119

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 119
Còn nhiều chuyện mà tui tủi thân lắm. tui trúng gió nằm 1 đống, đi làm ko nổi nên gọi điện báo sếp cho nghĩ, xếp vui vẻ đồng ý vì tui ích khi nghĩ ngang nếu ko phải vì bất đắc dĩ. Thằng tèo đi học , tới giờ về nó cũng ko về, tui hỏi nó là chừng nào về ghé ngay góc Nguyen Thượng Hiền với Nguyễn đình Chiểu mua dùm anh hộp cháo trắng hột vịt muối, nó nói là hôm nay mấy đứa bạn rũ đi Thanh Đa chơi,em ko có về đâu” NGhe vậy nên tui cúp máy, tui nghĩ là tui thấy sốt lạnh lạnh nên ko có muốn đi đâu, uống mấy viên tiffy tự mua ở tiệm thuốc tây gần nhà nó làm tui buồn ngủ quá đi, nhưng mà sót ruột lắm, tui đành phải ngồi dậy hốt miếng gạo bỏ lên bếp điện từ mà nấu cháo ăn, ở gần ko có bán hột vịt muối, cũng chẳng có thịt, đi siêu thị nếu mà tui đi được thì tui đi kiếm cháo mua về ăn luôn rồi chứ mắc gì phải đi nấu, tui ngồi tui ăn cháo trắng với nước tương mà tui muốn rớt nước mắt, nghĩ mà thương em Lập 1 thân 1 mình chống chọi ở nơi đất khách quê người mà tui tự thấy mình còn hạnh phúc, ko biết bên đó mỗi khi bệnh ai sẽ chăm sóc cho em ấy? còn tui có 1 thằng em trai thì cũng như không, nếu em Lập là em trai của tui thì tốt biết mấy, đâu như thằng tèo nguyên ngày cũng chẳng gọi điện về bảo anh ơi anh ăn gì chưa? Anh uống thuốc chưa? Hay là anh đã khõe chưa..v.v… Không hề có đâu, lúc nó về nó mua mấy trái chôm chôm nó quăng đó y như là mua về bố thí cho tui ăn chứ cũng chẳng nói là “ em mua cho anh chôm chôm hay là gì gì nghe cho lọt lỗ tai” . tại sao tui chảy nước mắt khi nghĩ đến em Lập, 12 giờ đêm đi làm phục vụ ở window về lục đục gì đó, đâu cần phải đợi tui nói là anh bị cảm mà em ấy đã sờ trán tui ngay lúc tui đang lim dim ngủ vì mấy viên thuốc cảm thường có chứa chất gây buồn ngủ. hơn 12 giờ đêm em ấy vẫn mở cửa đi tìm tiệm tạp hóa mua cháu ăn liền cho tui, tiệm đóng cửa em ấy về hốt nắm gạo nấu, thưở đó anh em còn cơ hàn, chỉ có cái bếp ga mini chứ đâu có cái bếp điện từ mau sôi như bây giờ. Em ấy bưng 1 tô cháo còn bốc mùi hơi nóng mang đến gọi tui ngồi dậy ăn, đâu phải tự nhiên mà tui muốn mình phải rơi nước mắt khi viết mấy dòng này. Người ta ko máu mủ huyết thống mà còn tình thâm nghĩa nặng hơn cả 1 đứa em ruột. Giờ phải kêu tui đi gọi nó về ở chắc ko có chuyện đó đâu. 10 đứa em ruột còn ko bằng 1 em Lập, nhưng mà kêu thằng Tèo về thì dễ dàng lắm, còn rước em lập xuống khó khăng vô cùng, nhưng tui ko có bỏ cuộc đâu

Em , em còn nhớ có lần mình chạy bộ ở trung tâm thể dục thể thao Tân Bình ko? Chạy được vài vòng xung quanh thì em than em mệt, anh thấy em thở hổn hểnh anh thương vô cùng, anh bảo nếu em mệt thì em ngồi cái ghế đá kia nghĩ đi, anh chạy vài dòng nữa rồi anh sẽ lại ngồi với em, buổi chiều trong đó mát ghê em ha, người người thì đi bơi, trẻ em thì học võ, nhà có điều kiện thì chơi tennis, người yêu gym thì xuống hầm tập gym, người thích đá cầu thì quây quầng đá cầu, anh thấy cuộc sống của anh rất thú vị và phong phú hơn từ khi em đến, cứ mỗi lần anh chạy ngang qua em anh lại nhìn em cười rồi chạy tiếp, lần gặp lại ở vòng nào đó anh đưa chai nước Aquafina cho em giữ dùm, anh chạy thêm cả chục vòng từ khu vực triễn lãm đến giáp vòng nhà thi đấu, cũng có nhiều người chạy như anh. Em, anh cảm thấy bực mình khi anh nhìn thấy có 1 thằng nào ngồi ghế đá gần em, nếu là vì ghế đá công cộng dư chỗ ai muốn ngồi thì ngồi anh ko có nói gì, còn đằng này mấy cái ghế lân cận anh thấy cũng còn trống đó sao nó ko ngồi đi? Mà thấy em và nó nói chuyện với nhau, anh chạy ngang anh ko cười với em như những vòng trước em biết tại sao ko? Anh thấy ko được vui, lúc đó anh cũng mệt và muốn ngồi lại nghĩ ở vị trí ngồi thay vì là của anh nhưng anh lại giận nên chạy tiếp

Còn chuyện này nữa. Em có nhớ trong 1 lần anh chở em đi ngang con đường Hoàng Văn Thụ bỗng nhiên trời đổ mưa rào, anh vội vàng tấp vào trạm xe bus trú mưa, hôm đó mưa rất dai đúng ko em, anh em mình rất đói bụng, chờ mưa tạnh có vẻ sẽ là rất lâu, em nhìn thấy 1 quán tạp hóa ở gần có treo lửng lẳng áo mưa , anh nói anh đi mua rồi quay lại đón em nhưng em bảo “anh còn bệnh để em đi mua cho” . Lập…….Ai nói mình có rất ít những kỹ niệm bên nhau hả em? Em đừng buồn vì sự so sánh đó, Mọi thứ anh vẫn ko thể quên

Em nhớ có 1 lần em vào Sài Gòn thăm anh trong thời gian chờ xuất cảnh ko Lập? Em cũng chưa rõ cụ thể thời gian công ty tập trung đưa lao động chuyến đó sang là khi nào . Em mua chuối Đà Lạt mang dô cho anh, rồi ngày hôm sau lúc mình đi chơi gym cũng mang chuối theo ăn

Anh xin lỗi vì đã ko viết nhiều về em , nhưng từ giờ anh sẽ viết lại truyện cho cân bằng chứ ko để nhân vật em ít có ấn tượng trong truyện như thế này, cũng có người rất thích em đấy thôi. Tối anh sẽ coi lại những gì mình đã bỏ qua mà bỗ sung vào

"cuối tuần chắc anh về với anh Phương rồi phải ko anh"

là tin nhắn của Lập, vậy mà tui cứ tưởng em ấy sẽ giận luôn chứ, Nếu viết truyện mà làm em ấy giận thì thôi thà tui ko viết còn hơn. Tui ko nhắn tin mà gọi ngay cho em ấy

--anh ko có về quê, chỉ là vì buồn quá nên anh vào doanh trại quân đội của thằng bạn chơi thôi, cái thằng mà anh hay kể cho em nghe đó, năm em còn sống chung với anh thì nó học ở trường Sĩ Quan Lục Quân II đó em nhớ ko?

--dạ em nhớ

--Em đang làm gì vậy?

--em đang ở trên Việt Boy nè, em vào topic mà anh kêu em vào đọc đó

Chắc có lẽ lúc em đang nói những điều này thì em đã đọc hết những gì mà tui viết ở những trang cuối của topic,

--vậy em có đọc hết phần sau anh gửi cho em ko Lập?

--dạ rồi, cho nên em mới nhắn cho anh đấy

--ờ...thì....

--anh ko cần phải thương hại em đâu anh

Tui chợt nhớ lại hình như trên đó có bạn nào coment như vậy nên làm em Lập nghĩ tui là như vậy thì phải, hồi trưa hình như có đọc ý này của nick nào đó, chính xác là vậy, bây giờ tui coi lại thì đã quá rõ ràng là mình nhớ ko sai

--ko phải vậy đâu Lập ơi, anh ko có thương hại em đâu, tối anh về rồi online nói chuyện với anh được ko Lập?

--em ko biết nữa........

...........

Nói chuyện với em Lập rất lâu trên 1 chiếc xe bus chật nhét cứng người vào buổi xế chiều, cũng may là từ trong Sài Gòn tui lên xe bus đã có chỗ ngồi nên ko phải đứng như những người kia, tui nhìn những thửa ruộng ở ngoại ô TP (quận 12) mà thấy phong cảnh cũng rất đỗi làng quê,.......

Hôm nay nóng lắm em ạ, em nhớ bữa em vào Sài Gòn em cầm tay anh rồi bảo " sao chỗ này đen dữ vậy anh? anh đi ngoài đường sao không mang bao tay dô" Lúc đó anh cười khì 1 cái vì anh thấy em lo cho anh quá, anh thấy em nói đúng ghê, không mang bao tay mà chạy ngoài đường buổi trưa là y như rằng 2 bàn tay nó đen nám than luôn, mất hết mấy bữa mới nhả hết nắng nám của cái phần tiếp xúc trực tiếp với ánh nắng mặt trời, mấy ngón tay anh lên đen luôn đó Lập, Mà đó là chuyện trước kia rồi, bữa nay anh ko có bị đen, hồi sáng anh đi về trời mát nên anh ko có đeo bao tay làm chi, trưa anh lên anh mở cốp xe anh lấy cái bao tay của em "bỏ quên" anh đeo dô nên nó ko bị nám nắng. Anh về anh gặp thằng Phương. Em khoan hẵn giận mà hãy nghe anh nói hết là anh gặp nó để làm gì. Anh đợi nó trước cổng Ủy Ban Nhân Dân , hôm nay Ủy Ban đóng cửa nên anh thoải mái đứng chờ mà ko cảm thấy ngại. Anh ko dám đến trước cổng công an Huyện đợi là vì ngay cả Chủ Nhật mà anh thấy công an vẫn làm việc , ít nhất là anh thấy mấy chiếc bồ câu cũng ra dô tấp nập nên anh ko đợi ở đó. Chờ ở Ủy Ban 1 lát thì thằng Phương nó tới, anh với nó mỗi đứa 1 chiếc xe chạy đi lên nhà văn hóa ngồi uống nước. Ở dưới nay nóng lắm Lập. Nói chuyện với anh Phương rất nhiều rồi sau đó anh mới đề cập đến vấn đê là rước em vào sống chung nhưng mà anh chỉ nói dem dèm thôi mà anh Phương phản ứng gây gắt ngay. anh P nói " Chuyện đó quên đi". Anh mới hỏi anh Phương là " mày sống bên cạnh vợ tao vẫn cố gắng chấp nhận vì tao rất cần mày, sao mày ko cho em Lập sống với tao, dù tao sống chung với ai đi nữa thì mày vẫn là người ta thương nhất và ko thể quên được mày hiểu ko Phương?". Nếu hiểu anh thì em đừng buồn khi đọc tới đây nha Lập. Nếu chia tình yêu ra làm 100 lạng thì em chỉ thua Phương có 1 lạng ko đáng kể mà thôi, ko có chênh lệch lớn quá đâu. Anh thật tình nghĩ sao viết vậy chứ ko có muốn lách ý đi mà dấu em. Anh Phương nói " vợ tao khác, còn nó thì khác, đừng có mang 2 người ra so sánh". Anh cũng chẳng biết anh Phương suy nghĩ như thế nào, và khác là khác như thế nào? Anh thấy 2 sự việc cũng giống nhau thôi nhưng chẳng hiểu sao anh Phương lại bác bỏ lời của anh. Anh nói đỡ cho em rất nhiều nhưng anh Phương nói là "mấy cái đó tao ko có quan tâm lắm đâu, nói chuyện khác đi". Anh thấy ko thể nói gì hơn được nữa rồi. Anh rất muốn quay vể vấn đề chính của buổi gặp gỡ ngắn ngủi ngày hôm nay nhằm thuyết phục anh Phương nhưng thấy anh Phương cứ hỏi thăm anh về những chuyện khác . Anh nghĩ nếu có nói nữa anh Phương sẽ nổi giận lên nên anh ko nói đến nữa em à

..................

..................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro