhưng mà anh nói như vậy có phần ko đúng mấy

--ko đúng mấy nhưng ko có nghĩa là đã sai ha em, em nhớ lại coi em thích Lập trong hoàn ảnh nào?

...........(ko phải tui im lặng để nhớ lại mà tui im lặng cũng ko rõ là tại sao, chỉ 1 câu hỏi đơn giản mà tui cũng ko biết phải trả lời)............

--qua những sự việc mà em kể thì anh tin là em dễ thay đổi và có thể sẽ quên đc Phương chỉ cần em có 1 người luôn bên cạnh, ví dụ Lập nè, ko phải em cũng thích cậu ta sao?

..............(im lặng theo quán tính vì chưa rõ ý anh ấy)..................

--thôi em bận, chuyện này tối anh lên topic chia sẽ luôn đi, người ta cũng comment đầy ra đó trong khi anh thì ngại, anh cứ thử comment để coi có ai đó coment trả lời ra sao chứ em cũng ko có biết nói sao hết

--em cũng biết là anh ngại xuất hiện mà

anh ấy từng nói là vì tuổi anh ấy ko còn nhỏ để trãi lòng cũng như là bình luận xôn xao như tuổi của Long và đa số người trên diễn đàn nên ngại xuất hiện, còn những ai âm thầm gửi Private Mess và nói chuyện riêng với L chắc cũng vì thế phải ko? mấy em 9X áp đảo hay là làm gì mấy anh 8X, 7X mà mấy anh ấy sợ coment công khai ra quá vậy nè?

ai rãnh thì trả lời anh ấy những gì anh ấy nói trong cuộc điện thoại với Long bên trên nhé, anh ơi em có làm theo lời anh là ra điều kiện với Phương là cho em Lập vào sống cùng, những lúc nào Phương ghé thì báo trước em sẽ kêu em Lập tránh đi chỗ khác, nhưng mà anh biết nó chửi em như thế nào ko? nó chửi em trong điện thoại nghe muốn lùng bùng cái lỗ tai luôn, nó bảo " có bao nhiêu đó mà mày muốn lên mặt với tao hả Long? Thấy tao nhượng bộ rồi muốn làm tới hả?..điều kiện cái con cặc…mày nói chuyện qua điện thoại đó nha, nếu mà ở ngoài tao dộng dô mặt mày rồi”

nó cúp máy ngang xương đó anh ơi, em viết ra ko phải trách anh mà là em thấy ………thôi ko nhắc tới nữa, đúng là em dạy dột khi nói vậy với nó quá…dù sao thì mọi chuyện đã êm xuôi rồi…nên anh ko cần phải ái nái gì đâu, là do em muốn thử nói thôi, biết đâu P nó chịu thì ko có gì để phải viết lên đây om xòm…

từ giờ trở đi em ko dám nói năng bậy bạ để nó chửi nữa đâu…thấy nó xuống nước cỡ đó ai ngờ…haizzz

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro