120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 120
Anh nằm gác đầu lên vai anh Phương, mặc dù đã tắm rồi nhưng mồ hôi vẫn tuông và làm nực lắm. Anh tranh thủ vài phút ngắn ngủi trước khi anh Phương bận và sẽ đi khỏi để đề cập đến vấn đề rước em vào sống thêm lần nữa. Anh Phương tỏ ra là hiền hòa hơn trước đó nhiều lắm. Anh P hỏi anh " Bộ bữa nay về chủ yếu vậy thôi hả?" Anh liền nói " Đâu có đâu, ở dưới nhớ mày quá, về đây để được gần gủi như thế này thôi". Anh Phương hỏi anh là " nếu nó bên cạnh mày thì mày có còn thấy nhớ mà về nữa ko? hay là có người thõa mãn rồi ko thèm nhớ tao". Anh suy nghĩ 1 lát thì mới chợt hiểu ra, à thì ra là nó nghĩ như vậy nên mới ko cho em vào sống với anh. Cái anh cũng lanh lắm, anh nói là " Chứ Phương nhớ lúc tao cho nó ở ghép rồi vẫn thường xuyên về đấy thôi, lúc mày lên tao dành hết thời gian cho mày, ai quan trọng nhất thì phải biết chứ" . Em đừng có buồn nhe, anh phải nói vậy thôi, mục đích là gì em hiểu rõ rồi đó.A P nói " thôi đi, dẹp đi, lúc này là lúc thoải mái nhất tao ko muốn người nào xen vào, đi kêu thằng Tèo về ở đi, buồn thì hai anh em đi tập tạ, cùng chạy bộ, anh em ở chung mà..mà..ko hòa thuận nhau chi rồi than ko hợp? bộ ko hợp cái là rước đứa khác về ở hả?...mày thấy mày làm như vậy rồi thằng Tèo nó coi mày ra gì?...nó ko nghĩ là chắc ổng đuổi mình đi để rước trai về sống...rồi ba má mày nghĩ sao?...nó ra ngoài ở bộ ko chu cấp thêm tiền nhà hả?....mày suy nghĩ kỹ dùm tao đi đừng có quyết định theo cảm tính nữa..lớn rồi..." Lập à, ko phải anh đuổi thằng Tèo đi đâu, mà nó tự muốn đi thôi, nó bảo nó sống chung với bạn với bè nó nó cảm thấy thoải mái hơn sống chung với anh nên nó đi. Anh có giải thích cho anh Phương là chuyện thằng Tèo dọn đi và chuyện anh rước em về sống là 2 chuyện hoàn toàn khác nhau. Anh P nói là " 3 năm rồi Long, mệt mõi đã đủ rồi, mày để cho tao thoải mái đi, sao cứ lập đi lập lại cái chuyện ăn ở của 2 đứa tụi mày hoài vậy? nếu mày đã nói tao là người quan trọng đối với mày thì mày hãy sống nghĩ cho tao dùm cái đi...mày có thấy áp lực là mày tự tạo ra ko vậy? Thằng Lập thử mày làm lơ 1 thời gian coi có khi nó tìm được 1 tình cảm mới cũng ko biết chừng, mày cứ níu kéo người ta quài có phải khổ cho người ta hông? Bữa đó tao nóng lắm nha, bữa đó ví dụ nó đâm tao 1 dao rồi mày nghĩ sao? Mày thấy hậu quả của việc này chưa sáng con mắt ra hả"

Anh nói --Nó tự vệ thôi, mày thấy nó cầm con dao mà chân tay rung rẩy hông? hồi trước nói chuyện điện thoại với mày nó dạ thưa không, tao nói thiệt, nếu mày mà đồng ý nó sẽ rất nể phục mày hơn nữa, tại mày ko thích thôi chứ nếu mày thích em Lập cũng có thể phục vụ mày chuyện này giống như tao

anh Phương ngồi bật dậy trừng mắt nhìn anh

--Mày là cái loại người gì mà câu này cũng nói ra được hả Long..sao mày biết nếu nó đồng ý tao sẽ chấp nhận? Có mày thích nó chứ tao ko có ưa loại người như vậy...biết người ta đã có bạn trai mà còn nhẩy vào, ngu ráng chịu đi

Lập ơi anh xin lỗi, anh định ko viết ra câu này nhưng mà anh ko dấu, để cho em biết là từ giờ trở đi anh sẽ nổ lực và cố gắng nhiều hơn nữa để thuyết phục anh Phương, anh cũng hết cách rồi

Mỗi người ai cũng có quyền có suy nghĩ riêng Lập à, anh cũng vậy, bạn đọc cũng vậy, em cũng vậy , cũng như anh Phương cũng vậy, chính vì những suy nghĩ riêng này mà làm cho mọi người có thành kiến với nhau, cũng như những gắt gao lớn. Em đừng buồn cũng đừng trách anh Phương qua những lời thoại thật tình mà anh đã ko chịu viết dấu đi. Đứng về gốc độ cảm nhận về em thì anh Phương ko thể hiểu em như anh được. Vì anh Phương đâu có từng sống chung với em. Anh Phương và em chỉ là qua loa biết nhau qua anh. Em phải hứa với anh là hết sức kiềm chế dù là lời nói cũng đừng có hơn thua gì với anh Phương, Không thể hiểu nhau qua 1 ngày 1 buổi được em à. Ngay cả 1 tình bạn cũng phải cần có nhiều thời gian vun đắp , và tình bạn đôi khi cũng ko tránh khỏi sự hiểu lầm. Anh Phương với anh đã chơi thân với nhau quá rồi, nên không thể có cái gọi là hiểu lầm về anh được. Anh thì chỉ muốn là mình có 1 người " vợ" như em và có 1 người "chồng" như Phương, và anh thấy như vậy ko có gì đáng phải lên án cả, trong khi nhiều người trong TGT3 xem chuyện tình dục như món ăn tinh thần thì sao? Những người lăn nhăn thì sao? Anh sẽ làm những gì có thể, nhưng nếu em muốn xa rời anh thì anh cũng thầm chúc cho em được hạnh phúc. Như anh vẫn thường nói. anh rất mong ước 1 ngày nào đó anh, em và anh Phương cùng vui vẻ cười nói bên nhau trong buổi cơm nào đó ở tại căn nhà này.
*********************

Tui ngồi thẫn thờ trong 1 căn nhà trọ ở 1 dãy nhà trọ ở Bến Lức, còn 15 phút nữa mới hết 1 tiếng, Tui ngước nhìn bức tường vôi trắng lem luốt những vệt xanh củ rít trong tiếng nước chảy rì rào bên trong. Tui suy nghĩ mong lung rồi chợt giật mình khi nghe tiếng thằng Phương họi trong nhà tắm

--Dô tắm Long ơi, mày định ko về Sài Gòn sao?

Tui đưa tay dòm cái đồng hồ, bây giờ đã là 1 giờ trưa. Thằng Phương nó ko thể ở lại thêm được lâu với tui. Có muốn có thêm nhiều phút giây bên nó thì cũng chẳng thể được. Dù gì thì có tắm xong thì mỗi đứa sẽ đi 1 ngã ngược chiều nhau . Tui thấy chán nản sau giây phút thăng hoa, biết mình có vào tắm thì cũng ko thay đổi được tình hình nên tui trở người nằm nghiêng và thiu thiu ngủ. Thằng Phương quấn chiếc khăn bông che vùng kín , 1 tay cuốn lấy cái khăn bông lau khô mái tóc rồi bảo

--ko về hả Long?

Tui khó nhọc mở đôi mắt ra rồi nói

--mày cứ về đi, tao ngủ 1 giấc rồi về,

Tui nhắm mắt lại sau khi trả lời nó, tui buồn ngủ lắm, nghe tiếng loạt xoặc leng keng thay quần áo và sỏ dây nịt của nó ở phía sau nhưng tui vẫn làm lơ vì người quá mệt mõi, dường như tui đã mắc 1 chứng bệnh thiếu ngủ thì phải, nhiều lúc bần thần đầu óc nặng trĩu như người bị stress nặng.........

2 giờ tui thức dậy, cứ ngỡ mọi chuyện gặp gỡ vừa rồi như 1 giấc chiêm bao, Tui nhìn thấy trên giường kế cái quần lót nhỏ bé của tui có 1 sấp tiền được giằng bằng 1 cái điện thoại di động của tui bên trên. tiền gì vậy cà? tui rút ra vạch điếm sơ, tiền gì vậy? Thằng Phương nó để lại từ khi nào sao tui ko biết, tui định bấm điện thoại hỏi nó cho ra lẽ thì đã thấy có 1 tin nhắn báo lên trong máy tự khi nào rồi. Tin đó là của thằng Phương

--mày giữ 2 triệu mà xài

Lúc này thì tui mới điếm lại sấp tiền đó cho thật kỹ, đúng là 2 triệu thật, nhưng tui ko hiểu sao nó lại cho tui như vậy. Tui bấm điện thoại hỏi nó thì nó bảo là lâu lâu muốn cho tiền mày xài vậy thôi, sẵn mày trả tiền phòng dùm. Tui ko phản ứng gì cả, Thật ít khi nó tự động cho tiền tui như vậy. Có phải chăng là vì nó muốn cho tui tiền để sửa cái xe chăng? Vì hôm qua tui có nói là tui xuống thằng Tùng chơi bằng xe bús vì chiếc xe đã bị hư gửi bạn mang ra tiệm sữa mai mới lấy về. Lúc ngồi uống nước nói chuyện với nó có hỏi thăm về vần đề này và tui đã trã lời là sửa xe tốn 1 triệu rưỡi. Có thể là vậy hay sao? Thằng Phương nó cũng hay cho tiền tui lắm, nhưng từ khi tui đi làm thì đã ko muốn nhận tiền nó, những lần là nó tự động cho thôi. Tui nhìn sấp tiền mà thả hồn theo chân "Bác". Thật ra thằng P nó đối xử tốt với tui lắm, từ khi tui ở trọ và có ý định muốn cho người vào ở ghép để share tiền nhà, chính nó đã ghánh 1 nữa tiền nhà thay cho tui, và cũng chính nó đã kêu tui nói khéo cho em Lập dọn đi sau vài lần nó lên thấy cuộc sống của tui như vậy nên nó ko đồng ý. tui chưa làm được gì cho nó vui ngày nào mà chỉ toàn là làm trái ý nó. tui bùi ngùi nhét sấp tiền vào túi rồi lặng lẽ rời khỏi Bến Lức trong cái nắng gây gắt của một buổi trưa ngày chủ Nhật 24 tháng 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro