121

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 121
Ghé vào quán xe đẩy gần khu vực giáp Bình Chánh, tui kêu 1 trái dừa ướp lạnh uống giải khát, lúc này mới để ý thấy 1 cuộc điện thoại nhỡ của thằng Phương, có lẽ vì chạy xe nên tui ko nghe được tiếng chuống báo, thấy vậy nên tui gọi lại. Thằng Phương vừa bắt máy đã vội hỏi

--Tới Sài Gòn chưa Long?

Tới Sài Gòn trong khoảng thời gian đó chỉ có nó chạy xe mới tới chứ còn tui chạy rất chậm, hôm nay tui đã gặp 1 tay nạn giao thông trên quốc lộ 1A, hầu như mỗi lần về tui đều gặp hiện trường tai nạn giao thông, từ nhỏ đến nghiêm trọng, từ va quẹt sơ sơ cải lộn om xòm cho đến các vụ chỉ thấy xe nằm ngổn ngang và người dân hiếu kỳ bu lại coi chứ ko thấy nạn nhân đâu cả, có khi thì tui thấy đôi dép bỏ lại trên mớ vỡ vụn của bửng xe hoặc kính xe, khi thì thấy mấy anh cảnh sát giao thông đang đo đường giữa trời nắng chang chang, Tui chợt hiểu phần nào về công việc cực nhọc của Phương, Ko biết những gì tui làm có tạo ra cho nó sự mệt mõi hay gây thêm áp lực gì . Phương ko là người lãng mạng, ko mơ viễn mong lung về cuộc sống trong phim Hàn. tui thấy ai đó comment đánh giá về Phương dường như rất chuẩn xác thì phải, Phương ko nói quá nhiều về tình cảm bằng lời nói, nhưng P có những hành động thật đáng để cho tui phải suy nghĩ nhiều. Có phải tui nói P bỏ bê tui là chỉ vì lòng ghen tuông hờn giận mà nói thế hay không? Khúc Bến Lức giáp với Bình Chánh nếu những ai ở miền tây có về xe đi ngang qua sẽ thấy dưa hấu bày bán trãi dài 2 bên đường rất nhiều. Người ta treo bản dưa hấu Long Trì, dưa hấu bến lức. Có ai đó làm ơn nói cho tui biết tui phải sống như thế nào mới gọi là trọn tình vẹn nghĩa đi. Không phải tự nhiên mà tui nhắc tới dưa hấu. dưa hấu gắn liền với tuổi thơ của chúng tui các bạn ạ. từ khi vận chuyển bằng phương tiện là xe trâu xe bò, cho đến khi vận chuyển bằng ghe xuồng, rồi đến những phương tiện cơ giới thuận tiên hơn là xe tải

Bây giờ đã đến khu vực xa cảng Miền tây và chuẩn bị vào đường 3 tháng 2 rồi, thằng Tèo có lần đưa cho tui địa chỉ chổ ở của nó nhưng tui chưa 1 lần tìm đến, 1 phần vì giận em mình đã ko nghe lời mình, mới chửi vài câu rồi bảo ơ chung ko hợp là dọn đi, nhưng rồi mấy ngày sau đó nguôi ngoai tui mới hỏi thăm tới nó, nó bảo ở đây gần trường rồi có bạn học chung nên cũng tiện và bảo tui ko cần phải lo cho nó nên tui cũng tin là như vậy, Không biết tại sao hôm nay tui muốn ghé vào chợ Vườn Chuối để đi tìm địa chỉ nhà trọ của nó, Tui đi đại chứ cũng ko rành hẽm hốc xuyệt nữa, cuối cùng cũng tìm được. Thằng tèo dắt tui lên phòng , nhìn nó ăn ở cũng xô bồ xô bộn quá, phòng thì lại chật nhưng ko hiểu sao nó bảo là ở đây thoải mái, ngồi 1 lát trong phòng mà tui thấy ngột ngạc quá, chẳng có 1 tí gió và hơi trời, ko có máy lạnh, quạt thì kêu lẹt kẹt, 2 3 thằng thì nằm vật nằm dựa ra sàn ngủ trưa, nghe tiếng tui thì mở mắt ra dòm 1 lát rồi ngủ tiếp, cái phòng nhỏ xíu như vậy mà còn bày biện ra nấu nướng cho được, tui tò mò mở nắp nồi ra coi thì biết đó là nồi thịt kho trứng cúc, mà dòm lỏng bỏng nước, thịt thì tái méc dòm ko thấy gì là hấp dẫn cả, tui hỏi thằng Tèo "thường cơm nước ai nấu?" nó trả lời là thay phiên nhau , nhìn tụi nó ăn ở thấy xô bồ xô bộn thật, vậy mà nó nói là thoái mái tui cũng chẳng biết làm sao, tui kêu nó xuống quán ngồi anh em nói chuyện chút, 1 phần vì tui thấy cái phòng nhỏ xíu mà 3, 4 thằng nằm ngang nằm dọc ngủ trưa, nồi niu thì sát 1 bên cạnh, sống như vầy mà nói là thoải mái tui cũng ko biết sao. tui chở thằng Tèo ra quán Điểm hẹn sài gòn cũng gần đó

--anh Phương kêu mày về ở đó

Thằng tèo lấp lửng đáp

--anh Phương kêu đó hả?

--ừ

--anh Phương ghé chơi hả?

--ko có, tao mới dưới quê lên

--sao tự nhiên anh Phương kêu em về?

--mấy lần ảnh lên ko thấy mày ảnh hỏi nên tao có kể cho nó nghe

--em dọn đi cho anh với anh Phương tự nhiên, vậy cũng tốt chứ có gì đâu

--nhưng mà anh Phương lo cho mày, ảnh sợ mày tốn tiền, sống ko thoải mái, ảnh kêu tao đi gọi mày về,

--anh Phương lo cho anh chứ lo cho em làm chi, em đâu phải gay

--mày điên quá, bởi tao nói chuyện với mày ko hợp nổi là vậy

--thôi em sống với mấy thằng bạn bên này vui vẻ lắm, ko về đâu

--tao thì ko có thích sống đông đúc, chứ tao thấy tụi bay sống cái phòng như vậy tao còn thấy khó sống dùm tụi mày

--bộ anh Phương biết hả?

--nó cần biết mày sống như vậy làm cái gì? nó sợ tao buồn nên kêu đi gọi mày về đó

--để mai mốt coi sao đã, tạm thời vậy đi

--ừ thì tùy mày, mày nói chuyện với anh Phương ko tao đưa điện thoại cho mày nói?

--nói gì mới được

--hỏi thăm sức khõe ảnh thôi, mày quan tâm tới bạn tao 1 chút cũng đâu có chết đâu mà lo

thằng tèo lấp lửng ko trả lời nên tui cứ mặc nhiên bấm số cho nó nói, thằng Tèo mà ai nói chuyện với nó vài câu là thấy chán lắm trời ạ, tui đợi nó nói câu " anh Phương bữa nào rãnh lên chơi với em với anh Long" mà muốn lòi con mắt, nói chuyện trên trời dưới đất ko ăn nhập vào đâu là đâu xong quăng cái máy cho tui. thằng Phương hỏi tui là " mày đi kêu nó về hả Long?" tui nói "ừ" , nó nói " ừ, phải vậy chứ, là anh thì để cho em nó nể" . Dù thế nào đi chăng nữa tui cũng ko thể để gia đình phẩn nộ được, suy nghĩ thì thằng P nó nói đúng, cũng nên đi kêu nó về, dù nó có về hay ko thì sao này nó cũng ko oán giận tui.

tui đi về nằm ngủ cho tới chiều, và các bạn đang đọc là nhật ký của tui luôn đó

Thằng Phương nó gọi điện thoại nó hỏi tui đang làm gì thì tui trả lời là “tao đang luộc mấy hột sầu riêng” . Thằng Phương nó cười khá khá trong điện thoại làm tui ko hiểu gì hết. Tui hỏi nó là “ cười gì vậy chời?” Nó trả lời “ Trái sầu riêng hôm bữa tao mua lên cho mày đó hả?” Tui nói “ừ”. Thằng Phương ngộ ghê ha các bạn, hột sầu riêng luộc ăn được chứ bộ, vậy mà tui cũng ko hiểu tại sao nó cười tui nữa, bữa nó mang trái sầu riêng lên tui với nó ngồi ăn, xong tui còn lựa hột giữ lại mà, nhờ vậy bữa nay mới có hột luộc ăn nè, cũng hên là bữa đó nó mua sầu riêng thường chứ mà sầu riêng hột lép chắc khỏi có hột mà ăn quá! Nó hỏi tui “đi kêu thằng Tèo về chưa?” Tui nói “ rồi” , cái nó hỏi “ hồi nào?” cái tui nói “ trưa hôm qua lúc về SG tao ghé nhà trọ nó kêu nó về rồi” , cái nó hỏi “ ừ, thì phải vậy chứ” Tui nói “ mà nó ko có chịu dọn về đâu” , nó hỏi “ sao vậy?” Tui nói “ ai mà biết”. Thằng Phương hỏi “ Thằng Lập có gọi điện dô hông?” Tui nói “ có” , cái nó hỏi “ nó nói gì với mày kể tao nghe coi” Cái tui nói “ nó nói nhiều lắm, tao có ghi trên diễn đàn vietboy.net mà mục truyện bằng chữ, trong topic thằng bạn cảnh sát cơ động của tui đó lên đó đọc đi” cái nó nói “ là sao tao ko hiểu?” . Tui nói “ thì tối nay lên đó mà đọc đi sẽ hiểu, mà ở tuốt phía sau đó nha” , nó hỏi “

phía sau nào ?” Tui nói “ phía mấy trang sau đó” Cái nó hỏi “ mấy trang trước thì sao?” Cái tui nói “ là truyện viết về kỹ niệm của tụi mình ko hà” Cái nó nói “ mày cũng rãnh quá hen” . Cái tui nói “ chứ ở ko biết làm cái gì bây giờ, viết cho vui thôi ai ngờ lậm luôn vào truyện” cái nó nói “ để coi tao rãnh tao lên tao coi, viết tầm bậy tầm bạ tao cốc dô đầu mày cho mày ớn” Cái tui nói “ có gì đâu mà tầm bậy tầm bạ, sex sex chút chút cho nó hứng phấn thôi” Cái nó nói “ ừ, mày rãnh lắm, tao biết mà” Cái tui nói “ rãnh lâu rồi bộ mới biết hả?” Cái tự nhiên tui la “ chết chết chết” Cái tui lật đậy chạy lại mở nhỏ ga lại bởi vì cái nồi nó sôi trào nước ra, cái nồi tui luộc mấy cái hột sầu riêng mới nảy tui có nói đó nhớ hông? Cái thằng Phương nó hỏi “ Gì la vậy Long?” Tui nói “ Cái nồi hột sầu riêng nó sôi trào tắt bếp ga đó mà “ Nói chung là tui nghe lời bạn nào đó kêu tui kêu nó lên đọc đó nha, còn kết quả thế nào thì bây giờ chưa biết đâu, vì hồi chiều nó nói tối nay nó bận đi trực tuyến đường phân công của nó. Phương ơi Thương Phương nhất trên đời đó có biết không. CHỉ vì nhớ Phương quá nên mới đem tâm tư gửi gấm lên mạng, Truyện này được viết ra trong khoảng thời gian L cô đơn nhất, vì nhớ P quá nên mới viết ra để mà tìm chút niềm vui thôi, chứ ko phải cố tình đem P lên mạng đâu . 1 người đang rất hận bạn trai của mình mà viết ra được những kỹ niệm rất đỗi vui tươi chứng tỏ người đó rất yêu mình đúng ko P.. Hìhi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro